“Ah, vậy ra đây là cái chết.”
Tôi thì thầm với chính mình khi thế giới đang mờ đi.
Nguyên nhân cái chết quá rõ ràng. Làm việc quá sức.
Tôi đã không ngủ. Không biết đã bao lâu rồi tôi không ở nhà. Hay thậm chí là thứ mấy?
Cơ thể tôi hoàn toàn kiệt sức sau khi lao đầu vào làm việc không ngừng nghỉ, chút sức lực còn lại cũng biến mất và tôi ngã về phía trước như một con rối bị cắt dây.
Tôi thậm chí không thể dùng sức để giữ lấy cơ thể mình.
Thứ tôi có thể làm là tuân theo định luật hấp dẫn và lao xuống nền đất cứng.
Nụ hôn đầu sẽ là với cái sàn ở công ty tôi.
Đúng là cách thảm hại để ra đi.
Ah… Tôi ước gì mình được ăn thật nhiều và ngủ một giấc ngon lành trước khi chết… Nếu được tái sinh, chỉ cần biến tôi thành thú cưng của một gia đình giàu có nào đó…Một điều ước điên rồ cuối cùng lướt qua khi ý thức tôi đang mất dần.
Những đôi mắt chết của đồng nghiệp tôi đang dán hết vào công việc của họ. Thậm chí không ai để ý rằng tôi đã ngã xuống.
Dù họ có thấy thì vẫn tiếp tục làm việc thôi.
Những sự cố bất thường còn không được coi là bất thường. Đó là công ty địa ngục.
Họ hoàn toàn bị tẩy não. Chính tôi đây, một người bạn đồng nghiệp, ngã chết ngay bên cạnh mà họ thậm chí không thấy sợ hãi.
Tôi khác chắc rằng cái chết của tôi, và cái môi trường làm việc độc hại gây ra điều đó, sẽ được che giấu bởi miệng lưỡi của cấp trên.
Lũ các người đúng là kinh khủng. Ít nhất, tôi sẽ là người đầu tiên rút trước.
Tôi gửi lời từ biệt đến những đồng nghiệp xanh mặt của mình trong im lặng.
Đây là cách nó kết thúc, nhưng tôi không cảm thấy hối tiếc.
Chỉ là cảm giác được giải thoát trong yên bình.
Đột nhiên, mặt tôi đâm vào mặt đất.
Cuộc sống như một thú cưng chắc không tồi lắm đâu, thật đó…Tôi phó thác cho linh hồn mình xuống vực thẩm.
“MONG ƯỚC CỦA NGƯƠI SẼ ĐƯỢC CHẤP THUẬN!!”