Lại nói, Tuyên Hoài Phong bên này đang đắm chìm trong cảm giác bồng bềnh giữa địa ngục vào thiên đàng. Thế nhưng còn tam đệ của y, hắn như đang rơi phải hầm băng.

Từ sau trận phục kích Tuyên Hoài Phong thất bại ở ngoại thành, hắn liên tiếp làm việc gì cũng không thuận.

Trước tiên, vì yểm hộ Triển Lộ Chiêu mà bị Bạch Tuyết Lam bắt sống, chịu một trận thẩm vấn, còn thêm cả việc bị chặt một ngón tay.

May là hắn từng cứu Tiểu Phi Yến, bởi vậy Tiểu Phi Yến mang ơn, mạo hiểm làm cầu nối cho hắn, để Triển Lộ Chiêu sử dụng thủ đoạn cứu hắn từ trong tay Bạch Tuyết Lam trở về.

Triển Lộ Chiêu chịu vì mình mà sử dụng thủ đoạn này, trong lòng Tuyên Hoài Mân mười phần cảm kích, hắn nghĩ, điều này chứng tỏ Triển Lộ Chiêu đối xử với mình cũng có tình có nghĩa.

Chỉ vì điều đó, hắn liền dấu một suy nghĩ tha thiết rằng, chờ thân thể mình hồi phục, tất phải khiến cho Triển Lô Chiêu vui vẻ mới được.

Không ngờ, mảnh tâm ý đó chưa có cơ hội thực hiện thì tiếng sấm đã chợt nổ bên tai.

Triển Lộ Chiêu bị người ta bắn lén!

Triển Tư Lệnh gấp đến độ lòng nóng như lửa đốt, Tuyên Hoài Mân còn nóng ruột hơn Triển tư lệnh gấp mười. Cả một buổi chiều, hắn chân không chạm đất mà qua lại giữa bệnh viện và cục cảnh sát. Sau lại nghe bác sĩ nói, sau khi phẫu thuật vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, tâm trí hắn càng hoảng hốt, kiên trì ở bên cạnh Triển Lộ Chiêu, ai khuyên cũng không rời đi.

Hắn vốn bị thương, mới vừa được cứu trở về lại lo lắng buồn rầu nhập tim, ngồi ngoài phòng bệnh coi giữ cả một buổi tối, đến hừng đông, mệt mỏi cầm cự không nổi, hắn ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, bất tri bất giác kề nửa bên mặt lên bức tường trắng ngủ quên.

Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nghe một tràng âm thanh giày quân nhân đạp đất, gấp gáp đến đáng sợ, tiếp theo lại có tiếng gây rối, Tuyên Hoài Mân giật mình choàng tỉnh.

Vừa đứng dậy, đón đầu hắn chính là chiếc đầu bóng lưỡng sáng lóa của Triển tư lệnh ở phía trước, đang hỏi vị bác sĩ mặc áo choàng trắng: “Cháu tôi thế nào?”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, cần phải tiếp tục theo dõi.”

Thịt trên mặt Triển tư lệnh xô cả vào nhau, không nhịn được nói: “Tối hôm qua cậu bảo phải theo dõi, hôm nay cậu tiếp tục nói phải quan sát, bản tư lệnh không phải kẻ dễ bị người ta lừa gạt đâu. Nói rõ cho cậu biết, nó là cháu ruột của tôi. Nó có gì nguy hiểm, cậu cũng đừng mong được bình an.”

Bệnh viện lớn là vậy, vì Triển Lộ Chiêu bị thương nặng chuyển tới đây nên đã bị Triển tư lệnh hạ lệnh bao trọn ước chừng một nửa số phòng bệnh, từ trong ra ngoài, và cả trên hành lang đều mang một màu quân phục của đám quân Quảng Đông.

Nhìn cảnh tượng này, vị bác sĩ kia dù bị mắng chửi cũng chẳng dám nói thêm một câu, chỉ miễn cưỡng cười gượng, đáp lời: “Người như quân trưởng là cát nhân thiên tướng, hơn nữa, thể trạng của quân trưởng vốn rất cường tráng.”

Triển tư lệnh hừ một tiếng, “Cậu đừng có khoa môi múa mép, tôi chỉ nhìn xem nó có thể sống sót hay không. Nếu nó không sống nổi, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Nói, mặt chuyển sang hai bên trái phải tìm kiếm, đúng lúc nhìn thấy Tuyên Hoài Mân nhỏm người, lảo đảo đứng dậy từ chỗ ngồi.

Tuyên Hoài Mân mới nói “Tư lệnh”, Triển tư lệnh đã nhanh chóng đến trước mặt hắn, nâng tay lên, thẳng tay tát hắn đến “bốp” một tiếng.

Tuyên Hoài Mân bị đánh thẳng mặt, phải dựa vào tường mới không ngã xuống đất, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Triển tư lệnh cất tiếng chửi, “Mẹ cái thằng súc vật khốn kiếp! Chiều hôm qua mày chạy đến cục cảnh sát gây rối, khiến bản tư lệnh phải gọi một cuộc điện thoại cho họ Chu kia. Bảo mày ít gây chuyện một chút, ít gây chuyện một chút! Con mẹ nó, mày không để vào tai phải không? Có phải mày là đứa xúi giục con lừa Phạm Đại Pháo kia chạy đến cửa nhà hải quan tổng trưởng gây chuyện không? Hơn hai mươi miệng ăn đều bị cục cảnh sát bắt lại, hại lão tử mất trắng một đống tiền lớn để chuộc người. Con mẹ nó, mày đúng là chán sống mà! Còn sinh sự nữa, bản tư lệnh tự tay đập chết mày!”

Hắn nói đến điên người, rút khẩu súng lục bên hông, vừa nói vừa dí họng súng lên đầu Tuyên Hoài Mân.

Chỉ thiếu điều cướp cò súng.

Tuyên Hoài Mân bị ăn một tát, nửa bên mặt sưng phù, nghe cái gì cũng thấy ông ông cả lên.

Thái dương bị nòng súng nặng trình trịch chọc đến đau đớn.

Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Triển tư lệnh, nói: “Kẻ bắn lén chính là Bạch Tuyết Lam, trước khi quân trưởng hôn mê đã chính miệng nói với tôi như vậy.”

Triển tư lệnh nói: “Mày còn dám mạnh miệng? Đám cướp đều che mặt mà lại có thể nhận ra một nghi phạm, việc này phải giải thích thế nào?”

Tuyên Hoài Mân cảm nhận được mùi tanh trong miệng, nghĩ rằng một cái tát kia đã đánh cho mình chảy máu, hắn dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, hung hăng nói: “Quân trưởng nói nhận ra được thì chính là nhận ra được. Cục cảnh sát đương nhiên không dám ôm việc này vào người, Bạch Tuyết Lam là em trai Bạch tổng lý, bọn họ còn ước gì không được liếm “trứng” của hắn nữa kìa. Tôi phái Phạm Đại Pháo đến đó làm ồn là cố ý đánh rắn động cỏ, biết đâu tên họ Bạch kia sẽ để lộ ra sơ hở nào đó. Cho dù người có bị bắt, muốn chuộc ra thì cũng chỉ là vấn đề tiền bạc nhỏ nhoi. Tư lệnh ngài lại chỉ có quân trưởng là đứa cháu duy nhất, ngài thương hắn như vậy, tiêu ít tiền cho hắn mà ngài còn phải tính toán sao?”

Triển tư lệnh trợn đôi mắt bò lớn như chuông đồng nhìn hắn chằm chằm, thô lỗ nói: “Đương nhiên tao thương nó, đương nhiên không thèm để ý đến tiền bạc. Vậy còn mày đã làm được chuyện gì nào? Nếu không phải mày cứ cố sống cố chết cắn họ Bạch kia không rời miệng, tao cũng thèm vào mà thốt ra mấy cái chuyện bê bối này. Bàn về yêu thương, lẽ nào tao là chú ruột của nó còn không bằng cái con rùa nhà mày? Con mẹ nó, đừng hòng trèo đầu cưỡi cổ người khác!”

Hung tợn nổi giận với Tuyên Hoài Mân một trận xong, hắn cũng chẳng để ý đến lời hộ sĩ khuyên ngăn liền tiến vào trong phòng bệnh.

Triển Lộ Chiêu nằm trên giường bệnh, trên người cắm rất nhiều loại ống mà hắn không biết tên, mặt vàng vọc, mắt nhắm chặt.

Triển tư lệnh vô cùng lo lắng, lại uy hiếp vị bác sĩ khi nãy một phen, nhưng hắn đại khái cũng hiểu, trước mắt phải xem ý trời, huống hồ Triển Lộ Chiêu không tỉnh lại, vụ án cướp của kia và nhiều thứ rối rắm khác cần hắn ra tay thu xếp.

Triển tư lệnh ra khỏi phòng bệnh, trầm mặt rời đi.

Đang đi trên cầu thang, hắn bỗng dừng bước, sai một gã hộ vệ đứng gần cửa đi gọi Trương phó quan đến, cau mày hỏi: “Gã phó quan của cháu tôi… cậu thấy thế nào?”

Trương phó quan suy nghĩ một chút mới hỏi: “Tư lệnh cảm thấy hắn đáng nghi sao?”

Triển tư lệnh nói: “Thằng lỏi đó đeo lấy cháu tôi quá chặt, ai biết nó có tâm tư gì. Nếu trước kia Tuyên tư lệnh không hồ đồ thì cũng chả đến mức nuôi ra cái loại ti tiện này. Ta nói a… quả nhiên mẹ nào con nấy, mẹ nó là một món hàng trong kỹ viện, nó cũng như thế mà thôi. Tục ngữ nói rất hay, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Không thể không phòng.”

Trương phó quan nghe hắn nói vậy đương nhiên cũng phụ họa: “Tư lệnh nói phải. Như chuyện hôm qua, rõ ràng tư lệnh đã hạ lệnh, không có bằng chứng, không được dây dưa với hải quan nữa, miễn cho việc đắc tội cả cục cảnh sát, vậy mà hắn vẫn trái lời. Nếu như hắn cứng đầu làm như vậy là vì lo cho quân trưởng nên đầu óc mê muội, hoặc là có tư thù gì với hải quan thì cũng thôi. Tôi chỉ lo rằng…”

Nói đến đây bèn dừng lại.

Khóe mắt liếc Triển tư lệnh một cái.

Triển tư lệnh nói: “Hừ! Cậu nói chuyện với bản tư lệnh, sao lại nói một nửa như vậy?”

Trương phó quan nói: “Hắn là phó quan của quân trưởng, quân trưởng đối với hắn là tín nhiệm có thừa. Những lời sau đó… tôi thực sự không dám nói bừa.”

Triển tư lệnh nói: “Cậu cứ nói đi. Để tôi xem xem lời đó có giống những gì tôi nghĩ trong lòng hay không. Nếu không nói, vậy thì với cái điệu bộ nhát gan này của cậu, tôi thấy cậu chẳng xứng đáng làm phó quan của tôi đâu.”

Trương phó quan đành phải nhìn trái nhìn phải một lượt, tiến gần một chút, nhỏ giọng nói: “Lúc hắn vừa mới thoát khỏi hải quan tổng thự, bên chúng ta lập tức bị người cướp đoạt. Tin tức của đám giặc cướp này từ đâu mà đến? Dường như bọn họ nắm rất rõ lộ trình của tuyến hàng hóa này. Lại nói, đây mới là điểm mấu chốt, hắn cố ý nói trước khi quân trưởng ngất đi đã nói một câu, mà câu này lại chỉ mình hắn nghe thấy, hắn nhất quyết đi khiêu khích hải quan để gây thêm phiền phức, làm vậy là có ý gì? Đại khái là hắn muốn thể hiện hình ảnh một lòng báo thù cho quân trưởng, chính vì vậy mới lộ ra sơ hở.”

Dứt lời, hắn bất an bỏ thêm một câu, “Đây là vì tư lệnh ra lệnh nên tôi mới nói thật những điều trong lòng mình nghĩ. Đổi lại là người khác, tôi tuyệt đối không nói một chữ. Loại chuyện này không bằng không chứng, vạn nhất đoán sai, vậy thì tôi đã đắc tội chết với Tuyên phó quan rồi.”

Triển tư lệnh vỗ đùi nói: “Cậu phải nói thật, chút can đảm này cũng không có thì tôi sẽ coi thường cậu. Thật ra, trong lòng tôi cũng đang có nghi vấn đó, đổi lại là người khác, tôi mà nghi ngờ người đó như vậy, tôi sẽ lập tức một phát đạn bắn chết hắn. Nhưng cái con rùa khốn kiếp ấy còn phải dùng để mua vui cho quân trưởng nhà các cậu, tôi thừa dịp nó trọng thương mà bắn chết tên kia, vậy thì tôi đúng là một ông chú chẳng ra gì. Tạm thời giữ hắn lại đã.”

Trương phó quan nói: “Tư lệnh nghĩ rất chu đáo. Đây đúng là đánh chuột phải né bình hoa, một tên phó quan thì giá trị được bao nhiêu? Chẳng qua là phải suy nghĩ cho quân trưởng nhiều một chút thôi.”

Triển tư lệnh vui vẻ nói: “Cái câu con chuột bình hoa của cậu nói rất hay. Trương phó quan, căn cứ theo những gì đã bàn bạc, cậu hãy theo dõi động tĩnh của tiểu tử này cho tôi.”

Hắn vừa nói vừa vươn tay về phía vai Trương phó quan, vỗ vài cái nặng nề tỏ ý động viên.

Sau đó, sắc mặt hắn lộ ra vài phần hung ác, cất tiếng cười khó nghe.

◇ ◆ ◇

Ngày hôm đó, Bạch Tuyết Lam chiếu theo thường lệ mà đi làm. May rằng xương cốt hắn thật sự rất khỏe mạnh, trên người mang theo vết thương do đạn bắn, mặc bộ đồ âu chỉnh tề, bước chân vẫn nhanh như sao băng, tinh thần so với người bình thường còn sảng khoái hơn gấp bội. Lại thêm đêm qua có người yêu “an ủi”, vẻ mặt hắn tựa gió xuân, thấy ai cũng nở nụ cười phong độ.

Đến nơi làm việc, công văn mới từ phía tổng lý đã được gửi đến.

Cũng chả có gì mới mẻ, vẫn theo hình thức cũ, trước tiên nói mấy câu đại nghĩa quốc gia, sau đó chỉ rõ muốn hải quan tổng thự cùng hợp tác phá án với cục cảnh sát.

Phía Chu thính trưởng cũng nhận được phần công văn y như vậy, ngay tức khắc, hắn gọi điện thoại tới hải quan tổng thự, lần thứ hai biểu đạt sự hoan nghênh nhiệt liệt, muốn hai bên bắt tay cùng vượt qua cửa ải khó khăn, vân vân.

Bạch Tuyết Lam thầm buồn cười, kẻ trộm thực sự lại đi bắt kẻ trộm, hay ho hơn là, bản thân hắn còn có thể đường hoàng chính chính giúp ông anh họ nở mặt nở mũi.

Trong lòng hắn ngập tràn hứng thú, ngoài mặt lại bày ra bộ dạng nghiêm túc tích cực, tự mình ngồi xe Lincoln có rèm che đến cục cảnh sát, bí mật thương nghị cùng Chu thính trưởng hơn hai tiếng đồng hồ, thảo luận xong phương án bắt giặc cướp, hắn còn đưa ra đề nghị trước mặt các quan viên của cục cảnh sát: “Đưa ra phần thưởng lớn, ắt hẳn sẽ có người dũng cảm. Vụ án lớn thế này, chúng ta không thể keo kiệt chuyện tiền nong. Vấn đề này thì không cần cục cảnh sát tiêu tốn, người anh em này hiện đang quản lý hải quan tổng thự, nên sẽ xuất một khoản tiền từ hải quan tổng thự để treo thưởng. Nếu có người tố cáo hành tung đám giặc cướp, hoặc cung cấp đầu mối về số hàng hóa bị cướp cũng tốt, tất cả đều được thưởng một khoản tiền. Đưa quyết định này tuyên truyền ra ngoài, phỏng chừng ít nhiều gì cũng nhận được một chút tin tức.”

Chu thính trưởng vui vẻ nói: “Tôi quả thực vô cùng cảm kích. Nếu có thể bắt được người, vậy đó chính là công lao của Bạch tổng trưởng.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Chu huynh khách khí, tôi cũng chỉ có thể giúp được chút chuyện nhỏ đó thôi.”

Sau đó, theo lời hứa, thắn thực sự ký một tờ chi phiếu mệnh giá lớn rồi gửi đến cục cảnh sát.

Đối với vụ án cướp của lần này, giới truyền thông cực kỳ quan tâm. Vừa nhận được tin tức treo thưởng thì đều khẳng định đây là tin tức tốt, tất cả đều đăng tin ở trang đầu.

Từ đó, đầu đường cuối ngõ trong thành, ai ai cũng thảo luận, nói rằng đám giặc cướp gây ra vụ án này sợ rằng sẽ khó thoát.

Quả nhiên, chưa đến hai ngày đã nhận được một vài tin tức.

Cục cảnh sát không dám chậm trễ, dựa theo mỗi đầu mối để thăm dò, cuối cùng cũng có một tin tức là chính xác.

Chu thính trưởng bên này đang nóng lòng muốn báo cáo kết quả nhiệm vụ, nhận được một ít dấu vết liền như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức tập trung lực lượng điều tra, tìm hiểu ngọn ngành, thực hiện một phen lục soát truy bắt, làm loạn đến gà bay chó sủa.

Cuối cùng, bọn họ đấu súng với đám giặc cướp trong một mỏ khoáng nhỏ bị bỏ hoang ngoài thành, mặc dù không bắt được người sống nhưng cũng đã bắn chết được hai người, giải cứu vị Charts tiên sinh bị bắt cóc kia một cách thành công.

Từ lúc xảy ra vụ bắt cóc tới nay, người người trong thành đều thần hồn nát thần tính. Con tin bị bắt cóc được giải cứu thành công trở lại mà không mất một đồng tiền chuộc, hơn nữa còn không thiếu một ngón tay ngón chân nào, đúng là tin tức đáng vui mừng.

Dân chúng nghe vậy, mặc dù không biết Charts tiên sinh là ai, nhưng vẫn cảm thấy an toàn của chính mình được đảm bảo, tinh thần của toàn thành phố đã phấn chấn lên được phần nào.

Đối với chính phủ mà nói, đây chính là một thắng lợi vô cùng vẻ vang.

Chủ biên “Nhật báo thủ đô” nhận được tin tức đó, quyết tâm muốn làm một tác phẩm danh tiếng, lấy “thắng lợi” làm chủ đề, mời một vị chuyên gia xã hội đến, nghiên cứu từ chủ nghĩa phong kiến đến chính phủ dân chủ, từ việc giải cứu con tin ngoại quốc đến an cư lạc nghiệp rồi viết thành hai bài thơ ca tụng.

Sau lại mời một vị chuyên gia quốc học tự tay viết hai chữ “Thắng Lợi”, in ở trang đầu.

Các công ty truyền thông khác không cam lòng lạc hậu, cũng xuất bản một cuốn sách đặc biệt tán thưởng sự điều hành của chính phủ, tán thưởng hành động quả quyết của cục cảnh sát. Bởi lúc trước đã có tin tức truyền ra, số tiền treo thưởng là hải quan tổng thự chi trả, vậy nên đương nhiên cũng có một phần ca ngợi sự khẳng khái, coi trọng nghĩa khí của hải quan tổng trưởng.

Đủ loại văn chương chau chuốt hoa lệ ca ngợi thái bình thịnh thế được xuất bản.

Tuyên Hoài Phong đặt chén trà qua một bên, y đọc lướt qua ba bốn tờ báo, chỉ mỉm cười.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đọc được cái gì mà em cười thành bộ dạng này vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đám ký giả này ấy mà, trước đó thì nói anh ức hiếp thương nhân, tính tình chẳng tử tế gì, giờ thì ca ngợi anh có tấm lòng như cẩm tú, bụng ôm trí lớn. Anh xem tờ này đi, còn khen anh trẻ tuổi đẹp trai, khí độ bất phàm, là hoàng tử bạch mã trong lòng thục nữ danh môn nữa đấy. Ừm, đúng là dùng không ít từ ngữ mới mẻ.”

Bạch Tuyết Lam cười nói: “Sao anh ngửi thấy sau mấy lời em nói có mùi chua chua nhỉ? Hóa ra hiện tại anh quyền cao thế mạnh lại khiến cho người nào đó ghen tuông vì anh đó nha.”

Tuyên Hoài Phong cuộn tờ báo thành một ống giấy dài, đưa qua bàn, gõ lên đầu Bạch Tuyết Lam một cái.

Y đặt tờ báo xuống, bưng chén trà đã lạnh một nửa lên, rũ hàng mi, từ tốn uống từng ngụm nhỏ.

Bạch Tuyết Lam bê chiếc ghế tròn qua đó, ngồi bên cạnh y, vuốt ve cổ y, hỏi: “Vất vả lắm anh mới có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay em cũng nghỉ một ngày nhé?”

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lúc, lắc đầu, “Ở viện cai nghiện còn rất nhiều việc phải giải quyết. Gần đây nhiều văn kiện trong thự đều gia cho Tôn phó quan làm, em còn lười biếng nữa thì biết ăn nói làm sao. Chờ mấy ngày nữa đi, em xử lý mọi việc ổn thỏa sẽ dành ra chút thời gian ở bên cạnh anh.”

Bạch Tuyết Lam than thở: “Trong đám người nhận lương từ tiền thuế, làm gì có ai bận rộn như chúng ta thế này đâu, ai cũng nhàn nhã vui vẻ cả. Đừng bàn tới việc qua mấy ngày nữa, qua ngày hôm nay rồi, ngày mai anh sẽ lại tiếp tục bận rộn một trận. Đúng là… muốn thực hành mấy chuyện lãng mạn này chẳng dễ dàng chút nào.”

Tuyên Hoài Phong nghĩ tới một việc, hỏi hắn: “Em nghe nói, tổng lý vì ăn mừng lần phá án thành công này nên muốn mời các vị đại biểu tới dự vũ hội, thời gian là ngày mai. Có phải anh bận chuyện này không? Cơ mà, người đã được cứu về rồi, phía đại sứ Anh quốc có tỏ ra hài lòng không? Hàng hóa bị cướp thì xử lý thế nào?”

Bạch Tuyết Lam cười lạnh, “Chẳng phải hiệu buôn dương hành báo hàng bị cướp là vải sa tanh sao? Vậy thì dễ thôi, không tìm thấy thì bồi thường cho bọn họ một đống vải sa tanh là được. Bọn họ có dám nói chỗ hàng đó là súng ống đạn dược không? Đó chính là thưởng cho bọn họ một cái tát. Cũng phải cho đám người ngoại quốc này nếm mùi đau khổ.”

Tuyên Hoài Phong hơi ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế, cười hỏi: “Sao bỗng nhiên anh lại ôm tư tưởng Hoa Di chi biện mãnh liệt như thế? Anh đã từng đến Pháp, được người nước ngoài giáo dục cơ mà.”

(Hoa Di chi biện: thực tế là chủ nghĩa dân tộc của Khổng Tử, là một trong các chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của Trung Quốc (Hoa Hạ và Man Di). Trong đó, Trung Quốc được xem là trung tâm của thiên hạ, các dân tộc khác được coi là man di mọi rợ)

Bạch Tuyết Lam đáp: “Anh không phải loại ngu dốt cứ thấy người ngoại quốc là chán ghét. Chỉ là, ai coi thường bắt nạt chúng ta, anh sẽ không thể không coi thường ngược lại. Nếu đám người ngoại quốc ngoan ngoãn trên địa bàn của chúng ta, anh sẽ đối đãi lại một cách lễ phép.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy về vũ hội thì sao? Em có cần phải tham gia không?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Là vào ngày mai. Đó là việc nhỏ, có đi hay không thì tùy ý em. Anh là hải quan tổng trưởng, bị tổng lý điểm danh nên bắt buộc phải trình diện. Em thì chưa hẳn bắt buộc phải đi xem trò náo nhiệt này. Huống chi em lại bận rộn, để cho em nghỉ ngơi một buổi tối chẳng phải tốt hơn sao?”

Tuyên Hoài Phong liền cười, tránh khỏi tay Bạch Tuyết Lam, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế, vừa vòng ra sau tấm bình phong thay quần áo vừa nói: “Em biết, buổi vũ hội ngày mai, vị Hàn tiểu thư kia sẽ lên sân khấu. Anh phải kết bạn với cô ấy thì cứ thoải mái kết bạn. Việc lớn quang minh chính đại như vậy, anh kiêng dè em làm gì?”

Y ở sau tấm bình phong, tiếng ma sát vang lên một hồi, lúc đi ra thì trên người đã đổi thành một bộ áo dài xanh đen sạch sẽ.

Y đứng ở nơi đó, nói với Bạch Tuyết Lam: “Em không tránh mặt đâu, tối mai em sẽ đến đó. Chẳng qua, em sẽ viết cho anh một tờ giấy cam đoan: em sẽ không phá hỏng chuyện của anh.”

Bạch Tuyết Lam nhìn y một thân áo dài phối cùng gương mặt và cần cổ trắng nõn, xinh đẹp đến nỗi khiến tim hắn như bị mèo cào, ngứa ngáy khó chịu, hắn đưa ngón tay về phía y, nói: “Em qua đây để anh nhìn một chút, sao cổ áo lại lệch thế này nhỉ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Thôi đi. Chiêu này anh đã dùng hai lần rồi, em không thể trúng chiêu lần thứ ba đâu. Anh đấy, bị thương như thế cũng nên cẩn thận nghỉ ngơi một ngày. Nếu em xử lý mọi việc ổn thỏa, em sẽ lập trức trở về sớm một chút để trò chuyện với anh.”

Vẫy tay với Bạch Tuyết Lam, tươi cười dùng tiếng Anh nói một câu tạm biệt.

Đối với Tuyên Hoài Phong mà nói thì đó đã là hành động cực kỳ vui vẻ hoạt bát của y rồi. Đọc được những lời báo chí khen ngợi Bạch Tuyết Lam đã khiến trong lòng y vô cùng vui mừng.

Hơn nữa, y còn biết việc mà Bạch Tuyết Lam đã ngầm thực hiện.

Lời khen ngoài mặt và nội tình ẩn dấu phía dưới hình thành một màn đối lập đến hoang đường, vậy mà Tuyên Hoài Phong lại âm thầm cảm thấy, mình và Bạch Tuyết Lam đã có chung một bí mật rất sâu.

Không cần nghi ngờ, đối với người đang yêu mà nói, cảm giác này hết sức tuyệt vời.