Editor: Melodysoyani.

Nhìn bóng lưng hai huynh đệ nọ rời đi, tròng mắt Túc Dạ lưu chuyển, không khỏi tán thưởng nói: "Tam ca hai vị tùy tùng này, xem ra cũng là cao thủ đó!"

Lưu Quang lắc đầu một cái, khiêm tốn nói: "Tạm được! Đợi khi rãnh rồi, có thể để bọn họ so tài với hai tùy tùng của Cửu đệ!"

"Được!" Lúc này Túc Dạ gật đầu đồng ý:"Cứ quyết định như vậy đi!"

"Ừ! Quyết định thế đi!" Tiểu Vũ lên tiếng tiếp lời ở bên cạnh, hễ có dịp xem náo nhiệt, nàng đều sẽ giơ hai tay hai chân tán thành: "À đúng rồi! Nhất ngôn ký xuất!" (một lời đã định)

"Thảo Nê Mã nan truy*......" Lưu Quang rảnh rang tiếp nửa câu sau.

(*T hảo nê mã 草泥马 [cǎo•ní•mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ•M•M] ấy bà con. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà. Ở đây chắc có nghĩa là chửi rồi:v mà với trình độ phúc hắc của Quang ca thì *hắc hắc*:v)

Tiểu Vũ sững sờ, đi tới bên cạnh Lưu Quang trừng lớn cặp mắt nhìn hắn.

"Gia!? Ngươi cũng biết Thảo Nê Mã?"

Lưu Quang liếc nàng một cái: "Không phải ngươi nói, nó là Thần Thú gì đó, còn chạy nhanh hơn ngựa sao?"

"Éc......" Tiểu Vũ cứng ngắc gật đầu một cái: "Đúng vậy, là thần thú......"

Túc Dạ thính tai, đi tới bên cạnh hai người nói: "Các ngươi đang nói gì đấy? Thần Thú gì vậy?"

Tiểu Vũ sờ lỗ mũi một cái, đảo tròn mắt giải thích: "Thần Thú Thảo Nê Mã! Ặc, nó được thờ phụng ở quê hương của ta, bình thường người ngoài không biết!"

"Ồ......" Mặc dù vẫn còn có chút mê mang, nhưng thấy dáng vẻ Tiểu Vũ không quá muốn giải thích, Túc Dạ vẫn biết điều không tiếp tục hỏi nhiều.

......

Sắc trời dần tàn, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lái xe ngựa trở lại phòng nhỏ trong núi. Đoàn người gặp nhau, lẳng lặng chờ đợi hai người kia thức tỉnh trong phòng.

Thức đêm đối với mấy người Lưu Quang mà nói, hoàn toàn không đáng là gì. Bản thân bọn hắn là quỷ sai, phải hoạt động vào ban đêm. Hôm nay Lưu Quang biến thành người sống ở thế giới của loài người, mặc dù không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng lại vừa thấy mặt trời đã mệt rã rời. Ngược lại, trời vừa tối tinh thần lập tức đặc biệt tốt.

Nhưng hắn không có chuyện, cũng không có nghĩa là Tiểu Vũ cũng thế. Đã trải qua đau khổ của dòng Luân Hồi, cho dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng ở thế giới loài người này, nhất định phải sinh sống giống như người bình thường.

Thấy không, trước đó còn lời thề son sắt nói muốn chờ đợi bọn Trương Tiểu Hổ tỉnh lại, nhưng trong nháy mắt, nàng đã yên ổn ngủ gật ở đó, đầu nhỏ lắc lư lại lắc lư.

Lưu Quang nhìn nàng, cười lắc lắc đầu, dặn dò Tiểu Hắc vào xe ngựa lấy vài tấm chăn tới đây. Sau chỉ thấy Tiểu Bạch giống như tri kỷ của bảo mẫu nhỏ, thu xếp phòng nhỏ này thật sạch sẽ, trải một tấm thảm lên mặt đất, ngay sau đó Lưu Quang khom lưng ôm lấy Tiểu Vũ, đặt nàng ở trên thảm đó, lại nhẹ nhàng đắp một tấm chăn lên cho nàng.

Động tác ba người rất lưu loát, làm Túc Dạ nhìn đến choáng váng ở một bên. Vô ý thức mở miệng hỏi: "Các ngươi...... Đối với nha đầu này...... Hình như rất để ý?"

Những lời này nói ra còn tương đối hàm súc, thật ra thì trong lòng lá cây nào đó muốn hỏi, nha đầu này thật chỉ là tiểu hộ vệ?? Điều này cũng...... Có chút rất căng đi? Chăm sóc giống như mẫu thận vậy......

Tiểu Bạch đứng lên vỗ tay một cái, nhún vai nói: "Thói quen! Thí nghiệm chứng minh, nếu một người bị một người khác ngược đãi lâu dài như vậy, thì coi như về sau người nọ không ngược đãi hắn nữa, hắn cũng sẽ không sống nổi. Đây chính là cái gọi là tâm lý chịu ngược! Nha đầu này ấy, nói bình thường một chút, chính là muội muội ruột của ta, nói khoa trương một chút, vậy chính là tổ tông của ta! Chăm sóc nàng và bị nàng ăn hiếp, cũng là chuyện hết sức bình thường! Ta đang nói gì...... Ngươi có thể hiểu không?"

Túc Dạ thành thực lắc đầu một cái: "Không rõ lắm!"

Tiểu Bạch đi tới vỗ vai hắn một cái: "Không sao cả! Dù sao cuộc sống sau này mọi người vẫn chung sống với nhau, từ từ hiểu rõ cũng được! Chuyện như vậy, chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra được."

Tiểu Vũ được phục vụ thỏa đáng, Lưu Quang hơi vén áo bào lên, cũng nhắm nghiền hai mắt ngồi trên chiếu ở bên cạnh nàng.

Tiểu Hắc đứng lên, nhìn về phía Túc Dạ nói: "Cửu gia, ngươi mệt mỏi thì cũng tìm một chỗ sớm đi nghỉ ngơi đi. Đêm vẫn còn dài, ta và ca ca ta hai người coi chừng là được rồi."

Túc Dạ cảm kích cười một tiếng: "Như vậy sao được! Mới vừa rồi hai vị đã dẫn mọi người chạy một chuyến, qua lại chắc hẳn cũng có chút mệt mỏi.Chuyện gác đêm này, hãy để cho Quỷ Tiêu đến đây đi. Hai vị tiểu huynh đệ cũng tìm một chỗ sớm đi nghỉ ngơi mới đúng."

"À! Giống như quỷ cũng không phải là quỷ, dù sao cũng chỉ còn nửa cái mạng, không thể chơi đùa được! Cửu gia đừng từ chối nữa, cứ để hai huynh đệ ta gác đêm đi." Trong lời nói của Tiểu Bạch lộ ra huyền cơ, cũng không bới móc. Ánh mắt hữu ý vô ý liếc về phía nam tử áo đen mang đao vẫn chưa từng nói câu nào đứng ở chỗ kia.

Túc Dạ nghe vậy, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt. Chỉ là rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói: "Nếu hai vị huynh đệ kiên trì như vậy, vậy thì khổ cực các ngươi."

"Không có việc gì không có việc gì, đêm càng sâu, ta và ca ca càng có tinh thần! Ngược lại là ban ngày mới có hơi...... Chao ôi! Ca huynh nhéo lỗ tai ta làm gì!"

Lời Tiểu Hắc còn chưa nói hết, đã bị Tiểu Bạch cắt đứt. Vừa níu lấy lỗ tai của hắn, vừa đi ra ngoài nói: "Ngoan ngoãn ra ngoài gác đêm với ca là được rồi, nói nhảm nhiều vậy làm gì! Không nhìn thấy Tiểu Vũ ngủ ngon thế sao, lỡ như làm nàng thức, đệ có thể chịu đựng được sao!"

"Vậy sao vừa rồi huynh lại nói nhảm nhiều thế!?" Tiểu Hắc bất mãn lầm bầm, không lường được sức lực trên lỗ tai lại càng níu chặt hơn.

"Ai u!? Hắc Hắc à đệ giỏi nhỉ! Lại dám phân cao thấp với ta?"

"...... Nào có! Ai bảo lần nào huynh cũng nói đệ!"

"Ca còn không phải là vì tốt cho đệ sao! Đệ là đứa nhỏ ngốc!"

"Huynh xem, lại mắng đệ nữa rồi kìa?"

"Khụ khụ...... Được, ca sai lầm rồi được không? Thói quen, còn cách nào khác chứ!"

"......"

Hai huynh đệ ồn ào nào đó dần dần đi xa, Túc Dạ mỉm cười lắc đầu một cái, đi tới bên trong phòng nhìn hai người trên giường. Nhăn nhẹ chân mày nói với Tịch Diêu trông coi ở một bên: "Phải bao lâu bọn họ mới có thể tỉnh lại?"

Tịch Diêu cúi đầu trầm tư, trả lời một câu không liên quan.

"Gia có biết lúc lòng mệt mỏi, thân thể càng thêm làm người ta khó thừa nhận?"

Túc Dạ gật đầu: "Dĩ nhiên là biết."

"Vậy được rồi!" Tịch Diêu gật đầu một cái: "Trương Tiểu Hổ vẫn còn ổn, không có gì bất ngờ xảy ra, chưa tới nửa canh giờ sẽ tỉnh lại. Nhưng Tú Liên cô nương này...... Nếu nàng không muốn thức tỉnh, vậy ta cũng bất lực!"

Ai......

Nhẹ giọng thở dài một câu, Túc Dạ mở miệng nói: "Vậy thì nghe Thiên Mệnh đi! Tịch Diêu ngươi cũng không cần ở đây nữa, tìm chỗ đi nghỉ đi. Tất cả kết quả, chờ sáng sớm ngày mai sẽ biết được."

"Dạ!" Tịch Diêu gật đầu lên tiếng, nhưng chợt giống như là nghĩ tới điều gì, lại không nhịn được nói: "Gia! Tịch Diêu có một chuyện không biết nên hỏi hay không!"

Túc Dạ bật cười: "Có chuyện gì cứ nói đi!"

Tròng mắt Tịch Diêu lóe lóe, cuối cùng vẫn mở miệng: "Nếu như..... Nếu Tú Liên cô nương không muốn tỉnh lại, vậy gia phải tính sao với Nguyệt cô nương đây?"

"Không cần tính!" Túc Dạ nghiêm túc nói: "Mặc dù nàng thích hồ đồ, nhưng cũng không phải cô nương dã man không hiểu chuyện. Đến lúc đó ta sẽ nói thực tình cho nàng, chắc hẳn, nàng cũng có thể hiểu."

"Vậy...... Hi vọng như là thế đi!"

Không hỏi thêm nữa, Tịch Diêu khom lưng chào một cái cáo lui.

~ Hết chương 29~