Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Thi tỉnh dậy với quần áo vẫn nguyên vẹn, nhận ra mình đang nằm trong một khách sạn lạ lẫm. Cô ta cảm thấy đầu đau như búa bổ, phải cố gắng ba lần mới ngồi dậy được. Những chuyện xảy ra tối qua, cô ta hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Vu Kiều xách bữa sáng bước vào: "Ồ, chị tỉnh rồi à?"

Không gian như đan xen thời gian, vào giây phút này, Lâm Tiểu Thi càng cảm thấy mơ hồ.

Vu Kiều lần lượt mở các món ăn, bày lên bàn. Trứng ốp la được chiên một mặt, màu vàng óng ánh, như vừa mới rán xong vẫn còn sôi xèo xèo, bên cạnh còn có một tô cháo trắng và vài lát bánh mì. Vu Kiều rút đôi đũa ra, đặt lên trên tô: "Tôi không biết chị thích ăn gì, cứ lót dạ trước đã."

Nói xong, cô đi đến bên tủ quần áo, đun nước sôi.

Khi quay lại, Lâm Tiểu Thi vẫn ngồi ngơ ngẩn trước bàn. Vu Kiều nói: "Ăn trước đi, chị ăn xong rồi mình sẽ nói chuyện."

Lâm Tiểu Thi nhìn cô: "Nói trước, cô nói xong rồi tôi ăn."

Vu Kiều ngồi xuống bên cạnh bàn, một tay đặt lên mặt bàn. Lâm Tiểu Thi nhìn tay cô trong chốc lát. Bàn tay của một cô gái, ngón tay không có nhiều thịt, nhưng cũng không xương xẩu, phần móng tay đầy đặn với bán nguyệt rõ ràng, thể hiện sự khỏe mạnh.

Vu Kiều nói: "Đây là khách sạn ở trên Hồng Phiên Khu. Tối qua, chị uống say, bị mấy tên côn đồ để ý, may mà anh Bàng và Trần Nhất Thiên kịp thời cứu chị ở con đường phía sau."

Lâm Tiểu Thi ôm đầu nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi Vu Kiều: "Cô có dây cột tóc không?"

"Hả?" Vu Kiều cắt tóc ngắn nhiều năm, nên không có thứ đó.

"Thôi vậy." Nói xong, cô ta dùng năm ngón tay chải qua mái tóc rối bời, không thèm quan tâm nó rối thế nào, gom lại thành một búi rồi hất sang một bên, tay vừa nắm tóc, tay kia gắp trứng ăn.

Lâm Tiểu Thi ăn hết trứng, uống cạn cháo, nhưng không động đến bánh mì. Vu Kiều lại rót cho cô ta một ly nước.

Khi đẩy ly nước qua, Vu Kiều tiện tay đẩy luôn một chiếc thẻ ngân hàng.

"Có chút tiền trong này, Bàng Ngạo nói hôm nay anh ấy sẽ gửi thêm vào. Mật khẩu là 871112."

Lâm Tiểu Thi ngẩng đầu nhìn cô: "Đây là..."

"Đúng, là thẻ của Trần Nhất Thiên." Vu Kiều dừng lại một chút, cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Mật khẩu là sinh nhật của tôi."

Lâm Tiểu Thi lườm một cái, xoay nhẹ ly nước trong tay, giọng điệu đầy khinh miệt: "Cô không cần phải nhấn mạnh chuyện đó chứ?"

Vu Kiều không đáp lại: "Tóm lại, họ thật sự lo lắng cho chị, Trần Nhất Thiên còn nói với tôi rằng, chị không phải người xấu."

Lâm Tiểu Thi càng tỏ ra khó chịu: "Cô không có quyền phát thẻ 'người tốt' cho tôi!"

Vu Kiều điềm tĩnh: "Không phải tôi nói, trong mắt tôi, chị không phải người tốt. Tôi nhớ rất rõ thù của người khác, cũng nhớ rất kỹ ơn huệ, thù của chị tôi nhớ kỹ rồi." Vu Kiều siết nhẹ tay, kìm nén những ký ức không vui, "Nhưng mỗi người có phần trách nhiệm riêng, chị là chị, ba chị là ba chị. Tôi cũng có một người ba hay gây chuyện, nếu tôi là chị, và số tiền này có thể giúp ba mình giảm bớt tội lỗi, để ông không còn lo lắng cho con gái mình trong cảnh nguy hiểm, tôi sẽ dùng nó."

"Răng mọc đủ chưa mà đến dạy đời tôi? Trần Nhất Thiên và Bàng Ngạo đâu?"

Vu Kiều: "Họ nhờ tôi đến... Họ cảm thấy không tiện ra mặt." Chuyện này vốn đơn giản, chỉ cần đưa thẻ là xong. Nhưng giờ mọi thứ rối tung lên, Vu Kiều thở dài trong lòng: Chắc anh Tiểu Thiên sẽ lại chê mình vô dụng mất.

"Cảm ơn lòng đồng cảm của cô, nhưng ba tôi không giống ba cô, và tôi cũng không giống cô. Ba tôi là một người có năng lực, dù là khai thác mỏ hay kinh doanh, ông luôn là người xuất sắc trong thời đại của mình, nếu ông có phạm tội, thì cũng không phải loại tội danh nhỏ mọn như ăn cắp vặt."

Vu Kiều hít sâu một hơi, cố gắng nhịn không đáp lại.

Lâm Tiểu Thi đi loanh quanh trong phòng với đôi dép giấy của khách sạn, tóc xõa tung, vừa đi vừa quan sát Vu Kiều: "Ở Đông Bắc có câu 'Mua heo phải nhìn chuồng', cô có đôi mắt đào hoa này... chắc cũng do di truyền từ ba mẹ cô nhỉ? Ba mẹ cô thế nào? Ba mẹ tôi thế nào? Sao cô có thể may mắn hơn tôi?"

Vu Kiều mặc chiếc áo thun đơn giản và quần jean, đứng thẳng với hai chân khép lại, trông rất ngoan ngoãn, không hề đáp trả.

Càng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Lâm Tiểu Thi càng bùng nổ: "Ngủ với cậu ấy rồi đúng không?"

Mặt Vu Kiều từ trắng chuyển sang đỏ, nhất thời không thể tìm ra lời đáp trả.

"Mấy năm trước, cậu ấy mua cho cô bộ đồ bơi giống hệt của tôi, khi đó tôi đã biết khả năng quyến rũ của cô mạnh cỡ nào rồi. Bề ngoài càng ngây thơ trong sáng, bên trong càng đê tiện." Từ cuối cùng, Lâm Tiểu Thi nghiến răng nói ra đầy cay đắng.

"Tôi chưa từng thua ai, chỉ là lần này tôi coi thường cô. Chúc cô có thể mê hoặc cậu ấy lâu một chút, để rồi muộn hơn chút mới phải lang thang ngoài đường, không ai quan tâm, không ai thương hại, phải đến làm ca đêm ở Hồng Phiên Khu..."

Vu Kiều ngạc nhiên tột độ, không ngờ một cô gái có học thức cao, ăn mặc lịch sự, lại có thể nói ra những lời độc ác đến vậy. Mắt cô đỏ hoe, không biết phải đáp trả thế nào.

Lâm Tiểu Thi nhìn chiếc thẻ ngân hàng trên bàn rồi nói: "Mang thẻ về đi, nhưng thẻ 'người tốt' thì tôi nhận." Cô ta cười nhạt, tiếp tục: "Tôi sẽ tự trả số nợ mà mình đã vay."

---

Cuộc sống đại học của Vu Kiều cũng không khác gì những người khác.

Vào học kỳ hai năm nhất, Vu Kiều bị Trần Nhất Thiên phát hiện đang làm thêm, khi đó anh uy nghiêm bắt cô cởi tạp dề đồng phục của quán cà phê ngay tại chỗ, rồi kéo cô lên chiếc xe Wuling nhỏ, chở thẳng về công ty.

Thực ra Vu Kiều không hề gặp áp lực tài chính.

Mỹ phẩm cô dùng đều là loại bán trong siêu thị, quần áo cũng không cầu kỳ, Trần Nhất Thiên và bà Trần mua gì, cô mặc nấy, không bao giờ hỏi giá cả. Học phí đã được thanh toán bằng khoản vay sinh viên, còn mẹ cô, thỉnh thoảng lại gửi tiền về, cô để cả trong thẻ, hầu như không tiêu đến.

Dù vậy, Vu Kiều vẫn không muốn ngồi yên. Cô không thiếu tiền, nhưng lại muốn kiếm tiền.