Căn bệnh của Vu Kiều xảy ra rất kỳ lạ.

Không lâu sau khi trở về Thẩm Dương, Vu Kiều thường xuyên phải vào nhà vệ sinh.

Cô biết Trần Nhất Thiên đang gặp vấn đề ở công ty, nhưng không hỏi chi tiết, và cũng không nói cho anh về căn bệnh thầm kín của mình.

Vẫn là bà Trần phát hiện ra, bà hỏi tại sao vừa mới 15 phút trước vào nhà vệ sinh, mà giờ lại muốn vào tiếp, không chờ nổi đến lúc quảng cáo trong phim à?

Cô đi khám khoa tiết niệu, bà Trần không yên tâm nên đi cùng cô vào phòng khám.

Vu Kiều kể triệu chứng của mình: Tiểu rắt, đi vệ sinh chỉ ra được một ít, sau đó mặc lại quần thì lại muốn đi tiếp. Hơn nữa, cuối lần tiểu rất đau, như có ai đó rắc muối lên vết thương.

Bà Trần dìu cô vào phòng khám, bác sĩ cứ tưởng là bệnh nặng lắm. Sau khi hỏi triệu chứng và làm xét nghiệm nước tiểu, bác sĩ nhìn kết quả rồi hỏi Vu Kiều: "Trước đây cô có bị nhiễm trùng đường tiết niệu cấp tính chưa?"

Chưa. Vu Kiều thậm chí chưa từng nghe đến tên căn bệnh này.

Bác sĩ hỏi tiếp: "Gần đây có phải cô uống nước ít không?"

Chắc là vậy. Vu Kiều thừa nhận không chú ý uống nhiều nước.

Bác sĩ liếc nhìn mục "tuổi" trên phiếu xét nghiệm, tự nhiên hỏi: "Cô có quan hệ tình d*c không?"

Bà Trần không nghe rõ: "Bác sĩ nói gì cơ?"

Bác sĩ quay ánh mắt về phía Vu Kiều, lòng cô chùng xuống, khẽ gật đầu, đồng thời má ửng đỏ, cắn nhẹ môi.

Bác sĩ hiểu rõ, liền viết đơn thuốc: "Nhiễm trùng đường tiết niệu, bây giờ đang là mùa hè, là mùa cao điểm của loại bệnh này. Cô đi lấy thuốc, uống cả levofloxacin và Phân Thanh Hoàn, nhớ uống nhiều nước! Nhất định phải uống nhiều nước và chú ý vệ sinh cá nhân."

Bà Trần dìu Vu Kiều, cô đi chậm hơn một bước, bác sĩ nói thêm: "Nếu sau một tuần không thuyên giảm, cô quay lại gặp tôi, còn phải kết hợp điều trị phụ khoa." Cuối cùng, bác sĩ nhấn mạnh: "Trong thời gian này, tránh quan hệ tình d*c."

Vu Kiều chỉ hy vọng bà Trần không nghe thấy, hoặc có nghe thấy cũng không hiểu.

Cũng vào ngày hôm đó, một chuyện khác đã xảy ra.

Khi Vu Kiều và bà Trần về nhà, họ bị một người hàng xóm chặn lại, nói là vào buổi trưa có người của bưu điện đến gõ cửa nhà Trần Nhất Thiên, mang theo một bưu phẩm chuyển phát nhanh, yêu cầu chính người nhận hoặc thân nhân trực hệ ký nhận. Do không có ai ở nhà, nhân viên bưu điện nói sẽ quay lại giao sau.

Trong đầu Vu Kiều vang lên một tiếng "đinh", nghe giống như thư báo trúng tuyển đại học.

Mặc dù cô đang ở Thẩm Dương, nhưng đã nghe được rằng một vài người bạn học ở Nam Kinh đã nhận được giấy báo trúng tuyển. Chuyển phát nhanh qua bưu điện yêu cầu ký nhận trực tiếp, nghe qua rất giống.

Cô định gọi cho Trần Nhất Thiên, nhưng nghĩ kỹ lại không biết nên nói gì, bởi những thông tin quan trọng nhất như trường nào và ngành nào vẫn chưa rõ ràng.

Tình cờ thay, vừa về đến nhà, mẹ cô - Vu Hương gọi điện tới. Chị nhẹ nhàng hỏi thăm bà Trần xong thì nghiêm khắc bảo Vu Kiều nghe máy.

Chị kể rằng con nhà hàng xóm đã nhận được thư báo trúng tuyển, trúng vào chuyên ngành tiếng Anh của Đại học Nam Kinh. Khi nhân viên bưu điện giao, chị cũng có mặt, và hàng xóm hò nhau mở ra ngay tại chỗ. Có người nói cả đời chưa từng thấy giấy báo trúng tuyển. Mẹ của đứa trẻ vui mừng khôn xiết, hôn lên giấy báo trúng tuyển rồi còn ôm chầm lấy từng người hàng xóm, vui sướng đến mức nhấc bổng cả chân lên khỏi mặt đất, ngay lập tức nói sẽ ra chợ hải sản, tối nay làm bữa ngon cho con.

Nói xong, chị hỏi Vu Kiều: "Giấy báo trúng tuyển của con đến đâu rồi? Có bị mưa lớn làm chậm không? Sao không có chút tin tức nào vậy?"

Cuối cùng, chị thở dài: "Nghe nói trường càng tốt thì giấy báo càng đến sớm, giấy đến muộn là do bị các trường tốt từ chối. Nghĩ kỹ lại, có lẽ con không thi tốt bằng con nhà hàng xóm... Có khi nào con thi trượt không?"

Vu Kiều biết tính mẹ cô nóng nảy, nên cũng muốn trấn an chị, liền kể về việc nhân viên bưu điện gõ cửa hồi trưa.

Cô vốn định an ủi mẹ, không ngờ Vu Hương im lặng một lúc rồi đột nhiên nổi giận.

Chị nói: "Vu Kiều, con giỏi lắm rồi phải không? Con viết địa chỉ nhận về Thẩm Dương, không định quay lại nữa đúng không? Nhà ở Nam Kinh con không nhận nữa, người mẹ này con cũng không nhận nữa phải không? Chỉ cần mẹ không để ý một chút là con tự quyết hết chuyện đúng không? Vu Kiều, mẹ chẳng còn nhận ra con nữa rồi! Ai đã làm con thay đổi như thế này? Mẹ thấy giờ con còn thân thiết với ba con hơn cả mẹ nữa! Suốt cuộc đời mẹ hết lòng vì những người quan trọng nhất, nhưng kết cục họ đều đối xử với mẹ như thế này, cuộc đời mẹ thật thất bại..."

Trong điện thoại, chị phát điên lên, giọng the thé, Vu Kiều nói gì cũng bị át đi.

Cuối cùng, chị gần như gào thét rồi dập máy... Dù chuyển phát nhanh có phải là giấy báo trúng tuyển hay không dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Khi Trần Nhất Thiên gọi, Vu Kiều đang giận dỗi với chính mình.

Thi xong cô lại đi "bỏ trốn" với người ta, chẳng nói thật lời nào, ngay cả địa chỉ nhận giấy báo trúng tuyển cũng không viết ở nhà. Vu Hương là một phụ nữ trung niên vừa ly hôn, lại là mẹ cô, phản ứng của chị hôm nay cũng không có gì bất ngờ. Cô giận lắm, chín phần giận mình, một phần giận người đàn ông đã "dẫn dụ" cô đi.

Vì vậy, khi nhận được điện thoại của Trần Nhất Thiên, cô lập tức liên tưởng đến nguyên nhân của bệnh viêm đường tiết niệu, cảm thấy vô cùng tủi thân.

Trần Nhất Thiên ngồi trong xe của Bàng Ngạo, sắp đến dưới nhà, anh nói rằng anh đau lưng quá, không leo nổi lên tầng hai, muốn cô xuống đón.

Vu Kiều hậm hực xuống lầu, đứng bên cạnh chiếc Porsche nhìn quanh, chờ "người tình nhỏ" của mình.