''Trước kia có một bác nông dân, cứu một con rắn bị đông cứng, thế nhưng cuối cùng lại bị rắn cắn chết.'' Hồng Tuyến rót cho Tô Dã ly trà: ''Tô Dã, cậu nói xem, cậu có phải là con rắn đó hay không?''
Tô Dã nhận ly trà ấm, nhấp một hớp. Mặt bánh bao phúng phính nhìn qua khiến người khác không nhịn được muốn véo.
Nhưng giờ phút này, Hồng Tuyến nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, cô chỉ cảm thấy lòng lạnh ngắc.
''Sao chị có thể so sánh thế được?'' Thanh âm Tô Dã vô cùng vô tội: ''Hồng Tuyến, em không muốn hại chị, em nói thật.''
''Chị biết.'' Ánh mắt cô thoáng nhu hòa: ''Bằng không cậu đã bẻ chị gãy cổ, chứ không phải đẩy chị xuống biển. Cậu biết chị biết bơi, cậu từng hỏi 3 lần rồi.''
Tô Dã hơi cười khổ: ''Hồng Tuyến... Em chỉ hi vọng chị có thể vĩnh viễn rời xa Thẩm Nhược...''
Ariel có chút điên cuồng: ''Tô Dã, cho dù anh có thích chị ấy đến mức nào đi nữa cũng không nên làm ra loại chuyện như vậy. Đó là phạm pháp!''
''Kẻ phạm pháp chính là đám người Vòng Hoa Cúc bọn họ! Không phải Tháp Hoa Cúc chúng tôi!'' Tô Dã giận dữ rống lên.
''Tháp Hoa Cúc?'' Thẩm Nhược lẩm bẩm lặp lại, sau đó đôi mắt đỏ ngầu, anh lao về phía Tô Dã, nắm cổ áo cậu, nhấc cả người cậu lên: ''Cậu là người của Tháp Hoa Cúc? Cậu trà trộn vào đây với mục đích gì? Ai phái cậu tới?''
''Haha.'' Tô Dã cười hai tiếng, mặc cho anh túm cổ áo: ''Anh sợ sao? Thẩm Nhược! Sợ Hồng Tuyến biết được tội ác của Vòng Hoa Cúc ư? Anh sợ chị ấy biết trên tay anh dính thứ gì đúng không?''
Thẩm Nhược hung hăng nện một đấm lên mặt Tô Dã.
Tô Dã không tránh, chiếc mũi đầy đặn ăn một quyền, lập tức chảy máu không ngừng.
''Thẩm Nhược!'' Hồng Tuyến xông lên phía trước, tách hai người ra, cầm khăn giấy lau máu cho Tô Dã.
''Tô Dã, chuyện quái gì đang xảy ra hả!'' Cô ấn chặt chỗ cậu bị thương, rống giận.
Cậu đẩy tay cô ra, thất tha thất thểu đứng dậy: ''Hồng Tuyến, Thẩm Nhược lợi dụng chị, anh ta có mục đích riêng, vì một người mãi mãi không bao giờ tỉnh lại!''
Thoáng cái, mặt Thẩm Nhược mất hết huyết sắc. Anh gắt gao nhìn Tô Dã, như muốn hung hăng xé nát cậu.
Tô Dã nhìn Hồng Tuyến.
Tháp Hoa Cúc, tổ chức bí ẩn có từ thời nhà Thanh dần dần vén lên bức màn bí mật qua lời kể của Tô Dã.
Thời nhà Thanh.
Gia tộc Ái Tân Giác La có một người như thế. Hắn ta có thể nhìn thấy người đã chết, có thể trò chuyện với bọn họ, thậm chí còn có thể sai sử bọn họ đi làm một số chuyện mà không ai biết.
Vì thế, ngay thời điểm hắn ta khốn đốn, một hồn ma nóng lòng muốn hoàn thành tâm nguyện đã giúp hắn lẻn vào nhà một chính trị gia, biết được một số tin tức không thể công khai.
Những tin tức đó là điều cấm kỵ mà chính trị gia phải giữ kín, thế nên hắn ta kiếm được một số tiền khổng lồ, nhưng vì tham lam, hắn vẫn đi tìm kiếm những hồn ma lưu lạc chốn nhân gian.
Du hành khắp nơi, hắn phát hiện càng ngày càng có nhiều hồn ma, đồng thời cũng càng ngày càng nhiều người nhìn thấy bọn họ.
Vì thế, Tháp Hoa Cúc ra đời.
Người Tháp Hoa Cúc lợi dụng linh hồn người chết, đạt tới đỉnh cao ''không gì không biết'', không ít người nguyện ý tiêu tiền mua tin tức từ bọn họ.
Nhưng sự tồn tại của Tháp Hoa Cúc ảnh hưởng quá nhiều đến lợi ích của những người khác. 7 năm sau khi Tháp Hoa Cúc ra đời, tổ chức bị người khác hãm hại tàn nhẫn.
Cũng năm đó, người đứng đầu tổ chức bị bệnh sắp rời khỏi thế gian. Không cam lòng để linh hồn mình chịu sự thống trị của Tháp Hoa Cúc, vị đại ca người Ái Tân Giác La này truyền lại ngôi vị cho con trai mình, hơn nữa còn dặn dò hãy xây dựng lại Tháp Hoa Cúc, không thể tiếp tục loại chuyện lợi dụng hồn ma nữa.
Người mới nhậm chức là Ái Tân Giác Là Bạch Nhược. Ông ta trở thành thủ lĩnh đầu tiên của tổ chức theo đúng nghĩa. Dù không thể nhìn thấy ma, ông vẫn quyết tâm cống hiến cho chính nghĩa.
Thế nên sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ra đời, dưới sự trợ giúp của Tháp Hoa Cúc, các vụ án phủ đầy bụi bặm năm xưa đều được giải quyết sạch sẽ. Nhưng mùa hè năm 1993, một phát minh đã khiến nội bộ tổ chức hoảng loạn.
Đó chính là chiếc vòng tay thần bí đang nằm trong túi Hồng Tuyến.
Người phát minh ra vòng tay đó không kém kẻ điên là bao nhiêu. Sau khi 100 chiếc vòng có thể khiến ma quỷ trở lại làm người được chế tạo, mầm mống tà ác vốn chìm sâu trong Tháp Hoa Cúc bắt đầu chậm rãi nảy mầm.
Có người muốn phục hưng lại Tháp Hoa Cúc năm xưa, dựa vào linh hồn người đã khuất giành lợi ích đưa bọn họ đến đỉnh cao.
Thế nên, mùa hè năm đó, Tháp Hoa Cúc phân rã. Một người đàn ông gọi là C đã lấy đi vòng tay, cùng với một đám người của tổ chức cũ, trở thành thủ lĩnh Vòng Hoa Cúc.
Mười mấy năm trôi qua, cuộc đối đầu giữa hai tổ chức chưa từng ngừng lại. Người Tháp Hoa Cúc trăm phương ngàn kế đem linh hồn đi đầu thai, mà Vòng Hoa Cúc, sau khi lợi dụng linh hồn xong sẽ khiến bọn họ tan biến mãi mãi.
''Hồng Tuyến... Đó là bộ mặt của Vòng Hoa Cúc mà chị đang làm việc. Dương Nhất Bác, Lục Minh, Thái Mỹ Thư,.. Chị cho rằng chị cứu bọn họ, thực chất, chị cũng là đồng lõa, đẩy bọn họ xuống vực sâu!'' Thanh âm Tô Dã hơi run lên: ''Nếu không phải em tiễn Miki đi.... Bọn họ thậm chí không tha cho trẻ nhỏ!''
Hồng Tuyến sửng sốt đến mức tay chân run rẩy, cô nhìn Thẩm Nhược, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Những ngày qua, rốt cuộc cô đã làm việc cho một tổ chức gì thế này!
Tức giận đan xen cảm giác bị lừa dối, nước mắt cô trào ra ngoài: ''Thẩm Nhược... Anh...''
''Hồng Tuyến, nghe anh giải thích.'' Thẩm Nhược nhìn cô, không biết có phải ảo giác hay không, trong cái chớp mắt kia, anh bỗng cảm thấy cô sẽ rời khỏi anh mãi mãi, không bao giờ trở lại.
''Giải thích?'' Mũi Tô Dã đã sưng lên: ''Anh lấy cái gì để giải thích đây. Nói trắng ra là anh cũng chỉ là một kẻ vô lương tâm sống vì lợi ích của bản thân mình mà thôi! 5 năm trước, anh vì điều gì mà gia nhập Vòng Hoa cúc, anh không nhớ sao?''
Ánh mắt Thẩm Nhược tràn ngập trong đau thương bất tận.
''5 năm trước...''
5 năm trước, Thẩm Nhược cùng mẹ gặp phải một tai nạn khủng khiếp. Chiếc xe phóng tới, đâm sầm vào hai người bọn họ. May mắn là, phần đầu dù chịu thương tổn nặng, Thẩm Nhược vẫn nhặt lại được mạng của mình. Nhưng người mẹ đã nương tựa cùng anh từ nhỏ đến lớn không còn nữa.
Sau khi hôn mê tỉnh lại, Thẩm Nhược nhìn thấy mẹ mình đứng khóc trước mặt. Anh điên cuồng ôm lấy bà, nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể ấy.
Sau đó, người của Tháp Hoa Cúc tìm đến anh.
Sinh tử có mệnh, phú quý ở trời.
Người của tộc Ái Tân Giác La nói với Thẩm Nhược như vậy. Thế nhưng, Thẩm Nhược lựa chọn Vòng Hoa Cúc cùng lúc tới tìm anh.
''Tôi có thể khiến mẹ cậu sống lại.'' Y tiên sinh cười tủm tỉm nhìn Thẩm Nhược, đem vòng tay ra trước mặt anh.
Sinh tử có mệnh? Thẩm Nhược không tin. Để mẹ mình sống lại, Thẩm Nhược không tiếc bất kì cái giá nào....
Số mệnh của Thẩm Nhược từ đó buộc chặt với Vòng Hoa Cúc. Nói chính xác hơn, Thẩm Nhược đem mạng của mẹ mình buộc chặt trong chiếc vòng tay.
Anh chỉ có thể không ngừng tìm kiếm linh hồn của những người đã mất, mới có thể duy trì sinh mạng của mẹ mình.
''Sinh tử sớm đã do trời định, đám người Vòng Hoa Cúc lại tự tiện thay đổi chuyện đó. Thẩm Nhược, anh thật kinh khủng!'' Tô Dã kéo Hồng Tuyến ra sau lưng, quyết không cho Thẩm Nhược lại gần cô một bước nào.
''Ha...'' Thẩm Nhược cười hắt: ''Hồng Tuyến... Em có thể hiểu anh mà đúng không?''
Hồng Tuyến chỉ thấy lòng mình thật lạnh.
''Thẩm Nhược, thực xin lỗi.'' Ánh mắt cô rét lạnh dị thường: ''Em nghĩ, mình phải rời đi. Cho dù kết cục của em có giống Cổ Linh đi chăng nữa... em cũng không thể nào kiếm tiền trên người chết được.''