Nam Cung Thiến đứng dậy từ trong ngực của anh, nhướng mày nói: "Vậy sao? Thế ý anh đang nói là..., có một số việc trong này không cần phải làm nữa đúng không?"

Ngô Duẫn Kỳ cười hì hì nói: "Anh sai rồi, bà xã! Anh nhất định sẽ dùng hết sức để hoàn thành hết."

Nam Cung Thiến cười một tiếng, bước đi thong thả ung dung, vừa mới đi trong phòng được mấy bước, cô hắng giọng nói: "Em không muốn anh dùng hết sức, mà là nhất định phải làm! Nhiều lúc em bắt đầu suy nghĩ, nếu phát súng kia em chỉ thoáng chệch một chút, thì cái mạng nhỏ này của anh không phải là mất luôn rồi sao, nếu thế thì chỉ làm mỗi mấy việc trong này thôi để báo đáp em, thì có phải là quá ít hay không!" Ánh mắt của Nam Cung Thiến sáng lên: "Nếu không thì, làm thêm một số việc nữa đi?" d.đ.l.q.đ

Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra: "Em muốn thêm một số việc nào nữa?"

"Ví dụ như, mua thức ăn, nấu cơm, rửa chén, kéo đất, giặt quần áo…v.v những thứ việc nhà đó."

Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày: "Vậy em làm cái gì?"

"Nhiệm vụ của em rất nặng nề nha!"

"Thật sao?"

"Em phải chế tạo thêm việc nhà, để cho anh có việc để làm chứ!"

Lời vừa ra khỏi miệng, cả người Ngô Duẫn Kỳ lập tức sửng sốt, lần này đổi thành Nam Cung Thiến cười hì hì.

"Bây giờ thời tiết không tệ lắm, bác sĩ bảo anh nên đi ra ngoài nhiều hơn một chút, như thế thì mới có lợi cho sức khỏe, em đi cùng anh không?" Ngô Duẫn Kỳ đề nghị.

Nam Cung Thiến không cự tuyệt gật đầu một cái.

Hai người cùng nhau rời khỏi căn nhà nhỏ chỉ có mấy chục mét vuông này.

"Thật ra em cảm thấy, bây giờ việc anh cần phải làm nhất là bồi bổ cơ thể thật tốt, sau đó đi ra ngoài kiếm tiền." Nam Cung Thiến được Ngô Duẫn Kỳ kéo đi, đi bộ trên đường cái, sau buổi trưa ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ, hai người cứ như vậy chẳng có mục đích gì đi bộ trong một đám người nhốn nha nhốn nháo, nhưng ở trong mắt của hai người, chỉ có đối phương.

"Ừ!" Ngô Duẫn Kỳ không chút do dự trả lời.

Nam Cung Thiến chỉ định nói đùa với anh, không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp trả lời như vậy, kể từ khi Ngô Duẫn Kỳ xuất viện, tài sản của anh cùng với tài sản của người trong tổ chức Hắc Bọ Cạp đều bị thu hồi, mà một vài cô nhi viện do anh sáng lập, cũng bị cơ quan chính phủ tiếp nhận, bọn nhỏ cũng được chăm sóc. Đây là chuyện duy nhất mà anh cảm thấy vui mừng.

Bây giờ hai người bọn họ có thể nói là không có một đồng nào, ngay cả vào lúc kết hôn, cũng chỉ là hai người ở chung một chỗ ăn một bữa cơm đơn giản. Ở tại một căn nhà nhỏ chỉ có mấy chục mét vuông, mà đây chỉ là thuê mà thôi! Nhưng mà trên mặt hai người, nhiều nụ cười hơn so với trước.

Nam Cung Thiến nghiêng đầu: “Đồng ý sảng khoái như vậy sao? Không có một câu oán hận nào hả?" die nda nl equ ydo n

"Đây là việc mà một người đàn ông nên làm nhất, đừng xem thường chồng của em, coi như bọn họ thu hồi tất cả mọi thứ của anh đi, nhưng chỉ cần cho anh thời gian ba năm thôi, ba năm sau em sẽ trở thành người phụ nữ được người người trên thế giới hâm mộ!" Ngô Duẫn Kỳ khẳng định nói.

Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, tựa đầu vào vai của anh.

Ngô Duẫn Kỳ tựa như nghĩ đến điều gì đó: "Bây giờ anh có một việc có thể hoàn thành."

[ Lời cuối truyện của tác giả: { mọi người năm mới vui vẻ, năm mới vạn sự như ý, hôm nay cái hố này kết thúc! Mặc dù không dài lắm, nhưng đã cố gắng viết, năm 2013 sẽ còn tiếp tục viết hố mới, hi vọng mọi người ủng hộ!

Hố mới:《 ngủ tình: phục vụ quên mình đánh cuộc ngươi sẽ yêu coi trọng ta 》(mình không biết dịch như thế nào, mấy bạn thông cảm) tiêu đề hình như không quá hấp dẫn người khác, ha ha, thể loại hắc bang, nữ chính là sát thủ! Tỉnh táo trầm ổn, nam chính là lão đại xã hội đen, tình yêu của bọn họ sẽ như thế nào đây? Hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ! } ]

Nam Cung Thiến sửng sốt.

"Em chờ ở chỗ này!" Nói xong Ngô Duẫn Kỳ đi về phía trước.

Nam Cung Thiến không biết anh muốn làm gì, chỉ thấy anh đi vào trong một đám người, xoay người đứng ở đó hô to về phía Nam Cung Thiến: "Nam Cung Thiến, anh yêu em! Đời này, anh chỉ yêu mỗi mình em."

Âm thanh của Ngô Duẫn Kỳ làm rất nhiều người xung quanh chú ý tới, ngay cả Nam Cung Thiến đứng ở cách đó không xa cũng bị người khác nhìn với ánh mắt hâm mộ. d/đ/l/q/đ

Nam Cung Thiến nở một nụ cười tươi như nắng, nhìn về một nơi khác ở dưới ánh mặt trời, Ngô Duẫn Kỳ cũng đang tươi cười sáng lạn nhìn về phía cô.

Nam Cung Thiến: thật ra thì, bây giờ cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!

< hết >

--- ------oOo---- -----