Nhìn Thẩm Thu Linh phải đi, La Hải cười lạnh , từ trên ghế đứng lên, ba chân bốn cẳng chắn cửa phòng, kéo lại cô.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy!"
"Cậu lấy được từ tôi còn ít sao ? Mọi người đều có ranh giới cuối cùng , cùng lắm thì mọi người vạch mặt nhau ." Nhìn La Hải hung thần ác sát , Thẩm Thu Linh lạnh lùng nói.
"Một chút tiền mà chị làm như đuổi ăn mày vậy ?" La Hải khinh thường nhìn Thẩm Thu Linh, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi ngược lại.
"Một chút tiền, từ đầu tới giờ cậu cầm lấy không dưới ba chục triệu đi, một chút tiền?" Thẩm Thu Linh một cái hất ra tay của La Hải, hướng bên cạnh bàn đi tới.
"Chị họ , cho em thêm một ít nữa ." Thấy Thẩm Thu Linh gương mặt lạnh lùng trở lại trên ghế, La Hải cùng đi theo đến bên cạnh cô, dịu dàng làm nũng .
"Tốt lắm, đừng nói nữa , lần này là không thể nào , chuyện này tôi đã nói cho cha tôi ." Thẩm Thu Linh quay đầu nhìn La Hải thở dài mà nói nói.
"Cái gì, chị đem chuyện của chúng ta nói cho ba chị biết ?" Nghe Thẩm Thu Linh vừa nói như thế, La Hải trong lòng cả kinh, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.
"Cha tôi đã đồng ý , sẽ không lấy mạng cậu , về sau ở nước ngoài cố gắng mà sống thôi." Nhìn gương mặt hoảng sợ của La Hải , trái tim Thẩm Thu Linh mềm nhũn, dịu dàng an ủi.
"Cô cho tôi là người ngu sao? Cô nói đùa gì vậy ? Bỏ qua cho tôi , cô không phải không biết thủ đoạn của ông nội và cha cô , bỏ qua cho tôi , cô thật sự cho là chuyện này đến tai bọn họ , bọn họ còn có thể bỏ qua cho tôi sao?" La Hải từ trên mặt đất đứng lên, đôi tay nắm lấy bả vai Thẩm Thu Linh , trợn tròn đôi mắt.
"Cậu nên ra nước ngoài đi!" Nhìn dáng vẻ cơ hồ hỏng mất của La Hải , Thẩm Thu Linh nhàn nhạt nói qua.
"Không, tôi không đi , cô không cho tôi sống tử tế vậy cô cũng sẽ không thể tử tế được , muốn chết, cùng chết." La Hải một tay mở cửa sổ ra, một tay thắt cổ Thẩm Thu Linh , kích động la hét.
"Cậu đừng như vậy." Gió thổi rối loạn tóc, nhìn bộ dạng nổi điên của La Hải , Thẩm Thu Linh có chút sợ, cô còn không muốn chết, cô thật rất muốn cùng Tần Lạc sống những ngày thật tốt , nhưng.
"Cho dù chết, tôi cũng muốn cô chôn cùng , chị họ , đây là mày bức tao đấy." Nghĩ tới kết quả của những người đã từng mắc lỗi với nhà họ Trầm , trong lòng sợ, những người đó, cuối cùng kết quả cũng rất thảm, rất thảm, hắn không muốn cũng trở thành một trong những người đó nhưng hắn đã không có lựa chọn, hắn và Thẩm Thu Linh nguyên bản là không đứng đắn. Chuyện này vừa ra, nhà họ Thẩm làm sao có thể bỏ qua cho hắn? Nghĩ tới đây La Hải thật sâu thở dài, nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Thu Linh , nhớ tới thời gian hai người ở chung , trái tim mềm nhũn, buông lỏng tay ra, tung người nhảy một cái, nhảy xuống lầu.
"Không cần, không cần." Thẩm Thu Linh phục hồi tinh thần lại, nhìn La Hải đã nhảy ra khỏi cửa sổ , muốn đưa tay kéo hắn, nhưng cuối cùng đã quá muộn.
"La Hải, sao cậu phải khổ như thế chứ? Tôi đã cầu xin cha tôi thả cậu một con đường sống rồi, tại sao cậu không tin tôi ?" Thẩm Thu Linh thật thà nhìn ngoài cửa sổ, cô là không thể nào tin nổi, La Hải sẽ bởi vì sợ sợ nhà họ Trầm trả thù mà lựa chọn nhảy lầu tự sát. Cô mới vừa rồi thật cho là mình cũng sống không được, nhưng không nghĩ tới, La Hải thế nhưng buông cô ra , nghĩ đến cô ở trong lòng của hắn vẫn có một vị trí, nghĩ tới đây Thẩm Thu Linh trong lòng cũng là một hồi cảm khái, sinh mạng thật quá yếu đuối rồi.