Trans: Yuukei

Editor: Yeep

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

–Ông có thể nghe thấy giọng hát ấy. Một bài ca đang ngân vang. Một bài hát… đang đồng vọng.

“Hàà…! Hàà~à…!”

Hơi thở đã kiệt, người đàn ông điên cuồng tháo chạy bên trong tòa nhà, nơi đang vọng lại một tiếng ca ngâm.

Mồ hôi chảy ròng trên vầng trán, gương mặt ông để lộ một vẻ sốt sắng. Nhưng cơ thể ông lại không được nhanh nhẹn cho lắm. Thế đứng của ông còn không vững, sự ít vận động thể chất giờ đây đang khiến ông phải khổ sở, cái vẻ khó khăn ấy lộ rõ qua từng cử động. Đôi chân ông có thể vấp vào nhau và ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào.

Dẫu vậy, ông đang tuyệt vọng. Ông đang hoảng loạn, bởi lẽ mạng sống của ông đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lần chạy này cũng chính là lần nhanh nhất trong cuộc đời ông.

Ít ra rằng nhuệ khí của ông đang ở mức cực đỉnh.

“Gừ!”

Lao người về ngã rẽ ngay trên đường, ông đâm sầm vào bức tường, không thể làm một cú rẽ ra hồn được. Đôi vai vừa va vào tường của ông phải chịu một cơn đau kinh khiếp. Có khi ông đã làm nứt mất một hai cái xương rồi. Nhưng đó không phải là điều cần bận tâm. Ông cảm thấy biết ơn vì sức lực của mình vẫn chưa hề giảm đi.

Vẫn trên con đường đó, ông chạy về phía trước dẫu cho có bị vấp ngã, rồi phi thẳng vào căn phòng hệt một viên đạn.

“Đóng cái cửa sập lại!!”

Một khắc sau khi âm giọng khàn khàn của ông cất lên, một cánh cửa sập ở ngay lối vào căn phòng liền được kéo xuống như gót giày vừa giẫm lên nền nhà.

Hành động của ông hoàn toàn bỏ qua quy trình an ninh mà đáng lý ra đã được kích hoạt từ sớm. Tuy nhiên, ông không hoàn toàn quan tâm mà cứ đứng lên và tiến về phía trước, vào sâu bên trong căn phòng.

Sau lưng ông, ở phía bên kia của cánh cửa sập, vang lên vô số tiếng súng.

Cánh cửa sập chống được cả thiên tai có độ bền cực kỳ cao, nhưng nó vẫn sẽ khó mà cầm cự được lâu khi liên tục chống chịu trước những đòn tấn công hòng công phá cho bằng được.

“Chả sao cả. Việc này sẽ không mất nhiều thời gian…”

–Quá trình chuẩn bị đã hoàn tất.

"ーー"

Tuy vậy, việc chúng có hoạt động trơn tru hay không lại là một vấn đề khác.

Đơn giản mà nói, chỉ có phần chuẩn bị tối thiểu cần để vận hành là đã sẵn sàng. Tình thế bây giờ khó mà hoàn thiện chúng được. Cho dù là vậy, việc ông tiến xa được đến mức này đã là một điều không hề tầm thường rồi. Nó là thành quả từ biết bao nhiêu sự hy sinh.

Ông quay lưng lại với xã hội, hứng chịu vô vàn sự công kích, không một ai mang đến cho ông sự đồng cảm, ông đã tự mình trốn chạy khỏi những thứ đó.

Chỉ vì một lời hứa, và vì bổn phận của một con người– cùng một lẽ cuối cùng, sự cố chấp của một người cha.

“Kích hoạt hệ thống, chu trình vận hành… tất cả đều đã sẵn sàng.”

Những ngón tay ông đặt lên màn hình máy tính ngay trước mắt, một lượng lớn dữ liệu đang được xử lý.

Quả thực là một hành động vượt xa giới hạn của loài người. Thực chất, trọng trách này là quá lớn đối với ông. Cho nên, ông không hề đơn độc. Không đời nào mà ông có thể tự mình đến được đây nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Để người đàn ông kia có thể bước chân được đến đây, biến một điều hão huyền đến vậy trở thành sự thật, là nhờ công sức của một người—nói cho đúng hơn, là một cộng tác viên duy nhất.

Chiếm quyền kiểm soát các hệ thống cấu thành bên trong nơi này, chúng đã cố bù đắp cho đôi chân chậm chạp này của ông, để ông có thể đến được nơi đây. Chúng đã cố hỗ trợ hết sức mình mặc dù biết rõ rằng đây là một chuyến đi không có đường trở về, và có lẽ đây chính là thời khắc chúng lìa xa sự sống.

–Quả thực là một sự thất bại dưới danh nghĩa một người cha. Ông ghê tởm chính bản thân mình.

“Tọa độ không-thời gian, đã được xác định. Dự án [Điểm dị thường]--giai đoạn đầu tiên, hoàn tất.”

Trái lại với sự nản chí đã chiếm giữ tâm trí ông, cơ thể của ông đã xoay xở được 90% nhiệm vụ rồi.

Trước mắt ông, trên cái màn hình đang hiển thị từng thay đổi mỗi lần ngón tay ông chạm vào cửa sổ dòng lệnh, hằng hà các con số và chữ cái lại lẫn lộn vào với nhau, dần thực thể hóa Công trình diệu kỳ, thứ bao quát tất thảy những tinh hoa khoa học của nhân loại.

Trên thực tế, chưa từng có một ai có thể chứng minh được sự tồn tại của học thuyết trừu tượng bất tri này.

Ông liều mạng tìm kiếm mọi công cụ sẵn có, trong cái trò chơi không hề có giới hạn, chỉ có thể mạo hiểm một nước và tập hợp tất cả mọi thứ–

"ーー"

Ông nhắm mắt lại, lấy một hơi thật sâu.

Chiếc màn hình trước mắt ông đang đợi chờ thao tác cuối cùng— đó chính là thời khắc nút Enter sẽ được bấm.

Chỉ với một thao tác đó, mọi điều hoài nghi sẽ được làm sáng tỏ.

Con đường mà ông chọn liệu có đúng hay sai, nó đều sẽ được minh chứng ngay tại đây.

“...Không, nó thật vô nghĩa, chẳng phải sao?”

Điều ông muốn chứng minh không phải là hành động hay niềm tin của mình có đúng hay sai.

Trước tiên, câu trả lời cho điều đó vốn đã hiện ra rồi. – Ông đã cực kỳ sai lầm. Ông đang liên tục mắc phải những lỗi lầm.

Vậy nên, thứ ông đang tìm kiếm không phải là để minh chứng cho sự đúng đắn của ông, nhưng là một câu trả lời khác, không có dây mơ rễ má gì đến điều ấy.

Phạm phải rất nhiều lỗi lầm, phần lớn đều dẫn đến những hậu quả khôn lường, nhưng loài người vẫn có thể sửa chữa chúng. Dẫu vậy, giống loài tinh khôn ấy vẫn tiếp tục dấn thân vào những lựa chọn ngu xuẩn đến vô vọng và cùng lúc tìm cách vượt qua hậu họa đến từ chúng.

Thứ ông đang tìm kiếm là một sự kết luận rằng liệu thứ đang ngáng đường trước sự kháng cự của ông là dấu chấm hết hay sự khởi đầu.

--Vào khoảnh khắc này đây, bàn tay của ông đã chạm vào cửa ngõ của sự phán xét dưới hình dạng của một chiếc bàn phím.

“-- –”

Đằng sau lưng ông, tiếng báo động đinh tai nhức óc vang lên liên hồi khi cánh cửa sập vừa hứng chịu hàng tá phát súng đã bị thổi bay. Cánh cửa chống đạn kém đến mức dễ dàng bị bắn tung, theo ngay sau đó là màn khói ám đầy thuốc súng tràn vào trong căn phòng như thác đổ.

Ông thở hổn hển bởi âm thanh kim loại kinh dị từ thứ thực thể đang bước từng bước một vào bên trong căn phòng.

Nhưng ông vẫn không hề quay mình lại.

Người đàn ông ấy– Osamu Matsumoto chỉ đặt ngón tay mình lên phím Enter.

“--Nhân loại. Tương lai… ta giao nó cho em, Vivy.”

Ngón tay của Matsumoto nhấn xuống phím Enter bằng tất cả sức lực của mình.

Hàng loạt dãy ký tự hiện lên trên màn hình với sự thay đổi liên tục đến chóng mặt, kích hoạt chương trình mang tên Điểm dị thường.

Nó làm trung gian giữa hệ thống mạng, kết nối đến với thế giới, vay mượn sức mạnh của dòng điện vô biên, để mở ra một lỗ hổng trong không gian và thời gian.

Vặn mở nó ra, cố luồn lách vào, chảy vào, đổ vào lỗ hổng ấy như một dòng nước. –Dòng thông tin kia tuôn tràn.

Đây là mũi tên để phản kích, trong hình dạng của một thứ ánh sáng huyền ảo.

Nó ngắm thẳng về phía trước, lao ra khỏi bàn tay của Matsumoto, thoát khỏi sự kìm hãm của thế giới này, và tiến đến đích của mình.

“Với cái này…”

Đôi môi ông khẽ lộ vẻ mãn nguyện, rồi Matsumoto đưa mắt nhìn xuống mặt đất.

Phía sau lưng, những họng súng đã chĩa thẳng vào ông. Ông thậm chí còn không có cơ hội để nhìn về sau.

Tiếng súng vang lên, mùi của thuốc súng ngập tràn trong căn phòng.

–Giờ đây, sinh mạng của ông đã rời khỏi thế gian.