“Lớp là môi trường, các thành viên là cây cối. Giàn mướp hương, mướp đắng có thể phát triển thuận lợi là niềm tự hào của tớ. Vì khi kết thúc mùa hè này thì đám mướp hương hẳn sẽ được phân phối trên vai trò là miếng bọt biển nên tớ đang rất mong chờ.

Kiểm tra cuối kỳ của tớ hầu như toàn điểm trung bình. Tuy không có cái điểm rớt nào nhưng cũng chẳng có điểm cao nốt. Thế mạnh của tớ là tiếng Anh nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn trung bình một chút. Còn thể dục thì lại hơi yếu, coi như bù qua sớt lại. Nếu đưa các điểm số lên đồ thị thì rất thoải, nên không thể tạo thành cầu trượt được.

Nhất định, nếu như có giải thưởng chọn ra ai là người trung bình nhất cái trường này thì tớ tin là mình sẽ được chọn.

Chuyện tớ là người bình thường không có gì nổi bật trong cái lớp này, ngay cả tớ còn biết. Ấy thế mà, không hiểu sao tớ lại được gọi tên nhiều lần trong giờ học. Nếu như cái lớp này biểu diễn một vở kịch thì tớ nghĩ mình sẽ là dân làng số 2.

Hoạt động sau giờ học của tớ là câu lạc bộ board game. Một câu lạc bộ nhàm chán, chỉ vừa uống trà vừa chơi mấy board game cũ rích.

...À mà, tớ cảm thấy tội cho hội trưởng Kousaka-kun. Vì ngồi xem bên ngoài thật buồn chán, trong khi bản thân trò chơi rất thú vị. Nhưng, nhiều lúc cả bọn cần phải có quản trò cho trò chơi không đủ người tham gia.

Cả những lúc như thế, tớ cũng bình thường. Thứ nhận được lúc thắng trò chơi chỉ là một ít kẹo và biểu tượng đại diện độc quyền là cái đê. Nhắc đến mới nhớ, cái đê hình như đã bị loại bỏ khỏi bộ biểu tượng đại diện hiện tại rồi thì phải.

Một biểu tượng đại diện được gọi là thứ mất đi vẻ rực rỡ, không có gì nổi bật... cũng giống như tớ, người yêu thích nó.

Thế cho nên tớ đã nghĩ. Rằng ngay cả đây là một vở kịch hay một trò chơi đi nữa thì tớ cũng không thể nào trở thành sói được.

Có thể là tớ đã thực hiện một hành vi phạm tội trong quá khứ. Cũng có lúc tớ đã phớt lờ đèn đỏ trên con đường không có xe qua lại. Cả vô tình dẫm lên con kiến, cả vờ như không thấy tội ác của người khác. Nhưng, trong trò chơi này tớ không phải là kẻ phạm tội.

Thế cho nên tớ sẽ nói rõ ràng.

...Con sói đã giết các bạn cùng lớp không phải là tớ.

Đó là sự thật chắc chắn. Câu nói này tuyệt đối không phải là lời thì thầm của sói.

Lời cuối cùng, vai trò mà tớ được trao là...”