Tôi cùng Mei đứng tại đài quan sát trên núi Akada vào một đêm tháng Sáu nọ.

“Trước khi rời khỏi thị trấn này, hãy cùng nhau nhấn chìm nó trong lửa nào.” Mei nói, còn tôi đã đồng tình với em ấy.

Bọn tôi quyết định chọn chỗ này vì để quan sát một vụ hoả hoạn quy mô đến vậy, lựa một chỗ thật cao mới phải phép.

Trước mắt tôi đây là thị trấn thân quen, nhưng chỉ sau hôm nay thôi, cái nơi mà chúng tôi đã sống cả đời này sẽ chỉ còn lại đống tro tàn.

Một thị trấn thôn quê, như bao cái thị trấn bình dị trải dài khắp nước Nhật khác. Ngắm nhìn thêm lần nữa, thật khó tin là bọn tôi đã dành từng ấy thời gian ở nơi bé tí tẹo như vậy.

Nhà nối tiếp nhà, cái nào cái nấy cũng một mái tam giác cùng nước sơn xám tro, tẻ nhạt đến mức chỉ lơ là vài giây thôi là đã quên mất chúng tồn tại rồi. Nơi gì mà đâu đâu cũng nhàm chán không chút nổi bật, quả thực xứng đáng bị thiêu rụi trong lửa rực.

“Shiori,” Mei gọi tên tôi bằng tông giọng cộc lốc pha lẫn bất cẩn như mọi khi.

Tôi đưa điện thoại của mình cho Mei như em ấy bảo, ứng dụng để kích hoạt ngòi đốt đã được bật sẵn.

Bóng đèn bán tại cửa hàng gia dụng, chỉ cần loại bỏ phần kính và để hở phần sợi đốt thôi là đủ biến chúng thành một loại ngòi đốt. Thêm nữa, đối với một sinh viên cao trung năm hai như tôi, nối chúng với một vi mạch điện tử để có thể tự động kích hoạt từ xa thật dễ như ăn kẹo.

Mei đã định sẽ sử dụng sức mạnh của vị thần “Okakashisama” đang cư ngụ trong người mình ngày hôm nay, nên dù cơ chế kích cháy có đơn giản, thị trấn này tuyệt nhiên sẽ bị nuốt chửng bởi lửa.

Với ánh mắt lạnh lùng cùng mái tóc đung đưa theo gió ấm của tháng Sáu, Mei nhìn qua một lượt thị trấn, và rồi đưa ngón tay vào nút trên màn hình điện thoại.

“Vĩnh biệt nhé, hỡi thị trấn chứa đựng những kẻ bạc bẽo với chúng tôi.” Em ấy phán quyết rồi nhấn nút.

Ở phía dãy nhà cạnh sườn đồi, sắc cam dần len lói.

Chỉ là ngọn lửa nhỏ bập bùng theo gió.

Nhưng chưa đến vài giây, khói xám xịt dần bốc nghi ngút nền trời, tựa hồ một điếu xì gà khổng lồ vừa được châm lửa.

Ngọn lửa bùng lên, bủa vây lấy mọi hướng xung quanh. Khói mù mịt thấm nhuần sắc cam kết nối bầu trời với mặt đất, trông như thể nấc thang nối tới Thiên Đàng. Cột lửa khổng lồ kia nhảy múa giữa trời đêm, nuốt chửng từ mạn đồi cho đến trung tâm, nhấn chìm thị trấn trong hoả ngục. Thấp thoáng vài bóng người cố chạy thoát thân, để rồi cháy thành than dưới ngọn lửa điêu tàn.

Vì cách khá xa nên thanh âm của lửa gần như không chạm tới chỗ bọn tôi đang đứng. Thi thoảng vẫn có tiếng đổ vỡ li ti, nhưng chúng mau chóng bị lấn át bởi tiếng chim kêu cùng tiếng lá cây xào xạc. Tôi và Mei chỉ yên lặng đứng nhìn tác phẩm của cả hai, một quang cảnh tuyệt đẹp nhưng cũng khiến ta không khỏi sởn gai ốc, như thể đang dõi xem một bộ phim không lời.

Đột nhiên Mei gõ nhẹ vào vai tôi và đưa tay chỉ về hướng ngọn lửa đang lan tới.

Nhà máy sản xuất xi măng của Masanori Tamoi, kẻ thâu tóm mọi quyền lực của thị trấn này. Thường thì nhà máy lúc nào cũng thải ra hàng tá mùi độc hại kinh tởm, cơ mà lúc này nó chẳng hề sáng đèn. Theo tôi nhớ thì hẳn là do sắp tới có đợt khảo sát mức độ ô nhiễm từ chính quyền hay gì đấy nên nó đã dừng hoạt động. Nhà máy đứng sừng sững giữa màn đêm, phải tầm khoảng một toà nhà hai mươi tầng, cao lớn tới mức mà đứng ở bất kỳ đâu trong thị trấn cũng có thể thấy được.

Trông từ xa thế này, nó nào có khác gì một bia mộ dành riêng cho thị trấn này đâu.

Lửa cuốn theo gió, dần bao phủ lấy toàn bộ nhà máy.

Cùng lúc lửa chạm đến phần bể chứa khí ga dễ cháy của nhà máy, Mei cất tiếng khóc có phần chua chát.

Âm thanh của vụ nổ vang trời, lan xa tới tận ngọn núi bọn tôi đang đứng.

Bể chứa của nhà máy xi măng phát nổ, theo sau là vài ba tiếng ầm ầm rung chuyển.

Vụ nổ mang vô số những mảnh thép không rỉ từ bể chứa và lò phản ứng rải rác khắp không trung. Chúng bay theo chiều gió rồi lần lượt chậm rãi rơi xuống nền đất. Ngọn lửa cuồn cuộn được phản chiếu óng ánh trên từng mảnh thép, nhưng rồi cũng bị nung chảy thành đống bầy nhầy. Theo ngay sau đó là phần ống khói đổ sập xuống cánh đồng lúa kế bên.

Dõi theo khung cảnh ấy, Mei nở nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ, còn tôi đây cũng cùng em ấy đưa tay ôm bụng mà cười khoái chí.

Sau khi cười đã đời, tôi và Mei trao nhau một nụ hôn, như để đánh dấu giây phút đáng ăn mừng này.

Cảnh tượng thị trấn chìm trong biển lửa vừa ngây ngất vừa kỳ ảo, tựa hồ một cảnh cháy nổ trong vở kịch nào đó vậy. Tuy nhiên, cảm giác hơi ấm của Mei nơi lồng ngực này đây chắc chắn là thực. Khi móng tay em ấy nhẹ nhàng vuốt ve ngực tôi, cảm tưởng như sâu trong ký ức bản thân vang vọng một giai điệu piano khó quên. Trải nghiệm ấy so với thị trấn đang cháy kia quả thực sinh động gấp vạn lần.

Thị trấn Akada chắc còn phải cháy thêm một hồi lâu nữa, cơ mà hẳn là đã thấy đủ thoả mãn rồi nên Mei quay lưng lại và tiến về hướng núi, sẵn sàng rời khỏi nơi đây.

“Nào, mình cùng đi thôi,” Mei chìa tay trước mặt tôi và ngỏ lời. Dù cảm thấy có hơi miễn cưỡng, nhưng tôi vẫn nắm lấy bàn tay ấy.

*

Nữ sinh năm nhất và cũng là đàn em dưới tôi một năm, Satou Mei, đã chuyển đến sống tại nhà tôi được khoảng ba tuần.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, hai đứa bọn tôi đã thực hiện một nghi thức cổ xưa mang tên “Okakashitsutsumi”, đồng thời chứng kiến cái chết của bảy người. Giữa những sự kiện ám ảnh điên rồ đó, tôi và em ấy đã sa vào lưới tình.

Giờ đây bọn tôi rời khỏi thị trấn để hoàn thành mục tiêu cuối cùng.

Nhưng vẫn còn—

Đột nhiên, thân thể Mei chao đảo. Tôi lập tức chạy đến để đỡ, nhưng em ấy gạt tay tôi đi, ra hiệu rằng không cần phải làm thế.

Sử dụng quá nhiều sức mạnh của “Okakashisama” đã đè nén gánh nặng lên cơ hình mảnh mai kia, nhưng Mei vẫn chẳng hề để tâm đến bản thân ngày một sức cùng lực kiệt.

Dõi theo mọi bước chân run rẩy của Mei leo nên ngọn núi thấm đẫm từng giọt mưa Tháng Sáu, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhớ lại về tình trạng của em ấy.

Mei chỉ còn duy nhất một tuần để sống.