Tùy thuộc vào loại kích thích mà tôi nhận được, nhưng Hysteria mode chỉ kéo dài từ khoảng hai mươi đến bốn mươi phút. Khi tôi đến nhà ga số hai của Sân bay Haneda, tôi đã trở lại trạng thái bình thường.
Mặc dù vậy, tôi không thể dừng lại. Nếu suy luận của tôi là đúng, Aria sắp đối mặt với hắn ta. Cô ấy sắp đối mặt với "sát thủ Butei".
Với huy hiệu trong sổ tay Butei lóe lên, tôi bỏ qua khu vực làm thủ tục cũng như máy dò kim loại và chạy qua cổng.
[Aria. Nếu bà muốn quay lại Anh, cứ tự nhiên. Nhưng đừng tham gia chiến đấu với "sát thủ Butei" nữa. Nếu "sát thủ Butei" đánh bại anh trai tôi... bà sẽ không thể tự mình đánh bại "sát thủ Butei' đâu .]
Đó là sự thật. Anh trai tôi mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Anh ấy cũng thông minh nữa. Ngay cả khi tôi đang trong trạng thái hysteria, tôi thậm chí còn không thể so sánh được với anh ấy.
Aria...! Lần sau bà sẽ không thoát được chỉ với một vết thương ở trán đâu! Bà sẽ bị giết! Bà sẽ chết đấy!
Tôi chạy xuống cầu lên máy bay và khi họ đang đóng cửa sập, tôi vừa kịp lên chuyến bay ANA sáu trăm, Boeing 737-350 hướng đến Sân bay Heathrow London. Cửa sập phát ra tiếng động lớn khi đóng lại sau lưng tôi.
[Tôi là Butei! Hủy chuyến bay này ngay đi!]
Tôi đưa huy hiệu Butei của mình vào mặt một tiếp viên hàng không có thân hình nhỏ bé, người nhìn tôi với đôi mắt mở to.
[T-Thưa ngài, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng chính xác thì-]
[Không có thời gian để giải thích đâu ! Chỉ cần đảm bảo rằng chiếc máy bay này vẫn tiếp đất là được!]
Khá giật mình, tiếp viên hàng không gật đầu lên xuống và vội vã lên cầu thang đến tầng hai. Tôi muốn đi cùng cô ấy, nhưng thay vào đó lại khuỵu xuống.
Rời khỏi Assault và để sức bền của mình giảm xuống quá thấp đã ảnh hưởng đến tôi. Tôi hoàn toàn hết hơi vì chạy nước rút đến tận đây và không cảm thấy mình có thể bước thêm một bước nào nữa.
Ờ... dù sao thì, tôi đã cố gắng giữ cho máy bay không cất cánh. Ngay khi ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu tôi, tôi có thể cảm thấy máy bay bắt đầu chuyển động.
Nó...đang di chuyển.
[U-Ừm...Tôi-tôi không thể dừng nó lại được. P-Phi công nói rằng theo quy định, một khi chúng ta đã bước vào giai đoạn này, chuyến bay không thể bị hủy nếu không có lệnh từ cục kiểm soát không lưu," Tiếp viên từ tầng hai bước xuống và run rẩy nhìn tôi.
[Tên ngố nào thế...?!]
[X-Xin đừng bắn! Trước hết, cậu có thực sự là Butei không? Cơ trưởng mới hét vào mặt tôi rằng, 'Dừng bay á ?! Chúng tôi chưa nhận được bất kỳ chỉ thị nào như vậy cả!" đó.]
Đúng là một thằng ngu!
Mình nên làm gì đây?
Mình có nên buộc họ dừng máy bay ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc mình dùng súng đe dọa họ không?
Không, điều đó không tốt chút nào.
Từ những gì cô ấy vừa nói với tôi, rõ ràng là tên cơ trưởng không tin tưởng tôi. Đe dọa hắn ta vào thời điểm này có lẽ sẽ không làm máy bay dừng lại được.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy chuyến bay ANA sáu trăm đã vào đường băng. Nếu tôi buộc họ dừng lại ngay bây giờ, chúng tôi sẽ có nguy cơ va chạm với một máy bay khác trên đường băng. Tôi phải nghĩ ra cách khác. Đã quá muộn để dừng bay.
Nếu tôi mất thế chủ động, thì tôi chỉ có thể chiến đấu phòng thủ hoặc chúng tôi sẽ thua. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi chiến lược. Máy bay đã bay lên không trung và đèn thắt dây an toàn biến mất.
Thật là phiền phức, nhưng tôi đã trấn an tiếp viên hàng không và nhờ cô ấy dẫn tôi đến chỗ ngồi của Aria hoặc đúng hơn là phòng riêng, tôi nên nói vậy.
Cấu trúc sàn cabin của máy bay này rõ ràng khác với máy bay chở khách thông thường. Tầng một là một quầy bar rộng rãi, và ở tầng hai là một lối đi ở giữa với các cửa xếp hàng ở bên trái và bên phải.
Tôi đã từng thấy điều gì đó tương tự như thế này trên bản tin trước đây. Đó là một chiếc máy bay chở khách cực kỳ sang trọng được mệnh danh là "khu nghỉ dưỡng bay", và tất cả chỗ ngồi của nó đều được đặt trong dãy phòng.
Nói cách khác, đây là loại máy bay được những người nổi tiếng ưa chuộng, không có ghế ngồi thông thường mà thay vào đó là mười hai phòng riêng thường thấy ở khách sạn hạng nhất, và mỗi phòng đều được trang bị giường, phòng tắm riêng và các tiện nghi khác.
[...K-Kinji?!] Aria mở to đôi mắt đỏ thẫm khi nhìn thấy tôi bước vào căn phòng được trang trí bằng hoa tươi của cô ấy. Tuyệt. Hiện tại, ít nhất chúng tôi cũng đã gặp được nhau.
[...Bà đúng là không bao giờ ngừng làm tôi ngạc nhiên, tiểu thư Aria. Một tấm vé một chiều như thế này có lẽ tốn khoảng 200000 yên, đúng không?] Tôi đưa ra nhận xét trong khi đang chiêm ngưỡng chiếc giường đôi và Aria bước ra khỏi chỗ ngồi và nhìn chằm chằm vào tôi.
[Xông vào phòng của người khác mà không được phép ư? Thật thô lỗ!]
[Bà hoàn toàn không có quyền nói thế, bà không đồng ý sao?]
Aria hẳn đã nhớ cách cô ấy xông vào căn hộ của tôi vì cô ấy giữ im lặng mặc dù đang tức giận.
[... Ông theo tôi tới đây làm gì?]
[Tại sao mặt trời mọc? Tại sao mặt trăng lên?]
[Im đi! Nếu ông không trả lời tôi, tôi sẽ khoét một lỗ trên người ông!]
Tôi nghĩ Aria không hài lòng với việc tôi dùng lời nói của chính cô để chống lại cô, khi cô đặt tay lên viền váy của mình. Tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Tốt. Cô ấy có vũ khí bên mình.
[Luật Butei, Điều thứ hai, 'Hoàn thành hợp đồng đã thỏa thuận với khách hàng bằng mọi giá.'
[...?]
[Tôi đã hứa sẽ hợp tác với bà để giải quyết vụ đầu tiên phát sinh sau khi trở về Assault. Vụ "Sát thủ Butei" vẫn chưa được giải quyết.]
[Ông đang khoe khoang gì thế ? ông chỉ là một gã vô dụng chẳng làm được gì cả!] Aria hú lên như một chú sư tử con, nhe răng.
[Cút khỏi đây! Nhờ ông, giờ tôi đã hiểu quá rõ rồi. Tôi thực sự phù hợp với chỉ một mình "aria"! Không có ai trên thế giới này có thể là cộng sự của tôi! Đó là lý do tại sao tôi quyết định tiếp tục chiến đấu một mình! Đối thủ của tôi có là "Sát thủ Butei" hay bất kỳ ai khác cũng không quan trọng!]
[... Giá mà bà nói sớm hơn một chút.] Tôi ngồi xuống chiếc ghế còn lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm thành phố bên dưới như thể nó thực sự thu hút sự chú ý của tôi.
[... Khi chúng ta đến London, hãy quay lại Nhật Bản ngay, ít nhất tôi có thể lấy cho ông một vé hạng phổ thông để đổi lấy tiền trợ cấp thôi việc. Ông không còn liên quan gì đến tôi nữa! Đừng nói chuyện với tôi!]
[Tôi chưa bao giờ liên quan gì đến bà cả.]
[Im lặng! Tôi cấm ông nói!]
Giữa những cơn gió mạnh, chuyến bay ANA sáu trăm bay vút trên bầu trời phía trên Vịnh Tokyo. Aria, với vẻ mặt buồn bã, khoanh tay và chân khi ngồi trên ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thà mình bị treo cổ còn hơn" là điều tôi tự nghĩ.
Cho dù đích đến là London hay bất kỳ nơi nào khác, nếu tôi định lên máy bay, tôi sẽ bay bất kể thế nào. Lúc này, điều duy nhất còn lại phải làm là chờ kẻ thù ra tay trước.
[Đây là lời của cơ trưởng. Tôi muốn xin lỗi các vị khách, nhưng để tránh nhiễu động từ cơn bão, máy bay sẽ phải đi đường vòng, vì vậy chuyến bay của chúng ta ước tính sẽ bị trễ khoảng ba mươi phút.]
Cơ trưởng kết thúc thông báo của mình và máy bay rung nhẹ khi tiếp tục bay. Bản thân sự rung lắc không phải là vấn đề lớn…
Đùng! Đùng!
Tiếng sấm có thể nghe thấy từ đám mây giông khá gần.
Đùng!!
Một tiếng sấm đặc biệt lớn vang lên, khiến mắt Aria mở to khi cô cúi đầu xuống,
[Sợ à?]
[T-Tất nhiên là tôi không sợ. Đừng ngốc thế. Quan trọng hơn, đừng nói chuyện với tôi. Nghe giọng nói của ông khó chịu vô cùng.]
Một tiếng nổ lớn khác vang lên ngay khi cô ấy nói xong.
[Kyaaa!]
Tôi cười gượng khi thấy Aria hét lên.
Ờ, ờ. Có thứ mà ngay cả Quadra Aria cũng không thể xử lý được. Ai mà nghĩ rằng đó lại là sấm sét chứ.
[Nếu bà sợ sấm sét đến vậy, thì cứ chui xuống chăn và run rẩy thoải mái đi.]
[I-Im đi, ông.]
[Sẽ rắc rối lắm nếu bà làm ướt mình đấy.]
[Ô-Ô-Ông là đồ ngốc!]
Đuuuuùung!!
[Uwah!]
Cuối cùng nó đã đến mức mà âm thanh sấm sét chói tai khiến Aria nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Và rồi cô ấy thực sự chui xuống dưới chăn. Tình huống diễn ra giống hệt như tôi đã tưởng tượng đến nỗi tôi không thể không bật cười, mặc kệ hoàn cảnh khốn khổ đang diễn ra.
Có thể cô ấy thực sự đã tè dầm.
[Aria, bà có đồ lót để thay không?]
[K-Kinji, ông đúng là đồ ngốc! T-tôi sẽ khoét một lỗ trên người ông sau!]
Trời ạ. Cô ấy thực sự đang run rẩy như điên.
Đuuuuùng!! Đuuuuùng!!
Tôi không chắc là do xui xẻo hay do cơ trưởng không phải là một phi công giỏi, nhưng chiếc máy bay này đang bay ngay cạnh một đám mây giông.
[...K-Kinji~~~...]
Từ dưới chăn, Aria gọi tôi bằng giọng đầy nước mắt và nắm lấy tay áo tôi khi tôi đang ngồi cạnh cô ấy.
[T-Thôi nào. Bà không cần phải sợ thế đâu. Tôi bật tivi lên đây.]
Tôi hơi lùi lại trước Aria, người đang bám chặt vào tay áo tôi như một đứa trẻ, và chuyển kênh sau khi bật tivi bằng điều khiển từ xa.
Những bộ phim và anime mới nhất hiện ra. Tôi rời kênh để xem một bộ phim lịch sử có lẽ dành cho những hành khách lớn tuổi hơn.
[Đừng có nói là ngươi đã quên ta rồi nhé, Sakurafubiki vĩ đại! Ta sẽ không chấp nhận điều đó đâu!]
Ồ... đây là một bộ phim samurai kiếm hiệp dựa trên một trong những tổ tiên của tôi - Tohyama Kin-sama, một thẩm phán nổi tiếng.
Theo lý thuyết của anh trai tôi, Tohyama Kin-sâm cũng có cấu tạo di truyền cho phép ông chuyển sang chế độ hysteria, và rõ ràng, ông ta là một người thích phô trương vì bằng cách lột sạch quần áo, khả năng trí tuệ và thể chất của ông ta sẽ tăng lên nhanh chóng.
[Nhìn kìa. Xem cái này đi và đừng nghĩ đến nó nữa."
[Đ-Đúng rồi.]
Có vẻ như quy định của Aria là tôi không được nói chuyện với cô ấy đã bị hủy bỏ. Bàn tay run rẩy của cô ấy, đang bám chặt vào tay áo tôi, thật nhỏ bé và yếu ớt... Lúc này, tôi thực sự nghĩ về nó như bàn tay của bất kỳ cô gái bình thường nào.
Nếu - Aria chỉ là một cô gái bình thường ngay bây giờ, tôi, chỉ là một thằng học sinh cao trung bình thường, hàng ngày tôi...
[Aria.]
...sẽ đưa tay tôi lên bàn tay run rẩy của cô ấy... giống như thế này...
[K-Kinji...?]
Chắc chắn rồi. Với tư cách là một người bạn cùng lớp bình thường, với tư cách là một người bạn, ít nhất tôi có thể xoa dịu sự run rẩy của cô ấy.
Sau vài giây do dự, đúng lúc ngón tay Aria sắp chạm vào tay tôi...
Blam! Blam!
...một âm thanh vang vọng khắp máy bay. Lần này, không phải tiếng sấm, mà là tiếng chúng tôi thường nghe, những học sinh của cao trung Butei, - tiếng súng. Bước ra hành lang hẹp, tôi thấy nơi đây vô cùng hỗn loạn.
Những hành khách bước ra từ mười hai phòng và một vài tiếp viên hàng không, đủ già, trẻ, nam, nữ - đang tạo ra một vụ náo động với vẻ mặt lo lắng. Nhìn về phía trước máy bay, nơi phát ra tiếng súng, tôi thấy cửa buồng lái mở toang.
Bên cạnh đó là một tiếp viên hàng không nhỏ con ngốc nghếch mà tôi đã xử lý trước đó. Cô ta đang lôi cơ trưởng và cơ phó ra khỏi buồng lái. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra với họ, nhưng họ không hề di chuyển. Thấy tiếp viên hàng không ném họ sang một bên trên sàn hành lang, tôi vội vàng rút súng ra.
[Đứng im!]
Nghe thấy tôi, tiếp viên hàng không ngẩng đầu lên và mỉm cười với khuôn mặt không có nét đặc trưng nào. Sau đó, cô ấy nháy mắt với tôi và quay lại buồng lái nói: "Xin hãy chú ý."
Tôi nghe thấy một tiếng động ngắn và sắc như tiếng kim được rút ra, cô tiếp viên ném một cái lon vào tôi mà cô ấy lấy ra từ trong áo. Nó lăn tới cạnh chân tôi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
[Kinji!]
Kìm nén nỗi sợ sấm sét, Aria hét lên khi cô ấy bước ra khỏi phòng.
Psssssshhhh!
Tôi có thể biết từ tiếng động. Đó là một bình gas. Sarin. Soman. Tabun. Phosgene. Zyklon B. Tên của tất cả các loại khí độc mà tôi đã học trong Assault chạy qua tâm trí tôi. Nếu đó là một loại khí đặc biệt mạnh, thì trận chiến này đã thua rồi.
[Mọi người, quay về phòng đi! Đóng cửa lại!] Tôi hét lên khi tôi đẩy Aria trở lại phòng.
Ngay trước khi tôi đóng cửa, máy bay rung chuyển dữ dội. Tất cả đèn tắt ngúm, và tiếng hét sợ hãi của hành khách có thể được nghe thấy liên tiếp. Chẳng bao lâu sau, bóng tối được chiếu sáng bởi những ngọn đèn khẩn cấp màu đỏ.
[...Kinji! Ông ổn chứ?!]
Tôi nhìn lên Aria, người đang tỏ ra lo lắng cho sức khỏe của tôi và cố hít thở thật sâu. Tôi đã có thể hít thở. Tôi có thể nhìn thấy. Tứ chi của tôi không bị tê liệt. Tôi đã bị tấn công. Rõ ràng là khí thoát ra vô hại.
[Aria. Cách nói lố bịch đó...tiếp viên hàng không đấy chính là "Sát nhân Butei". Rốt cuộc thì hung thủ đã xuất hiện.]
[... rốt cuộc...? Ông biết "sát thủ Butei" sẽ xuất hiện sao...?] Aria nhìn tôi với đôi mắt màu hoa trà mở to.
Tôi quyết định nói với cô ấy về suy luận mà tôi đã thực hiện khi đang trong trạng thái hysteria .
['Sát thủ Butei' bắt đầu bằng một vụ cướp xe máy và cướp ô tô. Đây là điều tôi mới biết gần đây, nhưng... một Butei nào đó cũng đã bị giết trong một vụ cướp thuyền. Trong trường hợp cụ thể đó, Butei có thể đã đối mặt trực tiếp với tên 'sát thủ Butei'.]
[... Tại sao ông lại nghĩ vậy?]
[Bởi vì vụ cướp thuyền là vụ việc duy nhất mà bà không biết. Bà không dò được tần số vô tuyến, đúng không?"
[Ư-Ừ.]
[Kẻ 'sát thủ Butei' không phát ra bất kỳ tín hiệu nào. Nói cách khác, không cần phải điều khiển con tàu từ xa. Thủ phạm đã có mặt trên thuyền.]
Tôi luôn thấy lạ khi anh trai tôi, trong số tất cả mọi người, "không kịp thoát ra ngoài".
[Nhưng những phương tiện bị nhắm đến là xe máy, ô tô, thuyền, mỗi lần lại to hơn, đột nhiên lại nhỏ đi. Xe đạp của tôi. Sau đó là xe buýt."
[...!]
[Bà hiểu không, Aria? Ngay từ đầu, đó đã là một thông điệp. Hắn ta đã nắm giữ bà trong lòng bàn tay ngay từ đầu. Hắn ta đổ lỗi cho mẹ bà và tuyên chiến với bà. Và giờ hắn ta đang lên kế hoạch đối đầu với bà trong sự cố thứ ba này giống như cô ta đã làm với anh trai tôi... Ý tôi là, Butei đã bị giết trong vụ cướp thuyền. Chỉ có điều lần này là một chiếc máy bay bị cướp.]
Aria, người không giỏi suy luận, nghiến răng bực bội. Đột nhiên...
Bíp, bíp. Bíp. Bíp, bíp, bíp.
Đèn thắt dây an toàn phát ra tiếng động chói tai khẩn cấp khi chúng bắt đầu nhấp nháy thất thường.
[…Mã Morse Nhật…] Aria thì thầm.
Trong trường hợp đó, tôi đã thử giải mã những ánh đèn nhấp nháy khi tôi bị lắc lư qua lại trong máy bay.
Lại đây nào. EU là thiên đường. Lại đây nào. Ta đang ở quầy bar trên tầng một.
[Hắn đang mời bà xuống.]
[Được thôi. Tôi sẽ đục một lỗ trên người hắn,] Aria nói, nheo mắt tức giận và rút từng khẩu súng lục ra khỏi váy.
[Tôi sẽ đi cùng bà. Tôi không chắc mình có giúp ích được nhiều trong tình trạng hiện tại của mình không.]
[Tôi không cần ông đi cùng tôi.]
Đuuuuùng!
Toàn bộ cơ thể Aria cứng đờ khi đám mây giông bên ngoài lại xuất hiện.
[Tôi có nên đi không?]
[N-Nếu ông muốn đến thế, tôi sẽ không ngăn cản ông đâu.]
Đi theo những ngọn đèn dẫn đường nhỏ được lắp đặt đều đặn trên sàn, hai chúng tôi thận trọng đi xuống tầng một. Tầng một là một quầy bar được trang trí xa hoa, và bên dưới đèn chùm, một người phụ nữ đang ngồi xếp bằng ở quầy. Đó là tiếp viên hàng không lúc nãy.
[!?]
Với khẩu súng lục chĩa vào cô ta, cả hai chúng tôi đều nhíu mày. Cô ta đang mặc đồng phục trường trung học Butei. Không chỉ vậy, đó còn là đồng phục học sinh được cải tiến với vô số diềm xếp nếp. Chiếc váy của cô ta, phồng ra ngoài như một bông hoa với sự trợ giúp của một chiếc giỏ, chính là chiếc váy mà Riko đã mặc ở Odaiba.
[Lần này cậu cũng chơi rất tuyệt trong bàn tay tôi đấy.]
Khi cô ta nói điều này, tiếp viên hàng không đã xé lớp trang điểm giả giống như mặt nạ mà cô ta đang đeo trên mặt. Từ phía sau nó hiện ra...
[...Riko?!]
[Bon soir.]
Không có nhầm lẫn nào cả. Người ngồi trước chúng tôi, người đang uống cạn ly cocktail xanh và nháy mắt với tôi không ai khác chính là Riko.
Tôi hoàn toàn kinh ngạc trước diễn biến kỳ lạ này. Phải chăng thế có nghĩa là sau khi chia tay tôi ở Odaiba, cô ấy đã lên chiếc Vespa được thiết kế riêng và lần theo dấu vết chiếc máy bay này giống như tôi đã làm không?
Sau đó, cô ấy ăn mặc như một tiếp viên hàng không và sử dụng huy hiệu Butei của mình để lên máy bay sao?
[Tài năng chiến đấu với người khác bằng cả trí tuệ và sức mạnh của một người thường được thừa hưởng, phải không? Có khá nhiều người tài năng ở trường Butei thừa hưởng tài năng của họ giống như hai người. Nhưng... gia đình của cô thật đặc biệt, Olmes.]
[...!]
Khi nghe Riko nói từ đó, Aria cứng đờ người như thể có một luồng điện chạy qua cơ thể cô.
Olmes...? Đó có phải là họ của những người họ hàng người Anh của Aria, "H" không?
[Cô... chính xác là ai?]
Riko mỉm cười với Aria đang nhíu mày, và tia chớp lóe lên bên cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của cô.
[Riko Mine Lupin Yonsei. Đó là tên thật của tôi.]
[...Lupin...? Là Lupin ấy sao? Tên đạo chích người Pháp vĩ đại mà chúng tôi đọc trong sách giáo khoa Inquesta ? Riko là...cháu gái của Arsène Lupin?!]
[Nhưng...không ai trong gia đình ta gọi ta là 'Riko' cả. Họ không gọi ta bằng cái tên dễ thương mà mẹ ta đặt cho ta. Thay vào đó cách họ gọi ta thật quái lạ.]
[Quái lạ…?] Aria thì thầm.
[Đệ tứ. Đệ tứ. Đệ tứ. Đệ tứ-sama. Từng người một... ngay cả những người hầu chết tiệt... họ đều gọi ta như vậy. Không phải kinh khủng lắm sao?]
[C-Có gì sai à? "Đệ tứ" thì có gì tệ chứ?]
Vì một lý do nào đó, Riko đột nhiên mở to mắt và trừng mắt nhìn Aria, người vừa đặt câu hỏi.
[... Có gì không tệ chứ?! Ta là một con số sao?! Ta chẳng là gì ngoài DNA sao?! Ta là Riko! Ta không phải là một con số! Mẹ kiếp tất cả các người!]
Không hề báo trước, Riko nổi cơn thịnh nộ. Cô ấy không hét vào mặt chúng tôi, mà là vào một người khác. Cơn giận của cô ấy không hướng vào tình hình hiện tại, mà hướng vào một nơi khác.
Có chuyện gì với cô nàng này vậy?!
[Nếu ta không vượt qua được ông cố của mình, ta sẽ không bao giờ có thể là chính mình. Ta sẽ chỉ được đối xử như 'cháu gái của Lupin'. Đó là lý do tại sao ta gia nhập EU và có được sức mạnh này. Sử dụng sức mạnh này, ta sẽ đưa mình trở lại!]
Aria làm vẻ mặt nghiêm túc khi cô ấy lắng nghe Riko, nhưng tôi không hiểu gì cả.
[Khoan đã. Đợi đã. Cô đang nói gì thế...?! Olmes là gì? IU là gì? Cô... có thực sự là người đứng sau vụ 'sát thủ Butei' không?!"
[... "Sát thủ Butei'? À. Đó chỉ là...] Riko chuyển ánh mắt sang Aria.
[...một trò chơi mà ta dùng làm lời mở đầu thôi. Người mà ta thực sự theo đuổi là Olmes Đệ tứ, là cô đấy Aria.]
Đôi mắt của cô ấy không còn là đôi mắt của Riko mà tôi biết nữa. Chúng là đôi mắt của một con vật đang dán chặt vào con mồi.
[Một trăm năm trước, trận chiến giữa ông cố của chúng ta đã kết thúc với tỷ số hòa. Nói cách khác, nếu ta có thể tiêu diệt Olmes Đệ Tứ, ta có thể chứng minh rằng ta đã vượt qua được ông cố của mình. Kinji...hãy đảm bảo đóng vai trò của mình đi nhé.]
Đôi mắt giống động vật quay về phía tôi.
[Các thành viên của gia tộc Olmes cần có một cộng sự. Olmes Đệ Nhất, người đã chiến đấu với ông cố của ta, đã có một cộng sự xuất sắc. Đó là lý do tại sao ta để cậu kết nối với Aria-để giữ nguyên các điều kiện.]
[Cô đã đưa Aria và tôi đến với nhau à?]
[Ừ.]
Riko khúc khích và trở lại với bản tính phù phiếm thường ngày của mình.
Cô nàng này... Toàn bộ nhân vật "Riko ngốc nghếch" chỉ là một trò diễn mà cô đã diễn suốt thời gian qua.
[Ta đã đặt một quả bom lên xe đạp của cậu và bắt nó phát ra một tần số vô tuyến cực kỳ đơn giản.]
[Vậy là cô đã nhận ra tôi đang theo dõi tần số vô tuyến mà 'sát thủ Butei' đã sử dụng...!]
[Tất nhiên là ta biết. Ý ta là, cô đã công khai kiểm tra với Connect. Nhưng Kinji có vẻ không mấy quan tâm... nên ta đã bảo cậu ta hợp tác với cô trong vụ cướp xe buýt.]
[Vụ cướp xe buýt nữa...?!]
[Kinjiii. Một Butei không bao giờ được giao phó đồng hồ của mình cho người khác, bất kể hoàn cảnh nào. Nếu cậu theo dõi thời gian bằng một chiếc đồng hồ không chính xác, cậu sẽ đến trường muộn đó.]
Đồng hồ của tôi… Thì ra, khi chúng tôi ở trong nhà kính, cô ấy cố tình làm hỏng nó.
Sau đó, cô đề nghị sửa đồng hồ như một cái cớ để mang nó về nhà và cô đã chỉnh giờ cái đồng hồ. Kết quả là, tôi đã lỡ chuyến xe buýt bảy giờ năm mươi tám ngày hôm đó...
[Vậy là... mọi thứ diễn ra đúng như cô đã lên kế hoạch, đúng không?!]
[Mmm, không hẳn vậy. Có một điều hoàn toàn bất ngờ.
[Ta đã dùng vụ cướp xe đạp như một cách để hai người gặp nhau, và ta đã bắt hai người hợp tác với nhau trong vụ cướp xe buýt. Nhưng ta đã không ngờ đến việc cậu không muốn tiếp tục làm cộng sự với Aria. Ta khá ngạc nhiên khi cậu không hành động cho đến khi ta kể cho cậu nghe về cách ta chăm sóc anh trai cậu đấy.]
Kinichi.
[Nii-san... Là do cô sao...?!]
Kinichi. Người mà tôi thần tượng và kính trọng hơn bất kỳ ai. Chính cô đã giết anh ấy...!
Tôi có thể cảm nhận được nó. Tôi có thể cảm thấy máu đang dồn lên đầu mình.
Đây chính là điểm yếu của tôi. Khi có anh trai dính líu
vào, tôi không thể giữ bình tĩnh được...!
[Hee hee. Nhìn này, Aria. Đối tác của cô đang khó chịu đấy. Hãy chiến đấu cùng cậu ta đi!]
Riko... Đúng như người ta mong đợi từ cháu gái của siêu trộm Lupin. Tôi cho rằng mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của cô nhỉ...!
[Kinji, em sẽ cho anh biết một điều đặc biệt. Đoán xem nào? Anh trai anh... anh ấy hiện là bạn trai của em đó.]
[Dừng trò tào lao này lại đi!"
[Kinji! Cô ta đang cố khiêu khích chúng ta! Bình tĩnh nào!]
[Làm sao tôi có thể bình tĩnh được!?]
Tôi sẽ không để cô tiếp tục sỉ nhục người anh trai đã khuất của tôi!
Tôi vô thức siết chặt tay phải đang cầm khẩu Beretta, và ngay lúc đó, máy bay lại rung chuyển dữ dội.
[!]
[Oh là là.] Trước khi tôi kịp nhận ra, khẩu Beretta đã biến mất khỏi tầm tay tôi.
Khẩu súng phát ra tiếng động trống rỗng khi nó vỡ tan trên sàn ngay sau lưng tôi. Tất cả những gì tôi có thể thấy là khuôn mặt tươi cười của Riko đang chĩa khẩu súng lục cỡ nhỏ vào tôi, một khẩu Walther P99.
[Non, non. Chúng ta không thể làm thế được đâu, Kinji. Với tình trạng hiện tại của anh, anh sẽ không có ích gì trong trận chiến cả. Hơn nữa, cộng sự của Olmes không phải là kiểu người tham gia chiến đấu. Anh ta đứng ở góc nhìn của một thường dân, đưa ra những gợi ý cho Olmes và khai thác hết tiềm năng của cô ấy. Hãy đóng vai trò đó đi."
Nhìn thấy một khoảng trống trong khi Riko đang bận thuyết giảng, Aria đã hành động.
Cô ấy giống như một con sư tử cái nhỏ. Tôi vừa mới nhận thấy cô lao về phía trước khi cô giơ hai khẩu súng lục nhắm vào Riko. Cô hẳn đã phán đoán khi nhìn thấy vũ khí của Riko rằng nó sẽ hiệu quả.
Trong trận cận chiến giữa hai Butei luôn mặc quần áo chống đạn, một viên đạn không còn là vũ khí có thể xuyên thủng và giết chết đối thủ chỉ trong một phát bắn. Nó trở thành một thứ vũ khí cùn. Trong trường hợp đó, tổng số đạn mà một người sở hữu sẽ quyết định kết quả.
Nếu Riko giấu một khẩu Uzi, có thể chứa hai mươi hoặc ba mươi viên đạn, bên dưới chiếc váy lớn của cô ta, Aria sẽ ở thế bất lợi. Nhưng một khẩu Walther 99 thường chỉ chứa được mười sáu viên đạn. Để so sánh, khẩu Government của Aria chứa được bảy viên đạn.
Nếu bạn cho một viên đạn vào buồng đạn trước, hoặc lắp một viên vào bộ phận đẩy đạn, thì tổng cộng sẽ là tám viên. Vì cô ấy có hai khẩu súng lục, nên tổng cộng cô có mười sáu phát bắn.
Thế trận có vẻ ngang bằng.
Hoặc tôi nghĩ vậy.
[Aria, cô không nên cho rằng cô là người duy nhất sử dụng súng lục đôi." Riko ném ly cocktail của mình sang một bên và dùng tay đó rút ra một khẩu Walther P99 khác từ dưới váy.
[!]
Nhưng Aria không ở vị trí có thể dừng lại lúc này.
Blam, blam blam!
Aria bắt đầu bắn súng lục vào Riko từ cự ly gần.
[Grah! Tại sao cô...!]
[Haha! Ahahaha!]
Aria và Riko đang thi nhau bắn trúng nhau bằng đạn của họ, cả hai chỉ cách nhau vài inch. Điều lệ Butei, Điều 9, [Trong mọi trường hợp, Butei không được giết người khác khi đang hoạt động với tư cách là Butei.]
Aria tránh nhắm vào đầu Riko để duy trì luật đó. Tôi không chắc liệu Riko có cố gắng chiến đấu theo cùng một điều kiện hay không, nhưng cô ấy cũng không nhắm vào đầu Aria.
Tay của Aria và Riko đan vào nhau như thể họ đang ở giữa một cuộc thi võ thuật khốc liệt. Một cuộc đấu súng cận chiến giữa Butei bao gồm việc tránh xa đường đạn của đối thủ, né tránh hoặc dùng tay của mình để hất văng tay đối thủ.
Bằng! Bằng! Bằng!
Những viên đạn bắn ra từ súng của họ không trúng mục tiêu mà lại găm vào tường và sàn nhà.
[Ha!]
Riko cười lớn khi cả hai khẩu súng của Aria báo hiệu rằng chúng đã hết đạn, nhưng ngay lúc đó, Aria kẹp cả hai cánh tay của Riko dưới nách. Hai người họ đứng đó cùng nhau như thể họ đang ôm nhau, và khẩu súng lục của Riko im bặt.
Đúng rồi! Trong chiến đấu tay đôi, thế trận có vẻ như nghiêng về Aria hơn...!
[Kinji!]
Aria gọi tôi, nhưng không cần thiết. Xoay nó trong tay, tôi mở con dao bướm mà tôi giữ làm kỷ niệm của anh trai tôi. Lưỡi dao trông đỏ rực, lấp lánh dưới ánh đèn khẩn cấp.
[Chỉ đến đây thôi, Riko!” Tôi nói khi chạy về phía họ, cẩn thận tránh xa những khẩu súng lục nhô ra từ phía sau Aria.
[Quadra... Thật là trùng hợp, phải không Aria?] Riko nói.
[Cô và ta giống nhau ở nhiều điểm. Dòng dõi của chúng ta. Ngoại hình dễ thương của chúng ta. Và... biệt danh của chúng ta.]
[Ta có cùng tên với cô là 'Quadra Riko'. Nhưng cô biết đấy. Aria...]
Tôi dừng lại. Theo bản năng, đó là tất cả những gì tôi có thể làm khi phải đối mặt với khung cảnh siêu thực và kỳ lạ đang trải ra trước mắt.
Cái… quái gì thế?!
[...'Quadra' của cô chỉ là hàng nhái mà thôi. Cô vẫn chưa biết gì về...sức mạnh thực sự của ta đâu!]
Riko cười. Và khi cô ta làm vậy, một trong những bím tóc của cô chuyển động - giống như mái tóc của Medusa trong thần thoại Hy Lạp. Nó chộp lấy một con dao mà Riko có lẽ đã giấu sau lưng và dùng nó để tấn công Aria.
[!]
Cũng sốc như tôi, Aria đã né được đòn tấn công đầu tiên... nhưng bím tóc còn lại của Riko, cũng được trang bị một con dao, đã tìm thấy mục tiêu, khiến máu chảy ra.
[Aaaaagh!] Aria hét lên, loạng choạng lùi về sau.
Cô ấy đã bị chém ở một bên đầu. Máu đỏ trào ra từ vết thương.
[Aha...ahaha! Ông cố, sau một trăm lẻ tám năm, sự khác biệt lớn như vậy về khả năng giữa các thế hệ có thể thay đổi, đúng không nhỉ ? Cô ta thậm chí còn không thể sử dụng sức mạnh của chính mình chứ đừng nói đến một cộng sự! Mình có thể thắng! Mình có thể thắng! Hôm nay, mình có thể trở thành chính mình! Aha! Ahaha! Ahahahaha!]
Riko cười khi cô ta bắt đầu nói những điều vô lý một lần nữa, trong khi vẫn đẩy Aria về phía sau bằng tóc của cô. Mái tóc đó chắc hẳn có sức mạnh đặc biệt bởi vì thật đáng ngạc nhiên khi thấy Aria dễ dàng bị đánh bật ra sau trước khi rơi xuống chân tôi như một miếng giẻ rách.
[Aria...Aria!]
Nhắm chặt mí mắt để ngăn máu nhuộm đỏ khuôn mặt, Aria tiếp tục nắm chặt khẩu súng lục trong tay. Riko liếm máu trên con dao đang kẹp tóc cô với vẻ mặt thỏa mãn. Không thể tin được... Cô ta là quái vật.
Điều tôi cần làm ngay bây giờ là đưa Aria ra khỏi đây.
Tôi có thể nghe thấy Riko cười phá lên khi tôi quay lưng lại với cô và chạy với Aria trong vòng tay.
[Ahahahahaha! Thôi nào. Cậu nghĩ mình sẽ chạy đi đâu trên một chiếc máy bay nhỏ như thế này?!]
Đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi ôm Aria trong vòng tay như một nàng công chúa và cô ấy nhẹ đến nỗi khiến tôi đau buồn. Khi con người trở nên cứng đờ hoặc vật lộn, họ cảm thấy nặng nề hơn thực tế.
Aria hẳn đã mất ý thức vì cô ấy hoàn toàn trong trạng thái hôn mê. Tôi chạy vào phòng mà chúng tôi đã ở trước đó và đặt Aria lên giường. Việc đầu tiên tôi làm là lau sạch máu trên mặt Aria bằng một trong những chiếc khăn mà phòng được cung cấp.
[Ngh.....] Aria rên rỉ.
Phía trên thái dương của cô ấy là một vết cắt sâu bên dưới mái tóc.
Tệ thật. Nó đã đâm vào một động mạch ở bên đầu cô. Nó không quan trọng bằng động mạch cảnh nhưng tôi phải cầm máu ngay lập tức...!
[Cố lên... vết thương không sâu đến thế!]
Sử dụng băng cầm máu trong sổ tay Butei của tôi, tôi đã khâu vết thương trên đầu Aria. Băng chỉ là một hình thức điều trị tạm thời sử dụng dầu hỏa để cầm máu.
Tôi tự hỏi liệu Aria có nhận thức được điều đó không; Cô ấy mỉm cười bơ phờ, không để ý tới lời nói dối mà tôi đã nói với cô.
[Aria!]
Nửa điên nửa tỉnh, tôi thọc tay vào cán bút của sổ tay Butei và rút ra một ống tiêm nhỏ có dòng chữ "Razzo" được viết trên đó.
[Tôi sẽ sử dụng Razzo! Bà không bị dị ứng chứ?!]
[.…kh..ông…]
Razzo giống như một hỗn hợp cô đặc của adrenaline và morphine. Về cơ bản, nó là một loại thuốc phục hồi có chứa cả thuốc anaaleptic và thuốc giảm đau.
[Razzo là một loại thuốc được tiêm trực tiếp vào tim. Chuyện này đành chịu thôi, được không?]
Sau khi báo trước cho Aria, tôi trèo lên giường và ngồi lên cơ thể nhỏ bé của cô ấy. Sau đó, tôi nắm lấy cổ áo đồng phục thủy thủ của Aria.
[N-Nếu ông...làm...bất cứ thứ gì...kỳ lạ...tôi sẽ...đục...]
[Được. Làm ơn cho tôi một việc và hồi phục đến mức có thể đục một lỗ trên người tôi đi...!]
Tôi hung hăng kéo khóa và mở áo cô ấy ra.
[Ưư......] Aria khẽ run lên.
Chiếc áo ngực được trang trí bằng các biểu tượng từ một bộ bài đã hoàn toàn bị lộ ra. Làn da của cô ấy giống như sứ trắng.
Ngực cô ấy thật đáng yêu, được che phủ bởi một lớp vải mỏng.
Tim tôi đập thình thịch với một tiếng thịch gần như có thể nghe thấy. Vào thời điểm như thế này… tôi lại thiếu thận trọng.
Nhưng chết tiệt, tại sao cô nàng này lại dễ thương đến từng centimet thế này?
[Aria...!]
Tôi đặt những ngón tay run rẩy lên làn da trắng của cô. Tìm kiếm xương ức của cô, những ngón tay của tôi di chuyển xuống phần thân nhỏ bé của cô ấy. Ở độ cao hơn hai ngón tay, tôi tìm thấy trái tim của cô. Nó nằm ngay tại vị trí móc áo ngực phía trước.
[K-Kinji...]
[Đừng cử động.]
[Tôi...tôi sợ...]
Khi cô ấy nói bằng giọng yếu ớt như vậy, tôi dùng răng để mở nắp ống tiêm mà tôi cầm trên tay phải.
[...Aria, cô có nghe thấy tôi không?! Sắp tiêm rồi đây!]
Cô ấy không trả lời. Cô ấy không nhúc nhích. Nhịp tim của cô---đã ngừng đập.
Aria!
[...quay lại đi!!]
Tôi đâm ống tiêm vào ngực Aria như thể tôi đang đấm mạnh nắm đấm xuống người cô ấy. Do dự và mọi chuyện sẽ kết thúc. Đó là lý do tại sao tôi củng cố quyết tâm của mình và tiêm thuốc vào tim cô.
[...!]
Aria lên cơn co giật. Khuôn mặt cô méo mó vì tác dụng mạnh của thuốc. Nhưng tôi rất vui khi thấy khuôn mặt cô ngay cả khi trong tình trạng đó. Đó là bằng chứng cho thấy cô vẫn còn sống. Cô ấy đã được hồi sinh.
[Ngh...!]
Aria hít một hơi thật sâu qua mũi và há miệng nhỏ run rẩy.
Kết quả thế nào...?
Đang trên đà hồi sinh, làn da xanh xao của Aria bắt đầu lấy lại màu hồng và hơi thở của cô dần dần trở nên mạnh hơn. Và rồi...
[Hwuah!] Aria thở hổn hển, và nửa thân trên của cô bật lên như thây ma trong phim.
[Hử...cái gì?! C-C-C-C-Cái gì thế-?! Cái gì thế này?! N-Ngực của tôi?!]
Có vẻ như do thuốc, trí nhớ của Aria bị rối loạn và cô không thể nhớ lại một vài chi tiết.
[Ki-Kinji! Ông lại làm thế nữa rồi, đúng không?! T-Tại sao ông lại muốn nhìn ngực tôi dữ dội thế?! Ông đang cố chế giễu tôi sao? Có phải vì chúng nhỏ quá không?! Chúng vẫn không lớn lên, bất kể bao nhiêu năm trôi qua! Tôi chỉ cao một trăm bốn mươi hai cm trong suốt quãng đời còn lại mất !]
Trong trạng thái bối rối của mình, không chỉ khuôn mặt Aria, mà toàn bộ cơ thể cô ấy đều đỏ như một con bạch tuộc luộc khi cô ấy đang đóng áo cánh. Chẳng mấy chốc cô ấy nhận ra rằng có một ống tiêm cắm trong ngực mình.
[Gyaaah!]
Cô ấy hét lên một tiếng không giống bất cứ tiếng hét nào mà bạn nghĩ mình sẽ nghe thấy từ một nữ sinh trung học thanh lịch và vung cánh tay theo một vòng cung rộng, điên cuồng giật ống tiêm ra.
[Nhìn xem bà đang cầm cái gì kìa! Bad đã bị Riko hạ gục, và tôi đã dùng Razzo để...]
[Riko...Rikoooo!!]
Trong cơn điên cuồng, Aria chỉnh lại quần áo và lấy hai khẩu súng lục trên giường. Sau đó, cô cố gắng loạng choạng bước ra khỏi phòng với vẻ mặt của một con quỷ.
Không ổn rồi.
Razzo là thuốc phục hồi, nhưng đồng thời, nó cũng là thuốc kích thích.
Thể chất của Aria hẳn đã khiến cô ấy đặc biệt dễ bị ảnh hưởng bởi tác dụng của nó vì cô ấy không tỉnh táo. Cô không thể đánh giá được sự khác biệt lớn đến thế nào về khả năng chiến đấu giữa cô và Riko.
[Aria, đợi đã! Bà sẽ không thể thắng cô ta bằng những biện pháp thông thường đâu!]
Tôi hét lên khi đứng chặn cửa và nắm lấy cả hai tay đang cầm súng của cô ấy bằng tay mình.
[Không quan trọng! Buông... ra! Ông trốn đâu đó trong sợ hãi đi!] Aria hét lại với hai tay nắm chặt tay tôi và nhe hàm răng nanh.
[I-Im lặng nào, Aria! Riko sẽ phát hiện ra rằng chúng ta đang ở trong cùng một phòng và chúng ta cũng không làm việc theo nhóm mất!]
[Tôi không quan tâm! Dù sao thì tôi cũng là 'Aria'! Tôi sẽ tự mình chăm sóc Riko! Hơn nữa, ngay từ đầu ông đã không cần phải đến đây để giúp rồi!] Một vẻ điên cuồng hiện lên trong đôi đồng tử đỏ của Aria, đôi mắt đang trừng trừng nhìn tôi.
Không xong rồi. Có vẻ như tôi không thể khiến cô ấy bình tĩnh lại được.
[Ông ghét tôi có đúng không?! Chính ông đã nói điều đó trước khi đi tìm mèo khi chúng ta ở Oumi! Tôi nhớ rất rõ điều đó!]
Trời ơi, tôi có thể làm gì để cô ấy im lặng đây ? Tôi cần phải bịt cái miệng đang hét lên bằng giọng anime này lại. Nhưng không đời nào tôi buông đôi tay đang cầm súng của cô ấy ra. Ngay khi tôi làm vậy, cô ấy có thể sẽ bắn tôi và chạy ngay ra khỏi phòng này. Phải có cách nào đó để... Có thể có một cách...
Đó là biện pháp cuối cùng có thể tận dụng điểm yếu của Aria. Nhưng nếu tôi thực hiện, tôi... gần như chắc chắn sẽ vào Hysteria mode, hysteria mode chỉ mang lại những ký ức tồi tệ và gây ra cái chết của anh trai tôi.
Nó sẽ triệu hồi ra một bản ngã khác của tôi mà tôi hoàn toàn không muốn trở thành và không muốn cho bất kỳ ai thấy, đặc biệt là với một cô gái. Nhưng... nhưng...!
Nhưng ngay lúc này, không còn cách nào khác! Với tốc độ này, Riko sẽ đến thẳng chỗ chúng ta. Cô ta thậm chí có thể đã ở sau cánh cửa rồi.
Nếu Riko nghe thấy chúng tôi tranh cãi, cô ấy có thể sẽ lý luận rằng cô ấy có thể kết liễu chúng tôi một cách dễ dàng. Và cô ấy có lẽ đúng.
Nếu không có vũ khí, đương nhiên tôi sẽ bị giết, nhưng Aria cũng vậy...! "Tôi nhớ! Ông đã nói với tôi, [Tôi ghét bà nhiều hơn bà nghĩ"! Tôi đã hành động như thể điều đó không khiến tôi bận tâm khi ông nói vậy nhưng... Tôi đã nghĩ đến ông như một cộng sự tiềm năng thế nhưng... Ông đã nói với tôi rằng ông ghét tôi! Sự thật là lúc đó tôi cảm thấy tổn thương lắm...!]
Aria... tha lỗi cho tôi!
[Vậy nên tôi không quan tâm nữa! Nếu ông ghét tôi, thì cũng ổn thôi! Cứ tiếp tục ghét tôi và-]
Tôi khóa đôi môi của Aria đang hét lên…
...bằng môi của tôi.
[.………..!!!]
Aria rất ngạc nhiên, đôi mắt màu hoa trà của cô ấy dường như sắp vọt ra khỏi đầu.
Đúng như tôi nghi ngờ, cô nàng nhỏ bé không biết cách xử lý các tình huống lãng mạn này đã hoàn toàn cứng đơ sau nụ hôn mà tôi trao cho cô ấy trong lúc tuyệt vọng.
Cô ấy không chỉ im lặng, toàn bộ cơ thể cô ấy, thậm chí cả đầu ngón tay cô ấy cũng trở nên cứng đờ như đá.
Và nụ hôn này... Đó là một con dao hai lưỡi.
Đôi môi của Aria, giống như cánh hoa anh đào, rất nhỏ và mềm mại...
Tôi có thể cảm thấy đôi môi đó, ấm hơn đôi môi của tôi một chút, trở thành những tàn lửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể tôi.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi cảm thấy một cảm giác đau đớn, sắc nhọn, co thắt ở tận sâu bên trong cơ thể. Nó bùng cháy như lửa, và tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó đang trào lên mà tôi không thể kìm lại được.
...Thật không thể tin được. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi... từng trải qua trạng thái hysteria dữ dội như vậy...!
Cả hai chúng tôi hít một hơi thật sâu khi môi tách ra. Đó là một nụ hôn khá dài vì cả hai chúng tôi đều như đông cứng lại.
[Aria... tha thứ cho tôi. Không còn lựa chọn nào khác cả.]
[...m-m-m-mở một cái l-lo-...] Sức lực rời khỏi đôi chân cô, và cô ngã xuống sàn.
[K-K-Kinji, đồ ngốc...! Ông nghĩ mình đang làm gì thế hả... vào lúc như thế này ư...?! Đó... đó... đó là nụ hôn đầu tiên của tôi...!]
Trong một giây, tôi nghĩ cô ấy sẽ gây ra một sự náo động khác, nhưng có vẻ như không phải vậy. Giọng nói đầy nước mắt phát ra từ sau cổ họng cô nghe khàn khàn và buồn tẻ.
[Đừng lo. Đó cũng là nụ hôn đầu của anh mà.]
[Đồ ngốc...! C-Chịu trách nhiệm đi...!]
Bây giờ trong trạng thái hysteria, tôi quỳ xuống và đưa mắt ngang tầm với Aria, người đang nhìn tôi với vẻ mặt sắp khóc và run rẩy như một con thú nhỏ.
[Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm theo bất kỳ cách nào em muốn. Nhưng... trước tiên chúng ta có một số việc phải làm.]
[... Kinji...! Đây là lần thứ hai ông...]
Aria dường như nhận ra giọng nói của tôi điềm tĩnh và trầm hơn nhiều so với trước đây. Cô ấy mở to mắt với vẻ mặt cho thấy cô đã nhớ ra điều gì đó - rất có thể là vụ cướp xe đạp. Tôi đưa miệng đến bên đầu không bị thương của cô ấy và thì thầm vào tai cô.
[Luật Butei, Điều một, 'Hãy tin tưởng vào đồng đội và giúp đỡ lẫn nhau. Tôi tin vào em, Aria. Vì vậy, hãy tin ở tôi và sử dụng tôi như một mồi nhử đi. Hãy nghe lời tôi nói. Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau... và bắt giữ 'sát thủ Butei'.]
[Đã đến lúc cho 'Bad ending' rồi. Hee hee. Hee hee hee.]
Sử dụng một chiếc chìa khóa mà cô hẳn đã kiếm được từ đâu đó, Riko mở cửa phòng của chúng tôi. Cô giữ cửa mở bằng mái tóc quăn bằng dao như thể đó là bàn tay của chính cô, và trong mỗi bàn tay thực sự của cô, cô cầm một khẩu súng lục khi cô mỉm cười với tôi.
[Em đã nghĩ hai người có thể đã giết nhau sau khi đánh nhau. Nhưng có vẻ không phải vậy, nên em đây! Ah...]
Riko có nhận ra rằng tôi bình tĩnh đến mức có thể bị nhầm với người khác không? Cô ta thực sự trông rất vui khi vỗ súng và dao vào nhau.
[Haha! Anh và Aria đã làm gì đó cùng nhau phải không? Em rất ngạc nhiên là anh có thể làm được trong hoàn cảnh này đấy. Hee hee.]
Riko... Cô ta biết về nó ư? Cô ta biết về hysteria mode của tôi sao?
[Thế ? Chuyện gì xảy ra với Aria vậy? Đừng nói với em là cô ta đã chết đấy nhé.], Riko nói chỉ vào giường với con dao trên tóc. Có một cục u bên dưới chăn gồm gối và ga trải giường được làm giống như một người đang nằm trên giường.
[Ai mà biết được?]
Chỉ trong chốc lát, tôi nhìn về phía phòng tắm ở bên cạnh bằng mắt, và Riko, cô ấy rất tinh ý, dõi theo ánh mắt của tôi.
[Aaaaah...Em chỉ thích khi anh như vậy. Nó làm tim em đập nhanh lắm. Em có thể mất kiểm soát và kết thúc bằng việc giết anh mất.]
[Đó là thái độ mà cô nên có khi đến với tôi. Nếu không cô sẽ bị giết,] tôi nói với giọng cảnh báo.
Riko có vẻ sốc trên khuôn mặt khi cô ấy chĩa súng vào tôi.
[Anh là tuyệt nhất. Em yêu anh đến chết mất, Kinji. Nào. Cho em thấy cộng sự của Olmes có thể làm gì đi.]
Riko bắt đầu bóp cò súng, và tôi giơ thẳng bình oxy khẩn cấp mà tôi đã giấu bên cạnh giường trước mặt cô ta.
[...!]
Nếu cô bắn, nó sẽ phát nổ. Tôi sẽ xong đời, nhưng Riko cũng vậy. Nhận ra điều này, Riko do dự trong giây lát. Khoảnh khắc đó là tất cả những gì tôi cần.
Tôi ném ống trụ vào Riko, rồi tự mình lao vào cô ấy. Nếu tôi có thể đến gần cô ta, tôi có thể áp đảo cô bằng sự khác biệt về thể chất của chúng tôi.
Con dao bướm mà tôi giấu phát ra tiếng động có thể nghe thấy khi tôi mở nó trong lòng bàn tay.
[...!]
Riko nhíu mày, và ngay lúc đó...
[Whoa!]
Chiếc máy bay hẳn đã đi vào túi khí vì nó đột nhiên chao đảo dữ dội. Tôi không ngờ lại gặp phải chuyện xui xẻo như thế này. Nó khiến tôi bất ngờ, ngay cả khi đang trong trạng thái hysteria.
Mất thăng bằng, tôi quỳ xuống một chân nhìn Riko cười và chĩa khẩu Walther vào trán tôi trong căn phòng nghiêng. Và rồi…
…!
Từ họng súng của cô ấy, một viên đạn bay nhanh về phía tôi. Tôi có thể thấy nó. Tôi không thể né được, không phải sang phải hay sang trái. Hoàn toàn không thể. Nếu vậy thì...!
Screeeech!
Dùng dao, tôi cắt viên đạn làm đôi. Bản thân tôi cũng ngạc nhiên trước thành tích đó. Tác động của trạng thái hysteria mà tôi đã trải qua lần này thật khủng khiếp.
Thành thật mà nói, việc cắt đôi một viên đạn, tôi chỉ tin được một nửa là có thể làm được. Tôi có thể nghe thấy cả hai nửa viên đạn đâm vào bức tường phía sau tôi ở bên trái và bên phải.
Trong khi Riko đang mở to mắt nhìn tôi, một chút kinh ngạc xen lẫn biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt, tôi rút khẩu súng Gorvernment màu đen mà tôi đã mượn của Aria và chĩa vào cô ấy.
[Đừng cử động!]
[Bắn em và Aria sẽ chết!] Riko đe dọa.
Cô ấy dường như đã phán đoán rằng, với tư thế cơ thể cô, cô sẽ không thể nhắm súng vào tôi kịp lúc và chĩa nó về phía phòng tắm. Vào lúc đó, cánh cửa tủ nhỏ cạnh trần nhà mở ra, và Aria lăn ra với government bạc trên tay.
Bằng, bằng!
Cô ấy bắn cả hai khẩu súng lục ra khỏi tay Riko với độ chính xác đáng kinh ngạc.
[!!]
Sau đó, khi vẫn đang ở giữa không trung, cô ấy vứt khẩu súng và rút ra hai thanh kiếm Nhật từ phía sau cô ấy, chúng bay về phía Riko như thiên thạch.
Trong một động tác uyển chuyển sau khi rút kiếm, cô ấy tiếp tục chém chúng xuống bím tóc của Riko, cắt đứt chúng khỏi phần tóc còn lại của cô. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt được tết thành bím rơi xuống sàn cùng với những con dao.
[Ah...!]
Riko đặt tay lên hai bên đầu và lần đầu tiên hét lên vì lo lắng. Aria cất kiếm và lấy lại khẩu súng lục của mình trong một động tác mượt mà.
[Riko Mine Lupin Yonsei.]
[Cô đã bị bắt vì tội cố ý giết người và chúng tôi sẽ bắt giữ cô.]
Tôi bắt đầu câu nói và Aria kết thúc nó khi chúng tôi đồng thời chỉ Government đen và bạc vào Riko. Riko nhìn qua nhìn lại giữa Aria và tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi,
[Em hiểu rồi. Anh làm như thể cô ta đang ở dưới gầm giường và trong phòng tắm, nhưng cả hai trường hợp anh chỉ đều là mồi nhử. Trên thực tế, anh đã lợi dụng vóc dáng nhỏ bé của Aria và giấu cô ấy trong tủ... Thật tuyệt. Anh không thể thực hiện trò lựa bịp đấy hai lần trừ khi hai người thực sự hòa hợp với nhau.]
[Điều đó trái với ý muốn của tôi, nhưng tôi đã sống với Aria một thời gian. Tôi có thể hòa hợp ngay cả khi tôi không thực sự muốn.]
[Hai người nên tự hào về bản thân mình. Đây là lần đầu tiên ta bị đẩy vào chân tường thế này đấy.]
[Chúng tôi không chỉ đẩy cô vào chân tường mà còn là chiếu tướng.]
[Anh đúng là đồ ngốc,] Riko nói, giọng cô ta đầy chất độc.
Tóc của Riko đột nhiên bắt đầu quằn quại. Tôi đã phản ứng chậm với cảnh tượng kỳ lạ trước mắt mình. Bên trong mái tóc của Riko... có thứ gì đó đang được điều khiển?
[Dừng lại! Cô đang làm gì thế ?!]
Tôi lao về phía Riko để cố gắng bắt cô ấy lại, nhưng đúng lúc đó, máy bay lại lắc mạnh một lần nữa. Nó đang lao xuống nhanh chóng...! Aria mất thăng bằng và đâm vào tường. Tốt nhất là tôi chỉ có thể đứng vững.
[Tạm biệt.] Riko nói khi cô ấy lao ra khỏi phòng với tốc độ cực nhanh.
Tôi thấy lạ.
Chiếc máy bay này thường xuyên nghiêng về phía Riko. Có lẽ cô ấy đã giấu một chiếc điều khiển từ xa trong tóc để điều khiển máy bay.
Chuyến bay ANA sáu trăm đang mất độ cao với tốc độ đáng báo động khi hạ xuống giữa những đám mây của cơn bão.
Cô ta định làm gì khi giảm độ cao của máy bay nhiều đến thế? Tôi chạy qua hành lang, xung quanh là tiếng la hét của những hành khách khác và đi xuống cầu thang. Riko đang đứng dựa lưng vào cửa sổ ở góc quầy bar.
[Cô nghĩ mình sẽ chạy đi đâu trên một chiếc máy bay nhỏ như thế này hả, con sóc nhỏ kia?]
Tôi đáp trả Riko bằng chính những từ mà cô ấy đã dùng trước đó khi tôi chỉa government.
[Hee hee. Kinji, em khuyên anh đừng đến gần hơn thế nữa.], Riko mỉm cười, khoe hàm răng trắng.
Những vật thể giống như đất sét - rất có thể là bom - được dán trên tường, tạo thành một vòng tròn xung quanh Riko.
[Như anh biết đấy, là 'sát thủ Butei', em chuyên về bom.]
Thấy tôi dừng lại, Riko túm gấu váy bằng tay và nhấc lên một chút, cúi chào tôi một cách lịch sự giả tạo.
[Này, Kinji. Muốn đến thiên đường trên trái đất được gọi là IU không? Mang theo một người sẽ không thành vấn đề đâu. Em có thể đưa anh đi cùng. Anh biết đấy, ở IU...] Riko nheo mắt.
[... Anh sẽ tìm thấy anh trai mình.]
Tôi không tin cô nàng này. Cô ta lại đang xúc phạm ký ức về anh trai tôi.
[Đừng khiến tôi tức giận hơn nữa. Hãy ghi nhớ lời tôi, Riko. Nhắc đến anh trai tôi một lần nữa và tôi có thể vi phạm Điều chín một cách bốc đồng. Điều đó sẽ dẫn đến một kết quả không mong muốn cho cả hai chúng ta, cô không nghĩ vậy sao?]
Luật Butei, Điều Chín, [Trong mọi trường hợp, Butei không được giết người khác khi đang hoạt động như một Butei.]
[À. Chúng ta không thể để thế được. Em cần anh vẫn là một Butei,] Riko nháy mắt với tôi và vòng cả hai tay quanh người cô ấy.
[Vậy thì hãy cho Aria biết rằng chúng em sẽ chào đón hai người bất cứ lúc nào.]
Buuuuuuuuùm!
Không báo trước, Riko cho nổ quả bom đằng sau cô.
Một lỗ tròn đã mở trên tường và Riko đã dùng nó để nhảy ra khỏi máy bay. Và cô đã làm như vậy mà không cần dù...!
[Ri-...!]
Tôi cố hét tên cô, nhưng không thể. Không khí trong phòng đang lao về phía cửa sổ như thể nó đang bị hút ra bởi một chiếc máy hút bụi khổng lồ. Chuông báo động bên trong máy bay kêu inh ỏi, và mặt nạ dưỡng khí rơi từ trên trần xuống như một trận tuyết lở.
Tất cả các đồ vật khác nhau trong quán bar đều bị hất bay về phía lỗ hổng đang mở toang - giấy, khăn trải bàn, ly, chai rượu... tôi.
[...!]
Tôi nắm lấy một chiếc ghế đẩu được cố định trên sàn, và các hệ thống tự động của máy bay bắt đầu rải rác các chất chữa cháy và các tấm silicon từ trần nhà. Những tấm keo dính đó, giống như vôi chim, tụ lại giữa không trung và đóng lỗ mà Riko tạo ra giống như một mạng nhện.
Vươn tay ra cửa sổ gần đó, tôi kéo mình lên và nhìn ra bên ngoài. Những gì tôi thấy trong ánh trăng mờ nhạt là Riko đang trôi xa dần khi cô ấy xoay tròn như một vũ công với bầu trời là sân khấu của cô ấy.
Tôi nhìn Riko tháo dải ruy băng trên lưng, khiến chiếc váy và áo cánh quá khổ của cô ấy biến thành một chiếc dù trông kỳ cục.
Lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy là khi cô ấy vẫy tay về phía tôi và biến mất vào trong những đám mây chỉ với đồ lót. Giờ thì tôi hiểu rồi. Cô ấy hạ độ cao của máy bay xuống mức này để có thể trốn thoát.
Có hai tia sáng lóe lên từ phía sau đám mây mà Riko vừa biến mất, và chúng đang hướng về phía này với tốc độ cực nhanh. Đôi mắt được tăng cường bởi trạng thái hysteria của tôi nhắm chặt vào các vật thể.
Đùa...Đùa sao. Tên lửa?!
Buuuuuuuuùm!
Một tiếng sấm rền vang lên, và chuyến bay ANA số hiệu 600 đã trải qua những dao động dữ dội nhất trong chuyến bay của mình. Rõ ràng là cú va chạm không giống như một cơn gió giật hay sét đánh. Nó giống như chiếc máy bay đã bị một chiếc búa khổng lồ đập hai lần.
[...!]
Tôi bám vào cửa sổ như thể mạng sống của tôi phụ thuộc vào nó. Sau đó, tôi nhìn về phía cánh máy bay, cầu nguyện rằng chúng vẫn ở đó. Nó đã phải chịu đựng một cú đánh ác mộng liên tiếp, nhưng chuyến bay ANA số hiệu 600 vẫn cố gắng trụ vững.
Có hai động cơ phản lực nằm trên mỗi cánh của máy bay, và động cơ bên trong của mỗi cặp đã bị phá hủy, nhưng các động cơ bên ngoài còn lại vẫn còn nguyên vẹn.
Máy bay chỉ vừa đủ bay lên không trung khi khói bốc lên phía sau như máu đổ. Tôi vẫn cảm thấy chóng mặt do áp suất không khí giảm đột ngột, nhưng tôi phải nhanh chóng đến buồng lái. Chuyến bay ANA số hiệu 600 có thể đã chống chọi được với cuộc tấn công bằng tên lửa, nhưng nó vẫn tiếp tục lao xuống nhanh chóng.
Cơ trưởng và cơ phó dường như đã bị trúng phi tiêu gây mê do Riko cung cấp, vì cả hai đều bất tỉnh.
[... Sao lâu thế?!] Aria, người mà tôi cho là đã vào buồng lái bằng chìa khóa gắn chip IC mà cô ấy tháo khỏi phi công, quay lại và hét vào mặt tôi trong khi nhe răng khi tôi đến.
Dưới chân cô ấy là một thiết bị kỳ lạ trông giống như thanh chắn gắn vào Segways. Có vẻ như đó là phần còn lại của một thiết bị mà Aria đã tháo rời - thiết bị mà Riko đã lắp đặt với mục đích điều khiển máy bay từ xa thông qua bộ điều khiển mà cô ấy giấu trong tóc.
Aria nhét cơ thể nhỏ bé của mình vào ghế phi công và nắm lấy cần điều khiển hình vô lăng.
[Aria, em có thể lái máy bay không?]
[Tôi có thể nếu đó là một chiếc Cessna. Tôi chưa bao giờ lái máy bay phản lực trước đây.]
Cô ấy kéo cần điều khiển về phía sau với lực rất mạnh và rất ít do dự đến nỗi tôi gặp khó khăn trong việc xua tan một vài nghi ngờ trong đầu. Chuyến bay ANA sáu trăm phản ứng bằng cách nâng mũi lên như thể nó đột nhiên thức dậy sau một giấc ngủ dài.
[Tôi có thể điều khiển độ cao và hướng của máy bay, nhưng...]
[Có thể hạ cánh không?]
[Không.]
[...Tôi hiểu rồi.]
Tôi có thể nói rằng máy bay đang bay theo chiều ngang. Quay lại nhìn cửa sổ, nơi có mưa lớn, tôi nhận thấy máy bay đang bay rất gần mặt biển đến nỗi một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Không thể cao hơn ba trăm mét trên không trung. Đây là tình huống nguy hiểm. Tôi ngồi xuống chiếc ghế còn lại và khi tìm thấy radio, tôi chuyển từ hệ thống liên lạc nội bộ sang loa ngoài.
[...Vui lòng trả lời...ba mươi mốt. Tôi nhắc lại. Đây là Tháp kiểm soát Haneda. Chuyến bay ANA sáu trăm, trả lời trên tần số liên lạc khẩn cấp một hai mươi bảy sáu ba mươi mốt. Tôi nhắc lại. Một hai mươi bảy sáu ba mươi mốt. Vui lòng trả lời.]
Họ đã liên lạc được. Tôi bật micrô được lắp trên bảng điều khiển.
[... Đây là chuyến bay thứ sáu trăm. Máy bay đã bị cướp cách đây vài phút, nhưng chúng tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát. Cơ trưởng và cơ phó đã mất khả năng điều khiển. Hiện tại, hai Butei chúng tôi là hành khách trên chuyến bay đang lái máy bay. Tên tôi là Tohyama Kinji . Người kia là Kanzaki H. Aria.]
Giọng nói của những người ở Haneda vừa nhẹ nhõm vừa ngạc nhiên khi đáp lại tuyên bố của tôi.
Tuyệt. Ít nhất thì hiện tại chúng tôi đã thiết lập được kết nối với tháp kiểm soát.
Sau đó, tôi tiếp tục sử dụng điện thoại vệ tinh mà tôi đã tháo khỏi thắt lưng thuyền trưởng cách đây không lâu.
Loại điện thoại này, có vẻ ngoài rất giống điện thoại di động, cũng được sử dụng trong liên lạc hàng hải, vì vậy nó có khả năng kết nối với đường dây điện thoại qua vệ tinh bất kể bạn gọi từ đâu hoặc ở tốc độ nào.
Khi bắt đầu gọi điện, tôi đã kết nối điện thoại với loa bằng Bluetooth. Tôi vẫn đang trong trạng thái hysteria.
Mọi thứ tôi cần làm hiện ra trong đầu theo thứ tự hoàn hảo.
[Quan trọng hơn, Kinji, ông nói rằng hai động cơ bị phá hủy là động cơ bên trong, đúng không? Hãy cho tôi biết số trên đồng hồ đo nhiên liệu. Sẽ có một màn hình hình vuông ở phía trên một chút ở giữa EICAS (Hệ thống chỉ báo động cơ và cảnh báo phi hành đoàn). Ông sẽ thấy một đồng hồ đo hình tròn có hai hàng số, mỗi hàng có bốn chữ số. Bên dưới đó, có ba vạch chia độ bên cạnh từ 'Nhiên liệu'. Hãy cho tôi biết số ở giữa, được đánh dấu là 'Tổng cộng'.]
Đúng là một gã mê xe. Muto nói như thể cậu ta đang nhìn thẳng vào bảng đồng hồ.
[Vừa mới năm bốn mươi. Có vẻ như nó đang giảm dần. Bây giờ là năm ba mươi lăm.]
Tôi nghe thấy Muto tặc lưỡi sau khi tôi kể cho cậu ta nghe điều mà cậu muốn biết.
[Chết tiệt... Nhiên liệu rò rỉ nhiều quá.]
[Nhiên liệu đang rò rỉ...?! N-Nói cho tôi biết cách ngăn nó lại đi!] Aria hét lên một cách điên cuồng. Có một khoảng dừng ngắn.
[Không có cách nào để ngăn chặn được. Nói một cách đơn giản, động cơ của B737-350 gần thân máy bay hơn cũng là cổng vào hệ thống nhiên liệu. Nếu chúng bị phá hủy thì có làm gì cũng vô dụng thôi.]
[N-Nhiên liệu sẽ kéo dài được bao lâu nữa?]
[Có thể còn rất nhiều nhiên liệu, nhưng nó đang rỉ ra với tốc độ nhanh. Tôi ghét phải nói với mấy cậu điều này, nhưng... khoảng mười lăm phút.]
[Công nghệ tiên tiến này thực sự tiên tiến ấy nhỉ.]
Tôi nói bằng một lời mỉa mai với những người ở Tháp kiểm soát Haneda.
[Kinji, tôi nghe mấy tên ở Connect nói thế, nhưng hình như máy bay đó vừa bay vòng tròn trên Vịnh Sagami. Hiện giờ, ông đang bay trên Kênh Uraga. Quay lại Haneda đi. Xét đến khoảng cách đến các sân bay khác, thì đó là lựa chọn duy nhất của ông.]
[Đó là ý định của tôi từ đầu,] Aria nói.
[...Chuyến bay ANA sáu trăm, cậu lái máy bay thế nào rồi? Hãy đảm bảo rằng cậu không tắt chế độ lái tự động.]
[Chế độ lái tự động đã ngắt kết nối từ lâu rồi. Tôi đang lái máy bay ngay bây giờ.]
Aria nhìn vào phần bảng điều khiển, nơi đèn đỏ ghi 'Chế độ lái tự động' đang nhấp nháy, kèm theo tiếng bíp cảnh báo phát ra cùng nhịp độ. Tôi không biết chi tiết, nhưng có lẽ Aria đúng.
[...trong trường hợp đó, tôi rất cảm kích nếu anh chỉ cho tôi cách hạ cánh.]
[...đó không phải là kiểu việc mà một người nghiệp dư có thể làm ngay bây giờ... Hiện tại, chúng tôi đang chuẩn bị liên lạc khẩn cấp với các máy bay gần đó trong khu vực. Chúng tôi sẽ cố gắng tìm một cơ trưởng có kinh nghiệm lái cùng một loại máy bay...]
[Không có thời gian đâu,] tôi xen vào.
[Tôi muốn anh mở liên lạc giữa chúng tôi và mọi máy bay khác trong vùng lân cận. Anh có thể làm được không?]
[V-Vâng, có thể, nhưng... cậu định làm gì?]
[Tôi sẽ chia họ ra và bảo tất cả cùng giải thích cho tôi cùng lúc các thủ tục khác nhau cần thiết để hạ cánh máy bay này. Muto, Ông cũng phải giúp tôi đấy.]
[Cùng lúc sao?! Kinji, ông không phải là Hoàng tử Shoutoku!]
[Tôi có thể làm được. Với tình trạng hiện tại của tôi, tôi có thể làm được. Ông có thể nhanh lên được không? Dù sao thì chúng ta cũng không có nhiều thời gian.]
Tôi nhận thấy Aria nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. Cô ấy trông như sắp nói gì đó, vì vậy tôi nháy mắt ra hiệu cô ấy im lặng và quay lại nhìn về phía trước máy bay.
Bay dưới những đám mây, xuyên qua cơn mưa rào dữ dội, tôi có thể thấy ánh đèn của Tokyo hiện ra phía sau đại dương đen. Chúng tôi đang hướng thẳng đến ánh đèn như thể đang trên đường va chạm với Tokyo.
Khi nghe mười một người nói cùng một lúc, tôi hiểu ngay cách hạ cánh máy bay. Bây giờ tôi có thể đọc tất cả các đồng hồ trên bảng điều khiển. Hiện tại chúng tôi đang ở độ cao một nghìn feet; tức là khoảng ba trăm mét.
Đây là độ cao nguy hiểm để bay bất kể bạn nhìn thế nào, nhưng vì chúng tôi chỉ có thể ở trên không thêm mười phút nữa, chúng tôi không thể lãng phí một giọt nhiên liệu nào, vì vậy tôi không dám bay cao hơn một mét.
Khi chúng tôi đến gần không phận phía trên Yokosuka, chúng tôi nghe thấy một giọng nói trầm phát ra từ loa được kết nối với Haneda.
[Chuyến bay ANA sáu trăm, đây là Bộ Quốc phòng, Cục Hàng không,]
Aria và tôi liếc nhìn nhau.
Bộ Quốc phòng...?
[Cậu không được phép sử dụng Sân bay Haneda. Sân bay hiện đang bị Lực lượng Phòng vệ phong tỏa.]
[Anh đang nói cái quái gì thế?!]
Người hét lên không phải là Aria hay tôi. Đó là Muto.
[Ai đó?] giọng nói trầm khàn hỏi.
[Tôi là Goki Muto, một Butei! Chuyến bay sáu trăm đang rò rỉ nhiên liệu! Họ chỉ có thể bay thêm mười phút nữa thôi! Không còn nơi nào để họ hạ cánh chuyển hướng nữa! Haneda là lựa chọn duy nhất của họ!]
[Butei Muto, hét vào mặt tôi sẽ chẳng đưa cậu đến đâu cả. Đây là lệnh của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.]
Tôi cảm thấy một sự hiện diện bất ổn và nhìn sang bên cạnh chúng tôi. Aria dõi theo ánh mắt tôi ra ngoài cửa sổ và tôi nghe thấy cô ấy thở hổn hển. Ngay bên ngoài máy bay, một chiếc F-15J Eagle, máy bay chiến đấu của Lực lượng Phòng vệ Trên không Nhật Bản, đang bay ngay bên cạnh chúng tôi.
[Này, Bộ Quốc phòng. Tôi có thể thấy một người bạn của anh bên ngoài cửa sổ đó...]
[... Anh ta ở đó để hướng dẫn cậu. Hãy đi theo anh ta ra biển và hướng đến Chiba. Anh ta sẽ đưa cậu đến một khu vực hạ cánh an toàn.]
Aria xoay vô lăng sang phải và bắt đầu quay máy bay về phía đại dương. Khi tôi ngắt kết nối đường dây đến Haneda, tôi đặt tay lên tay Aria, ngăn cô ấy lại.
[…Đừng ra biển, Aria. Tên đó đang nói dối đấy.]
[?]
[Bộ Quốc phòng không nghĩ chúng ta có thể hạ cánh an toàn. Khi chúng ta qua đại dương, chúng ta sẽ bị bắn hạ.]
[S-Sao họ có thể...! Không chỉ có chúng ta; còn có cả thường dân trên máy bay này nữa!]
[Nếu chúng ta hạ cánh khẩn cấp ở Tokyo thì sẽ là một thảm họa lớn. Họ đang tuyệt vọng lắm rồi.]
Tay tôi vẫn đặt trên tay Aria, tôi xoay vô lăng sang trái và hướng máy bay về phía Yokohama.
[K-Kinji?] Với những ngón tay hơi cứng đờ, Aria nhìn tôi lo lắng. Đó là ánh mắt cho thấy tôi đang bị phụ thuộc.
[Nếu đó là cách họ sẽ làm, thì chúng ta sẽ đáp trả và bắt con tin. Aria, bay qua thành phố.] Chuyến bay ANA sáu trăm bay qua Yokohama Minatomirai và vào khu vực đô thị Tokyo. Chỉ còn bảy phút nhiên liệu.
[Vậy ông định hạ cánh ở đâu, Kinji? Không có đường băng nào khác trong thành phố này cả.]
[Muto, chúng ta cần đường băng dài bao nhiêu?]
[Đối với một chiếc B737-350 có hai động cơ... Tôi cho là khoảng 2450m.]
[... ông có biết tốc độ gió ở đó là bao nhiêu không?]
[Tốc độ gió? Reki, tốc độ gió ở Đảo Học viện là bao nhiêu?]
[Tôi cảm thấy năm phút trước, tốc độ gió là 41.02m/s theo hướng đông nam.]
Tôi nghe thấy giọng Reki từ Snipe ở phía sau.
[Trong trường hợp đó, Muto, đường băng sẽ cần dài bao nhiêu nếu chúng ta hạ cánh với tốc độ gió là bốn mươi mốt mét một giây?]
[...Tôi đoán...2050m là đủ.]
[...Vừa đủ,] tôi thì thầm với chính mình, và cả Muto và Aria đều im lặng trong giây lát.
[Ô-Ông định hạ cánh ở đâu?] Aria hỏi.
[Ở Tokyo không có đường thẳng nào như thế cả.]
[Nhớ cái Mega-Float mà cao trung Butei nằm trên đó không? Nó là một hình chữ nhật dài hai kilômét từ bắc xuống nam và năm trăm mét từ tây sang đông. Nếu chúng ta đi theo đường chéo, chúng ta có thể đảm bảo được hai nghìn sáu mươi mốt mét.]
[N-Này...] Muto có vẻ lo lắng.
[Đừng lo, Muto. Chúng tôi sẽ không hạ cánh xuống Đảo Học viện đâu.]
[...?]
[Chúng ta sẽ sử dụng Đảo Trống. Có một Mega-Float khác ở phía bắc, phía bên kia Cầu Rainbow.]
[Này, ông... Làm sao ông nghĩ ra cái ý tưởng kỳ dị này được thế? Có thật là ông không đó, Kinji?]
[Haha... Aria, ai đang ngồi ngay cạnh em vậy?]
[Ông nói gì thế?]
[Cứ trả lời đi.]
Đây không phải lúc trêu chọc Aria, chế độ cuồng loạn Kinji, tôi tự trách mình.
Nhưng Aria vừa cho thấy cô ấy dễ đỏ mặt đến mức nào.
Đôi mắt phẫn nộ của cô ấy bắt đầu mở to, và cô ấy trông như thể sắp phản đối, nhưng có lẽ cô ấy nhận ra rằng tôi là người lãnh đạo đang nắm quyền vào lúc này. Cô công chúa nhỏ kiêu hãnh quay lưng lại với tôi và trả lời.
[Kinji.]
Cô ấy nói một cách vô lễ với thái độ của một đứa trẻ đầu hàng người lớn.
[Đó, Muto. Tôi ước mình có thể ở nơi khác." Cảnh đêm của Shibuya và Harajuku lướt qua ngay bên dưới chúng tôi.]
Mọi người trong thành phố chắc hẳn đều rất kinh ngạc. [Mega-Float... Về lý thuyết, có thể làm được...] Muto thở dài đáp. Vẻ mặt cứng rắn trên khuôn mặt Aria đột nhiên tươi tỉnh trở lại.
[Nhưng ông biết đấy, Kinji," Muto tiếp tục. "Nơi đó thực sự chỉ là một hòn đảo nổi. Thậm chí nó còn không có đèn dẫn đường, chứ đừng nói đến bất kỳ hệ thống dẫn đường nào. Bất kể loại máy bay nào, ngay cả trong tình huống tệ nhất, ít nhất, ông cũng cần đèn dẫn đường hoặc ông sẽ không thể hạ cánh vào ban đêm được. Chưa kể tầm nhìn của ông sẽ rất tệ do mưa lớn; cộng thêm một cơn bão gió. Thêm vào đó là là ông sẽ phải hạ cánh bằng tay-]
[Vậy thì, Aria, em có muốn từ bỏ việc hạ cánh và tự sát cùng anh không?] Tôi ngắt lời bài giảng của Muto và hỏi Aria.
[Tôi-tôi từ chối tự sát cùng ông ngay cả khi nó giết chết tôi.]
Aria đưa ra một tuyên bố có phần mâu thuẫn và thè lưỡi với tôi.
[Haha. Đây đúng là một dịp vui. Lần đầu tiên ý kiến của chúng ta trùng nhau.]
[Ông đang nói gì thế hả?]
[Bản thân tôi phản đối việc tự tử kép. Tôi từ chối để em chết.]
Aria cúi đầu xuống và lại đỏ mặt, trông như thể cô ấy đang nghĩ gì đó đại loại như, [Sao lại phải đi nói những điều như thế chứ?!]
[Tình hình là vậy đó, Muto. Máy bay này đang chuẩn bị hạ cánh.]
[Chờ đã! Chờ đã, Kinji! Đảo Trống đang ướt đẫm mưa! Ở độ cao hai nghìn năm mươi mét, ông sẽ không thể dừng lại kịp đâu!]
[Tôi sẽ làm gì đó về chuyện này. Hãy tin tôi.]
[C-Cứ làm bất cứ thứ gì ông muốn! Làm hỏng chuyện này và tôi sẽ cán chết ông !]
Cậu ta hẳn đã nổi điên vì trước khi cúp máy, tôi có thể nghe thấy anh ta hét vào mặt mọi người trong lớp học.
Chuyến bay ANA sáu trăm gần như lướt qua các tòa nhà chọc trời của Shinjuku, đã rẽ rộng sang phải. Chỉ còn ba phút nữa là hết giờ. Vì cần phải giảm tốc độ để hạ cánh trên đường băng ngắn, chuyến bay sáu trăm đã bay qua Tokyo Dome và lướt qua Ga Tokyo và khu Ginza đang mưa với tốc độ chậm rãi đến khó chịu.
[Aria, máy bay này đang bay thấp hơn Tháp Tokyo. Đảm bảo là em không đâm vào nó nhé.]
[Đừng coi tôi là đồ ngốc.]
Aria mở rộng bánh đáp và chuyển các nút điều khiển chính sang ghế phụ lái nơi tôi đang ngồi.
Được rồi, Vịnh Tokyo đang hiện ra trước mắt. Mình sẽ thấy Mega-Float bất cứ lúc nào...
Nhưng não tôi, đang trong trạng thái hysteria, đã đưa ra kết luận ngay lập tức. Chúng tôi đã cố gắng hết sức cho đến thời điểm này, nhưng việc hạ cánh máy bay... là không thể. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy dấu vết nào của Đảo Trống.
Giống như Muto đã nói, qua Shiodome, Vịnh Tokyo chìm trong bóng tối. Không có đèn dẫn đường hay bất cứ thứ gì, vì vậy điều đó là hợp lý. Tôi biết trời sẽ tối, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng trời sẽ tối đến thế này...
Với tình hình hiện tại, tôi không biết phải hạ cánh ở góc nào hoặc bay cao bao nhiêu. Trong hoàn cảnh này, ngay cả một phi công kỳ cựu cũng không thể tránh khỏi thảm họa.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi cách suy nghĩ và đưa ra một phương pháp hạ cánh khẩn cấp để giảm thiểu thương vong. Giác quan thứ sáu của Aria hẳn đã mách bảo cô ấy rằng đó là điều đang diễn ra trong đầu tôi.
[Kinji. Không sao đâu. Tôi biết ông có thể làm được. Ông phải làm được. Nếu ông muốn từ bỏ việc làm Butei, thì chết như một Butei đồng nghĩa với thất bại. Và ông không phải là người duy nhất. Tôi vẫn chưa cứu được mẹ tôi!!]
Khi Aria đang nói chuyện với tôi, giống như phép thuật vậy....
[Tôi không thể chết được! Không đời nào tôi chết ở một nơi như thế này!]
...ánh sáng hiện rõ trên Đảo Trống trước Cầu Vịnh...!
[Kinji! Ông có thấy không, thằng khốn ngu ngốc kia?! Đường dây kết nối chúng tôi với Muto lại hoạt động, và tôi nghe thấy giọng nói của cậu ta cùng với tiếng mưa lớn đập vào kính chắn gió.]
[Muto?!]
[Nếu ông chết, Shirayu-...ý tôi là, sẽ có nhiều người phải khóc đấy! Tôi đã lấy cắp chiếc thuyền máy lớn nhất mà họ có ở Logi! Tất cả bọn tôi đều mang Maglites của Armed (Bộ phận Thiết bị) ra đây mà không được phép! Ông phải viết thư xin lỗi cho mọi người sau khi chuyện này kết thúc đó!]
Sau lời phàn nàn của Muto, một bên thứ ba và một bên thứ tư, lần lượt, tiếng nói của mọi người vang lên trên đường dây giữa Muto và tôi.
[Kinji!]
[Chúng tớ có thể thấy chiếc máy bay !]
[Cậu sắp đến nơi rồi!]
[Chỉ một chút nữa thôi !]
Đang trong trạng thái hyseria, tôi có thể nhận ra. Những giọng nói này. Chính là họ. Họ là những học sinh mà Aria và tôi đã cứu trong vụ cướp xe buýt...! Họ đã vượt qua Đảo Học viện đến Đảo Trống và đang làm đèn chỉ đường cho chúng tôi!
Luật Butei, Điều 1, [Tin tưởng vào đồng đội và giúp đỡ lẫn nhau.]
Tôi cẩn thận hạ độ cao của máy bay và đi xuống - xuống hòn đảo mà họ dẫn chúng tôi đến...!
Screeeeeeeeeeeee!
Chuyến bay ANA sáu trăm đã hạ cánh khẩn cấp trên Mega-Float bị mưa đánh tơi tả. Chịu đựng những dao động mạnh đến mức mắt muốn lồi ra khỏi hốc, Aria kích hoạt động cơ đẩy ngược.
[Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại!!]
[Tiến lênnnnnn!] Tôi hét lên theo nhịp giọng anime cao vút của Aria. Tôi nhanh chóng điều khiển vô lăng dùng để điều khiển máy bay và điều khiển nó uốn cong lại.
Phải mất hơn 2050m để máy bay dừng lại trên đường băng ướt đẫm mưa. Muto đã đúng về điều đó. Nhưng tôi đã có một kế hoạch.
Tôi đã hạ cánh trên Mega-Float để chuẩn bị bắt đầu kế hoạch đó. Nó đang tiến đến phía trước trụ của một máy phát điện tua bin gió...!
Đâm!
Tôi lái máy bay sao cho cánh máy bay va vào trụ và xoay quanh trụ, khiến máy bay quay tròn khi trượt. Bên trong buồng lái, Aria và tôi bị quăng quật như quần áo trong máy giặt.
[Ngh... owww...]
Tôi ngửi thấy... hoa dành dành. Ồ, đúng rồi. Đây là mùi của Aria.
Đau đớn vì cơn đau lan khắp cơ thể, tôi mở mắt ra. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy Cầu Rainbow. Chuyến bay ANA sáu trăm... đã dừng lại. Mọi thứ đều gần như đã định, nhưng bằng cách nào đó, mọi chuyện đã ổn thỏa. Nhưng... vì một lý do nào đó, tôi không thể cử động.
Lúc đấy, tôi đã biết trước tình huống mà Aria và tôi sẽ phải trải qua. Đúng như tôi dự đoán, tôi đang ngồi trên ghế phụ lái ngả ra sau với Aria nằm trên người tôi. Aria bất tỉnh và hai chân cô ấy vòng qua eo tôi, hai tay cô ấy vòng qua vai, và khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tựa vào đầu tôi.
"Haha..."
Tôi từ từ nhìn xuống phần thân trên của cô ấy... và không có vấn đề gì. Áo của cô không bị vén lên.
Có vẻ như lần này tôi sẽ thoát khỏi đây mà không bị bắn. Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ trong ba giây tiếp theo. Trong khi áo cánh của Aria có thể đã ổn, váy của cô ấy đã bị lật lên hoàn toàn.
Tôi nhanh chóng rời mắt. Sau đó, không nhìn và cẩn thận không đánh thức Aria, tôi nhẹ nhàng sửa váy cho cô ấy.
Vậy là xong.
Tôi đã xoay sở để sống sót sau khi gần như bị giết vì nhìn thấy nửa trên. Tôi chắc chắn rằng mình sẽ không bị đánh dấu vào tội hiếp dâm lần nữa vì đã nhìn thấy nửa dưới đâu. Ai đó có thể trách tôi được không ?