Sherlock Holmes.
Ông là thám tử nổi tiếng của Anh, người đã có sự nghiệp hoạt động cách đây khoảng một trăm năm, một chuyên gia về súng và là bậc thầy về baritsu. Và Riko là tên siêu đạo chích của Pháp, Lupin Đệ Tứ. Thế hệ đầu tiên của Holmes và Lupin đã chiến đấu cùng nhau ở Pháp, và sau khi cuộc chiến kết thúc bằng một trận hòa, mối hận thù của họ đã được truyền qua các thế hệ. Đó là những gì tôi đọc được trong một số tài liệu tại Inquesta. Hóa ra 'Holmes' được phát âm là 'Olmes' trong tiếng Pháp.
Thì ra là vậy. Nhưng vẫn... Món ăn yêu thích của cổ là bánh đào. Cô ấy nổi cơn thịnh nộ với khẩu súng lục của mình khi có cơ hội. Cô ve vẩy thanh katana của mình khắp nơi. Một con lùn tịt dễ thương như thế thực sự là Holmes sao ?!
Tuy nhiên, sự hỗn loạn bên trong tôi hoàn toàn vô nghĩa, Aria, với cái cớ khó chịu là phát hiện ra chìa khóa để chuyển đổi trạng thái của tôi, đã trở lại căn hộ. Tôi phản đối với việc sống chung, nhưng cô ấy lập luận rằng vì Riko vẫn chưa bị bắt, nên vụ 'sát thủ Butei' vẫn chưa được giải quyết. Tôi nói với cô ấy rằng cô chỉ đang nói suông. Nói vậy thôi... Tôi đồng ý với Aria về quan điểm của cô rằng Riko có thể vẫn còn sống. Và tôi có quan tâm đến những gì cô ta nói về anh trai tôi và 'IU' mà cô ta liên tục nhắc đến. Những tên lửa không biết từ đâu lao tới và bắn trúng chuyến bay thứ sáu của ANA cũng là một điều bí ẩn. Vụ án này còn lâu mới khép lại.
Với những suy nghĩ đó trong đầu, một đêm nọ, Aria và tôi cãi nhau về việc bánh đào hay bánh lươn ngon hơn. Tiếng chuông điện thoại di động trong túi báo hiệu có tin nhắn đến. Chất lượng tín hiệu trong căn hộ này không tốt lắm, và đôi khi phải mất một lúc sau khi gửi tin nhắn, điện thoại di động của tôi mới reo, hoặc đôi khi có một loạt tin nhắn tồn đọng cùng lúc. Tôi bị sốc khi nhìn vào màn hình. Có bốn mươi chín tin nhắn văn bản chưa đọc và mười tám tin nhắn thoại. Và tất cả đều là của Shirayuki. Tin nhắn đầu tiên ghi là, "Kin-chan, có đúng là cậu đang sống với một cô gái không?" Tiếp theo là "Mình vừa trở về từ Núi Osore, và mình nghe đồn rằng một cô gái tên là Kanzaki H. Aria đã quyến rũ cậu." "Sao cậu không trả lời?" "Mình đến đây!" Tôi theo dõi tin nhắn của Shirayuki dần dần phát triển thành thứ gì đó kinh hoàng trong khoảng thời gian ba mươi phút.
"A-Aria, c-c-c-c-c-c-c-chạy trốn đi!"
"Ô-Ông đang nói gì thế? Sao tự dưng ông lại run rẩy thế? Ô-Ông làm tôi sợ đấy, Kinji..."
" 'Vu Nữ Vũ Trang' sắp...ah! Thôi xong...cô ấy tới rồi...!"
Tiếng bước chân nghe như của một con bò tót đang lao vào giữa một cuộc tấn công vang vọng khắp hành lang của khu chung cư. Chúng đang tiến lại gần hơn! Một âm thanh kim loại chói tai vang lên, và như một trò đùa tệ hại, cánh cửa căn hộ bị cắt mở làm hai. Đứng đó với đôi chân dang rộng và sẵn sàng chiến đấu với một chiếc băng đô mạ kim loại và một chiếc khăn choàng giữ chặt tay áo của bộ trang phục vu nữ của cô ấy là...
"Shirayuki!"
Shirayuki thở khò khè như thể cô ấy vừa chạy một mạch đến đây, và cô ấy tỏ vẻ tức giận dưới mái tóc cắt vuông vắn của mình.
"Vậy là... cô đã ở đây... sau tất cả... Kanzaki... H.... Aria!" Shirayuki nói, cố gắng lấy lại hơi thở giữa mỗi từ.
"K-Khoan đã! Bình tĩnh nào, Shirayuki!"
"Không phải lỗi của cậu đâu, Kin-chan! Cậu đã bị lừa! Mình biết mà!"
Tôi vẫn không chắc điều gì đã kích hoạt nó, nhưng thỉnh thoảng, Shirayuki sẽ biến thành một con quỷ dữ giống như thế này. Và vào những lúc như thế này, vì một lý do nào đó, những người xung quanh tôi thường là con gái-phải hứng chịu đòn tấn công của cô ấy.
"Đồ con mèo trộm cắp! C-C-Chuộc tội vì đã quyến rũ và làm ô uế Kin-chan bằng cái chết của cô đi!!"
Shirayuki giơ thanh katana phát ra ánh sáng xanh lam lên trên đầu. Ngay cả Aria cũng không thể không lùi lại, và cô ấy thậm chí còn quên rút súng lục.
“S-Shirayuki, dừng lại đi! Tớ chưa hề bị ô uế chút nào cả!”
"Kin-chan, tránh ra! Mình không thể giết cô ta trừ khi cậu tránh ra được!" "K-Kinji! Làm gì đó với cô ta đi! C-Chuyện gì đang xảy ra thế này?!"
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?!" Đó mới là điều mà tôi muốn biết ấy !
Còn tiếp!!!