Vị hôn thê của tôi rất hoàn hảo.

Tên tôi là Cecil Roland, con trai trưởng của một gia đình Bá tước. Gần đây, tôi đã được đính hôn với tiểu thư của một gia đình Hầu tước, tiểu thư Catherine Spencer, 11 tuổi- cùng tuổi với tôi. Tôi sẽ phải thừa kế chức vị Bá tước của gia đình mình, nên đương nhiên phải kết hôn với một người đã được chọn, và tôi cũng không cảm thấy bất mãn hay gì cả.

“Tên tôi là Catherine Spencer. Rất vui được gặp mặt.”

Catherine là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt màu ngọc bích, cách hành xử của cổ thì rất hoàn hảo, và khi tôi nói chuyện với cô ý, tôi thấy rằng cô cũng rất thông minh. Cổ rất giỏi lắng nghe, nhưng khi được hỏi, cô ấy sẽ đưa ra một câu trả lời hợp lý.

Với Catherine là hôn thê, tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Nhưng cô ấy không quan tâm đến tôi. Lý do hôn ước của chúng tôi vẫn còn vì nó là một cuộc hôn nhân chính trị, dù Catherine luôn nở một nụ cười tao nhã, nhưng cô không thật sự cười. Tôi rất muốn nhìn thấy nụ cười thật của cô ấy.

“Catherine thích gì vậy?”

“Hmm... thêu thùa, chắc vậy?”

Lại một câu trả lời hoàn hảo như dự đoán. Tôi rất muốn trở nên thân thiết với Catherine, nhưng rất khó để xuyên thủng nụ cười của cổ.

“Còn ngài Cecil thì sao? Ngài thích gì?”

“ Ta thì thích cưỡi ngựa. Hôm nào nàng có muốn thử đi cưỡi ngựa với ta không?”

“...Không, cảm ơn ngài, nhưng tôi không biết cưỡi ngựa nên thôi.”

Tất nhiên rồi.

“Nhân tiện, lần tới tôi sẽ mang em trai Noah theo.”

Lần này, Em gái Grace của tôi và em trai Noah của Catherine sẽ đính hôn. Đã sắp được một năm kể từ khi chúng tôi đính hôn,nhưng Catherine vẫn nở nụ cười hoàn hảo như mọi khi.

“Lần gặp mặt đầu tiên của chúng, mà nói mới nhớ. Noah là đứa trẻ như nào vậy?”

“ Là một đứa xấc xược.”

Hmm? Hình như mình vừa nghe gì đó không phù hợp với một quý cô cho lắm...

“Tôi nói nhầm. Em ý thích hàu sống, ohohoho”

Tôi nở một nụ cười trên mặt. Thật thú vị khi thấy Catherine trả lời một cách hấp tấp như vậy, nên tôi muốn trêu cổ một chút.

“Vậy ư... Giao Grace yêu quý của ta cho một tên xấc xược như Noah thì thật sự rất đáng lo đấy.”

Điều đó cũng đúng. Grace là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu xanh chàm và mái tóc bạc giống như tôi. Em ý rất dịu dàng và thực sự dễ thương. Tôi phải xem liệu Noah có thể làm Grace hạnh phúc không.

“Không thể nào! Dù sao thì, Noah là em trai tôi!

Thật bất ngờ. Nụ cười thường ngày của cô ấy biến mất, và khuôn mặt giận dữ của cô ấy đỏ bừng.

“Catherine, nàng rất quý Noah, phải không?”

“K-Không đúng!”

Cổ quay khuôn mặt đỏ bừng đi. Thật dễ thương! Tôi thích mặt này hơn nụ cười thường ngày của cổ .

Nhưng đó là lần duy nhất tôi phá vỡ nụ cười hoàn hảo của Catherine. Cô ấy đúng là một đối thủ khó nhằn, nhưng tôi thuộc kiểu càng phấn khích hơn khi mục tiêu càng khó khăn.

---------------------------------------------------------------

Sau đó, Grace và Noah đã thuận lợi đính hôn. Noah không hẳn là một người xấc xược, và em ý dường như rất hợp với Grace. Grace trông cũng rất vui khi nói chuyện với Noah, điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Dù cũng có chút cô đơn.

Hôm nay, noah và Catherine đến thăm nhà chúng tôi.

“Noah, tại sao em không đi cưỡi ngựa với ta nhỉ?”

Khi tôi mời em ý,

“Nếu là cưỡi ngựa, thì chị em giỏi lắm đó, anh biết không?”

Khi Noah nói vậy, tôi vô thức nhìn sang Catherine.

“Catherine, điều đó có đúng không?”

“Oh, không. Điều đó... Tôi chỉ tập một chút thôi.”

“Chị đang nói gì vậy. Hôm qua chị còn rất thích thú... ouch!”

Noah đột nhiên cúi xuống ôm chân.

“Không có gì đâu. Hãy cứ để Noah yên đi.”

Có lẽ Catherine không phải loại con gái mà tôi tưởng.

---------------------------------------------------------------

Kể từ hôm đó, tôi vẫn chưa thể lột bỏ nụ cười bất khả xâm phạm của Catherine được... hôm nay cũng vậy, tôi muốn thấy cô ấy cười. Sáng nay tôi bị sốt, nhưng vì tôi

cuối cùng có thể gặp Catherine sau một thời gian dài, nên tôi đã cố gắng cười bằng cách nào đó.

“Ngài Cecil, chúc ngài một ngày tốt lành.”

“Chào Catherine. Nàng khỏe chứ?”

“Vâng, Cecil... ngài ổn chứ?”

“Gì? Ta tất nhiên là ổn rồi.”

“Không... Cảm giác như ngài đang hơi mệt mỏi vậy.”

Tôi hoàn toàn không thể giấu được cô ấy. Nhưng vì tôi đang gặp Catherine, tôi thật sự muốn nói chuyện với nàng ý.

Dù tôi đã cười và tuyên bố là mình không sao.

Tệ rồi đây... Mình thấy buồn nôn và mệt quá.

“...Ngài? Ngài Cecil? Ngài ổn chứ, sốt cao thế này!”

Bàn tay Catherine đặt lên đầu mình thật mát và dễ chịu. Tại sao nàng lại có biểu cảm như vậy. Dù ta muốn nàng cười...

Tôi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trên giường của mình. Bên cạnh tôi là Catherine đang nhìn tôi với hai hàng nước mắt. Tôi đã ngất đi à?

“Ngài, đồ ngốc!!!”

Tôi bị la bởi Catherine

“Tại sao ngài không nói vói tôi là ngài đang ốm! Ngài sốt rất cao đấy ngài biết không!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Catherine như thế này.

“Bởi vì cuối cùng ta cũng có thể gặp nàng sau một quãng thời gian dài...”

“Chỉ vì vậy... Ngài có thể gặp tôi bao nhiêu cũng được mà.”

“Ta xin lỗi... Hẳn nàng đã rất lo lắng rồi?”

“Tất nhiên là tôi lo rồi! Tôi tưởng là ngài đã chết.”

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Catherine.

“Đừng khóc,Catherine... cười lên.”

“Tôi không thể cười trong tình trạng này...”

Catherine, người đã nói vậy và khóc vì tôi thực sự dễ thương.

“Ta thực sự muốn nhìn nụ cười của nàng. Ta cũng muốn đi cưỡi ngựa với nàng.”

“Gì vậy... một quý cô biết cưỡi ngựa không hề duyên dáng đâu.”

“Ta thích một Catherine như vậy.”

“Gì!?T-Thích!?”

Đúng vậy, tôi thích một Catherine thích cưỡi ngựa, yêu em trai mình, và đã khóc và lo lắng cho tôi, kiểu tsundere Catherine đó, tôi rất thích.

Catherine đỏ mặt và run rẩy.

“L-Lần tới, khi Cecil cảm thấy tốt hơn, tôi không phiền đi cưỡi ngựa cùng ngài đâu!”

Vị hôn thê của tôi thực sự dễ thương.

---------------------------------------------------------------

Và rồi tình trạng của tôi đã hồi phục và ngày hẹn cưỡi ngựa với Catherine đã đến.

Nàng định cưỡi riêng một con à? Hay nàng định cưỡi chung với ta đây?)

“T-Tôi sẽ cưỡi cùng với ngài.”

Đó là một sự phát triển đáng mừng, nhưng thật hồi hộp khi được close contact đụng chạm với Catherine.

Con ngựa bắt đầu chạy, vượt qua những cơn gió và tiếp tục chạy.

“Cảm giác tuyệt thật!”

Catherine mỉm cười. Đó là nụ cười mà tôi đã luôn muốn thấy, và tôi đã gần như đánh rơi dây cương.

“Này, Cecil... Ngài đã cố gắng hòa thuận với tôi trong suốt thời gian qua, nhưng tôi lại không cố gắng thân thiết với ngài, vì nghĩ rằng ngài sẽ ghét tôi nếu biết tính cách thật của tôi.”

“Catherine...”

“Thật ra, tôi rất thích cưỡi ngựa, tôi luôn đánh nhau với em trai mình, và tôi không straightforward đơn thuần và dễ thương

Điều đó không đúng.

“Catherine không phải rất dễ thương sao?”

“Đ-Đồ ngốc!”