Đồn cảnh sát.

“We need the shape of that man.” (Chúng tôi cần anh miêu ta hình dáng của người đó). Một vị cảnh sát khoảng tầm 40 mươi tuổi ngồi đối diện với anh Nam, trên bàn còn có một tờ biên bản.

Sau 24 giờ, anh Nam lại một lần nữa đến sở cảnh sát báo mất tích, anh có đưa hình của Hân cho họ, nhưng mà họ bảo những tấm hình cô cười hay chụp nghiêng một bên mặt rất khó để tìm, sau đó anh lại gọi cho Huy, Huy nói Hân là bị Ronal bắt đi, mà anh thì làm gì biết người tên Ronal đó ra làm sao.

“I don’t know.” Anh Nam đáp.

“We can’t search without clues.” (Chúng tôi không thể tìm người khi không có manh mối). Vị cảnh sát kia dường như đã không còn kiên nhẫn với anh Nam. Trên đời này ai lại muốn tìm người mà không biết hình dáng người đó chứ?

Anh Nam sau đó lại ôm một bụng tâm sự đi ra khỏi đồn cảnh sát, lúc này Huy lại gọi điện thoại đến.

Anh chỉ vừa nhận máy, còn chưa kịp nói gì thì Huy đã lên tiếng: “Đã tìm được chưa?”

“Chưa tìm được.” Anh Nam đáp, sau đó vừa nghe điện thoại vừa đi đến bên cạnh xe.

“Tại sao lại chưa tìm được? Anh có tìm đàng hoàng không vậy?”

Nghe câu này anh Nam thật muốn đấm cho Huy thêm mấy cái, Hân dù sao cũng là em của anh, đương nhiên anh sẽ không lơ là rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao việc Hân mất tích cũng một phần do anh, nếu lúc đó anh không để cô đi thì đâu có sự việc như hôm nay.

Anh nói: “Cậu có chắc là cái gã tên Ronal đó bắt Hân đi không?”

“Chắc. Chắc chắn là hắn ta.” Giọng Huy lộ rõ sự tức giận.

“Vậy nhà hắn ở đâu? Tôi lập tức đến nhà tìm.”

Nghe câu nói này xong Huy muốn tự mình đập đầu vô tường luôn, anh Nam là do gấp quá nên suy nghĩ không thông hay do anh ngốc vậy? Anh nghĩ đến đó đòi người hắn sẽ trả sao? Tào lao.

Mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mà Huy sau đó cũng nhắn tin địa chỉ qua cho anh, bảo anh không biết đường thì lên Google.

Khoảng 2 tiếng sau anh Nam đã có mặt trước nhà Ronal. Cái nơi hoang sơ hẻo lánh này mà có một ngôi nhà sa hoa thật đúng là khiến người khác giật mình.

Anh bước đến ấn chuông cửa, rất nhanh đã cơ người ra, nhưng họ không mở cửa cho anh: “Who are you looking for?” (Bạn tìm ai?) Người hỏi anh là một người phụ nữ trung niên, chắc có lẽ là người giúp việc trong nhà này.

Anh mỉm cười lịch sự, nói: “Hello, I want to find Ronal.” (Tôi tìm Ronal).

“You wait a minute.” (Bạn đợi một chút). Nói xong, người phụ nữ này nhanh chóng chạy vào trong nhà thông báo với Ronal.

Lúc này anh đang đọc báo, thấy có người tìm mình thì không khỏi ngạc nhiên, lúc đầu nghĩ là Minh nhưng khi nghe người giúp việc nói là nam thì anh lại nghĩ ngay đến Huy.

“Invite him into the house.” (Mời anh ấy vào nhà). Nói xong anh để tờ báo dưới gầm bàn, tự tay rót sẵn hai ly cà phê.

Khi anh Nam vừa bước vào nhà, mặc dù nhìn qua thì căn nhà rất đẹp, nhưng anh không có hứng thú thưởng thức vào lúc này.

Khi thấy anh Nam, Ronal vô cùng ngạc nhiên, anh hỏi: “Anh tìm tôi?”

“Không, tôi đến tìm Hân.” Anh đáp.

Nghe vậy, trong lòng Ronal chợt hoảng loạng nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất: “Tìm Hân sao lại đến nhà tôi?”

Anh không nhìn ra được chút gì gọi là giả tạo hay diễn kịch ở đây cả, chỉ thấy trong mắt Ronal rất chân thành, lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi anh đến.

Thật sự đây là lần thứ hai gặp nhau, lần đầu tiên là ở sinh nhật của Hân, cũng chỉ cách đây vài ngày, và đây là lần thứ hai, ngay tại nhà anh ta.

“Hân mất tích rồi, Huy nói là nghi ngờ anh nên tôi đến nhà tìm thử.” Anh Nam đáp.

“Mất tích?” Ronal vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao lại như vậy?”

Bị hỏi ngược lại anh Nam nhất thời á khẩu không biết nói làm sao, chẳng lẽ anh lại nói rằng anh đến đây là vì nghi ngờ Hân bị anh ta bắt?

“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh có nhìn thấy cô ấy không thôi.”

Ronal “a” một tiếng, nói: “Không, tôi không gặp.”

Anh Nam nghe vậy hiểu ý, Ronal đã nói vậy rồi chẳng lẽ anh lại đòi lục soát nhà người ta?

“Ùm, nếu anh thấy cô ấy thì làm ơn gọi cho tôi.” Nói xong anh Nam đưa danh thiếp của mình cho Ronal, sau đó chào anh ta rồi ra ngoài.

Ronal cầm lấy tờ danh thiếp anh Nam đưa, nhìn cũng không thèm nhìn sau đó liền vứt vào sọt rác bên cạnh rồi đi lên phòng xem Hân đã đỡ hơn chưa.

Lúc này cô vẫn còn đang ngủ, chắc có lẽ là do tác dụng của thuốc hạ sốt. Thấy vậy Ronal xoay người bước xuống bếp nấu cho Hân một bát cháo để khi nào cô tỉnh rồi ăn.

Khi Ronal vừa ra khỏi phòng thì Hân mở mắt ra, cô nhìn chăm chăm cánh cửa trước mặt sau đó ngồi dậy, vén chăn ra đi đến cạnh nó.

Tại sao lúc này cô mới nghĩ ra nhỉ?

Hân nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt lại dừng trên tấm màn treo cửa sổ. Đảo mắt nhìn một vòng lại thấy con dao gọt trái cây trên bàn, Hân bước đến cầm lấy nó, sau đó bước đến trước cửa sổ.

Cô nhắc một chiếc ghế nhỏ bên cạnh, đứng lên đó rồi dùng dao rạch tấm màn ra, cũng được một đoạn khá dài, nhưng rất mảnh, nhìn không kỹ sẽ thấy nó như một sợi dây, sau khi lấy xong phần vải cần dùng, Hân bước đến đặt con dao và cái ghế về chỗ cũ.

Lúc này cô mới đi đến bên cạnh cánh cửa, lấy miếng vải vừa cắt được đem cột vào tay nắm của cánh cửa, cột rất chặt.

Sau đó tầm mắt lại liếc một vòng nữa, dừng lại cái tủ quần áo bên cạnh giường. Hân nắm một đầu dây rồi buộc vào chân tủ, sợi dây cũng may là vừa đủ dài để cột. Rất căng, Hân lúc này lại sợ nó không chịu được lực mạnh, sẽ đứt mất.

Chính vì vậy mà cô cố gắng kéo cái bàn nhỏ đến chắn trước cửa, rồi lại thêm vài cái ghế chất lên trên, như này yên tâm hơn rồi.

Hừ, anh ta nhốt không cho cô ra ngoài, cô cũng chẳng thèm ra, bây giờ cô cũng khiến anh ta không vào phòng được, để xem ai chịu được lâu hơn!

Khoảng hơn 1 tiếng sau Ronal mới mang cháo lên cho Hân, lúc này trong phòng cô cũng đã tắm rửa xong xuôi.

“Cạch” Tiếng mở cửa vang lên, nhưng Hân cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Lúc này chắc hẳn anh ta chưa biết cô đã bày trò gì bên trong.

Bên ngoài, Ronal lại cảm thấy vô cùng kì lạ, rõ ràng anh đã mở khóa rồi mà cửa vẫn không mở được, chẳng lẽ khóa cửa bị hư sao?

Anh ta lại dùng sức đẩy cửa vào, Hân liếc thấy đống bàn ghế cô chất lộn xộn khẽ động, trong lòng bất giác lại hoảng sợ, không khỏi nhìn cộng dây cô cột lúc sáng.

“Hân, mau mở cửa cho anh, nhanh lên!” Giọng nói Ronal vô cùng gấp gáp, xen lẫn sự lo lắng, nhưng đối với Hân lại thấy thật buồn nôn.

Một người như vậy thích cô, dùng mọi thủ đoạn, thậm chí là nhốt cô ở đây không những không khiến cô động tâm mà còn khiến cô chán ghét.

Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ronal lúc này càng khẩn trương, chẳng lẽ Hân đã xảy ra chuyện? Trong lòng anh lúc này càng khẩn trương hơn, anh bắt đầu đập cửa.

Tiếng ồn từ bên ngoài truyền vào khiến Hân thấy đau đầu kinh khủng, nhưng không vì vậy mà cô có suy nghĩ mở cửa cho anh ta. Hân bắt đầu tìm kiếm những vật dụng có thể giúp cánh cửa kia trụ lâu hơn.

Sau một hồi ồn ào thì Hân lúc này mới lên tiếng: “Anh đi đi, tôi không mở cửa cho anh đâu.”

Nghe thấy tiếng Hân, anh ta mừng còn hơn nhặt được vàng: “Em mau mở cửa đi Hân, anh chỉ mang thức ăn cho em thôi, không ở lại lâu đâu.”

Có ma mới tin lời anh ta nói, cô vẫn lạnh lùng: “Muốn vào đây đúng không?”

Ronal đứng phía ngoài gật đầu, sau đó mới nhớ là Hân không thấy được, anh vội nói: “Đúng vậy, em mau mở cửa đi.”

“Trả điện thoại cho tôi, tôi sẽ mở cửa cho anh.” Hân nói.

Ronal không khỏi tức giận, anh nói: “Điện thoại của em anh vứt rồi, em mau mở cửa đi.”

“Đưa điện thoại của anh cho tôi.” Hân nói.

Ronal không đáp.

“Nếu không tôi cũng không cần ăn đâu, anh mang vứt đi.” Nói xong, Hân lại trèo lên giường nằm.

Mãi đến một lát sau, Ronal mới nói: “Vậy em mở cửa ra đi, ăn uống xong anh sẽ cho mượn.”

Hừ, tưởng cô là con nít chắc?

“Anh đẩy điện thoại qua rãnh cửa đi, sau khi gọi xong tôi sẽ mở cửa cho anh.”

[Rãnh cửa ở đây chỉ khe hở phía dưới của cánh cửa]

Hân đã nghiên cứu rồi, cái khe đó đủ để đẩy điện thoại qua.

Mà Ronal, anh ta làm sao ngu ngốc đến mức đưa điện thoại để Hân gọi viện binh chứ, anh ta nói: “Nếu em không đói thì thôi, anh mang thức ăn xuống đây.” Nói xong cũng lập tức xoay người đi xuống.

Hân cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên hay tiếc nuối gì, dù sao cô cũng biết anh ta không ngốc đến mức đưa điện thoại cho cô.

Vậy là Hân bất đắc dĩ phải ở trong nhà anh ta thêm hai ngày, mà hai ngày này cô cũng không có cái gì trong bụng cả.

Đến ngày thứ ba, Ronal cũng thật sự lo cho Hân, anh ta tìm đủ mọi cách để mở cửa, thật may mắn là cuối cùng cũng mở được.

Trong phòng Hân thậm chí đến cả sức để ngồi dậy cũng không có, lần trước cô chưa khỏi cảm hẳn, bây giờ lại nhịn ăn hai ngày, còn sống là may rồi. Mà lần này Ronal bất đắc dĩ phải đưa cô đến bệnh viện.

Kiểm tra xong mọi thứ, Hân phải ở lại truyền nước biển, tổng cộng là năm bình. Truyền được hai bình Hân đã tỉnh lại, cô nhìn thấy người chăm sóc cho mình là Ronal thì không khỏi thất vọng. Cô lại quên mất, bây giờ Huy không có ở đây.

Thấy cô đã tỉnh, Ronal mang cháo loãng tự anh nấu đưa lên miệng thổi nguội, sau đó kề vào miệng cô: “Em mau ăn đi, nhanh khỏe lại rồi về nhà.”

Nhà? Đó có phải là nhà của anh ta không? Đúng vậy, đó là nhà của anh ta, không phải của cô.

Hân không nói gì, cô im lặng kéo chăn che kín đầu, sau đó nhắm mắt vờ ngủ.

Thấy vậy Ronal cũng chỉ biết thở dài, anh nói: “Anh còn có việc phải đi trước, em ở đây nằm nghỉ đi.” Nói xong lập tức bước ra khỏi phòng bệnh.

Ronal vừa đi không lâu, Hân lại ngồi dậy, cô rút mạnh sợi dây truyền dịch trên cánh tay xuống. Rút xong mới thấy hối hận, đau muốn chết, sau đó bước nhanh ra ngoài hành lang bệnh viện.

Bởi vì phòng anh chuẩn bị cho cô là phòng VIP nên Hân phải xuống lầu, đi một đoạn nữa mới có người qua lại.

Cô chặn đường một bà cụ, lịch sự nói: “Can you lend me a phone?” (Bà có thể cho cháu mượn điện thoại không ạ?)

Bà cụ nghe vậy thì mỉm cười hiền dịu, nói: “Of course!” Sau đó lấy trong túi áo ra một cái điện thoại đưa cho Hân.

Tuy là điện thoại cũ, nhưng Hân chỉ cần gọi được là tốt lắm rồi, cô nhanh chóng gọi cho Huy.

Ở Việt Nam lúc này đang là nửa đêm.

Nghe thấy điện thoại reo, Huy cũng không cần xem đó là ai gọi. Gọi cho cậu giờ này cũng chỉ có anh Nam thôi, cậu vội nói: “Anh tìm được rồi sao?”

Nghe giọng Huy, đây rõ ràng là đang lo lắng cho cô nên mới gấp như vậy, nước mắt lại không kìm chế được rơi xuống, Hân nghẹn ngào nói: “Là em.”

Bất ngờ khi nghe được giọng nói của Hân, Huy không tin vào tai mình, cậu liền đưa điện thoại ra trước mặt để xem cho kỹ, thì ra là số nước ngoài, vậy chắc là Hân đang mượn điện thoại của ai đó.

“Em đang ở đâu?”

Hân rất nhanh đáp lời: “Em đang ở bệnh viện, anh mau gọi cho anh Nam đến đón em đi.” Sở dĩ Hân gọi cho cậu là bởi vì cô không nhớ số anh Nam, bằng không cô cũng không muốn làm phiền cậu lúc này.

“Bệnh viện nào? Tại sao em lại ở bệnh viện?” Huy hỏi, giọng nói không giấu được lo lắng.

Nghe Huy hỏi, Hân lập tức quay sang hỏi bà cụ bên cạnh: “What is the name of this hospital?” (Tên của bệnh viện này là gì?)

Bà cụ đáp: “Genaral Hospital Massachusetts.” (Bệnh viện đa khoa Massachusetts.)

Hân ngay sau đó nói lại tên bệnh viện với Huy, rồi cô ngắt máy, trả điện thoại lại cho bà cụ.

Còn Huy, cậu ngay sau đó cũng gọi cho anh Nam, bảo anh nhất định phải mang Hân về trong đêm nay.

Nhận được điện thoại của cậu, anh Nam lập tức lái xe tới bệnh viện, hỏi mấy cô y tá thì ai cũng bảo là không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân, anh nghe đi nghe lại thiếu chút nữa muốn chửi thề.

Hỏi không được thì anh tự đi tìm. Vậy là suốt 2 tiếng đồng hồ anh Nam ở trong bệnh viện, tìm không sót một ngóc ngách nào, ngay cả nhà xác anh cũng đi tới, biết đâu được Hân trốn ở đó thì sao?

Nhưng mà vẫn không có kết quả.

Lúc này tại nhà Ronal.

Anh cầm lấy tay Hân, mắt anh hằn lên tia máu: “Em hay thật, lại dám mượn điện thoại gọi cho người nhà đến cứu.”

Cô hất tay anh ra, nhưng vô dụng: “Anh nhốt tôi ở đây là đang giam giữ người trái phép, tôi thật hối hận khi lúc nãy không gọi cho cảnh sát tống anh vào tù!”

Nghe những câu nói này Ronal đương nhiên rất tức giận, đổi lại nếu là người khác nói với anh, anh sớm đã giáng một cái tát vào mặt, mà đằng này lại là Hân, anh thật sự không xuống tay được.

Lúc nãy cũng may là anh bắt gặp Hân đang mượn điện thoại của bà cụ đó, nếu không bây giờ cô còn có thể đứng đây nói chuyện với anh sao?

Lần này anh nhất định sẽ không cho cô bước ra khỏi căn phòng đo nửa bước. Ronal sớm đã gọi người tới dọn dẹp sạch sẽ căn phòng kia rồi, chỉ chừa lại một cái giường để cô ngủ và toilet thì giữ nguyên, ngay cả cửa sổ anh cũng sai người dán kính lại, đề phòng Hân trèo ra, và dĩ nhiên là cũng không rèm cửa.

Nhìn những thứ anh ta ‘chuẩn bị’ cho mình, Hân trong lòng đã xác định được muốn rời khỏi đây còn khó hơn lên trời.