“Ma hiện hình lên đấy”

“Hê?”

Lời nói của Kaho làm tôi bất ngờ thoát ra một âm thanh ngờ nghệch.

Đây là căn biệt lập của dinh thự Toomi.

Tôi, Rei, Amane, và cả Kaho, 4 người chúng tôi cùng nhau sống trong căn biệt lập này theo lời yêu cầu của nhà Toomi.

Hôm nay là thứ ba – còn vài ngày nữa là chúng tôi sẽ chuẩn bị cho bữa tiệc giáng sinh do nhà Toomi tổ chức. Tôi khá lo lắng, nhưng chẳng thể làm được gì. Vì vậy tôi chỉ có ngồi trên ghế trong phòng khách. Rei và Kaho thì mặc đầm ở nhà, hai người đang thư giãn.

Được qua đêm ở dinh thự xa hoa cùng với hai cô mỹ nữ, đúng là xa xỉ thật – tôi nghĩ. Tiện thể luôn, chị Amane đang ra ngoài vì có công chuyện.

Lúc đó, đồng hồ điểm 22 giờ rưỡi, Kaho đột nhiên nói ra một câu kỳ lạ.

Cô bảo – Ma hiện hình lên đấy.

“Kaho là tuýp người tin vào ma hả?”

“Không, tớ không hề tin chút nào”

Kaho nói trên gương mặt thản nhiên. Ngược lại, Rei thì chỉ nghe mỗi từ “ma” thôi là cô run bần bật lên rồi. Chắc là cô ấy sợ hả.

Quả thật, Rei và Kaho thì tính cách đối lập nhau.

“Nếu thế thì tại sao lại lôi cái chuyện ma quỷ ra đây?”

Tôi hỏi thì Kaho khúc khích cười.

“Tại tớ nghĩ là nó giết thời gian được. Cái chỗ mà ma nó hiện lên ấy, nghe bảo là cái căn biệt lập này”

Theo như Kaho nghe Watarai kể lại thì, đằng dưới mái nhà đâu đó có tiếng động lạ.

“Nghe bảo là vào cái thời Đại Chính ấy, con gái của gia tộc Toomi đã yêu người hầu. Nhưng hai người thân phận khác biệt, không thể ở bên nhau, cho nên họ tự sát đôi đấy. … Watarai kể như thế”

Không hiểu sao giống như Rei và tôi. À mà không đâu, tôi không phải là người hầu nhà Toomi, chúng tôi cũng không tự sát đôi… Mặc dù là nói là người hầu, nhưng Watarai lại là gái hầu.

“Cơ mà, Kaho thân với Watarai từ lúc nào thế?”

“Bằng tuổi nhau mà. Bọn tớ thân tới mức thành bạn tri kỷ rồi”

Kaho ưỡn ngực tự hào. Đúng là Kaho. Khả năng giao tiếp rất giỏi…

Bỏ qua chuyện đó, vấn đề bây giờ là con ma.

“Tức là linh hồn của hai người yêu nhau đã chết sẽ xuất hiện hả?”

“Đúng đúng. Này, bây giờ ba đứa mình đi kiểm tra xem nào!”

Kaho nói một cách thích thú. Ma quỷ đối với Kaho chỉ là một thứ trò tiêu khiển.

Căn biệt lập này có hai tầng, có thể dễ dàng vào phòng gác mái.

Ờ, tôi thì chẳng tin ma quỷ gì đâu, nhưng tôi chẳng phản đối gì về việc đi kiểm tra cả. Giả sử thật sự là có đứa nào đó ở trên gác mái, có khả năng gây tổn thương cho Rei, Kaho và Amane, thì tôi sẽ phải đề phòng.

Tuy nhiên, Rei từ nãy tới giờ im phăng phắc, đột nhiên cô đứng dậy.

“Tớ, tớ nhất định sẽ không đi tìm ma đâu! Không có chuyện có ma quỷ gì cả!”

“Hưm, Mikoto sợ ma hả?”

“Có, có sợ đâu…”

Rei nhìn kiểu gì cũng thấy cô sợ xanh mặt ra. Kaho cười khì khì.

“Thế thì tớ sẽ cùng Haruto đi kiểm tra nhé. Chỉ có hai đứa chúng mình ở trong căn gác mái tối om. ♪ Không thể nào là không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?”

“Không có gì xảy ra đâu…”

Tuy nhiên, vì sự khích tướng của Kaho mà Rei cũng hùa theo.

“Đúng thật là tớ cũng phải đi!”

“Cậu, cậu ổn chứ? Rei?”

Tôi dò hỏi thì Rei gật đầu lia lịa.

“Tại vì nếu tớ để cho Haruto-kun và Sasaki một mình trong bóng tối thì không biết có chuyện gì sẽ xảy ra”

“Không đâu, đã bảo là không có gì rồi mà?”

“Nói dối. Kiểu gì cậu cũng hôn hít. Với lại… ngồi đợi một mình tớ cũng sợ”

Rei nói như dỗi. Có vẻ như đó là lời nói thật lòng của cô.

Tôi bật cười, và rồi tôi cầm lấy đèn pin, ba người cùng lên tầng hai.

Leo cầu thang xong lên tới hành lang tầng hai. Có một chiếc thang để lên gác mái nên chúng tôi có thể dễ dàng leo.

“Tớ leo đầu tiên”

Nói chung thì tôi là con trai cho nên tôi đưa ra đề xuất như vậy. Với lại, tôi mà leo thang trong khi có hai đứa con gái ở phía trên thì nó lại thành vấn đề. Vì hai người mặc đầm nên nửa thân dưới là váy…

“Đúng là Haruto có khác, có thể trông cậy được. Thế thì tớ leo thứ hai”

“Người, người thứ hai leo không phải là Sasaki, mà là tớ sẽ leo!”

“Mikoto sợ sệt thế thì leo cuối là tốt hơn hết đấy?”

“Kh, không ở bên Haruto-kun thì tớ lại càng sợ hơn!” - Rei khăng khăng. Cỏ vẻ như cô không muốn rời tôi dù chỉ một khắc. Tôi cảm thấy có chút vui vẻ vì được trông cậy.

Tuy nhiên, Kaho lại lên tiếng – “Thế thì bọn mình oẳn tù tì để quyết định ai leo thứ hai đi”, kết cục là Kaho thắng trong trận oẳn tù tì, cô đạt được vị trí số hai.

“Ưưư”

Rei dỗi hờn rưng rưng nước mắt nhìn chúng tôi.

Tôi bất giác nói với cô – “Xin lỗi Rei nhé”

“Cơ mà Rei cứ chờ ở hành lang đi cũng được mà?”

“Tớ sẽ ở hành lang. Haruto-kun, cậu trở về bình an nhé…”

Tôi thấy hơi phóng đại rồi, nhưng mà có lẽ là Rei khá là nghiêm túc lo lắng cho tôi, sợ tôi bị ma nhập.

Có vẻ như Rei cực kỳ là sợ những chuyện liên quan đến tâm linh.

“Thế thì bọn mình cứ mạnh dạn mà đi thôi nào!”

Cùng lúc Kaho lên tiếng, tôi bắt đầu leo thang. Và rồi tôi leo tới gác mái.

Không gian bụi bặm được sử dụng như chỗ để đồ, nó tấp đầy những tạp chí cũ và hộp các-tông.

Đúng thật là ở đằng đó có tiếng động. Hình như có thứ gì đó nho nhỏ đang lung lay….

Tôi giật mình. Hay là có ma thật nhỉ…?

Nhưng, nỗi lo đó ngay lập tức biến mất.

“Meo---”

Có tiếng kêu của động vật. Kaho leo lên sau tôi, dường như cô cũng có thể nghe rõ âm thanh đó, tôi và cô nhìn mặt nhau.

“Mèo, đúng không?”

“Ừ đúng”

Chúng tôi bật đèn pin lên chia nhau tìm kiếm. Thế rồi ngay tức khắc, tôi tìm thấy chủ nhân của tiếng kêu.

Có mấy con mèo trắng đang trốn trong hộp các-tông.

Vậy là hóa ra mèo hoang và con của nó định cư ở dưới mái nhà.

“Đáng yêu quá!”

Kaho thanh thoát cất tiếng.

Đúng là mấy con mèo đáng yêu thật. Mấy con mèo con kêu meo meo bé xíu. Nếu mà sờ vào được thì chắc là thích lắm.

“Tưởng gì. Đúng là không hề có ma”

“Từ đầu cậu có tin đâu” – Tôi nói, thế là Kaho cười khúc khích.

Tóm lại là chúng tôi đã rõ, không có ma, cho nên giờ gọi Rei cũng không sao nhỉ.

Rei thích mấy thứ đáng yêu, cô ấy mà nhìn thấy mèo con chắc là vui lắm.

Tuy nhiên, Kaho lại ngăn hành động của tôi lại.

“Cậu không được gọi Mikoto”

“Tại sao?”

“Mấy con mèo đó, là bọn mình tìm thấy, vì tớ đã khơi gợi chuyện đi tìm ma đúng không?”

“Đúng là thế, nhưng mà sao?”

“Cho nên, tớ muốn lấy chỗ này làm không gian bí mật của tớ và Haruto. Tớ không định trao mọi thứ của Haruto cho Mikoto đâu nhé”

Kaho nói với vẻ hơi chút rầu rĩ, rồi sau đó, cô nở một nụ cười dịu dàng.