9

Lục Trạch bây giờ đã làm ngôi sao nổi tiếng cho nên thông tin của anh ở trên mạng không gì là không có.

Tôi đã xem qua phần giới thiệu của anh ấy trên Baidu, cả mấy mấy chuyện mà fan hâm mộ khoe khoang thành tích học tập. Anh ấy chỉ tốn bốn tháng để từ một tên học sinh cá biệt để trở thành học sinh giỏi. Lúc đi thi làm bài tốt nên phát huy thành tích, đỗ vào một trường đại học trọng điểm.

Nhưng Lục Trạch lại không hài lòng, quyết học lại một năm sau đó đỗ Thanh Hoa.

Thật ra không phải anh không hài lòng mà học lại mà là do tôi đã vô tình làm hại anh! Trời đất ơi, sao lại thành ra thế này!

May sao anh ấy đỗ Thanh Hoa không thì từ giờ tôi sẽ áy náy, không biết phải đối với anh thế nào đến chết mất.

Khi tôi đang ngây người thì âm thanh từ chiếc điện thoại cũ vang lên, trên QQ lại nhận được một tin nhắn. Trái tim tôi bỗng nhiên hẫng một nhịp, đó là tin nhắn từ Lục Trạch.

Tin nhắn vừa gửi đến: Không cần nghĩ ngợi gì đâu, thời trung học tôi đã thích em.

Tôi thở phào một hơi, may quá chỉ là thời trung học thôi. Chúng tôi bây giờ đều đã trưởng thành, mắt nhìn người của anh ấy cũng phải cao hơn rồi.

Điện thoại lại kêu lên: "Nhưng Hạ Trĩ, bây giờ tôi vẫn còn thích em."

Tôi còn chưa kịp trả lời thì Lục Trạch lại gửi tiếp: Tôi đang rất nghiêm túc, tôi có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi không?

Theo đuổi? Tôi xứng sao! Tôi nhấp vào màn hình gõ gõ một hồi, cuối cùng gửi đi hai chữ: Không được.

Bên kia nhanh chóng gửi một đoạn voice chat, là giọng cười đùa của Lục Trạch: Tôi không tin, từ chối cũng vô ích thôi.

Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ được, bị lời nói của Lục Trạch mà mất ngủ nguyên đêm

Ngày hôm sau tôi vác đôi mắt thâm như gấu trúc đến công ty. Nhìn thấy Lục Trạch vẫn đẹp trai như vậy tôi không kìm được sự tức giận trong lòng.

Anh ấy còn thích tôi, chuyện tình cảm ấy làm tôi mất ngủ cả đêm còn anh ấy thì vẫn bình thường như chẳng có gì xảy ra.

Lục Trạch nhìn thấy dáng vẻ của tôi liền nhướng mày tiến lại gần: "Mất ngủ sao? Mắt thâm như gấu trúc thế này chắc không phải là thao thức vì tôi chứ?"

Tôi lùi về phía sau một bước, cười một cách gượng ép: "Đương nhiên là không rồi, chẳng qua từ lúc sinh ra đến giờ mắt tôi đã vậy rồi thôi."

Khóe mắt Lục Trạch lộ ra ý cười: "Ừm, tôi tin em."

10

Với tư cách là trợ lý riêng của Lục Trạch, tôi phải luôn đi theo anh ấy trong suốt quá trình quay phim, không được rời xa nửa bước.

Ngay khi tôi vừa bước vào địa điểm quay, tất cả các nhân viên đều đổ dồn ánh mắt vào tôi.

Tôi nghĩ một lúc rồi mới phát hiện ra rằng Lục Trạch đang cầm ô cho tôi lại còn đang đeo một chiếc túi xách nữ, điều này cực kỳ không phù hợp với thân phận của anh ấy.

Tôi đột nhiên mới phản ứng lại, đây dường như là điều mà trợ lý nên làm và nó đang bị đảo ngược lại.

Tôi giựt túi xách, hai tay cầm ô: "Bạn học Lục, để tôi cầm cho."

Lục Trạch theo bản năng cúi đầu hỏi tôi: "Làm sao vậy?"

Tôi đã trả lời một cách dõng dạc: "Đây là điều mà tôi nên làm, đó là trách nhiệm cũng như nghĩa vụ của tôi.”

Lục Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, khẽ cười một tiếng, sau đó thản nhiên dọn đống đồ còn đang lộn xộn của tôi: "Hiểu rồi."

Anh ấy quá cao làm tôi phải kiễng chân lên để che ô. Đột nhiên một đôi tay ôm lấy tôi.

Việc bỗng nhiên chạm vào nhau làm tôi có chút ngứa ngáy trong lòng, Lục Trạch không để ý những ánh mắt xung quanh liền đè tay tôi xuống một độ cao vừa ý: "Không cần cố che cao như vậy, tôi sẽ cúi thấp xuống."

Nói thật nếu mà nghe xong câu đó xong mà bảo không rung động thì chính là điêu, mà tôi lại còn được đứng đối diện khuôn mặt đẹp trai ấy nữa chứ.

Nhưng may sao công việc đã đưa tôi trở lại thực tại, tôi tránh xa ra một chút: "Không sao, đây là việc tôi nên làm."

Ánh mắt Lục Trạch bỗng dưng có chút ảm đạm: "Được rồi vậy tôi đi ra quay đây. Em cứ tìm một chỗ nào râm mà đợi, không cần gần tôi làm gì, đừng để cho bị cháy nắng là được."

Nói xong anh liền đi đến chỗ make up chuẩn bị.

Lục Trạch và Lý Niệm cũng đã hợp tác với nhau vài lần nên rất ăn ý, cả hai cũng đều là diễn viên chuyên nghiệp nên việc quay phim cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.

Tin tức hợp tác giữa bọn họ đã sớm bị truyền thông biết được thông tin. Bởi vì đều là những người rất nổi tiếng nên chuyện này được rất nhiều người chú ý tới trên mạng.

Mà lần này tên săn ảnh đã quay trộm được cảnh hậu trường rồi phát tán lên mạng, làm cho việc này càng thêm hot.

Fan CP thì vô cùng hạnh phúc bởi vì trong đó có một tấm ảnh mà góc chụp trông cả hai vô cùng thân mật.

Đây là lần thứ tư bọn họ hợp tác. Trước đây cũng đã từng có tin đồn Lục Trạch và Lý Niệm bí mật hẹn hò, fan còn đào ra hàng loạt bằng chứng.

CP nam thanh nữ tú như thế này ngay cả người qua đường còn vừa ý, thế nên trên web Thịnh Hoa bây giờ đã bị gián đoạn bởi 999999 lời chúc.

Sau một tuần quay phim, việc Lục Trạch đối tốt với tôi quá rõ ràng. Anh ấy ở trong giới có địa vị rất cao lại còn lạnh lùng thế nhưng người lạnh lùng ấy lại đối xử với tôi rất khác biệt.

Anh ấy luôn quan tâm, chú ý đến từng chi tiết một về tôi. Tôi chỉ mới hơi cau mày chút mà anh ấy liền kéo áo tôi lại hỏi có phải có chỗ nào không thoải mái không

Anh ấy coi tôi giống như một đứa trẻ mặc dù tôi mới chính là trợ lý của anh. Nhân viên ở trường quay đều bị ảnh hưởng bởi điều đó nên không ai dám to tiếng với tôi.

Tôi và Lý Niệm cũng trở nên thân thiết. Đối với việc lùm xùm hẹn hò giữa với Lục Trạch, cô ấy tỏ ra vô cùng có lỗi liền kéo tôi vào một góc: "Trĩ Trĩ, cậu ngàn vạn lần đừng có mà hiểu lầm nha. Tớ và Lục Trạch lúc đó thực sự không có gì cả! Trời đất chứng giám!"

Tôi nhìn cô ấy cười, kéo cô ấy ngồi xuống: "Không sao cả, tớ không hiểu lầm gì đâu. Cậu thừa biết tớ và Lục Trạch chỉ là quan hệ bạn học cũ bình thường nên giải thích làm gì cho mất công?"

Lý Niệm thở phào nhẹ nhõm: "Không cần giải thích với cậu sao? Nếu tớ mà không giải thích với cậu thì chắc sẽ bị ánh mắt của ngài Lục kia gi3t chết mất. Cậu không biết đâu anh ta đã dùng ánh mắt đó dọa bao nhiêu người rồi."

Lục Trạch chưa bao giờ có thái độ ác ý hay tức giận với tôi cả. Trong khoảng thời gian làm việc chung này, tôi cũng không còn sợ anh như hồi trước nữa, liền đưa tay vỗ vai an ủi Lý Niệm: "Cậu bị chuyện này làm cho lo lắng sao? Tớ thấy mấy hôm nay tâm tình cậu cũng không được tốt lắm."

Lý Niệm thở dài một hơi, đem tất cả những ưu phiền trong lòng kể hết ra: "Tin đồn hẹn hò lần này nổi như vậy, đến cả mẹ tớ còn tin huống chi người khác. Tớ muốn làm sáng tỏ chuyện này nhưng ban lãnh đạo công ty nhất quyết bảo cứ để vậy tranh thủ cọ nhiệt từ Lục Trạch. Lần trước thì thôi bỏ qua nhưng lần này tớ đã có lý do để nhất quyết phải làm rõ chuyện này."

Lý Niệm cau mày chặt lại, tôi vội đưa tay lên kéo dãn ra: "Đừng sợ gì hết, cậu muốn làm gì thì cứ làm đi. Dù sao chúng ta cũng không thể sống lại thêm lần nữa mà."

Lý Niệm nghe xong lời tôi nói lập tức tỉnh ngộ, giơ ngón tay cái lên: "Trĩ Trĩ, cậu thực sự biết cách an ủi người khác đấy."

11

Hôm nay là ngày quay cuối cùng của dự án, sau ngày hôm nay tôi và Lục Trạch cũng không còn cơ hội để gặp nhau nữa.

Anh ấy lúc nào cũng tỏa sáng, tôi cũng vì thế mà lại rung động trước những hành động mà anh làm cho mình. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi thực sự quá lớn.

Cho dù Lục Trạch lúc nào cũng bày tỏ sự chân thành nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình xứng với anh, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.

Có những người, vốn từ khi sinh ra đã được định là không cùng một thế giới. Tôi vốn là một người tự ti, muốn từng bước, từng bước lại gần người khác thực sự rất khó.

Thật ra tôi cũng rất ghét bản thân như thế này.

Để làm cho bản thân không lún sâu vào đoạn tình cảm này, tôi bắt đầu tránh mặt Lục Trạch.

Trong bữa tiệc chúc mừng đóng máy, Lục Trạch ngồi ở hàng ghế bên trong cố ý để vị trí bên cạnh cho tôi nhưng tôi không ngồi.

Dưới ánh mắt đang oán giận trong lòng của anh, tôi liền cắn răng đi tìm một chỗ đề ngồi xuống. Sau khi tôi ngồi xuống vị trí đó, ánh mắt Lục Trạch trầm xuống, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Mà người ngồi bên cạnh tôi là một đồng nghiệp nam, mọi người trong phòng không dám thở mạnh, không khí lúc ăn vô cùng kỳ lạ.

Khoảng hai mươi phút sau, anh chàng bên cạnh tôi đã đứng ngồi không yên, bất lực quay sang nhìn tôi ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Bởi vì từ lúc đầu đến giờ, ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Lục Trạch không đặt trên người tôi mà lại đặt trên người cậu ấy.

Cậu ấy lo lắng đến run lên, cảm giác bị ánh mắt Lục Trạch áp bức đến sợ hãi rồi.

Tôi vừa định đứng dậy thì đột nhiên giơ tay uống một hơi cạn sạch ly rượu: "Thật ngại quá tôi có chút việc cần phải xử lý gấp. Tôi và Hạ Trĩ xin phép đi trước, mọi người ở lại từ từ ăn, tôi đã thanh toán rồi."

Nói xong anh lập tức kéo tay tôi đi.

Lục Trạch dừng lại ở chỗ góc đường, buông tay tôi ra, tự mình châm một điếu thuốc.

Tôi sợ tới mức chân tay đều run lên: "Lục, Lục Trạch."

Lục Trạch hừ nhẹ một tiếng: "Được rồi Hạ Trĩ, lúc nãy là tôi có chút nóng nảy quá. Bây giờ thì em nói cho tôi nghe ông đây đã đắc tội gì với em sao?"

"Cậu không làm gì sai với tôi cả.", bởi vì mùi thuốc sộc đến nên tôi họ nhẹ một tiếng.

Lục Trạch nhìn tôi rồi liền vứt điếu thuốc xuống dưới đất, dùng chân dập tàn thuốc đi.

"Hạ Trĩ, lý do em tránh mặt tôi là gì?"

Tôi từ từ lùi lại phía sau: "Tôi không có trốn."

Lục Trạch cười nhẹ: "Vừa nãy trên bàn ăn, tôi nhìn em vài lần nhưng em đều né tránh, thế thì không phải tránh mặt thì là gì?"

Tôi cúi đầu không dám nhìn, Lục Trạch từ từ tiến lại gần tôi, thái độ có chút hung dữ: "Đừng có mà né tôi, nếu mà em tiếp tục như vậy, cẩn thận tôi sẽ đồng ý mọi quảng cáo của Thịnh Hoa. Đến lúc đs em lại phải làm trợ lý của tôi nữa đấy."

Tôi ngây ra nhìn anh, được lắm, anh dám lôi chuyện này ra uy hiếp tôi.

Tôi vội nắm chặt lấy tay anh, cười nói: "Tuyệt đối không né tránh."

Lục Trạch hài lòng, xoa đầu tôi: "Ngoan lắm, để tôi đưa em về."

12

Suốt dọc đường trên xe, Lục Trạch đều giữ thái độ im lặng, vẻ mặt đăm chiêu có lẽ là đang suy nghĩ việc gì.

Không biết nghĩ đến cái gì mà đột nhiên dáng vẻ trở nên hớn hở, khóe miệng còn khẽ cười.

Lúc tôi chuẩn bị mở cửa xe, Lục Trạch liền gọi lại: "Hạ Trĩ."

"Hả, có việc gì?"

Nụ cười trên mặt Lục Trạch càng rõ hơn: "Tôi biết tôi đã không xử lý tốt tin đồn hẹn hò trên mạng với Lý Niệm, nhưng thấy em ghen như vậy tôi thấy rất vui."

Hóa ra cả đoạn đường không nói chuyện là do mải nghĩ chuyện này sao?Cái quái gì vậy? Tôi lập tức xuống xe luôn.

Lục Trạch thấy tôi vội vàng như vậy liền kéo lại dặn dò: "Từ từ thôi cẩn thận ngã."

Sau khi đóng cửa xe, tôi quay đầu lại nói: "Tôi không có ghen."

Lục Trạch bày ra dáng vẻ biết rồi: "Không sao cả, ghen là việc tốt. Em yên tâm ngày mai tôi sẽ xử lý chuyện này."

Giọng anh cao lên làm tôi cảm nhận được bây giờ trong lòng anh vô cùng sung sướng. Tôi cố gắng giải thích là bản thân không có ghen nhưng anh chẳng thèm để ý.

Đúng chín giờ sáng hôm sau, Weibo của Lý Niệm và Lục Trạch đồng thời đăng tin làm sáng tỏ chuyện hẹn hò.

Nhưng lần này Lý Niệm đã làm tất cả mọi người bất ngờ, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng trước đây đã bị sụp đổi hoàn toàn.

Nội dung bài đăng của cô ấy: "Không tức giận, không lên tiếng nghĩa là được phép coi người ta như kẻ ngốc sao! Đừng bao giờ gán ghép tôi với anh Lục nữa! Tôi thực sự không thích điều này! Tôi đã có người mình thích, nhưng vì chuyện này mà đã thất bại rồi.

"Thực sự phải biết ơn mọi người, tôi vất vả mãi mới theo đuổi được Bá tổng, giờ thì hay rồi vì cái tin đồn nhảm này bay sang tận nước ngoài luôn. Thôi thì xin đừng đồn đại linh tinh nữa, vị nhà ta thực sự rất khó dỗ dành, nếu tôi mà không dỗ được thì hãy cứ cẩn thận tôi đấy. Mẹ kiếp.

"Tôi không tức giận sao? Đương nhiên là có, chẳng qua là tôi đang cố nhịn thôi."

Lý Niệm thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều bị trạng thái ấy làm cho lo lắng.

Trong điện thoại, thái độ của Lục Trạch có chút khó chịu: "Chết tiệt, sao tôi lại không nghĩ tới việc có thể xảy ra đến mức như này chứ."

Ở đầu dây bên này, tôi đang nhìn máy tính đọc nội dung Lục Trạch đăng trên weibo. Nội dung anh viết là: "Xin chào các bạn, tôi xin phép làm rõ một việc gần đây của bản thân. Tôi và Lý Niệm chỉ là quan hệ hợp tác.

"Tôi cũng đã có người mình thích, là người mà tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người mà khiến tôi đến nói chuyện cũng phải đắn đo một hồi, là người mà tôi nhớ nhung rất lâu rồi nhưng luôn phải cố gắng kìm nén vì sợ đường đột.

"Từ lúc còn trẻ đến giờ, tôi đã cố gắng rất nhiều để đến gần cô ấy nhưng lá gan của cô ấy rất nhỏ, hy vọng mọi người nhẹ nhàng một chút đừng khiến cô ấy sợ hãi."

Nhìn bài đăng weibo của Lục Trạch, trái tim tôi không ngừng đập mạnh, cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế được tình cảm của mình. Tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc tôi nên dũng cảm hơn một chút.

Tôi đưa điện thoại đến gần tại, nhẹ nhàng gọi tên anh: "Lục Trạch."

"Sao thế?"

"Chúng ta gặp nhau đi."

"Được thôi, em cứ ở nguyên đấy, tôi sẽ tới tìm em."