Sự cố lần này không ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của nhà họ Đặng. Mọi chuyện đều tuần tự diễn ra theo kế hoạch đã định sẵn. Chỉ còn hai tháng nữa Tuyết Liên thành thân, đó là chuyện quan trọng nhất trong vòng cả hơn mười bảy năm trở lại đây.

Từ Đặng Nguyên, bà Thị Giang cho tới từng người làm lớn bé trong nhà đều tất bật công việc. Cả nhà lớn dường như đang được khoác lên một lớp áo mới, được gió thu mang tới những lộc non mơn mởn tuyệt đẹp. Gió thu còn thổi vào trong lòng mỗi người những niềm vui mới mẻ rạo rực. Bọn họ cảm thấy cuộc sống đầy thú vị, dường như đây là chuyện vui đáng để người ta phải bận rộn nhất trên đời.

Bầu không khí nhộn nhịp phấn khởi như vậy kéo dài suốt nhiều ngày tại. Thế nhưng trong niềm vui chung rộng lớn ấy lại có một người không mấy dễ chịu. Đó chính là Tuyết Hồ.

Từ ngày nàng khỏe lại thì Chân lại bắt đầu có dấu hiệu đau ốm. Chắc chắn không phải là ảo giác, nàng cảm thấy rất rõ ràng lớp lông mịn màng quen thuộc đang xơ cứng từng ngày. Màu lông trắng tinh mềm mại xạm đi. Hơn thế nữa bộ lông dày ấm áp của Chân còn đang rụng dần, tụm lại thành những túm nhỏ phía sau chỗ gần đuôi. Cái đuôi dài đầy sinh khí thường ngày cũng không còn hay uốn cao phe phẩy nữa. Tuyết Hồ cảm thấy, dường như khắp người Chân đều nhuốm một màu sắc buồn bã yếu ớt nào đó mà nàng không thể nhận biết được rõ ràng, cũng chẳng thể tìm được cách chữa trị.

Chân có lẽ nhận ra lo lắng của nàng, mỗi ngày đều càng dùng nhiều thời gian quấn quít lấy nàng không rời. Thế nhưng nó lại thường dụi đầu vào người nàng, cố tình tránh né những lúc nàng ôm lấy cổ bắt phải đối diện với khuôn mặt nàng. Bởi nó biết nàng nhận ra, cũng cố tìm cách che giấu. Tuyết Hồ không nhìn thấy được trong đôi mắt tròn to đen láy của nó những tia sáng rỡ của ngày trước…

Tuyết Hồ mỗi ngày đều buồn bã ảm đạm. Để mặc cho Chân dựa đầu vào lòng, nàng chỉ thường dùng lược gỗ chải dọc theo bộ lông của nó, kéo đi những sợi lông rụng thừa thãi.

Bọn họ ngồi trên bãi cỏ xanh mướt trong vườn hoa, lặng lẽ để nắng và gió phủ khắp cơ thể. Tuyết Hồ ngẩng đầu nhìn lá cây chập chờn trong gió, bất chợt cảm thấy vì sao cuộc đời lại khó nắm bắt như vậy? Chị gái nàng và người đó sắp thành thân, còn Chân của nàng lại đột nhiên đau ốm. Tại sao lại keo kẹt như vậy, ngay cả một chút niềm vui ít ỏi cũng chẳng muốn cho nàng…

***

Nhà dạo này thường xuyên có rất nhiều người ra vào. Đa phần đều là những người chở hàng hóa tới theo yêu cầu đặt hàng của cha mẹ Tuyết Hồ. Cưới hỏi đã rườm rà phiền phức nhiều thủ tục, cưới hỏi của một tiểu thư nhà danh giá giàu sang lại càng khiến người ta luôn tay luôn chân suốt nhiều tháng trời.

Nào là vải vóc lễ phục, khăn phủ lụa treo, đèn hoa, bàn ghế, bát đũa rồi lại tới trầu cau, trà nước, đồ ăn thức uống… Bao nhiêu thứ phải chuẩn bị, nhưng không phải thứ nào cũng có thể làm từ trước mà lại phải đợi tới thật sát ngày mới làm. Bây giờ mặc dù mới chỉ là khâu chuẩn bị sát sửa nhưng đã khiến cả nhà loạn cả lên những người với người.

Ngày hôm nay Tuyết Hồ không cho Chân đi theo, bắt nó nằm yên một chỗ đợi nàng trong vườn hoa. Còn bản thân nàng đã dặn đầu bếp từ sáng sớm hầm cho nàng một nồi canh gà thuốc bắc thật bổ dưỡng.

Từ lúc phát hiện ra Chân không khỏe tới giờ, Tuyết Hồ cũng chỉ biết duy nhất một cách là thường xuyên cho nó ăn nhiều đồ tốt. Bản thân nàng trước giờ vẫn thường hay đau ốm nhiều bệnh tật, cha mẹ cũng ép nàng ăn rất nhiều đồ bổ dưỡng. Tuy rằng chính bản thân nàng cũng không biết tác dụng tới đâu, nhưng mà ngoại trừ làn da xanh xao ốm yếu ra, cơ thể nàng ít nhất cũng mập mạp béo tốt.

Bởi vậy Tuyết Hồ áp dụng lại cách này đối với Chân. Nhưng vấn đề lại ở chỗ nó không chịu hợp tác, mới hai ba ngày đầu còn chịu ăn, đến ngày thứ tư đã bắt đầu bỏ bứa. Tuyết Hồ phải khổ sở dùng mọi cách ỉ ôi năn nỉ, ngay cả làm mặt giận dỗi cũng dùng tới rồi nhưng vẫn không hiệu quả. Rốt cuộc tới một hôm nàng ngồi ôm cổ nó, tủi thân tới chảy nước mắt mới bắt đầu thấy có lại phản hồi tích cực.

Tuyết Hồ trong lòng vô cùng vui vẻ, để Chân của nàng chịu ăn uống bổ dưỡng, cho dù có phải khóc lóc thêm vài lần cũng chẳng hề hấn gì!

Lúc này nàng cũng đang hăm hở trên đường chạy tới nhà bếp lấy đồ. Hẹn nàng nửa canh giờ, tuy rằng đến hơi sớm nhưng chắc tính cả thời gian đi lại nữa thì vẫn đủ kịp.

Lúc băng qua sân trước, Tuyết Hồ lại đột nhiên bị gọi giật lại. Mà người gọi nàng không ai khác chính là Phạm Kiên.

Bản thân chưa từng được tổ chức hôn lễ qua nên không biết, nhưng nàng đoán hôn lễ lần này của chị gái có lẽ không giống với tập tục truyền thống lắm. Con rể tương lai thế nhưng lại là một trong những trụ cột chính trong khâu chuẩn bị. Có lẽ một nhà thiếu con trai là thế, Tuyết Hồ nghĩ, cũng chẳng còn cách nào khác được. Hơn nữa người ta còn chuẩn bị tới ở rể cơ mà, so với hôn lễ cho con trai trong nhà cũng chẳng khác là bao.

Lúc này Phạm Kiên đang bị vây giữa một đám người, trong đó Tuyết Hồ chỉ nhận ra độc mấy dải khăn trên tay bọn họ mà thôi, là khăn trải bàn trong ngày thành thân.

Chẳng cần ai giải thích nhiều nàng cũng biết, chắc chắn là đang hỏi ý xem chọn loại nào. Nhưng Tuyết Hồ chỉ thắc mắc, đây chẳng phải vốn là việc của mẹ nàng hay sao? Đáng lẽ đều sớm quyết định từ nhiều ngày trước rồi chứ?

–Tuyết Liên và mẹ đều đi chùa lễ đầu tháng rồi. Trong nhà chỉ còn một mình em là nữ.

Ra vậy, Tuyết Hồ cúi đầu lặng lẽ cười nhạt. Cũng có lúc lại cần tới thân phận là nữ của nàng hay sao?

Giơ hai loại vải lên ngắm nghía hồi lâu, quả thực cái nào cũng đẹp. Ngay lập tức bắt nàng phải đưa ra lựa chọn đúng là chẳng dễ dàng gì.

Nhưng cũng chính vào lúc mà Tuyết Hồ còn đang phân vân lưỡng lự ấy, một tiếng hét lớn nhất thời vang lên. Nàng chưa kịp ngẩng đầu lên, cũng lơ mơ không biết rõ là tiếng của ai, từ trong một góc xa của tầm mắt thấy có tia sáng sắc lạnh lóe lên.

Có lẽ bởi vì ánh sáng mặt trời chói chang khiến cho nàng bị lóa mắt, cũng có lẽ bởi sự việt bất ngờ xảy ra khiến cho nàng còn chưa kịp nhận biết, Tuyết Hồ đứng trơ ra một chỗ. Ngay khi vừa kịp ngẩng đầu lên nhìn về phía tia sáng trong tầm mắt, cơ thể đã bị một lực mảnh đẩy bật ra.

Không chuẩn bị cũng không có sức chống cự, nàng ngã ngồi xuống đất, ngây ngẩn nhìn những điều chưa thể lí giải đang xảy ra. Chỉ thấy Phạm Kiên kêu lên một tiếng đau đớn, tay áp trên ngực. Cũng chỉ thấy toàn bộ những người đang có mặt nhất thời rối loạn tán tác, còn kẻ vừa gây ra tất cả những điều này thì không hề thấy đâu. Xung quanh nàng mọi vật dường như đang trôi chậm lại, cũng chẳng hề có bất cứ một thanh âm nào.

Cho tới khi bị màu đỏ sẫm thấm ra tới ngực áo của Phạm Kiên làm cho hoảng hốt tỉnh lại, trong đầu ong một tiếng như có thứ gì vừa nổ tung, xunh quanh đầy rẫy những tiếng ồn ào sợ hãi. Toàn thân nàng lạnh toát, nhưng tâm trí lại tỉnh táo dị thường.

Nàng vội vã đứng dậy đỡ lấy người Phạm Kiên đang có dấu hiệu lả đi, mở to mắt nhìn thẳng vết dao cắm trước ngực. Trên nền vải áo màu trắng ngà nổi bật rõ sắc sẫm đáng sợ của máu. Nàng hỏi, giọng khô khan tựa như chẳng hề có cảm xúc:

–Bây giờ phải làm sao?

Phạm Kiên giữ chặt tay trên chuôi dao, trán lấm tấm mồ hôi, hai đầu mày nhăn lại đau đớn. Nhưng mắt hắn vẫn đủ sức nhìn bao quát toàn cục, chờ cho tới khi chứng kiến hoàn toàn cảnh đám hộ vệ bắt lại người gây án vừa rồi mới yên tâm quay đầu lại phía Tuyết Hồ, giọng nói đứt đoạn:

–Đỡ tôi vào trong nhà đợi thầy lang. Không được rút con dao ra.

–Được rồi!

Tuyết Hồ cứng cỏi đáp, cũng cẩn thận từng bước đưa Phạm Kiên trở vào căn phòng dành cho khách ngay gần đó mà lâu nay hắn vẫn ở tạm.

Chờ rất lâu thầy lang mới tới nơi, nhưng Tuyết Hồ không hiểu vì sao trong suốt quá trình ấy nàng luôn giữ được bình tĩnh. Có lẽ quá sợ nên không run rẩy? Hay vì hiện thực nguy hiểm đã lấn át được sợ hãi? Nàng không biết, cũng không có thời gian để suy nghĩ tới điều ấy. Hai mắt đăm đăm nhìn vào người đang nằm trên giường, mồ hôi ướt sũng ngực áo, hòa vào với máu từ vết thương đang lặng lẽ lan ra. Lưỡi dao cắm khá sâu, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy được phân nửa. Nhưng điều khiến nàng bận tâm nhất bây giờ chính là, lưỡi dao kia đã đâm vào đâu? Liệu rằng…

Thầy lang yêu cầu nàng ra ngoài, chỉ để lại mấy hộ vệ biết việc ở trong giúp đỡ. Có lẽ phải cởi bỏ lớp áo để rút dao, băng bó vết thương. Thân là nữ như nàng cho dù có muốn cũng chẳng được phép ở lại.

Trong suốt quá trình dài như cả vạn năm ấy Tuyết Hồ chỉ có thể ngây người ngồi phía ngoài. Cha, mẹ và chị đều chẳng thấy bóng dáng đâu. Hình như lúc trước có người làm tới hỏi ý kiến nàng để đi gọi mọi người trở về, nhưng Tuyết Hồ không nhớ mình đã trả lời thế nào, toàn bộ tâm tư đều đang đặt trên người đang đau đớn nằm trong phòng kia. Lòng nặng trĩu như có một tảng đá đè nặng, ngay cả Chân đã đi tới bên cạnh, lặng lẽ ngồi quan sát nàng chăm chú cũng không hề hay biết.

Tuyết Hồ cúi đầu nhìn xuống hai lòng bàn tay, những đường vân mờ nhạt chẳng rõ ràng. Bàn tay của nàng trời sinh đã mập mạp hơn thường, có lẽ bởi vậy mà chỉ tay đều không thể hằn sâu. Ngón trỏ tay trái chậm rãi vẽ dọc theo những đường ngoằn ngoèo đứt đoạn trên lòng bàn tay phải, đây là đường đời, đây là đường tình duyên… Nhưng nàng không tìm thấy trên tay mình đường đời ấy.

Lúc bé vốn chỉ tự vạch tay bắt chước người ta xem cho vui, chẳng để ý nhiều như vậy. Nhưng sau này mới biết, thì ra tay nàng lại không hề có đường sống. Có phải là chuyện gì quan trọng không? Có lẽ không. Bởi từng hơn một lần mẹ nàng đã hỏi thầy tướng số về chuyện đó. Những câu trả lời có thể không đồng nhất như nhau, nhưng đều có chung một điểm. Vận mệnh nàng tuy gặp nhiều trắc trở nhưng thọ vận tốt, chắc chắn sẽ sống lâu.

Lúc đó Tuyết Hồ đã nghĩ sống lâu thật tốt. Nhưng bây giờ đủ lớn rồi, đủ hiểu về cuộc sống rồi thì mọi chuyện lại thay đổi. Cuộc sống giống như của nàng, cho dù kéo dài cũng chỉ là một loại tra tấn. Nhưng biết thế nào được, cuộc sống là món quà mà tạo hóa ban tặng, bất cứ ai cũng không có quyền xâm phạm, cũng chẳng ai có quyền được từ bỏ nó.

Vơ vẩn miên man suy nghĩ thật lâu, cánh cửa phòng phía sau rốt cuộc cũng chịu mở ra. Tuyết Hồ vội vã đứng dậy đón đường. Thầy lang sắc mặt không được tốt, đôi môi cũng tái đi. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tuyết Hồ đã cười rất niềm nở:

–Công tử đây mệnh lớn không sao cả. May mắn, vết dao chỉ cần lệch đi một đoạn nhỏ nữa thì ngay cả thần tiên cũng chẳng thể cứu nổi!

Tuyết Hồ thở phào một tiếng, dường như lấy lại được bình tĩnh, miệng cũng không tự giác cười nhẹ:

–Vậy tốt quá, cảm ơn ông!

Mấy hộ vệ chịu trách nhiệm trả tiền rồi đưa thầy lang rời khỏi nhà. Mặc dù cũng muốn nhưng tình thế bên trong hiện tại có lẽ không tiện, Tuyết Hồ chỉ có thể dặn dò người làm vài câu rồi lưu luyến rời khỏi.

Nàng chậm rãi tản bước trên hành lang dài, từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu yên lặng không nói. Ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng để cho Chân, mặc nó đi theo sát phía sau một quãng đường rất dài. Cho tới khi bước chân vào phòng ngủ cũng chẳng nói chẳng rằng, không thèm để ý đóng cánh cửa lại. Cửa gỗ va vào mõm Chân, kêu lên thành một tiếng mạnh nhưng chẳng ai hay.

Hắn ngẩn người đứng trước cửa phòng nàng, vết đau trên mặt khiến trí óc càng trở nên thanh tỉnh. Trong lòng hắn lúc này không rõ là cảm xúc gì, có chua xót, có đau lòng cũng có thương tâm. Tuyết Hồ của hắn…

Chân thở dài, quay lưng lại nằm cuộn thành một góc lớn ngay trước cánh cửa. Gió nhẹ thổi qua lớp lông dày đang dần ngả vàng của hắn, gợi lên một chút cô quạnh.

Biết như vậy lúc trước chẳng nghe lời nàng làm gì. Đợi tới lúc hắn nghe được tiếng động hoảng hốt chạy ra, Tuyết Hồ đã đang nửa ôm nửa dìu Phạm Kiên về phòng. Hình ảnh ấy khiến cho lòng hắn dâng lên tức giận. Khó chịu như vậy, ngột ngạt như vậy thật khó mà kiềm chế được toàn bộ. Ngay cả lời nói của tên lang băm kia cũng khiến hắn bất mãn. Ông ta đã từng được gặp thần tiên sao?

Nhưng Chân hiểu, thứ khiến hắn tức giận nhất hiện thời không phải là vì Tuyết Hồ gần gũi với Phạm Kiên, cũng không phải nàng vì Phạm Kiên mà lo lắng tới thẫn thờ không để ý gì tới hắn nữa. Chân đau khổ thừa nhận, đó quả thực là một đòn đau giáng vào lòng hắn, một cú tát mạnh vào lòng tự tôn của hắn, lại càng là một vết dao sắc nhọn cứa vào tình cảm trong lòng hắn. Nhưng thứ khiến lòng hắn nặng nề nhất, khó chịu nhất chính là việc, Tuyết Hồ lại nợ Phạm Kiên một ơn cứu mạng!

Hắn buồn bã cúi đầu dựa lên hai chân trước, cảm giác từng móng vuốt đều đang ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Vốn tình cảm sâu nặng từ trước, bây giờ lại cộng thêm một ơn cứu mạng…

Hắn có thể cảm nhận được vị trí của Phạm Kiên trong lòng nàng hiện tại. Không hoàn toàn là ghen tị, cũng không hoàn toàn là khó chịu. Trong lòng hắn bây giờ nhiều hơn cả chính là thương tâm.

Suốt bây lâu nay nặng nhọc tìm cách giúp nàng xóa người kia khỏi tâm trí, thế nhưng tình cảm ấy còn chưa hề có dấu hiệu phai nhạt, bây giờ lại thêm một cú đòn giáng mạnh mẽ này, tâm hồn yếu ớt đơn thuần của nàng làm cách nào để tiếp nhận?

Chân đau lòng!

Hắn biết nàng sẽ không chịu đựng nổi, bởi vậy mà lòng càng đau đớn.

Thế nhưng bây giờ Tuyết Hồ chỉ ngẩn ngơ không chịu hồi tỉnh, ngay cả gặp mặt còn chẳng thể được. Kế tiếp càng làm thế nào để giúp nàng? Tương lai, hắn lại cũng chẳng còn bên nàng được bao lâu…

Tuyết Hồ tự giam mình trong phòng, nhưng cho tới khi bà Thị Giang và Tuyết Liên trở về rốt cuộc cũng phải chấp nhận thò mặt ra.

Bà Thị Giang lo lắng nhìn khắp người con gái bé một lượt, không phát hiện thấy có vết sứt nào mới yên tâm thở dài. Chỉ có điều gương mặt phúc hậu vẫn không nén được lo lắng, nghĩ tới dáng vẻ con gái lớn lúc vừa được người làm trong nhà nói lại tình hình thì sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy đi tìm người yêu.

Không biết năm nay là cái năm gì mà nhà họ Đặng lại phải trải qua nhiều vận hạn như vậy? Phạm Kiên không sao cả, mọi việc đều tốt rồi. Thế nhưng vấn đề ở đây chính là, đám hôn lễ này có lẽ phải lùi lại rồi. Ai, thật là vạn điều xui xẻo!

Bà Thị Giang bóp trán suy nghĩ, gọi nha hoàn vẫn theo bên người lại đọc cho ghi chép tỉ mỉ một lượt. Đại khái chính là dặn dò về việc chuẩn bị lễ lạt đi chùa giải hạn. Chùa trong trấn nhất định phải đi hết một lượt. Còn những nơi nào linh thiêng nổi tiếng khác cũng phải cố gắng đi cho bằng được, ở trấn bên cũng vậy mà đạo bên cũng vậy.

Tuyết Hồ ngồi một bên lặng lẽ nhìn mẹ luôn miệng dặn dò nha hoàn, cúi đầu thở dài. Chân ngoan ngoãn ngồi cạnh nàng, suốt từ lúc đó tới giờ vẫn bám sát không rời nửa bước. Nhưng Tuyết Hồ còn đang bận mải suy nghĩ, chẳng có thời gian mà quan tâm tới nó được.

Phòng khách chỉ có mấy người, không khí thật ảm đạm. Tuyết Liên đã sớm ở phòng của Phạm Kiên, còn Đặng Nguyên từ lúc ra ngoài về tới giờ, vừa hay tin đã vội vã đi tới căn phòng giam giữ thủ phạm. Đặng Nguyên quả thực cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Lần trước đã vậy, lần này lại còn tệ hại hơn rất nhiều lần. Không tránh được giận dữ quay đầu trừng mắt với quản gia, giọng cương quyết:

–Ông mau đi xem lại đám hộ vệ mà ông mượn về đi. Tính cả lần trước, xem xem họ làm được những gì rồi?

Quản gia nhăn nhó dạ một tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi băn khoăn khó xử. Việc đến mức này, biết phạt hay đuổi bọn họ đây?

Lúc Đặng Nguyên quay trở lại phòng khách, bà Thị Giang xem như cũng dặn dò gần xong. Tuyết Hồ vẫn lẳng lặng ngồi đó, bần thần như người không có hồn phách.

Đặng Nguyên ngồi xuống ghế, trước ánh mắt chờ đợi của bà Thị Giang vẫn thong thả uống trà. Chẳng qua tinh ý một chút liền có thể nhận ra ánh mắt có ý của ông liếc tới. Bà Thị Giang là người hiểu biết, sống với nhau mấy chục năm trời như vậy đương nhiên hiểu ra, yên lặng ngồi bên cạnh không hề hỏi nửa câu.

Tuyết Hồ vốn dĩ ở trạng thái trầm mặc, nhưng khi thấy Đặng Nguyên ngồi xuống lâu như vậy vẫn không nói gì, trong lòng dường như hiểu ra được một số chuyện. Hơn nữa nàng cũng biết rõ, người mà kẻ kia muốn giết không ai khác chính là nàng. Phạm Kiên… chẳng qua chỉ thay nàng mang thương tích mà thôi.

Tuyết Hồ ngẩng đầu, đôi mắt buồn bã. Nàng nói giọng kiên định:

–Cha mẹ, con năm nay cũng sắp mười tám tuổi rồi. Có những chuyện không nhất thiết phải giấu con thêm nữa!

Bà Thị Giang ngẩn người nhìn nàng, Đặng Nguyên chỉ lặng lẽ thở dài.

Kì thực ông không muốn con gái chịu tổn thương, thế nhưng đây cũng là một chuyện quan trọng liên quan tới sinh mạng, cũng liên quan tới an toàn sau này của con gái. Đề phòng thế nào thì trước hết cũng phải bắt đầu từ bản thân, chỉ khi nào nó có ý thức tự bảo vệ thì mới đảm bảo được an toàn.

Đặng Nguyên dùng tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, hắng giọng bắt đầu kể:

–Cha đã tra khảo kĩ, người này…

–Ông!

Bà Thị Giang đột ngột ngắt lời, giọng nói quyết liệt. Trong ánh mắt bà hiện rõ ý trách móc tại sao lại nói ra chuyện này. Nhưng Đặng Nguyên đã quyết định trong lòng rồi, không dễ gì thay đổi. Chỉ nhẹ nhàng quay sang phía vợ khuyện nhủ:

–Tuyết Nhỏ cũng nói rồi, nó cũng đã lớn. Những chuyện này tốt nhất nên nói rõ ràng mới tránh được tai họa về sau.

Ông quay lại phía con gái, trong ánh mắt có ẩn chứa một chút buồn.

–Gã là người trong trấn, hôm nay chỉ làm thuê cho người ta mang đồ vào nhà mình. Nhưng việc xảy ra hôm nay là có chủ ý từ trước. Gã muốn giết con.

Lúc Đặng Nguyên nói ra bốn chữ cuối, giọng rất nhẹ.

Bà Thị Giang bàng hoàng đổ người về phía sau, vẻ mặt đau đớn không dám tin.

Còn Tuyết Hồ, một thoáng cả người khẽ run lên. Nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy nhau đặt phía trước, nàng thấp giọng:

–Điều này con cũng biết.

–Gia đình hắn chỉ có bốn người. Trận mưa bão hơn mười bảy năm trước khiến cha mẹ hắn chết đói. Chỉ còn lại một em gái. Con bé cũng vì chuyện lúc đó mà mang bệnh trong người. Nhà lại thiếu tiền, rốt cuộc vài năm trước không trụ nổi nữa, đã qua đời.

Đặng Nguyên kể đến đây thì dừng lại. Có lẽ chẳng ai cần phải nói thêm gì nữa, mọi người đều đã có thể hiểu rất rõ ràng lí do khiến ngày hôm nay hắn muốn giết Tuyết Hồ.

Bà Thị Giang bật khóc, dựa cả người vào nha hoàn đang đỡ bên cạnh. Đặng Nguyên thở dài, lặng lẽ gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn gỗ thành những thanh điệu kéo dài. Tuyết Hồ cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi mặt nhìn những đốt ngón tay.

Đó dường như cũng là những điều nàng âm thầm suy đoán…

Chân từ đầu tới cuối vẫn chăm chú nghe toàn bộ những điều mà Đặng Nguyên nói. Hắn vẫn biết phía sau quá khứ của Tuyết Hồ có một khúc mắc rất lớn gây ra toàn bộ hoàn cảnh hiện tại của nàng. Chắp nhặt những câu chuyện của người làm trong nhà, câu chuyện ngày đó hầu như đều đã vạch ra rõ ràng trong đầu hắn. Thế nhưng hiểu được rồi thì sao? Hiểu được chỉ có thể khiến cho cảm giác xót xa càng thêm nặng nề.

Hắn là một kẻ tu tiên, hắn biết trên đời này thực sự có cái gọi là yêu ma, có cái gọi là điềm báo. Thế nhưng người như nàng lại là yêu quái đầu thai hay sao? Trận mưa bão khốc liệt hơn mười bảy năm trước là do nàng gây ra hay sao? Đó là chuyện nực cười nhảm nhí nhất trên đời mà hắn từng nghe suốt cả mấy trăm năm.

Nhưng hắn chỉ không hiểu, rốt cuộc vì lí do gì mà kiếp này của Tuyết Hồ lại phải gánh chịu nhiều sự khổ sở như vậy. Hắn biết trên đời này có cái gọi là nhân quả luân hồi, chẳng lẽ…

Tuyết Hồ đột ngột lên tiếng, đầu ngẩng cao kiên định:

–Cha à, vậy cha định làm thế nào?

Đặng Nguyên nãy giờ vẫn trầm mặc thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua con gái rồi chuyển ánh mắt ra phía xa, nơi sân trước vắng người chỉ có một vài cây cổ thụ to lớn.

–Cũng biết đó là hoàn cảnh ép buộc con người ta. Thế nhưng… gây họa phải đền tội. Lát nữa sẽ sai người đem gã lên trình quan.

Dừng một lát lại thấp giọng phàn nàn:

–Năm nay là năm gì không biết. Quan binh nhìn cũng phải nhẵn mặt rồi!

Nhưng Tuyết Hồ không nghe được câu phía sau này. Trong đầu nàng chỉ có năm chữ đang không ngừng vọng lại: “gây họa phải đền tội, gây họa phải đền tội…”. Đúng như vậy. Nếu thế tội của nàng thì sao? Nàng làm cách nào để đền bây giờ?

–Cha ơi, con có thể xin một chuyện được không ạ?

Đặng Nguyên không nói gì, chỉ gật đầu.

–Xin cha đừng báo quan nữa. Con biết chuyện này không phải chỉ một mình con có thể quyết định được. Thế nhưng…

Tuyết Hồ hít sâu vào một hơi kìm nén thứ run rẩy đang trào dâng trong người.

–Thế nhưng con cảm thấy bản thân phần nào cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Anh rể đã vậy… nhưng dù sao cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Liệu có thể tha cho gã một đường sống được không ạ?

Bà Thị Giang giật mình nhìn nàng, giọng thảng thốt:

–Tuyết Nhỏ, con…

Đặng Nguyên chăm chú nhìn nàng rất lâu, dường như trong ánh mắt cất chứa một tâm sự nặng nề nào đó, thứ mà suốt hơn mười bảy năm nay ông vẫn chưa từng một lần dám nói ra thành lời.

Phòng khách im lặng rất lâu, giống như lựa chọn, lại giống như chỉ đơn thuần là suy ngẫm lại mọi việc. Cho tới khi Đặng Nguyên giũ áo đứng dậy, giọng nói giống như trút được gánh nặng:

–Con đã muốn vậy… Cha đồng ý. Nhưng con nên hiểu một điều, gã sẽ chẳng bao giờ cảm thấy biết ơn gia đình ta, cũng giống như chẳng bao giờ hết thù hận con.

Lúc nói những lời này, ông đã dùng giọng điệu hết sức tránh tổn thương. Nhưng thái độ, ánh mắt của Tuyết Hồ khiến Đặng Nguyên tin rằng, con gái ông có thể hoàn toàn nhìn nhận được sâu sắc những điều này.

Tuyết Hồ vâng nhỏ một tiếng, vẫn duy trì trạng thái cúi đầu.

Bà Thị Giang cùng với Đặng Nguyên rời khỏi, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Chân kiên trì ngồi bên cạnh nàng, rất lâu. Lần đầu tiên từ lúc xảy ra mọi chuyện tới giờ Tuyết Hồ mới ngẩng mặt nhìn nó, miệng tươi cười nhưng trong đôi mắt đang có nước. Giọng nàng nhẹ như cơn gió thổi qua, chẳng kịp lay nổi một cành lá:

–Chân, đi cùng với chị nhé! Chị bây giờ rất cần có động lực.

Nàng vuốt nhẹ lên đầu con sư tử, cùng với nó đứng dậy rời đi.

Hướng mà nàng đang đi tới này không phải là phòng của nàng, cũng chẳng phải phòng của Phạm Kiên. Nàng lo lắng cho hắn, thế nhưng nàng cũng biết nỗi lo lắng ấy trên đời này không chỉ một mình nàng có. Còn có một người khác có thể lo lắng chu tất hơn nàng, có thể làm tốt hơn nàng, cũng có thể khiến cho người đó khỏi lại nhanh hơn nàng. Trời sinh ra vạn vật, cũng cho chúng có một chức năng của riêng mình. Điều quan trọng cần làm chính là làm tốt chức năng ấy, cố hết sức để hoàn thành nó. Vậy thôi. Thế nhưng trên đời này liệu có ai có thể làm tốt toàn bộ công việc đáng là của mình hay không? Một người nhỏ bé như nàng không trả lời được câu hỏi ấy. Tuyết Hồ chỉ muốn sống tiếp, sống tốt. Còn nhiều việc nữa quan trọng đang đợi nàng phía trước. Nàng tin là như vậy!