Nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân Phong và Quan Thiên Ninh đi xa dần, Nham Yên có chút tiếc nuối nói:

“Thế hệ mới của giang hồ thật là ưu tú, đáng tiếc lại không chịu ở lại làm khách nhà chúng ta.”

Nham Ân không để ý tới tâm tư này của mẫu thân, thay vào đó lại ngập ngừng ngước nhìn cậu mình, rụt rè hỏi.

“Cậu, vừa rồi là cậu cố tình nhường sao?”

Nham Đình cúi xuống, đưa tay xoa đầu đứa bé bên chân mình, thở dài đáp.

“Cứ nghĩ hơn được hắn phần trầm ổn vững vàng, không ngờ lại thua hắn phần liều lĩnh táo bạo. Đúng là tuổi tác lớn rồi…”

Những lời này dường như quá phức tạp so với đầu óc non nớt của Nham Ân, cậu bé đưa đôi mắt bối rối đầy thắc mắc nhìn ông. Nhưng Nham Đình không nói thêm gì nữa, chỉ quay lưng đi vào trong.

Chiến thắng lần này, là Lâm Quân Phong mạo hiểm bản thân mới giành được trong gang tấc. Ông thừa nhận, về điểm này, ông không bằng hắn. Nếu là hai mươi năm trước, ông hẳn cũng liều lĩnh chẳng thua kém gì, chỉ có điều võ công lúc đó lại chẳng so được với hắn bây giờ.

Bởi vậy, Nham Đình mới nói, ông cam bái hạ phong.

*

Rời khỏi Nham gia, Lâm Quân Phong và Quan Thiên Ninh cùng cưỡi ngựa quay về Nam Sơn Minh. Năm xưa khi sư tổ của Lâm Quân Phong muốn an cư lạc nghiệp đã chọn được một chốn thâm sơn cùng cốc không ai biết đến. Hậu quả của việc này chính là Nam Sơn Minh hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Hơn nữa, còn nghèo đến thảm thương. Ở một chốn cách xa thành trấn, cách xa làng mạc thì có thể làm gì để kiếm ra tiền đây?

Mấy năm trước, lúc Quan Thiên Ninh được Lâm Quân Phong cứu về, điều đầu tiên y nhận ra chính là, môn phái nhà mình thật sự không có chút tiền nào. Nếu không nhờ y vài năm nay sứt đầu mẻ trán chạy tới mấy thành thị ven biển mà mở tiệm, gây dựng chút vốn liếng, chỉ sợ hiện tại đến y phục của bọn họ cũng còn may bằng vải thô.

Buổi tối đầu tiên, bọn họ nghỉ lại quán trọ trong một trấn nhỏ. Điều Quan Thiên Ninh không ngờ nhất chính là, khi y vừa khép cửa phòng lại, Lâm Quân Phong lập tức chống tay lên bàn, đỡ lấy cơ thể chút nữa thì ngã xuống. Y vội vàng chạy tới dìu hắn.

“Minh chủ!”

Lâm Quân Phong im lặng, mồ hôi rịn ra hai bên thái dương. Hắn chầm chậm ngồi xuống đất, xếp bằng chân lại tĩnh tọa, ổn định kinh mạch hỗn loạn của mình.

Khoảng một tuần trà qua đi, hắn mới chậm rãi mở mắt ra. Quan Thiên Ninh rút khăn lụa trong tay áo ra, lau mồ hôi trên trán và cổ hắn.

“Minh chủ, là nội thương ư? Có cần phải dùng thuốc của Yến tỷ không?”

Yến tỷ mà Quan Thiên Ninh nhắc tới là Yến Lăng Nhiên, đại phu của Nam Sơn Minh. Lâm Quân Phong thở nhẹ một hơi, trả lời.

“Không đáng ngại. Dùng nội lực quá độ, ảnh hưởng tới luân chuyển kinh mạch một chút mà thôi.”

Thật ra từ trận đấu trước ở Thiếu Lâm Tự, hắn vốn đã có nội thương, lần này lại liều mạng lấy cứng đối cứng với siêu cao thủ công lực hùng hậu như Nham Đình, hậu quả thật ra không đơn giản. Quan Thiên Ninh tuy không nhận ra điều này, nhưng lại vỡ lẽ một điều khác.

“Nói vậy, minh chủ kiên quyết rời đi ngay khi trận đấu kết thúc chính là vì tránh để Nham tiên sinh nhận ra?”

“Nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng.”

Lâm Quân Phong tuy không nhìn ra sát ý từ Nham gia, nhưng trong những môn phái có mặt hôm nay có vài người đều đã từng là bại tướng dưới tay hắn, nếu để lộ điểm yếu, không chừng sẽ dẫn tới rắc rối không cần thiết. Bởi vì vậy mà suốt một đường hắn đều kiềm xuống, chỉ khi đã vào trong phòng trọ ở một thành trấn khác mới để thương thế phát tác ra.

Quan Thiên Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Vết thương này của minh chủ có cần phải dừng lại điều dưỡng không?”

Lâm Quân Phong lắc đầu.

“Không cần, không ảnh hưởng tới việc di chuyển, mỗi ngày ngưng thần điều khí nhiều hơn một chút là được.”

“Tuy vậy ở mãi bên ngoài cũng không phải việc tốt.”, Quan Thiên Ninh tính toán,

“Không bằng lần này bỏ qua việc kiểm tra cửa tiệm, trực tiếp trở về.”

Vốn trong kế hoạch của họ còn có việc đi kiểm tra mấy cửa tiệm của môn phái, nhưng với tình trạng mang nội thương trong người, nhanh chóng trở về tĩnh dưỡng mới là cách tốt nhất.

Hai người bọn họ thương lượng, rốt cuộc đi đến kết quả, Lâm Quân Phong trực tiếp một đường về Nam Sơn Minh, còn Quan Thiên Ninh vẫn tiếp tục hành trình cũ.

*

Thành Lân Phượng là thành trấn nhất định phải đi qua nếu muốn đi tới ngọn núi nơi đại bản doanh Nam Sơn Minh tọa lạc.

Trên ban công của một tòa nhà nằm trong khu phố hoa lệ nhất trong thành cổ, một lão bà đón lấy chim bồ câu đưa thư đang bay đến, mở lấy thư buộc dưới chân nó rồi lập tức đi vào trong.

Bên trong phòng, một nữ tử mặc trang phục màu xanh, dung mạo tầm thường, nhưng phong thái ngang tàng, tay cầm đao, đang ngồi uống trà. Bà lão bước tới, cúi người xuống trình lên bức thư vừa nhận được.

“Chủ nhân, có tin tức rồi.”

“Nói gì?”, Nữ tử hỏi.

“Có người ở dịch trạm nhìn thấy Lâm Quân Phong và Quan Thiên Ninh chia làm hai đường. Lâm Quân Phong đi theo đường cũ về Nam Sơn Minh, Quan Thiên Ninh tách ra đi riêng.”

Nữ tử đặt tách trà lên bàn, cười nhẹ.

“Đúng là cơ hội trời cho! Ta còn đang tính toán phải đối phó Quan Thiên Ninh thế nào, không ngờ hắn vậy mà lại tách ra đi riêng. Còn sợ không mời được minh chủ nhà hắn sao?”

Bà lão suy tư nói.

“Nói thì là vậy, nhưng nếu Lâm Quân Phong không mắc câu thì sao?”

Nữ tử kia lắc lắc đầu đầy mỉa mai, lấy từ trong tay áo ra một sợi dây chuyền mặt bạch ngọc, đong đưa qua lại.

“Võ công có cao tới đâu thì cũng chỉ mới có mười mấy tuổi đầu mà thôi~”

*

Lâm Quân Phong giục ngựa đi đến tối thì gặp thành cổ Lân Phượng. Hắn vào một nhà trọ trong thành nghỉ. Sau khi nhận phòng, hắn dành một canh giờ ngồi điều tức rồi mới xuống lầu gọi đồ ăn tối.

Vừa ngồi xuống bàn đã lập tức có người tiến đến, nhưng không phải tiểu nhị hay chủ quán, ngược lại là một bà lão. Bà ta ăn mặc giản dị, nét mặt cũng không có gì đặc biệt, nhưng bước đi nghe qua liền biết là người có luyện qua chút ít võ công. Bà đi tới trước mặt Lâm Quân Phong, đột ngột hỏi.

“Xin hỏi vị này có phải là Lâm minh chủ?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Quân Phong nhìn xoáy vào mặt bà lão, lạnh nhạt đáp.

“Là ta. Có chuyện gì?”

Bà lão rút từ trong tay áo ra một gói giấy đặt lên bàn, không nhanh không chậm đáp.

“Chủ nhân nhà ta muốn mời minh chủ đi một chuyến. Người nói có thứ này làm tín vật.”

Lâm Quân Phong không mảy may dịch chuyển dù chỉ một ngón tay. Đạo lý không cầm đồ người lạ đưa thì đến trẻ con trên giang hồ cũng biết. Bà lão cũng không khách khí, đưa tay chầm chậm mở gói giấy ra trước mặt hắn.

Bên trong là một sợi dây chuyền mặt bạch ngọc. Mặt ngọc tròn, dương chi trắng khiết trơn nhẵn vấy máu, ngay chính giữa có một chữ dùng kiếm khí khắc vào.

[Trương]

Lúc này, ánh mắt Lâm Quân Phong trở nên nguy hiểm, hắn gằn giọng hỏi.

“Chủ nhân của sợi dây chuyền này đang ở đâu?”

*

Vẫn là tòa nhà trong khu phố ăn chơi của thành cổ, một nhóm người đang tụ tập trong một gian phòng biệt lập. Ngoại trừ nữ nhân cầm đao ngồi ở thượng vị, những người còn lại đều đứng, ai nấy đều cầm sẵn vũ khí trong tay. Chỉ có duy nhất một người bị trói gô lại, nằm trên đất, miệng bị nhét giẻ, quần áo dính đầy máu. Người nọ dù quần áo lôi thôi lếch thếch, lại ở trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra y vốn là một thanh niên rất tuấn tú.

Hòa trong tiếng nhạc từ dưới lầu vọng lên, có tiếng bước chân tới gần, nghe qua tựa như là của một người, nhưng nếu nhĩ lực đủ tốt, sẽ nhận ra còn có một âm thanh cực nhỏ thuộc về một người khác. Giây lát, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Phu nhân, đã mời được Lâm minh chủ đến.”

Nữ nhân ngạo mạn tung một chưởng mở bật cửa ra, cao giọng đáp.

“Lâm minh chủ, mời!”

Lão bà đứng qua một bên, Lâm Quân Phong bước vào bên trong, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, quan sát một lượt. Sau lưng hắn, lão bà sập cửa lại. Ánh mắt Lâm Quân Phong lập tức rơi vào người bị trói kia. Người nọ khi chạm phải đường nhìn của Lâm Quân Phong thì nhắm mắt lại, quay đầu đi. Lâm Quân Phong siết chặt tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, gọi một tiếng.

“Đại ca!”

“Không ngờ tên bỏ đi này vậy mà lại thật sự là anh em của Lâm minh chủ nổi danh trên giang hồ.”, Nữ nhân ngồi trên thượng vị cười một tiếng, “Ta ban đầu còn bán tín bán nghi, cho rằng hắn vì sợ chết mà nói bừa, kéo dài thêm mấy ngày.”

Lâm Quân Phong lúc này mới dời mắt đến ả ta.

“Thả hắn ra.”, Hắn nói, tuyệt đối không phải là đang thỏa thuận.

Nữ nhân kia gật gù nói.

“Thả? Đương nhiên là được. Nhưng điều kiện thì còn phải bàn.”

“Các ngươi muốn gì?”

Nữ nhân cười đáp.

“Cũng không có gì. Ta là người làm ăn, chỉ nói chuyện lợi nhuận. Hiện tại Lâm minh chủ đã thành thần thoại của võ lâm, bí tịch kiếm pháp của Nam Sơn Minh ấy mà, chỉ sợ không ít người tán gia bại sản cũng muốn mua bằng được. Không bằng phiền minh chủ giao ra một bản, đổi lấy tính mạng người anh em này.”

Lâm Quân Phong bước tới một bước, định nâng người dưới đất dậy, nhưng mũi đao của nữ nhân đã lập tức lướt tới cạnh động mạch trên cổ con tin. Ả đưa ngón

trỏ lên, lắc qua lắc lại.

“Lâm minh chủ chớ nên nóng vội. Chúng ta bàn xong điều kiện sẽ có thời gian cho anh em các người hàn huyên.”

“Để đại ca ta đứng dậy nói chuyện.”, Lâm Quân Phong cũng không dễ dàng thỏa hiệp.

Nữ nhân kia sức lực không nhỏ, dùng một tay kéo thanh niên đang nằm dưới đất lên, lại tiếp tục gác đao lên cổ y. Một tay khác của ả kéo giật miếng vải trong miệng thanh niên ra.

Lúc miếng giẻ bị kéo ra còn mang theo một ít máu của người nọ. Y vẫn một mực nhắm chặt mắt, không nhìn Lâm Quân Phong. Thế nhưng Lâm Quân Phong thì lại mềm giọng xuống, gọi hắn.

“Đại ca. Trả lời ta.”

Thanh niên đó chuyển động hầu hết lên xuống một hồi, nét mặt nhăn lại, mãi một lúc sau mới khó khăn nói thành lời.

“Quân Phong, xin lỗi.”

“Vì sao lại tới nông nỗi này?”

Võ công của người nọ, hắn vẫn biết rõ. Tuyệt đối không phải là đối tượng có thể dễ dàng chịu trói.

Người thanh niên cười khan một tiếng, thảm thương đáp.

“Năm đó phụ thân đã phế hết võ công của ta rồi.”

Trong đầu Lâm Quân Phong tựa như có tiếng sét nổ vang. Hắn không tin được mà nhìn chằm chằm vào người kia. Năm đó, y vô thanh vô tức rời đi, hóa ra…

Nữ nhân ngáp một cái rồi nói.

“Thăm hỏi có thể để sau. Chỉ cần minh chủ đáp ứng giao ra bí tịch, ta tự nhiên sẽ thả người.”

Lâm Quân Phong dời ánh mắt khỏi thanh đao đang đặt trên cổ thanh niên kia, nhìn vào mắt nữ nhân nọ.

“Các người không sợ bí tịch ta giao ra là giả?”

Nữ tử ung dung đáp.

“Người anh em này của ngươi đã nuốt qua một viên thuốc của bộ tộc ta. Năm ngày sau phải uống thuốc giải một lần. Tiếp theo mười ngày nữa, uống thuốc giải lần hai. Nếu không thì… Lâm minh chủ chắc cũng biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Ngươi giao bí tịch ra, ta sẽ giao thuốc giải lần đầu. Sau khi kiểm tra bí tịch, đương nhiên sẽ giao thuốc giải lần hai.”

Sát khí hiển hiện trên mặt Lâm Quân Phong.

“Vậy làm sao để biết các ngươi giữa đường không gây thêm khó dễ cho hắn?”

Nữ tử nhún vai.

“Dễ thôi, thuốc đã nuốt, thật ra người có giao lại cho ngươi cũng không thành vấn đề.”

Nữ tử rút đao ra, đẩy thanh niên kia về phía Lâm Quân Phong. Hắn lập tức đưa tay ra đón lấy y, rồi rút kiếm chém đứt dây trói tay và chân y. Thanh niên nọ chật vật muốn đứng thẳng dậy, nhưng xem chừng chân y bị ăn không ít đòn, đứng cũng không vững. Lâm Quân Phong để y dựa vào người mình, lấy tay y khoác qua vai hắn. Từ đầu đến cuối, y đều trầm mặc, không muốn nhìn vào mắt hắn.

Nữ tử búng ngón tay bên lưỡi đao, cười nói.

“Bốn ngày sau, vẫn tại nơi này, ta chờ minh chủ đến. Ngài cũng không cần nhọc lòng nghĩ đến chuyện tự tìm thuốc giải làm gì, đã là thuốc độc bí truyền, thì dù có là thần y cũng không giải được trong vài ngày đâu.”

Lâm Quân Phong hừ lạnh, xoay người đỡ kẻ kia bước đi. Hắn vừa trở lưng, lập tức cảm nhận được sát khí ập tới.

Nữ nhân kia vậy mà lại trực tiếp huơ đao chém tới lưng hắn! Những lâu la đứng xung quanh cũng đồng loạt xông đến.

Lâm Quân Phong theo phản xạ nhanh như chớp đem người trên vai mình xoay sang phía an toàn, sau đó nâng kiếm lên đỡ thế công của nữ nhân kia. Trong tích tắc đó, một lưỡi dao mỏng như cánh ve từ phía sau lưng cắm phập vào bả vai hắn.

Lòng Lâm Quân Phong chợt lạnh.

Từ góc độ đó, có thể đâm trúng hắn chỉ có một người.

Chỉ có một người mà thôi.

*

Đến tận nửa đêm, lão bà mới dẫn đám người lùng sục trở về, cúi đầu báo.

“Chủ nhân, chủ công, không tìm thấy.”

Nữ tử cầm tách trà trên bàn ném mạnh xuống đất, vỡ loảng xoảng.

“Vô dụng! Hắn đã bị thương mà cũng để sổng!”

Người thanh niên đang ngồi trên chủ vị xua tay, lắc đầu nói.

“Không cần mắng chúng. Nếu có thể dễ dàng bị bắt, hắn đã không phải là Lâm Quân Phong.”

Nử tử quay qua, không cam lòng nhìn những vết bầm tím trên người đối phương.

“Nhưng tướng công đã vất vả chuẩn bị như vậy…”

Người nọ sờ sờ vết thương trên mặt mình, thở dài.

“Biết làm sao được. Không làm ra vài vết thương thật thì làm sao qua mắt được hắn?”

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài. Hắn diễn một màn kịch công phu như vậy, không tiếc tự làm cho bản thân mình bị thương, cũng chỉ để có thể tự tay mình đâm được nhát dao này vào người Lâm Quân Phong. Nếu không phải mấy năm trước bị phế hết võ công, không biết chừng hắn còn có thể liều mạng đấu một trận với y, cũng không nhất định phải dùng tới kế sách hèn hạ như vậy. Có điều, cơ hội này cũng chỉ có một lần mà thôi, sau này không cách nào lại gần đứa em trai bé nhỏ này nữa rồi.

Hắn cười khẽ, tiếng cười mắc lại trong cổ họng, ánh mắt tối sẫm lại. Sau này hắn còn gặp lại y làm gì? Chỉ sợ qua hết đêm nay, y còn thảm thương hơn hắn năm đó, còn đáng để hắn gặp mặt sao? Mấy ngày trước y vừa được xưng tụng là giang hồ đệ nhất cao thủ, bây giờ hắn sẽ mở lớn mắt chờ xem mất hết võ công, y làm sao sống tiếp được. Hắn nắm chặt thành cửa sổ, thì thầm với màn đêm.

“Quân Phong à, đừng trách đại ca đâm ngươi một đao, nhất định phải trách sư phụ ngươi thiên vị, nhất định phải trách bản thân ngươi ngu ngốc. Mùi vị mất hết tu vi, mất hết hy vọng, ngươi cứ từ từ thưởng thức đi.”