Mở đầu

◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈

Quái vật là điều mà người ta sẽ nói về cô ấy. Ngoại hình có thể trông như một cô gái trẻ nhưng đã sống hơn 400 năm. Tuy nhiên cô căm thù đôi mắt mình. Cô ghét chúng tới nỗi đã từng cân nhắc việc móc chúng ra khỏi hốc mắt. Cặp mắt đỏ có thể kiểm soát con người. Quyến rũ họ, lừa dối họ, khiến họ tuân theo mọi mệnh lệnh của cô. Vì lý do ấy, cô luôn chọn sự cô độc. Tự mình sống một cuộc đời lặng lẽ và buồn tẻ. Cũng chính vì vậy, cô đã tìm kiếm cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ xóa tan nỗi cô đơn đã làm cô phiền muộn suốt bấy lâu nay.

▼▼▼

“Thật nhàm chán”

Trong một đêm tĩnh lặng khi thế giới đang say giấc nồng, tận sâu trong những ngọn núi của Rumani có một khu rừng với những hàng cây quanh co, lộn xộn đến mức có thể gây nhầm lẫn với một mê cung. Ánh sáng của nền văn minh chẳng thể chạm tới nơi sâu thẳm này, không khí trong lành không hề ô nhiễm, chỉ có duy nhất một dấu hiệu sự sống – Một lâu đài đơn độc đứng dưới bầu trời đầy sao. Đó là một lâu đài cổ trên sườn núi. Trông nó tồi tàn và xuống cấp đến mức dường như một cú đập nhẹ cũng khiến lâu đài sụp đổ thành những viên đá cùng đống dây thường xuân leo trên tường. Sự hiện diện của nó đủ mạnh để tạo cảm giác rằng nó đã đứng đó hàng trăm năm, thậm chí trước cả khi khu rừng phát triển. Sâu trong lâu đài ấy, tận cuối căn phòng nơi vua ngự tọa, có một cô gái trẻ đang ngồi trên ngai vàng xa hoa, chiếm lấy vị trí thuộc về chủ nhân trước đây của lâu đài.

Cô sở hữu một mái tóc bạc. Để phù hợp với vóc dáng nhỏ bé, cô mặc trên mình một chiếc váy diềm xếp ren đen trắng như bàn cờ Othello – một chiếc váy mang phong cách gothic lolita. Ánh trăng phản chiếu trên mái tóc dài đến eo của cô, chảy dài xuống ngai vàng như một dòng nước, Không thể không nhắc đến hàng mi dài cùng đôi mắt màu hồng ngọc của cô tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong căn phòng thiếu sáng.

“Này, ngươi”

“Vâng?”

Bằng tông giọng lạnh lùng và vô cảm, cô lên tiếng gọi người đang ở cùng trong căn phòng. Một người đàn ông quỳ xuống trước mặt cô. Thực tế cảnh tượng anh ta quỳ xuống như vậy khiến anh trông như một tín đồ trung thành ngoan đạo. Cô gái không hề biết tên anh ta. Cô cũng chẳng biết anh ta là ai. Tất nhiên, anh đã giới thiệu bản thân mình trong lần đầu gặp gỡ nhưng cô chẳng hề để tâm tới điều này. Ít nhất, dường như anh ta tới từ nhà thờ. Rõ ràng anh đã nhận nhiệm vụ giải quyết lũ quái vật đã biến những ngọn núi này thành địa bàn của chúng. Nhưng tất cả những điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa. Cô cũng không đạt được bất cứ lợi ích gì khi biết tên của anh ta. Ngay khi người ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đỏ thẫm của cô, mọi thứ đã quá muộn. Dù là đàn ông, phụ nữ, quý tộc hay dân thường, đừng nói đến con người hay động vật, bất kỳ sinh vật sống nào cũng ngay lập tức quỳ xuống giống như người đàn ông này. Họ không thể chống lại mệnh lệnh của cô hay bất kể điều gì cô yêu cầu. Nếu cô bảo họ giải trí cho mình, họ sẽ hành động như lũ hề để chọc cười cô. Nếu cô ra lệnh cho họ tự sát, họ sẽ làm mà không hề do dự. Theo nghĩa đó, vào giây phút nhìn vào mắt cô, họ đã trở thành những con rối, không còn là một con người bình thường nữa.

“Ta đã thấy cả ngàn người như ngươi” Cô gái nheo mắt nói với khuôn mặt mờ nhạt. “Tới đây để đánh bại con quái vật xấu xa, ngươi xuất hiện trước mặt ta để rồi kết thúc quỳ xuống như thế này sao. Ngươi dâng hiến bản thân cho ta. Luôn là như vậy. Chẳng có gì thay đổi và điều đó khiến ta phát chán”

Câu cuối giống một lời nhận xét vô thưởng vô phạt hơn nhưng khuôn mặt anh ta vẫn đỏ bừng. Chỉ cần dành cho anh ta một chút chú ý dường như cũng khiến anh tràn ngập niềm vui. Thậm chí ngay cả im lặng hoàn toàn cũng có thể mang lại sự thích thú. Trong khi khuôn mặt đỏ bừng, toàn bộ cơ thể anh run rẩy như thể không kiềm chế được sự phấn khích. Đối mặt với điều đó, cô gái cảm thấy thật ghê tởm và đê tiện. Ánh mắt lạnh lùng của mà cô hướng về phía anh ta cuối cùng đã chuyển thành một cái nhìn khinh miệt mà người ta dành cho côn trùng.

“Vậy trong số hàng ngàn người kia, liệu người có phải kẻ cuối cùng cũng khiến ta cảm thấy thích thú?”

“Vâng, tất nhiên là như vậy”

Người đàn ông gật đầu và tiến lại gần cô gái, dâng lên một vật đang cầm trong tay. Cô gái nhận ra đây là một cuốn sách đặc biệt với tiêu đề tiếng Nhật. Tuy nhiên cô chưa từng thấy quyển sách đó trước đây.

“Chà, ít nhất trông nó cũng có vẻ thú vị”

“Thật nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Sau cùng, thần đã đảm bảo cuốn sách này được chuyển qua đại dương vì nó không được bán ở đất nước này –”

Người đàn ông sắp sửa độc thoại một cách vui vẻ về cuốn sách mà anh đã mua nhưng ngay lập tức ngậm miệng lại. Lý do cho việc này rất đơn giản – một vệt máu đỏ xuất hiện trên cổ họng anh ta. Dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ đó nhảy múa trong không khí, hút cạn sinh lực của anh ta. Cuốn sách được cô gái thu lại ngay trước khi rơi ra khỏi tay người đàn ông. Về phần bàn tay cô, móng tay của chúng đã chuyển sang đỏ hệt như màu mắt. Người đàn ông mở to mắt kinh ngạc nhưng nhanh chóng trở nên mơ màng như đang chìm đắm trong thích thú. Và rồi biểu cảm của anh ta chuyển sang sung sướng.

“Phần thưởng của ngươi đây”

Cô nhẹ nhàng nhấc người ra khỏi ngai vàng và đưa lưỡi dọc cổ người đàn ông. Dòng máu chảy ra từ đó được liếm sạch, tạo thành vệt dài như đường đi của ốc sên. Cô thưởng thức vị máu trong miệng như thể đang nếm một ly rượu vang.

“Chấp nhận được, ta có thể nói vậy”

Và rồi, không chút do dự, cô cắm nanh vào cổ anh ta, hút sạch số máu đang trào ra. Âm thanh đôi môi thưởng thức vị máu cùng tiếng liếm vết thương tràn ngập khắp căn phòng im lặng. Trong qua trình này, người đàn ông dần tái nhợt nhưng trái ngược với việc đó, biểu cảm của anh ta chậm rãi nhưng chắc chắn đang tan chảy trong khoái cảm. Cuối cùng anh đã không thể chống lại lực hấp dẫn của mặt đất mà ngã xuống.

“Puah!”

Cô gái nhấc nanh ra khỏi cổ người đàn ông, dùng cổ tay lau đi thứ chất lỏng đang tràn ra. Tất cả sự chú ý của cô hướng về cảm giác thỏa mãn sau no bụng đến nỗi cô chẳng thèm bận tâm đến kẻ đang ngã ngục ra đất. Thực tế cô chỉ đơn giản để anh ta nằm đó, chuyển sự tập trung về phía cuốn sách. Nhưng đó không phải bất kỳ loại sách nào – mà là một cuốn truyện tranh shoujo. Phần lớn những cuốn truyện như vậy thường tập trung vào chuyện tình yêu cùng sự lãng mạn và cuốn sách trên tay cô cũng không ngoại lệ. Một cuộc gặp gỡ định mệnh với người sẽ thay đổi cuộc đời bạn, dần thân thiết với nhau và cuối cùng là hẹn hò, nhận được một món quà, cãi vã, làm lành, và như vậy … Tất cả nghe thật đơn giản nhưng cô gái chưa từng trải nghiệm bất kỳ điều tuyệt vời nào trong số chúng.

“…Oh, thật ghen tị làm sao” Cô lẩm bẩm mà không hề hay biết.

Không mất nhiều thời gian để cô hoàn toàn chìm đắm vào bộ truyện tranh shoujo trước mặt. Cô sẽ đọc mọi chi tiết dù là nhỏ nhất, sử dụng toàn bộ thời gian trên thế giới – thứ mà cô có. Một vài tiếng sau, sau khi hoàn thành bộ truyện, một tiếng thở dài đầy mãn nguyện đã thoát ra. Cô phải chấp nhận nó thú vị và vui vẻ đến thế nào. Nhưng đồng thời cô cũng nhận ra một điều đau lòng. Đây là bộ truyện tranh shoujo duy nhất mà cô có. Vậy nghĩa là ---

“… Có vẻ như mình phải mạo hiểm tới Nhật Bản một chuyến’

Cô đứng dậy khỏi ngai vàng và chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, rời bỏ lâu đài sau hơn 400 năm không hề bước chân ra ngoài. Với một chiếc túi chứa quần áo và hành lý cần thiết trên vai, cô quay đầu lại một lần nữa.

“Ta sẽ trở lại”

Tất nhiên, chỉ có sự im lặng đáp trả từ lâu đài trống. Trong giây lát, một nét buồn thoát xuất hiện trên khuôn mặt nhưng cô đã đóng lại cánh cửa phía sau. Đó là ngày mà cô gái có mái tóc bạc – Rumia Selviason – lên đường tới Nhật Bản.