Khi cậu mở mắt ra thì Heda đã trở về. Cô giục Tae Ho dậy, đưa cậu ta hai mẩu bánh mì nhỏ kèm theo một chút cháo bia [note38771]trước khi đến giờ vào lớp. Trong một nơi mà bạn có thể tạm gọi là lớp học, ở đó chỉ có một chiếc bàn và một tấm bảng đen.

“Giờ thì khởi động với mấy bài học căn bản trước nhé. Bởi những thứ cơ bản nhất cũng chính là những gì quan trọng nhất."

Heda đằng hắng một lần nữa và đập tay vào mặt bảng.

“Chúng ta đang phải chiến đấu chống lại thứ gì? Và tại sao?”

Thật chẳng hợp lý tí nào khi mà chỉ bảo cậu ta ra ngoài và chiến đấu. Chí ít cũng phải cho Tae Ho biết thứ mà chúng ta phải đối đầu.

Trông cu cậu tỏ ra vẻ hứng thú, Heda liền hít một hơi rồi cầm phấn vẽ lên bảng. Có tổng cộng mười hình tròn. Cô vẽ ba cái theo chiều ngang và chiều dọc để tạo thành chín hình, cái cuối cùng thì được thêm vào phía bên trái.

“Đây là Asgard và Cửu giới. Chỗ này chính là chốn tọa lạc của Asgard và Midgard, cả Valhalla cũng ở nơi đây."

Rồi Heda liền vẽ một dấu ‘V’ lên một hình tròn nằm bên cạnh và phía trên vòng tròn phụ khác và nói.

“Hành tinh ở trên Asgard là một đền thờ, và ở dưới nó là Olympus. Ba hành tinh này đều cùng nằm ở trên một tiền tuyến.”

Tuy đền thờ là một chuyện, nhưng thế giới Olympus mới là thứ khiến Tae Ho phải để tâm đến nhiều hơn. Liệu đó có phải là nơi những vị thần như Zeus, Hera và Athena trú ngụ không?”

‘Chẳng ai dám nói là không cả.'

Bởi vì những vị thần như Thor hay Odin thật sự tồn tại.

Vì lẽ đó, Tae Ho liền hỏi một câu quan trọng nữa.

“Còn hành tinh này thì sao?”

Cậu chỉ vào cái vòng kế bên Asgard.

Nếu Asgard và những hành tinh ở trên và dưới nó là tiền tuyến, thì có nghĩa là cái hành tinh nằm cạnh Asgard không thuộc khu vực chiến sự ấy.

Dưới câu hỏi của Tae Ho, Heda liền bật cười cay đắng và đánh dấu X lên vòng tròn.

“Nó đã bị phá hủy. Thực tế rằng chỉ có chín hành tinh chứ không phải mười. Vì một cái đã bị “bay màu”. Chúng ta có nên gọi là Asgard và Bát Giới không nhỉ?”

Đúng ra, hành tinh đó ở tuyến đầu, nhưng từ khi nó bị phá hủy thì Asgard, đền thờ và Olympus trở thành tiền tuyến.

Heda để viên phấn bên cạnh vòng tròn khác ở bên trái rồi nói.

“Ngoài nơi này thì còn có Muspelheim, hành tinh của những tên khổng lồ. Từ nơi đó bọn người khổng lồ, ác quỷ và yêu quái đi đến đây.”

Theo hướng từ trái sang phải, một mũi tên được vạch ra. Heda liền chỉ vào hình tròn ở bên phải Asgard.

“Hành tinh của cậu thuộc hậu phương chứ không tọa lạc tại tiền tuyến. Điều đó minh chứng cho sự tàn phá mà chiến tranh mang lại đã bắt đầu khiến cho hậu phương bị tác động, có lẽ thế. Vậy đấy, trường hợp của cậu không phải không có nên có thể đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

Cô nói một cách nhẹ nhàng nhưng Tae Ho thì không thể chấp nhận điều đó dễ dàng như vậy được. Đặc biệt là đoạn sự tàn phá của trận chiến.

“Sau cùng thì điều quan trọng vẫn là chúng ta đang chiến đấu chống lại kẻ thù của cả nhân loại, cái lũ muốn tuyệt diệt thế giới này.”

Trong thần thoại, Valhalla là một nơi nghỉ ngơi và tập luyện của những chiến binh để chuẩn bị bước vào trận đánh tới. Tuy nhiên Valhalla này không giống như vậy. Có những binh lính đã từng chiến đấu, rồi cả một hành tinh từng tồn tại trước kia đã bị hủy diệt.

“Ragnarok.”

Tae Ho vô thức nói ra. Cậu không biết quá nhiều về thần thoại Bắc Âu nhưng có một số thứ mà cậu ta vẫn nắm rõ.

Hoàng hôn của chư thần.

Cuộc chiến cuối cùng mà bạn thậm trí có thể gọi nó là chương kết của sử thi Bắc Âu.

“Phải. Bây giờ chúng ta đang tiến hành trận Ragnarok, thế giới của chúng ta đang có nguy cơ bị diệt vong. Đó là lý do chúng ta phải chiến đấu. Để bảo vệ thế giới của chúng ta, huỵch toẹt ra là để sống.”

Bởi vì nếu chúng ta thua thì thế giới sẽ bị hủy diệt. Chẳng phải mỗi mình Asgard không đâu mà cả những hành tinh nằm ở sau nó nữa.

Tae Ho nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng khô khốc. Sau đó, Heda bỗng nở nụ cười một cách thảm hại rồi nhún vai và nói.

“Không cần sợ. Tình trạng này là thứ mà chúng ta đã đối mặt hơn cả trăm năm nay rồi. Hãy để các thành phần tay to mặt lớn đảm nhiệm những cuộc chiến lớn và để bọn tôi tập trung vào cuộc chiến trước mắt."

Heda chớp mắt nhẹ và lại gần Tae Ho sau khi đặt phấn xuống.

“Rank của cậu vẫn còn thấp nên cậu không thể tham gia những trận đại chiến được. Có thể coi như cậu chỉ tham gia mấy cuộc chiến cỏn con như ngày hôm qua."

“Cuộc chiến cỏn con?”

Trận chiến hôm trước à? Mặc dù cả Thor cũng đích thân tham gia trận chiến đó.

Trước câu hỏi của Tae Ho, Heda chớp mắt một thoáng rồi gật đầu như thể đã hiểu.

“Thor thích ở ngoài tiền tuyến. Trên tất thảy, trận chiến hôm qua là nơi mà những người mới đột ngột bị gửi đến đúng không? Ngài ấy đã lo lắng đấy.Kể cả khi ngài trông như vậy thôi, nhưng ở khía cạnh nào đó thì rất hiền hậu đó."

Tae Ho nhớ lại hình ảnh của Thor mà cậu nhìn thấy hôm trước. Thật khó để mà liên tưởng cảnh tượng những tia chớp xanh giáng xuống đó với sự hiền hậu của ông, tuy nhiên cậu có cảm thấy tốt hơn một chút. Bởi vì điều đó có nghĩa rằng kể cả thần thánh thì một khía cạnh nào đó thì họ vẫn là con người.

“Này, Heda.”

“Sao vậy?”

“Tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

“Bất kỳ thứ gì.”

Heda mang ghế đến và ngồi trước mặt Tae Ho. Cậu hít một hơi rồi hỏi một câu mà cậu đã thắc mắc từ tận hôm qua.

“Tôi…..có thể trở về nơi tôi từng sống trước đó không?”

Cậu từng chết một lần nhưng cậu đã được ban cho một cuộc sống mới.

Heda chậm rãi gật đầu.

“Nếu trận chiến kết thúc vào một ngày nào đó, như cậu nói. Và tất nhiên, khi mà chỉ phe ta giành được thắng lợi."

Bởi vì khi cuộc chiến kết thúc, với các chiến binh, thì những đền bù tương xứng sẽ đến với họ thôi.

Tae Ho cảm thấy hài lòng. Bạn có thể nghĩ rằng điều đó thật mơ hồ nhưng nhiêu đó là quá đủ để cho cậu ta môt câu trả lời ngay bây giờ rồi.

“Hơn nữa, cậu hiểu lí do khiến chúng ta chiến đấu rồi đúng không? Giờ thì hãy vào bài học luôn nào. Cậu buộc phải trở nên mạnh hơn một cách nhanh chóng để thăng cấp bậc và có đựơc đãi ngộ tốt hơn. Cậu đang làm những việc đó nhưng bây giờ cậu không phải nên được nhận được sự đãi ngộ tốt hơn sao?”

Heda vui vẻ nói và lại đi lên bảng lần nữa.

“Đầu tiên, tôi sẽ dạy cậu cách sử dụng Runes, thứ mà cậu thu thập được hôm qua. Các vị thần đã tạo ra một hệ thống phát triển cho những chiến binh ở Valhalla. Một cách thức đơn giản để dùng runes cho việc củng cố năng lực của cậu.”

Heda vẽ một hình ngũ giác.

“Chỉ số được chia thành năm nhánh lớn. Sức mạnh, bền bỉ, nhanh nhẹn, mana, tập trung. Ba cái đầu đã rất rõ ràng rồi và mana liên quan đến ma thuật. Nếu cậu mạnh hơn thì ma pháp của cậu cũng trở nên mạnh hơn và đồng thời có thể kháng lại nó. Có nên gọi tập trung là sức mạnh tinh thần không nhỉ? Nếu cậu tăng nó thì sự tập trung và khả năng kháng đòn tâm lý của cậu cũng tăng lên.”

Nó là một hệ thống đơn giản như Heda nói. Tae Ho nhớ lại những từ mà cậu ta nghe từ Bjorn hôm qua và hỏi.

“Có phải mana liên quan đến saga không?”

Vì dù có nghĩ nhiều thế nào về trận chiến hôm qua, thì điều quan trọng nhất chắc chắn là saga.

“Saga thực sự là dạng ma thuật rất đặc biệt, vậy nên kể cả khi nó mạnh ngang với mana rune của cậu nhưng điều đó không có nghĩa là nó thực sự mạnh như vậy[note38772]. Đôi khi nó bị chi phối bởi khả năng tập trung thay vì chỉ bị ảnh hưởng bởi mana. Cậu có thể nói nó thay đổi tuỳ thuộc vào nguồn gốc của nó."

Bjorn cũng từng nói một điều tương tự như vậy.

Heda tiếp tục nói.

“Saga là một câu chuyện. Là một sự truyền tải. Càng nhiều người biết đến nó, càng nhiều người tin nó thì saga của cậu càng mạnh hơn. Mặc dù có những trường hợp hiếm thấy, đôi khi sức mạnh của saga trở nên mạnh hơn so với lúc ban đầu. Nó giống như là trong quá trình đang truyền tải thì đường truyền bị vỡ vậy."[note38773]

Như thể là câu chuyện về một con rắn to bị bắt được phóng đại thành truyền thuyết về một con rồng bị bắt vậy.

“Nhưng hầu hết chiến binh đều không thể phát huy hết sức mạnh ban đầu của Saga. Đó là bởi họ không hiểu rõ tường tận về Saga.”

Heda dừng lại một lúc và đến gần Tae Ho.

“Saga của những chiến binh hạng thấp nhất và hạng thấp khá đơn giản. Đa số khiến cho họ mạnh hơn hoặc nhanh hơn. Tất nhiên, nó là một sức mạnh còn thiếu quá nhiều thứ để gọi là sức mạnh riêng của Saga.”

Saga của Bjorn làm nắm đấm của ông tung ra to hơn và mạnh hơn. Và Saga của Tae Ho bây giờ khiến cậu nhanh hơn.

“Saga là sự vật chất hóa của một truyền thuyết. Là sự tái hiện của một câu chuyện. Vì vậy, tác dụng của saga là rất lớn.Ngoải ra, rất nhiều kĩ năng chỉ có thể được tạo ra trong saga.”

Heda nhẹ nhàng mở bàn tay ra khi nói. Sau đó, một ngọn lửa xuất hiện trên lòng bàn tay cô ấy và trở thành một thanh kiếm lửa.

“Cậu có thể tạo thành vũ khí như vậy hoặc có thể biến đổi nó. Thậm chí cậu có

thể triệu hồi quái vật hoặc cả một đội quân.”

Anh hùng không phải là người duy nhất nhất xuất hiện trong sử thi.

Tae Ho nhớ về truyền thuyết về Excalibur. Nếu sử thi về vua Arthur tồn tại, thì có phải ông không thể triệu hồi thanh Excalibur không?

Heda nắm lấy thanh kiếm lửa và tiến lại gần Tae Ho một chút. Cô dùng ngón tay ấn vào ngực của Tae Ho và nói.

“Hãy nhớ rằng saga là câu chuyện chỉ thuộc về riêng cậu. Nó là một bản ghi chép về cuộc sống của cậu và một huyền thoại sẽ được sinh ra từ đó. Người mà có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của saga không ai khác ngoài cậu.”

Câu chuyên của game thủ chuyên nghiệp Lee Tae Ho.

Truyền thuyết về kỵ sĩ rồng Kalsted.

Tae Ho bắt đầu cảm nhận được nhịp tim của cậu. Cậu cảm thấy sức mạnh của saga trở nên mạnh hơn.

Ngay lúc đấy.

Tòa tháp chuông ở trung tâm hòn đảo nhỏ bắt đầu rung. Một âm thanh nhanh và ồn ào.

Họ theo phản xạ nhìn vào nó sau đó trao đổi ánh mắt với nhau. Heda cau mày và nói:

“Cậu biết đây có nghĩa là gì rồi chứ?”

“Đó là lệnh ra trận.”

Heda gật đầu. Sau đó lấy một vài thứ trong một chiếc hộp lớn mà có vẻ như cô ấy đã mang tới đây từ trước.

“Cầm lấy. Đây là trang bị của cậu.”

Một cái mũ rất đơn giản và một bộ giáp da. Một cái khiên tròn có biểu tượng của Idun được khắc trên đó và một thanh kiếm.

Chúng không phải là những vũ khí huyền thoại hoặc giống như vậy nhưng chúng vẫn tốt hơn những thứ cậu nhận ngày hôm qua.

Heda mặc giáp cho Tae Ho và nhanh chóng rời khỏi lớp học.

“Cậu có thể thấy cánh cửa tím ở đó, đúng không? Nếu cậu đi qua nó cậu sẽ thấy được trạm chờ. Cậu sẽ được tập hợp ở đó và ra chiến trường.”

Cậu ta thấy một vòng tròn lớn màu tím ở dưới tháp chuông lúc này. Nó giống như cổng dịch chuyến cậu thấy trong game.

Tae Ho nghĩ về trận chiến hôm qua. Nó là nói dối khi bảo rằng cậu không sợ khi quay lại nhưng cậu không còn lựa chọn nào. Nó là thứ mà cậu phải chấp nhận.

Tae Ho hít một hơi và bước về cửa Tím. Heda kéo tay Tae Ho lại và khiến cậu ta nhìn mình.

“Đừng chết đấy.”

Nó là những từ đơn giản nhưng nó có nghĩa là cô không đùa và

rất nghiêm túc. Vì vậy mà Tae Ho cười gượng và nói.

“Cô nói là chúng ta chưa chết.”

“Kể cả vậy.”

Heda lúng túng mỉm cười và nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm. Cô đừng trước cửa Tím với Tae Ho.

“Cô sẽ đi cùng tôi chứ?”

“Tôi sẽ tới một trận chiến khác. Mệnh lệnh là thế.”

Heda lấy ra cái vòng cổ ở dưới lớp áo. Viên ngọc màu tím ở trên mặt dây chuyền tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

“Heda, đừng chết đấy.”

“Hãy chăm sóc bản thân cậu. Đừng để bị thương đấy.”

Tuy lời nói của cô sắc bén nhưng cô vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Bọn họ nhìn về phía trước một lần nữa. Cả hai người bước qua cánh cửa Tím ấy cùng một lúc.