Một tiếng nổ lớn phát ra. Tôi giật mình theo phản xạ, khiến cái ly đang lau trượt ra khỏi bàn tay.

“A.”

Tôi với tay ra đỡ, nhưng các ngón tay vẫn để vuột mất.

Chiếc ly tôi đã không thể cứu bị hút xuống sàn nhà, tôi có thể nhìn nó rơi như một cảnh quay chậm vậy. Nó va vào mặt đất tạo nên một âm thanh giòn giã, và thứ đã từng là chiếc ly thủy tinh giờ trở thành vô số những mảnh nhỏ.

“Ôi trời. Yuu, có làm sao không?”

Già Gol đang ngồi ở quầy bar hỏi, tay vẫn chống cằm.

“Cháu không sao. Mà có cái gì vừa nổ ấy nhỉ?”

“Chẳng biết.”

Già Gol hờ hững há miệng ngáp.

Tiếng nổ ấy vang vọng khắp cả thành phố, nhưng ổng còn không buồn đếm xỉa tới.

“Không phải có một vụ nổ trong thành phố là việc nghiêm trọng sao?”

Nghe vậy, già Gol bèn xua tay nói.

“Mấy vụ nổ là chuyện nhỏ và sẽ được xử lý nhanh thôi. Nếu lần nào nghe thấy tiếng nổ cũng cuống cuồng lên, cháu sẽ sớm kiệt sức đấy.”

Hừm, vậy ra ở thế giới này có vụ nổ là điều bình thường.

Mấy năm trước, tôi đột nhiên xuất hiện ở cái thế giới kỳ ảo này. Cư dân ở đây và những phong tục của họ rất khác so với những gì tôi quen thuộc.

Tôi đang điều hành một quán cà phê, và có nhiều khi nhận thức của tôi với khách hàng hoàn toàn khác nhau. Những lúc ấy họ thường coi tôi như một kẻ lập dị.

Suýt nữa là tôi đã chấp nhận những lời của già Gol… Nhưng mà chuyện đó thật vô lý!

“Bình thường có phải cái gì cũng nổ đâu, bộ xung quanh ông toàn những thứ biết phát nổ à?”

Thế giới này có công nghệ phép thuật hết sức phi thường, nhưng kiểu gì cũng không thể có chuyện thường xuyên có thứ phát nổ được.

Tôi lấy chổi và gầu hót từ trong kho ra, cẩn thận quét những mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn. Cho dù phép thuật có phổ thông đến mức nào đi nữa, nó cũng chẳng thể chữa lành một cái ly vỡ. Ly thủy tinh tương đối đắt, nhưng tôi biết tính tiền ai bây giờ? Tôi muốn phàn nàn với thủ phạm đã gây ra vụ nổ vừa rồi.

Một tiếng nổ lớn như vậy tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy, không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Nó nghe không giống tiếng nổ khi phá sập một tòa nhà cao tầng, nên tôi không thể đoán ra được lý do đằng sau.

“Ughh, đáng lo ghê.”

“Nếu chỉ nổ to đến mức đó thì không có gì đáng ngại đâu.”

Già Gol lười nhác đáp lời.

Ông vẫn ngồi nguyên tư thế một tay chống cằm, tay còn lại thò ngón tay út ra ngoáy tai rồi cho lên miệng thổi. Mỗi một cử động của ông đều thể hiện ra sự buồn chán.

Già Gol thích những sự kiện bất ngờ, ông hẳn sẽ hào hứng chạy đi xem nếu như có một vụ nổ lớn làm gián đoạn sự yên bình của thành phố.

Vậy mà điều gì đang xảy ra đây?

Ông ấy chỉ nói nổ như vậy là chuyện nhỏ, rồi ngả ngớn ra ghế mà ngoáy tai. Tôi đang nghi ngờ kẻ này là già Gol giả mạo.

“... Sao trông ông cứ lù đù thế.”

“Dạo này ta bận muốn chết. Người ta nói càng già thì tinh thần càng yếu, quả đúng là vậy thật.”

Tôi không biết già Gol bao nhiêu tuổi, cơ mà giờ này mới nhận ra điều đó sao? Trước giờ ổng không cảm thấy vậy à?

“Ông bảo tinh thần mệt mỏi, thế mà vẫn đến đây vào ngày nghỉ của cháu từ tận sáng sớm.”

Quán đóng cửa vào ngày nghỉ của tôi, nhưng già Gol chẳng buồn quan tâm.

“Ta không có chỗ nào khác để thoải mái nghỉ ngơi cả. Yuu à, cháu sẽ không dùng cái lý do hôm nay quán đóng cửa để đuổi một ông già đáng thương như ta đi, phải không…?”

Già Gol chắp hai tay trước mặt nhìn tôi như thể đang cầu nguyện, nước mắt chảy ra bên dưới cặp lông mày bạc trắng. Nói tóm lại, là trông cực kỳ kinh tởm.

“Cháu sẽ không nói thế, nên ông có thể thôi diễn được rồi.”

“Gì chứ, ta van xin đáng yêu vậy mà.”

“Cháu không có yêu cầu cái đó.”

Tôi đã sai khi nghi ngờ, đây đích thị là già Gol rồi.

Tôi thở dài và nhìn ra cửa sổ.

Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, vẫn có người qua lại trên phố. Nếu như phải chỉ ra một sự khác biệt, đó sẽ là hôm nay có đông người hơn bình thường.

Gần đây thành phố trở nên đông đúc hơn, tôi không rõ là do có nhiều mạo hiểm giả hơn hay chỉ là số người mua sắm trên phố tăng lên. Dù thế nào đi nữa, thì bên ngoài cũng đang có rất nhiều người, giống như khu trung tâm vào ngày cuối tuần vậy.

Một phần của đám đông dừng lại ở một chỗ, cùng nhìn về một phía và giơ tay chỉ trỏ về phía đó.

Tò mò về cảnh tượng mà rõ ràng là bất thường kia, tôi liền nhanh chân bước ra khỏi quán, nghĩ bụng chắc hẳn là có liên quan đến tiếng nổ vừa xong.

Đường phố thật náo nhiệt, tiếng ồn từ khắp nơi xung quanh đổ dồn vào tai tôi. Người ta đang chuyện trò ở mọi phía, và tôi chẳng thể lọc ra nổi điều họ đang nói là gì.

Tôi ngừng lắng nghe và nhìn về hướng mà mọi người đang nhìn.

“Ôi trời!”

Chỉ cần liếc qua là tôi hiểu vì sao mọi người bàn tán râm ran đến thế.

Đằng sau những mái nhà nối tiếp nhau thành một dãy trải dài xa tít tắp, có một cột khói đen bốc lên giữa bầu trời mùa hạ trong xanh. Thứ gì đó đang cháy ư?

Tôi tập trung nhìn vào khu vực đó, nhưng bởi có quá nhiều nhà nên chẳng thể xác định được nguồn gốc của ngọn lửa.

Hình như là khu trung tâm thành phố. Có vô số cơ sở được đặt ở đó, ví dụ như các văn phòng chính phủ, sở cảnh sát và học viện phép thuật.

Sau tiếng nổ lớn là một cột khói đen. Tôi cảm thấy lo lắng khi nhận ra rằng nó xảy ra ở gần học viện, nơi mà tôi có nhiều người quen.

Tôi đã định chạy ra chỗ học viện để xem tình hình thế nào, nhưng lại chần chừ khi thấy đường phố đang càng lúc càng đông.

Đám đông hẳn là đến từ các cửa hàng và nhà trọ, hiếu kỳ khi thấy sự náo động trên phố. Khi mật độ người tiếp tục tăng lên, tôi cảm thấy không đủ can đảm để vượt qua cả một biển người này nên đành từ bỏ và quay trở lại quán.

“Chuyện gì đấy xảy ra ở khu trung tâm, có khói bốc lên ở đó.”

Tôi báo cáo lại với già Gol, nhưng ổng vẫn nằm ườn lên quầy bar, bất động.

“Vậy hả, ra là ở khu trung tâm à. Thế thì không sao rồi.”

“Ông vẫn còn nói thế được. Có một vụ nổ xong lại còn thấy khói bốc lên đấy. Biết đâu là chuyện gì đó nguy hiểm như cháy nhà thì sao?”

Già Gol vẫn dửng dưng trước những lời đầy lo lắng của tôi.

“Các tổ chức quan trọng đều nằm ở trung tâm thành phố, nên là khả năng đối phó tình huống khẩn cấp của họ rất tốt. Các tòa nhà đều có kết giới ma thuật chống lửa khắc lên, và nhân viên cũng toàn người tháo vát. Gì chứ cháy nhà thì sẽ được xử lý nhanh thôi.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Già Gol bình thản nói, khiến cảm xúc của tôi dịu dần và nỗi lo lắng tan biến đi. Hóa ra sự thông thái của người già là như thế này ư? Tôi cũng muốn trở nên như thế.

“Đừng lo, sẽ có người báo tin cho ta ngay nếu như có chuyện nghiêm trọng xảy ra. Náo loạn ở mức này thì chỉ như tập dượt trước khi danh ca đến thôi.”

Tôi tự hỏi già Gol thực sự là ai, nếu như thành phố cũng phải liên lạc với ông khi có việc hệ trọng. Cùng lúc, tôi thấy tò mò trước một từ ngữ mới lạ.

“Danh ca là cái gì?”

Nghe tôi hỏi, già Gol mở một con mắt và nói.

“Yuu vẫn xa rời với xã hội như mọi khi nhỉ. Tin này đang được cả thành phố bàn tán mà.”

“Vậy à, dạo này cháu bận lắm.”

Quán tôi thường vắng vẻ, nhưng dạo gần đây lại có nhiều khách hơn. Do chỉ có mình tôi làm việc ở đây nên đông khách quá khiến tôi bị ngợp. Bởi thế mà tôi còn chẳng có thời gian chuyện trò với các khách quen.

“Thế, danh ca là gì vậy ạ?”

“Đúng như nghĩa của cái từ đó thôi. Đất nước này có năm vị danh ca, và hai trong số họ sắp sửa đến thành phố này.”

Đây là lần đầu tôi nghe nói đến danh ca. Có vẻ nó sẽ giống như thần tượng tổ chức một tua lưu diễn với các buổi hòa nhạc.

“Hai người ấy một là danh ca lão làng nhất, và một người là danh ca mới nổi nên đang rất được công chúng quan tâm. Cháu hẳn cũng thấy dạo này thành phố đông đúc hơn nhiều, phải chứ?”

“Ồ, cháu cứ tưởng là có nhiều người chuyển về đây hơn thôi, hóa ra là họ tới vì chuyện này. Thế bao giờ thì hai danh ca đó đến?”

“Khoảng ba tháng nữa.”

Tôi không biết nói sao luôn.

“... Vẫn còn ba tháng nữa, vậy mà người ta đã đổ dồn về đây rồi?”

“Danh ca là người nổi tiếng như vậy đấy. Quý tộc và những kẻ giàu có từ khắp mọi nơi sẽ cử người đến đặt phòng ở những khách sạn tốt nhất trước khi đến. Dân trong thành phố thì sẽ thuê phòng với giá rẻ, để rồi gần đến ngày thì đem nhượng lại với giá cao.”

“Ồ, cháu hiểu rồi.”

Nghe ấn tượng thật đấy, hóa ra họ không phải kiểu thần tượng tầm thường như tôi đã nghĩ. Cụm từ “danh ca quốc dân” bỗng nổi lên sáng chói trong đầu tôi.

“Người từ khắp nơi đổ về đây để được xem danh ca và sự hỗn loạn là không thể tránh khỏi, bởi vậy nên sắp tới mọi thứ sẽ ồn ào hơn đấy. Yuu à, cháu nên tận hưởng sự kiện này đi, nhưng nhớ phải cẩn thận để ý xung quanh nhé.”

“Nghe như một lễ hội ấy nhỉ…”

Vậy là không phải do tôi tưởng tượng ra mà thành phố thực sự trở nên đông đúc hơn, và đó là do khách du lịch đổ về đây để gặp những danh ca.

Tôi chợt nhớ ra một điều và nhìn lên trần nhà.

Quán cà phê này vốn được sửa lại từ một quán bar cũ, nên có mấy căn phòng trống trên tầng hai cho những người say xỉn hay bất tỉnh ở lại. Nếu đem cho thuê mấy căn phòng ấy trong khoảng thời gian các danh ca lưu diễn, tôi sẽ kiếm được một mớ kha khá…

“Mà thôi, bỏ đi.”

Bắt đầu kinh doanh ở một lĩnh vực mà ta không có kinh nghiệm gì chắc chắn sẽ dẫn tới kết quả xấu. Tôi không nên quá tham lam. Tôi vốn đã rất bận rộn với việc bán quán rồi, bất chấp làm tới sẽ chẳng có kết cục hay ho đâu.

Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên báo hiệu có khách vào. Đó là chị thư ký của già Gol, vẫn mặc bộ đồ lịch lãm mọi khi và vẫn xinh đẹp như thế, khiến tôi không khỏi đem lòng ái mộ. Mặc dù giờ đã vào hè, nhưng trông chị chẳng có vẻ gì là vừa đi ra ngoài trời.

Chị cúi đầu với tôi, tới gần già Gol, rồi lấy tay che miệng và thì thầm vào tai ông như đang báo cáo chuyện gì đó.

Nghe xong, già Gol liền nhướn đôi lông mày, rồi đột ngột đứng lên mạnh đến nỗi khiến cái ghế đang ngồi văng cả ra.

“Không ổn! Ta không thể cứ ngồi đây mãi được!”

Rồi ổng vội vã lao ra ngoài, mạnh bạo kéo cửa khiến chiếc chuông kêu ầm lên.

“Có chuyện xảy ra phải không ạ?”

Hiếm khi thấy già Gol sốt sắng như vậy, tôi không nén nổi tò mò bèn hỏi chị thư ký.

Chị gật đầu và nói: “Có một vụ nổ ma lực ở học viện.”

“Nổ ma lực ư?”

Tôi chưa bao giờ nghe thấy cụm từ này, nhưng cảm giác thật nguy hiểm.

“Thế mọi chuyện có ổn không ạ?”

Chị gật đầu trả lời: “Ổn, một tòa nhà của trường bị thổi bay, nhưng không có ai bị thương cả.”

“Ồ, chỉ là một tòa nhà thôi.” Tôi gần như đã gật đầu nhẹ nhõm, nhưng rồi chợt nghĩ ra. “Mà không, một tòa nhà bị thổi bay là chuyện lớn chứ!”

Tôi mừng là không có thiệt hại về người, nhưng vẫn không thể bình tĩnh khi nghe cả một tòa nhà của học viện bị nổ tung.

Trái ngược với sự hoảng loạn của tôi, chị thư ký vẫn bình thản như cũ.

“Các mảnh vỡ từ vụ nổ có làm tổn hại các tòa nhà xung quanh, nhưng kết giới ma thuật bao quanh khuôn viên trường đã bảo vệ được khu vực bên ngoài học viện.” Rồi nghĩ một giây, chị nói thêm. “Nên cậu yên tâm, không sao đâu.”

Thế ư, vậy chắc là không sao thật rồi.

Tôi nhìn chị thư ký, chị bèn nhìn lại tôi và hỏi: “Cậu còn câu hỏi gì nữa không?”

Cho dù có là một vụ nổ hay một tòa nhà học viện bị sập đi nữa, không gì có thể khiến chị nao núng.

Mà nhân tiện, nói mới nhớ cái lần tôi cùng chị đến nhà của ông Corleone là trùm thế giới ngầm, lúc ấy trông chị chẳng sợ hãi tẹo nào, thậm chí còn có vẻ thích thú nữa.

Liệu trên đời có thứ gì có thể khiến chị thư ký mất bình tĩnh không đây? Chẳng biết tinh thần chị có phải làm từ thép không nữa.

Tôi nên lấy chị làm tấm gương để noi theo, chứ không phải già Gol.

Sau đó, tôi cẩn thận lau sạch quầy bar trước khi nghỉ lấy hơi. Chống tay lên hông, tôi nhìn một lượt xung quanh.

Chỉ liếc qua thì sẽ không thấy có gì thay đổi rõ rệt trong quán. Đồ đạc vẫn thế, sàn nhà cũng chẳng sáng bóng hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể thấy một cảm giác thỏa mãn sau khi hoàn tất việc dọn dẹp.

Cuộc sống bận rộn dạo gần đây đã bào mòn sức lực của tôi ghê gớm. Sau khi đứng quán suốt cả một ngày, tôi thường sẽ vô cùng mệt mỏi.

Đó là lý do mà tôi đã cắt bớt chỗ này chỗ kia khi dọn dẹp. Cứ làm biếng một chút mỗi ngày, rồi nó sẽ dẫn đến những góc nhà phủ kín bụi cùng những vết bẩn cứng đầu.

Chính vì vậy, vào ngày nghỉ tôi sẽ dọn cho thật tử tế. Nếu không dành ra cả một ngày để lau dọn, quán sẽ dần trở thành một nơi tồi tàn bẩn thỉu.

Tôi rửa cái xô, giặt giẻ lau rồi treo lên cho khô, sau đó ngồi xuống quầy bar.

Dọn nhà là một việc đòi hỏi tay chân. Làm liên tục từ trưa đến giờ, tôi cảm thấy một cơn mệt mỏi đầy thỏa mãn đang lan khắp cơ thể mình.

Tôi ngồi thở và nhìn ra cửa sổ, nhận ra mặt trời đã lặn từ lúc nào. Vào mùa hè, buổi tối đến muộn hơn.

Đã đến lúc phải quyết định xem tối nay ăn gì. Tôi thấy đói, nhưng cơ thể vẫn còn ỳ ạch sau khi dọn dẹp quán khiến tôi chẳng muốn đứng dậy.

Giờ mà nấu nướng thì mệt lắm, tôi định bụng sẽ đi ăn tối ở một quầy hàng ở gần đó.

Nhưng rồi tôi nhớ lại điều già Gol nói sáng nay. Tầm này thì các hàng quán chắc phải đông nghịt rồi. Tôi không đói đến mức muốn ra chen chúc với đám đông và đứng xếp hàng chờ ăn, lại thêm cái thời tiết nóng nực này nên càng không muốn đi.

Bên trong quán thì mát mẻ dễ chịu nhờ một viên đá ma thuật có tác dụng như máy điều hòa không khí. Liệu tôi có thể bỏ lại nó phía sau để hòa mình với đám đông nóng bức chỉ thấy người và người không?

Không, tôi chịu thôi.

Tôi từ bỏ và ngả người lên quầy bar, cảm nhận sự mát lạnh của mặt bàn trên má.

Do mỏi mệt chồng chất, tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

_ _ _

Chuông cửa reo khiến tôi bật dậy ngay lập tức. Vẫn còn ngái ngủ, tôi đang định nói quán đóng cửa thì nhận ra người vừa vào là Linaria.

“Trường cậu có sao không thế?”

Tôi lo lắng hỏi.

“Tin tức lan nhanh nhỉ.”

Linaria có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi bất thình lình, bèn cười gượng với tôi.

“Lại một thí nghiệm thất bại của giáo sư Muller ấy mà. Không phải chỉ một phòng học, mà nguyên cái tòa nhà nổ tan tành luôn.”

Linaria không bị thương và trông vui vẻ hoạt bát. Chị thư ký đã nói là không có thiệt hại về người, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng cho tới khi thấy tận mắt. Cuối cùng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vụ nổ ấy là do một nhân viên của học viện gây ra chứ không phải một tên tội phạm. Tôi nhớ mình đã từng nghe cái tên giáo sư Muller này. Chẳng hiểu thí nghiệm kiểu gì mà có thể làm nổ tung cả một tòa nhà nhỉ?

Giờ tôi mới để ý thấy cái Linaria đang cầm trên tay. Đó là một chiếc vali cũ khá lớn.

“Sao cậu lại mang cái đó theo?”

Tôi chỉ vào chiếc vali. Linaria nhăn nhó cười và nói.

“Tình hình trở nên nguy hiểm, nên tớ bị đuổi ra ngoài.”

“Cậu bị đuổi ra khỏi ký túc xá à?”

“Không chỉ ký túc xá, ra khỏi trường luôn ấy.”

Cô ấy nói vậy là sao nhỉ?

Thấy biểu cảm của tôi, Linaria bèn giải thích.

“Tòa nhà dành cho việc nghiên cứu phát nổ, làm cho ký túc xá bị hư hại nặng. Thêm nữa, họ cũng không biết vụ nổ có ảnh hưởng gì đến cái này cái kia ở trong tòa nhà và dưới tầng hầm không, nên để cho an toàn họ đã sơ tán tất cả học sinh. Tạm thời tớ không thể về đó được.”

Cổ chỉ tóm tắt bằng một câu 'cái này cái kia', nhưng có vẻ những thứ ấy phải cực kỳ ghê gớm.

“Tớ có thể hiểu lý do trường làm như vậy. Học viện Phép thuật cũng hoạt động như một phòng nghiên cứu mà, nên có lưu trữ bên trong đủ thứ trên đời, bao gồm cả những thứ lấy ra từ Mê cung.”

“Bộ nó nguy hiểm lắm sao?”

Linaria chỉ nhún vai mà không trả lời. Tôi cũng hòm hòm nắm được tình hình sau khi nghe. Chà, đây là một thành phố mà ở trung tâm là một cái Mê cung chứa đầy quái vật mà, nên không thể nào tuyệt đối an toàn được.

Dù sao đi nữa, hôm nay tôi biết được rằng học viện có chứa chấp nhiều thứ nguy hiểm đến nỗi phải khẩn cấp sơ tán toàn bộ học sinh.

“Mà bị đuổi ra như vậy, giờ cậu tính sao?”

Linaria sống trong ký túc xá của học viện. Cho dù có không bị đuổi ra, nếu là tôi thì cũng chẳng muốn ở đó lúc này.

Nghe câu hỏi của tôi, cổ liền giơ chiếc vali hành lý ra.

“Tớ mang theo hết đồ đạc cần thiết rồi, tạm thời chắc sẽ tìm một cái nhà trọ rẻ tiền nào đó ở. Trường bảo là họ sẽ trả tiền thuê nhà.”

Linaria bình thản nói.

“Vậy nhé, tớ phải đi tìm chỗ thuê trọ đây, chỉ ghé qua một lúc thôi.”

Sau đó bồi thêm câu “Tìm được nhà trọ xong tớ sẽ quay lại” và rời khỏi quán.

Tôi nhìn theo gót Linaria, yên tâm vì cô ấy không hề hấn gì. Nhưng rồi, tôi chợt nhớ ra một điều này.

Già Gol bảo rằng rất nhiều người đã đặt trước phòng ở các nhà trọ để chờ danh ca tới.

Liệu Linaria có tìm nổi không đây?

Khi lo lắng về chuyện gì, tôi sẽ cứ không ngừng suy nghĩ về nó. Chẳng thể nào ngủ yên trong phòng, tôi đành ngồi ở quầy bar chờ đợi.

Hy vọng rằng sự lo lắng của tôi là thừa thãi.

_ _ _

Đêm đã về khuya, tôi tự hỏi không biết Linaria đã tìm được chỗ để ở chưa. Đến lúc cổ quay lại quán thì cũng đã gần đến giờ đi ngủ. Trông thấy vẻ mặt chán nản kia, tôi biết những gì mình lo đã trở thành sự thật.

Cổ không nói gì, đặt chiếc vali nặng trịch xuống sàn và ngồi phịch xuống bên cạnh tôi.

“Không tìm được à?”

Tôi rụt rè hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời.

“Ừ. Tất cả các phòng tốt đều đã được đặt trước cả rồi, không thể tin nổi.”

“Không, cậu nghĩ mà xem, sắp sửa có danh ca đến đây mà, phải chứ?”

Tôi đoán rằng đó là lý do các nhà trọ đều kín chỗ. Linaria bèn lắc đầu nói:

“Họ phải ba tháng nữa mới tới mà. Đúng là số lượng khách du lịch có tăng lên, nhưng không thể nào hết sạch phòng được. Ngoài kia có nhiều nhà trọ lắm.”

“Giờ cậu nói mới thấy. Kể cũng đúng ha. Thế lý do là gì nhỉ?”

“Tại vì cái này.”

Linaria cáu kỉnh lấy tay vặn xoắn bộ đồng phục.

“Ban đầu họ nói là vẫn còn phòng, nhưng rồi khi tớ bảo gửi hóa đơn về Học viện Phép thuật, họ lại đột ngột từ chối và nói là hết phòng rồi.”

“Tại sao lại thế?”

“Tại vì học sinh của trường thường là quý tộc, có khả năng sẽ khiến họ gặp phải rắc rối. Hoặc cũng có thể vì họ không thể nâng giá lên nếu gửi hóa đơn về học viện chăng? Có vài nơi còn từ chối ngay lập tức khi thấy tớ mặc đồng phục cơ.”

Linaria thở một hơi thật dài. Cô ấy hẳn đã đi khắp thành phố để tìm một nhà trọ, nên khi bị tất cả từ chối như vậy, thất vọng cũng là phải thôi.

Khách hàng của các nhà trọ rẻ tiền thường phức tạp hơn, đặc biệt là mấy cái ở xa trung tâm. Hiển nhiên là họ sẽ lo ngại gặp rắc rối nếu có chuyện xảy ra rồi.

Một vài nơi sẽ nhắm mắt cho qua và tìm cách chặt chém một cô con gái nhà quý tộc. Tuy nhiên, họ sẽ từ bỏ ngay khi biết rằng hóa đơn phải được gửi về học viện. Sẽ chẳng hay ho gì nếu học viện ghim họ vào danh sách thổi giá.

Thế nên từ quan điểm của các nhà trọ mà nói, thì lựa chọn an toàn nhất là nói dối rằng mình đã hết phòng cho thuê.

“Nghe khó khăn ghê nhỉ.”

“Ừ, mặc dù tớ chỉ là dân thường.”

“Hay là thôi không tìm nhà trọ rẻ tiền nữa và chọn một khách sạn thông thường xem? Hoặc là chơi sang kiếm hẳn khách sạn cao cấp luôn? Đằng nào cũng là trường trả tiền mà.”

Nghe tôi nói thế, Linaria bèn lườm cho một cái.

“Lỡ trường gọi tớ lên vì tội hoang phí thì sao? Tớ đang sống bằng tiền học bổng đấy nhé.”

“Ừ phải rồi, tớ sai, tớ chỉ buột miệng thế thôi.”

“Biết thế là tốt.”

“Thế khách sạn bình thường thì sao?”

“Cũng được, nhưng tớ không nghĩ là sẽ thuê được đâu.”

Linaria xoa tay lên thái dương, người ngả xuống ghế.

Xét theo logic vừa bàn, thì khả năng bị từ chối cũng vẫn cao như thế cho dù cô ấy có chọn một nơi đắt tiền hơn.

Đối với người thường ở thế giới này, quý tộc là một sự tồn tại mà họ không hề muốn dính dáng gì đến. Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu họ lỡ vi phạm quy tắc nào đấy chứ. Người ta có định kiến coi quý tộc như một món đồ dễ vỡ vậy.

Và số người đến đây sẽ càng tăng lên trong thời gian tới. So với những vị khách có khả năng gây ra phiền hà thì cho những người bình thường ở bên ngoài thành phố thuê sẽ an toàn hơn.

Mặc dù vậy, Linaria vẫn bươn chải giữa đám đông với tinh thần mỏi mệt, tìm kiếm một nơi đồng ý cho cổ tá túc.

Tôi nhìn Linaria uể oải nằm ra bàn, tự hỏi có nên đề nghị chuyện đó không.

Tôi đã nghĩ ra ý tưởng này khi đang ngồi chờ cô ấy.

Nó nghe hơi ngớ ngẩn, có khả năng sẽ sinh rắc rố,i và đòi hỏi lòng dũng cảm để nói ra. Nhưng khi thấy một Linaria kiệt sức vì không thể tìm được nơi để ở giữa đêm khuya như thế, những chuyện ấy bỗng trở nên thật nhỏ nhặt.

“Ờm, Linaria này.”

“Gì vậy?”

“Lúc cậu đi tìm nhà trọ tớ đã nghĩ đến cái này.”

Tôi chỉ tay lên trên.

“Cậu có muốn sống ở nhà tớ không? Tớ có một căn phòng trống trên kia đấy.”

Nghe xong, Linaria nhìn tôi không chớp mắt.

Đôi môi bên dưới sống mũi cao hơi hé mở, cặp lông mày mảnh mai nhíu lại, và hai gò má dần nhuốm màu đỏ tươi.

“C-Cậu đang nói cái vớ vẩn gì thế, tên ngốc này!”

Linaria hét to đến nỗi âm thanh vang vọng trong quán, rồi đập tay xuống quầy bar.

“Cậu nói còn phòng trống trong nhà mình là sao hả? Thật chẳng có ý tứ gì hết!”

Thịch, thịch, thịch.

“Và cậu phải biết là nói những điều kỳ quặc như thế sẽ làm tớ khó xử chứ! Cậu phải biết ý hơn đi chứ, thử nghĩ từ vị trí của tớ xem!”

Thịch, thịch, thịch.

“... Hít, hà.”

Thịch.

Linaria lấy hơi thật sâu để bình ổn lại hơi thở của mình, và cái tay đập xuống bàn cũng đã bình tĩnh lại.

Tôi gật đầu với từng lời của cô ấy.

“Thế giờ cậu sẽ ra ngoài tìm nhà trọ chứ?”

“Ughh.”

Cổ bất lực tìm từ để nói. Bên ngoài trời đã tối lắm rồi, và có vô số khách du lịch đang đi kiếm một nơi để ở. Đối với các nhà trọ, lúc này chính là giờ cao điểm. Với lượng khách hàng lớn như thế đang tìm đến, thật khó để tìm được chỗ nào sẵn sàng cho một học sinh mà rất có khả năng là quý tộc tá túc. Linaria hoàn toàn hiểu điều đó.

“Nơi này từng là một quán bar nên có mấy phòng dành cho khách say xỉn nghỉ tạm, tức là nó gần như một nhà trọ luôn rồi. Tầng hai của quán cà phê có thể kết hợp làm thành nhà trọ được.”

“Ughhh.”

“Nếu cậu chuyển vào ở bây giờ, tớ sẽ đảm bảo cho một ngày ba bữa.”

“Ughhhh.”

Điều khiến cô ấy phân vân dữ nhất là ba bữa ăn một ngày.

Linaria nhìn chòng chọc xuống quầy bar, mặt đỏ bừng và rên rỉ. Tôi gần như có thể trông thấy những cảm xúc rối bời đang xoay vần trong đầu cổ.

Dù sao đây cũng là một lời đề nghị quá đột ngột, nên hiển nhiên là cô ấy sẽ cảm thấy khó xử rồi. Tôi cũng không giục, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời. Tuy nhiên, tim tôi thì đang đập thình thịch, và những điều vừa nói cũng khiến chính tôi hơi ngượng.

Linaria liếc nhìn sang, lí nhí hỏi tôi.

“Tớ thật sự ở đây được à? Không phiền cậu chỗ nào chứ?”

“Không hề.”

Từ giờ đến lúc học viện mở cửa trở lại chắc cũng không lâu.

Họ đâu thể nào đóng cửa trường suốt vài tháng được.

“... Cậu sẽ không làm gì kỳ cục với tớ, đúng không?”

“Tất nhiên rồi!”

Tôi đập bàn quả quyết. Tim tôi sẽ bay khỏi lồng ngực nếu có người hỏi tôi câu đó với cái mặt đỏ chín như vậy, nên hy vọng là cô ấy sẽ không làm thế nữa.

Linaria lưỡng lự, tay phải mân mê ngón trỏ tay trái, khổ sở cân nhắc lời đề nghị.

Thế rồi cổ rụt rè quay sang tôi và cúi đầu thật thấp, khiến mái tóc dài đỏ rực thắt đuôi ngựa chảy xuống vai.

“Vậy thì, ừm, mong cậu chiếu cố tớ trong kỳ nghỉ hè này.”

“Ừ, tớ cũng mong cậu chiếu cố.”

Tôi nhẹ cả lòng khi Linaria chấp nhận lời đề nghị của mình.

Chỉ nghĩ đến việc hai đứa sẽ sống chung dưới một mái nhà đã đủ khiến tôi rạo rực trong lòng. Với lại, tôi sẽ dằn vặt lắm nếu bỏ mặc một người thân quen trong cơn hoạn nạn.

Nếu có thể kìm nén sự bồn chồn của mình, tôi sẽ rất vui lòng cho cô ấy thuê căn phòng trên tầng hai, thuê đến… bao giờ cũng được.

Hả? Linaria vừa nói gì ấy nhỉ?

Nghỉ hè ư?

… Hả, nghỉ hè á?

“Học viện cũng có nghỉ hè á?”

Giọng tôi trở nên the thé.

Linaria ngại ngùng nhìn tôi.

“Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu từ ba ngày trước mà…?”

“Thế còn học sinh ở trong trường thì sao?”

“Phần lớn đã về nhà rồi.”

Ồ, ra là thế, vậy là bởi không có nhiều học sinh trong trường nên không ai bị thương ngay cả khi một vụ nổ lớn như vậy xảy ra, và họ có thể đóng cửa trường bởi dù sao cũng đang nghỉ hè.

Ơ, khoan đã.

Như thế tức là học viện khả năng sẽ không vội vàng gì việc sửa chữa lại ký túc xá, bởi học sinh đã nghỉ hết.

Và bởi vậy nên trước khi ký túc được sửa xong, Linaria sẽ dành nguyên một kỳ nghỉ hè ở chỗ tôi.

Thảo nào mà cô ấy lại đỏ mặt thế!

Tôi cũng vậy đây này!

Tôi không biết là cổ sẽ phải ở đây lâu thế. Tôi bắt đầu phân vân rồi đây. Cơ mà, lúc này làm sao tôi có thể bảo cô ấy là ‘tớ đổi ý rồi’ chứ.

Phải làm sao đây…

_ _ _

Và đó chính là cách mà mùa hè của tôi cùng Linaria đã bắt đầu.