“Mấy câu chuyện này có bao nhiêu phần là thật?” đức vua lẩm bẩm. Phù thủy đang lơ lửng trên trần với một quyển sách phép dày trước mặt. Cô không biết ‘mấy câu chuyện này’ ý là gì, cô hạ xuống, vẫn lộn ngược, cô nhìn qua vai Oscar.

“Gì thế? Sách cổ tích à?” cô hỏi. Bức minh họa công phu và tinh tế chiếm trọn cả trang giấy bên trái, đây có vẻ là một tuyển tập truyện kể cho trẻ em. Bức tranh của một công chúa đăm đăm trước tấm gương bầu dục trông kỳ quái và cũ kĩ.

Oscar đóng sách và cho cô xem bìa. “Tôi đang xem qua một cuốn sách chúng ta vừa kiếm được để thêm vào thư viện hoàng gia. Có nhiều chuyện khá lạ, thú vị phết.”

“A, sách từ kỷ nguyên Đen này,” Tinasha quan sát. Hẳn một học giả nghiên cứu lịch sử hoặc văn học đã yêu cầu tìm thứ này đến lâu đài. Những câu chuyện người ta truyền tai nhau, dần dà trở thành cổ tích, đã được tập hợp lại thành tập sách này tại một thời điểm nào đó. Tinasha ngồi xuống góc bàn. Với cuốn sách Oscar vừa mở ra lại, cô bắt đầu lướt qua những trang giấy.

“Hửm, chuyện chiếc gương quên lãng à? Cái này từ trước thời của tôi, nên tôi không biết có phải thật hay không đâu.”

Tranh mô tả một công chúa đang nhìn vào chiếc gương, minh họa lại câu chuyện từ những ngày đầu của kỷ nguyên Đen. Truyện kể về một công chúa đau khổ tột cùng sau khi cha mẹ cô mất. Một ngày, cô nhìn vào một chiếc gương và quên đi tất cả những buồn đau. Câu chuyện không mang quá nhiều ý nghĩa, nhưng nếu là dựa trên chuyện có thật, có lẽ chiếc gương kia là một dụng cụ ma thuật.

Tinasha lật mở thêm nhiều trang sách, ngẫm nghĩ loại phép thuật nào là nguyên do của từng câu chuyện.

“A, cái này là thật này, một lâu đài đột nhiên bị che phủ trong biển thường xuân.” Tinasha chỉ vào chuyện mình đang nhắc tới.

“Cái đó tương đối mới. Tôi nghĩ chắc là từ khởi đầu của thời đại phù thủy,” Oscar bình luận.

“Ừ, đúng rồi. Chuyện về tôi đấy.”

“………”

Bơ ánh nhìn chằm chằm của anh, Tinasha quay lại không trung. Từ bên dưới, cô nghe thấy ai đó thở dài thườn thượt.

“Tôi cũng muốn được xuất hiện trong mấy câu chuyện kỳ lạ này…”

“Anh đang nói gì vậy hả? Biết tự trọng chút đi,” phù thủy mắng. Oscar, rõ ràng đang khá buồn chán, chẳng để tâm mấy. Tinasha nhanh chóng tiếp tục cuốn sách của mình. Giở trang sách, cô chợt nghĩ: Người ta sẽ nhớ về anh ấy là một vị vua như thế nào nhỉ?

Bất giác, cô mỉm cười.

Có bảy giảng đường dành cho pháp sư trong cung điện Farsas. Tất cả đều đã được xếp kín lịch ban ngày, nhưng có thể liên hệ để sử dụng ngoài giờ. Sáu pháp sư đang tập hợp trong một khán phòng đặt trước như vậy, tạo thành một vòng tròn với hai người phụ nữ làm trung tâm.

“Pamyra, bước chuyển tiếp sang chuỗi sáu chậm quá,” phù thủy nói. Pamyra vội vã xóa toàn bộ cấu trúc ma thuật và tạo lại từ đầu. Tinasha im lặng quan sát câu thần chú linh hồn phức tạp.

Không một ai trong lâu đài này, ngoại trừ phù thủy, có thể dạy ma thuật linh hồn cho Pamyra. Cô đã van nài chủ nhân giúp mình luyện tập, và phù thủy hỗ trợ cô khá thường xuyên.

Doan, Sylvia, Renart và Kumu quan sát đầy thích thú. Ma thuật linh hồn là dạng niệm phép độc đáo tập trung hầu hết sức mạnh trong cấu trúc phép đó.

“Em không được chỉ nhìn vào chuỗi mình đang dệt mà phải liên tục tập trung vào cả tổng thể và nghĩ trước thứ sẽ làm tiếp theo,” Tinasha hướng dẫn, đưa bàn tay phải ra. Trong chớp mắt, một phép thuật tinh vi xuất hiện ở đó. “Loại ma thuật một pháp sư có thể hình dung và sử dụng cho thấy năng khiếu của người đó, nhưng tất cả đều không có nghĩa lý trên chiến trường. Tốc độ và tính ổn định của phép đều trực tiếp gắn liền với việc em mạnh đến mức nào. Bất kể có bao nhiêu ma lực đi chăng nữa, niệm chú chậm chạp thì cũng vô nghĩa.”

Pamyra ngoan ngoãn gật đầu, phù thủy mỉm cười với cô. Cô nhanh chóng nghiêm mặt trở lại, vỗ vai Pamyra. “Sự thật là, tốt nhất nên tránh những tình huống phải chiến đấu trực tiếp. Với pháp sư chúng ta, chiến thuật lý tưởng nhất là chuẩn bị ma thuật trước và giữ bên mình những ký tự phép và ma pháp trận sẵn để tấn công. Đó là bởi đối đầu trực tiếp có quá nhiều yếu tố không lường trước được.”

“Rất chuẩn xác,” pháp sư trưởng Kumu nói, gật đầu. Cô thấy phản ứng của ông có vẻ khá hoài niệm. Bảy mươi năm trước, cô cũng từng dạy cho những pháp sư Farsas cách chiến đấu. Khi đó đất nước đang có chiến tranh, nên cô ưu tiên dạy họ những phép sinh tồn thay vì phép tấn công.

“Giờ thì, một cuộc thi chứ nhỉ?” Tinasha đề nghị với một cái vẫy tay nhẹ. Trước mặt cô xuất hiện một quả cầu thủy tinh cỡ đầu người.

Quả cầu rỗng, chứa một chiếc nhẫn nhỏ. Trên bề mặt nó không có vết nứt nào, nhưng trên đỉnh có một cái lỗ cỡ đúng bằng chiếc nhẫn. Tuy nhiên, nó được gia cố lại với một lớp bạc quanh vành, khiến không còn đủ rộng để chiếc nhẫn lọt qua nữa.

Tinasha trỏ ngón tay sứ về phía quả cầu thủy tinh. “Dùng một phép thuật có thể lấy cái nhẫn ra mà không làm hư khối cầu. Phép dịch chuyển bị cấm. Tôi sẽ đánh giá dựa trên tốc độ niệm chú và phương pháp. Mọi người có ba phút để suy nghĩ. Cứ thoải mái chạm và xem xét chất liệu của khối cầu.”

Nói xong, cô đặt nó lên trên một chiếc bàn. Doan bê nó lên và dốc ngược xuống. Chiếc nhẫn rơi xuống leng keng, nhưng lớp vành bạch ngăn không cho nó ra. Lớp vành này hẳn đã được tạo ra đồng thời với khối thủy tinh, vì nó gắn liền với mặt trong quả cầu.

Những pháp sư lần lượt xem xét khối cầu, ngẫm nghĩ cách làm.

“Được rồi, đã hết ba phút. Mọi người sẵn sàng hết chưa?” phù thủy hỏi, tất cả gật đầu. Tinasha nhìn quanh đám thí sinh lo lắng. “Vậy bắt đầu nhé. Năm, bốn, ba, hai, một, bắt đầu!”

Nghe hiệu lệnh, những pháp sư bắt đầu ma thuật của mình. Kumu, Pamyra và Doan không cần niệm chú, còn Sylvia và Renart dùng thần chú ngắn. Kumu xong nhanh nhất, rồi đến Pamyra. Ba người còn lại hoàn thành gần như cùng lúc theo sau.

Tinasha quan sát kỹ phương pháp của từng người, nheo mắt. “Kumu, Pamyra và Doan theo hướng loại phần vành bạc. Kumu, tốc độ và tính ổn định của ông đều rất ấn tượng. Đúng như dự đoán… Pamyra, em hơi cẩn trọng quá nhưng cũng làm khá tốt. Doan, rất dứt khoát. Anh chỉ cần loại bớt một vài phần thừa trong chuỗi thứ ba.”

Cả ba đều nhẹ nhõm khi nhận được những phản hồi tích cực. Pháp sư thường không phải trải qua các bài thi, nên họ khá lo lắng.

“Renart chọn cách tạo một cái lỗ rồi bịt nó lại sau khi đã lấy nhẫn ra. Ta đoán cậu nghĩ rằng mình giỏi chuyển hóa thủy tinh hơn là phần vành bạc?” Tinasha hỏi.

“Đúng ạ, tôi quyết định như vậy,” Renart trả lời.

“Vậy sao. Ta thích kiểu suy nghĩ mới này đấy. Phần làm phép cũng rất tốt. Cứ thế phát huy.”

“Cảm ơn người.”

Cuối cùng, phù thủy cần thận kiểm tra phép của Sylvia. Không may, cô phì cười gần như ngay lập tức.

Bị sốc, Sylvia bồn chồn ngó hết bên này tới bên kia. Cạnh cô, Doan có vẻ choáng, nói, “Sylvia, như thế sẽ làm hỏng cái nhẫn đấy.”

“Hả? Nhưng…”

“Không sao. Tôi nói không được làm vỡ khối cầu, nhưng không cấm phá hủy chiếc nhẫn. Không tệ. Phương án này thú vị nhất,” phù thủy nhận xét, vẫn khúc khích. Chỉ mất vài giây, cô tạo một phép trong tay phải. Cô đưa nó vào trong khối thủy tinh, chiếc nhẫn được đưa ra ngoài ngay lập tức.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến trông như dịch chuyển, nhưng cả năm pháp sư đều nhận ra cô đã thu nhỏ chiếc nhẫn, lấy nó ra rồi trả nó về kích cơ ban đầu. Năm học trò ồ lên trầm trồ. Phép thu nhỏ khó và không thể dùng lên sinh vật sống hoặc bất cứ thứ gì lớn hơn tay người. Ma thuật như vậy chỉ hữu dụng trong những trường hợp cụ thể nên hay bị quên mất.

“Làm phép chính là kết hợp những ý tưởng với kỹ năng của bản thân, nên mọi người nên thường xuyên tập luyện. Được, tôi trao cái này cho Sylvia. Tôi tuyên dương trí tưởng tượng của cô,” Tinasha khen, ném chiếc nhẫn cho Sylvia. Cô bắt lấy bằng cả hai tay.

“C-cảm ơn cô!” cô đáp.

“Nó hấp thụ ma thuật để sử dụng sau. Dụng cụ đơn giản thôi, nhưng cô có thể dùng lại nhiều lần được. Cứ tận dụng nó tùy thích.”

Sylvia gật gật đầu, ánh mắt sung sướng đầy biết ơn. Và như vậy, buổi học đặc biệt kết thúc.

“Người ta đang đồn về một bài hát có thể giết bất cứ ai nghe nó.”

“Bài hát đó rất tệ hay gì?”

Kumu và Renart quay lại với nghiên cứu của riêng mình, còn bốn người còn lại quay lại phòng sinh hoạt chung. Doan là người đầu tiên mở chủ đề, Tinasha nhanh chóng phản bác lại. Tuy nhiên, Doan xua tay.

“Vấn đề ở chỗ đó. Có vẻ bài hát rất hay, nữ ca sĩ là một người nổi tiếng. Nhưng bất cứ ai đi nghe đều tự tử.”

“Không, không, không,” Sylvia hét toáng lên, run rẩy lấy tai bịt tay.

Tinasha nhăn mặt. “Có đáng sợ đến thế không? Tôi chẳng tin lắm.”

“Thế sao, nhưng là thật đấy. Số vụ tự sát đang tăng trong thành phố. Vài chục người chết rồi,” Doan tiết lộ.

“Hả?! Đang xảy ra ở đây á?!” Sylvia hoảng hốt.

“Đúng. Tin mới nhận được từ thị trấn. Người ta cứ cố tình tự đi nghe, nên những con số cứ tăng vọt.”

“…Cái quái gì vậy?” Tinasha lẩm bẩm.

Tính tò mò của con người chắc chắn là phần kinh dị nhất trong cả câu chuyện này. Nếu chuyện này thật sự đang xảy ra, vấn đề khá nghiêm trọng.

Sau khi im lặng lắng nghe, Pamyra quay sang chủ nhân, hỏi, “Ma thuật thật sự làm được một việc như vậy sao ạ?”

“Ta không nói là bất khả thi, nhưng ta cho rằng giống một lời nguyền hơn. Tuy vậy, nguyền rủa không thể khiến người ta tự sát được…Có thể là một loại ma thuật nào đó. Nhưng mà thế thì có nhiều điểm bất thường quá. Sẽ rất khó để thao túng được một chuyện như vậy. Hmm, ta đang chưa tưởng tượng ra được, một pháp sư bình thường chắc sẽ khá khó.”

“Vậy với cô Tinasha thì sao ạ?”

“Ta làm được. Ta có thể chọn bừa một người trong đám đông và giết họ theo kiểu giống vừa tự sát.”

“…………….”

Lời của Tinasha chân thực đến đáng sợ, làm cả nhóm choáng váng. Phù thủy điềm nhiên nhấp trà.

Nhìn đồng hồ, Tinasha nhận ra đã gần ba giờ chiều. Cô đặt tách xuống và đứng dậy. “Dù gì thì, nếu được thì anh đừng nói gì với Oscar được không?”

“Tại sao thế?”

“Gần đây anh ấy đang cực kỳ buồn chán. Tôi sẽ không bất ngờ nếu anh ta muốn tự đi nghe đâu.”

“…Đã hiểu.”

Kể từ khi Oscar lên ngôi, mọi chuyện nhìn chung đã dịu đi, nhưng ông vua này cực kỳ tò mò và rất khoái khám phá. Thêm vào đó, vụ này còn xảy ra ngay trong thành phố trung tâm. Món mồi ngon ăn ngay trước mũi anh có thể sẽ gây nguy hiểm.

Phù thủy lặng lẽ quyết định rằng mình nên bí mật giải quyết chuyện này nếu vấn đề trầm trọng thêm.

“Người ta đang đồn về một bài hát có thể giết bất cứ ai nghe nó,” Oscar thích thú nói ngay khi Tinasha vừa vào phòng. Cô ngã quỵ thất vọng.

Oscar nhổm dậy, bất ngờ. “Cô sao thế? Hạ đường huyết à?”

“…Không có gì,” cô đáp, bình tĩnh lại và đứng dậy. Cô bắt đầu pha chút trà. “Ai nói anh nghe vậy?”

“Lazar.”

“Tại sao chứ, tên chết dẫm…,” Tinasha lẩm bẩm, rủa vị thuộc hạ may mắn đang không ở đây. Dù Lazar vẫn thường lo lắng chủ nhân của mình sẽ cử xử thiếu suy nghĩ, anh vẫn kể cho Oscar nghe về đủ loại chuyện mờ ám. Thế là đủ để cô nghi rằng Lazar đang cố tình khích anh.

Không biết điều Tinasha đang nghĩ, Oscar hỏi cô liệu nguyên do có phải ma thuật không, giống như Pamyra mới nãy.

“Tự nghe mới chắc chắn được,” Tinasha nói nhẹ tênh.

“Thế à? Vậy mình đi thôi.”

“Ý là tôi ấy! Một mình!” phù thủy la toáng lên. Cô đưa Oscar một tách trà, nhoẻn miệng cười.

Oscar nhận ra đó là một nụ cười không thật lắm, tay chống má, anh nhăn mặt. “Cô không được đi.”

“Tại sao chứ?”

“Có hai ca sĩ gây ra chuyện này. Một người là ca sĩ trong quán rượu, kẻ còn lại…làm việc trong nhà thổ.”

Tinasha sững người trước sự thật vừa được tiết lộ. Phụ nữ không được đến nhà thổ, nhưng Tinasha cảm giác rằng Oscar đi còn nguy hiểm hơn. “Anh là vua đấy. Làm ơn đừng đến một nơi như thế…”

“Nhiều người che giấu thân phận để đi mà.”

“Vậy nghĩa là tôi có thể giả dạng thành một cô gái mại dâm để thâm nhập,” cô lập luận.

“Tuyệt đối không. Tôi cấm đấy,” Oscar nói.

“Cứ để tôi làm đi!” Tinasha khăng khăng. Cô nắm lấy vai Oscar và lắc lấy lắc để. Tách trà trong tay anh lắc lư, làm nước suýt trào ra. “Tôi đã bảo anh lớp bảo vệ kia không thể ngăn được phép tâm trí rồi cớ mà? Chưa gì anh đã quên mất cơn đau Lucrezia gây ra rồi à?! “

“Theo như tôi nhớ là không đau lắm.”

“Không phải theo nghĩa đen!” Tinasha mắng, thả anh ra. Cô tặng anh một nụ cười băng giá đủ để khiến bất cứ ai phải run rẩy. Oscar đối mặt với cô, không mảy may dao động, dẫu người phụ nữ đã để lộ ra uy quyền tuyệt đối của một phù thủy. “Không tranh cãi nữa. Tôi sẽ xử lý ca sĩ trong quán rượu trước, nên anh ngoan ngoãn làm việc của mình đi.”

“Được thôi, tôi hiểu rồi,” Oscar đáp, nhẹ xua tay. Tuy nhiên, cô phù thủy chẳng tin tưởng lắm.

Nhưng, Tinasha tin rằng khả năng của mình đủ để giải quyết chuyện này, nên cũng không sao. Cô quyết định bắt đầu điều tra ngay lập tức, có như vậy thì Oscar mới không có cơ hội để quậy. Cô rời phòng làm việc và quay lại phòng sinh hoạt chung, tóm lấy Doan.

Tuyển được Doan hỗ trợ điều tra, cô nghe anh tóm tắt qua những chi tiết trên đường đến quán rượu.

Người ca sĩ đó tên là Delia. Cô ta là một người phụ nữ quyến rũ với giọng hát hay, nhờ vậy có được kha khá danh tiếng.

Khoảng một tháng trước, cô bắt đầu hát một ca khúc mới. Những vị khách đến quán phát cuồng với bài hát nhuốm màu u sầu và đầy hoài niệm. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, vài người trong số họ bắt đầu tự sát. Dù không phải ai nghe cũng trở thành nạn nhân, nhưng đã có khoảng ba mươi người chết sau khi nghe bài hát, thế nên chủ quán đã cân nhắc hủy bỏ tiết mục đó.

Khi tin đồn đã lan rộng trong thị trấn, ngày càng nhiều người muốn đến nghe thử “bài hát sát nhân”. Bỗng nhiên chủ quán lại thấy lợi nhuận chợt tăng vọt, buổi trình diễn lại tiếp tục.

Phù thủy kinh hãi sau khi được nghe toàn bộ câu chuyện. Cô nhăn mặt. “Quá kinh khủng. Tôi không thể giúp được nếu người ta cứ muốn chết vì tò mò. Những người ở nhà thổ cũng như vậy sao?”

“Nhà thổ nào? Cô đang nói gì thế?”

“Tôi được biết cô hai người gây ra chuyện này.”

“Lần đầu tôi nghe đấy. Tôi chỉ biết Delia thôi.”

“Hả?” Tinasha buột miệng.

Oscar định lừa cô sao? Hay anh nghĩ cô sẽ từ bỏ sau khi nghe đến mấy chữ nhà thổ.

“Anh ta cũng có gan đấy, dám dùng cái mảnh rẻ tiền ấy với tôi sao…”

“Tôi không hiểu lắm, nhưng làm ơn hãy nương tay với đức vua của chúng tôi với,” Doan nài nỉ. Lần theo bản đồ, anh dẫn đường. Con đường anh chọn rất giống tính cách của anh: toàn những con đường tắt ít người để tiết kiệm thời gian.

Tinasha búng tay. “Nếu anh muốn, tôi đi một mình được, anh có thể quay lại.”

“Đừng coi thường tôi thế chứ. Tôi cũng đi. Tôi là một pháp sư, tôi không tin mấy thứ mê tín đâu.”

“Thế thì cứ theo tôi,” Tinasha giục. Cô mừng vì Doan là người khá lý trí. Rồi, họ đến quán rượu, ánh đèn mờ tiện che đi sắc đẹp của Tinasha. Đã đến giờ ăn tối, nên họ gọi vài món nhẹ nhàng.

Tiếng thủy tinh leng keng và những giọng thì thẫm khẽ chiếm lấy không gian. Họ có thể nghe được khá nhiều người đang bàn tán về bài hát trong lời đồn.

Cụ thể hơn, họ bàn về lý do tại sao ca khúc này lại có thể giết chết những người nghe.

Lặng người, phù thủy chống tay ôm má. Rồi ánh đén chợt rọi xuống phần sân khấu nhỏ sau quán. Tất cả đều quay lại nhìn.

Doan ngẩng khỏi đĩa cá ướp muối. “Sắp đến giờ rồi.”

“Sẵn sàng phép phòng thủ đi, để đề phòng thôi. Nếu không phải ma thuật, tôi sẽ xử lý,” Tinasha chỉ thị.

“Đã hiểu.”

Một người phụ nữ sở hữu mọi nét đẹp trưởng thành xuất hiện trên sân khấu. Nhan sắc của cô không quá vượt trội, nhưng sức quyến rũ kia đủ thu hút những ánh nhìn. Cô nhìn quanh đám đông, mỉm cười cảm ơn rồi lùi chân phải về sau một chút.

Cô lấy một hơi thật sâu và đứng thẳng. Với tiếng đệm của một cây đàn zither, cô bắt đầu hát.

“Nơi đây không gian cấm, một căn phòng không chút không khí.

Em hát lời ca chẳng ai nghe.

Màn đêm buông xuống nơi quê nhà phương xa ấy,

Anh chẳng ở đây - người đi đâu mất rồi.

Người mãi chẳng quay về dẫu bao đêm em nguyện cầu.

Nếu ngày mai đêm lại tới, có lẽ em nên chết đi.

Nơi đây không gian cấm, một giấc mơ khiến em ngộp thở.”

Những câu hát xé lòng cứ tuôn trào qua giọng hát ngọt ngào của cô, hằn sâu vào con tim của những khán giả. Tuy nhiên, càng nghe, trong họ càng cảm thấy cảm giác bất an kỳ lạ. Doan liếc sang cô phù thủy bên cạnh, đang nghe rất chăm chú. Hẳn cô đã cảm thấy ánh mắt của anh, bởi, cô cũng quay ra nhìn anh.

Cô nghiêng đầu suy tư một chút rồi đột nhiên khẽ khua tay. Rồi, bài hát chợt im bặt.

Bối rối, Doan nhìn khắp quán, nhưng những người khác có vẻ đều đã chìm trong những câu hát. Anh thấy khó chịu và định đứng dậy, chợt phù thủy kéo áo anh. Cô ngả sang chỗ anh ngồi và thì thầm, “Anh là người duy nhất không nghe thấy nó. Tốt hơn hết là không nên nghe.”

“Đó là một bài hát bị nguyền sao? Tôi không cảm nhận được chút ma thuật nào.”

“Đừng lo. Ra ngoài tôi sẽ giải thích. Đi thôi,” phù thủy đáp, cười khổ. Nhanh chóng, cô đứng dậy. Tất cả ngoại trừ Doan đều quá mê mẩn, đến độ không một ai lơ đễnh dù chỉ một giây.

Họ quay ra con phố, bên ngoài trời đã tối hẳn. Tinasha lên tiếng sau khi họ đã cách quán rượu một khoảng tương đối. “Vậy ra đó chỉ là một bài hát. Một ca khúc đơn thuần.”

“Chỉ là một bài hát thôi á?!” anh lặp lại.

“Đúng. Một bài hát bình thường không chứa chút ma thuật hay lời nguyền nào. Giai điệu, lời và cả giọng hát của cô ta có vẻ đều gây cảm giác bất an cho mọi người. Tôi đã sống khá lâu nhưng số lần tôi bắt gặp những trường hợp thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cực kỳ hiếm, nhưng có tồn tại một số ca khúc, tranh vẽ hay bài thơ kiểu vậy. Những người mệt mỏi và ốm yếu nhìn chung là dễ bị những thứ dạng này ảnh hưởng. Chúng ta nên tìm cách hủy bỏ tiết mục này theo những kênh chính thống.”

“Tôi hiểu rồi…,” Doan nói, vai buông thõng. Hơi thất vọng chút. Anh cứ tưởng mình sẽ được nghe một câu chuyện huyền bí đằng sau hay gì đó. Biết được đó chỉ là một bài hát bình thường, anh vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng.

Phù thủy thấy vẻ mặt của anh, nhoẻn miệng. “Những vụ kiểu này mới thật sự kinh hoàng, chẳng liên quan chút nào đến ma thuật. Phép thuật có những nguyên tắc, và chúng ta có thể men theo chúng để tìm ra cách giải quyết. Nhưng vụ này có lẽ chỉ xuất phát từ tài năng đáng kinh ngạc của người sáng tác bài nhạc này và ca sĩ biểu diễn nó. Gặp những trường hợp thế này làm ta nhận ra sức mạnh của con người bí ẩn đến nhường nào.”

Tinasha cười, khép hàng mi. Cô nhờ Doan giải quyết công việc giấy tờ để mọi tiết mục liên quan đến bài hát kia bị cấm trước khi quay lại lâu đài. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra rằng, chuyện này đến đây là kết thúc.

*

Trong khi phù thủy đang ăn tối trong quán rượu, những ngọn đèn được thắp lên trong con hẻm phía tây thị trấn.

Khác những hẻm nhỏ phía đông, nơi này an toàn hơn và thường phục vụ khách hàng giàu có. Nhà thổ này cũng không phải ngoại lệ, cũng chẳng quá lạ khi thấy quý tộc lén ra vào qua ngưỡng cửa kia.

Lợi nhuận trời cho khiến chủ nhân của nhà thổ này, Gaske, như được lên mây.

Đây hoàn toàn là nhờ Clara. Một làn sóng khách hàng không ngớt liên tục điến tìm cô. Dù hầu hết không bao giờ quay lại nữa, đủ lượng mới bù vào nên cũng chẳng quan trọng mấy. Họ đều rất tò mò và đủ tự tin vô căn cứ để cho rằng mình sẽ ổn. Chẳng thể giải thích được hiểu lầm của họ.

Mừng thầm, Gaske mở cửa và quay lại quầy tiếp tân. Chẳng bao lâu, khách hàng đầu tiên xuất hiện.

Người đàn ông cao lớn đội mù trùm quá nửa khuôn mặt, ăn mặc khá chỉnh tề. Đoán rằng anh là một quý tộc, Gaske lịch sự đón chào như một vị khách danh dự. Người khách coi lời chào như tín hiệu, vào việc luôn. “Đây là nơi có người phụ nữ hát bài hát có thể giết chết được người nghe, phải không nhỉ?”

Gaske bất ngờ khi nghe giọng anh trẻ đến thế. Một loạt những vụ bắt cóc mười lăm năm trước đã lấy đi nhiều hậu duệ mang dòng dõi quý tộc.

Tọc mạch danh tính khách hàng là trái với luật của nơi này. “Ý ngài là Clara. Đúng, cô ấy ở đây. Nhưng hiện tại cô ấy đã có một buổi hẹn trước rồi…,” Gaske mỉm cười đáp.

“Vậy sao. Nhưng nếu không gặp bây giờ, ta sẽ bị ai đó khó tính tóm ngay. Liệu ông có thể tìm cách linh hoạt cho ta được không?”

“Thật sự xin lỗi ngài, nhưng…”

Người đàn ông nhăn mặt khi nghe câu trả lời của Gaske. Anh cởi bỏ mũ và để lộ mặt. “Có biết ta là ai không?”

Không lý nào ông ta lại không biết. Bị sốc, Gaske đánh rơi chỗ giấy tờ trên tay.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể thao túng kẻ khác chỉ bằng suy nghĩ. Chắc chắn nhiều kẻ đã từng nghĩ như vậy.

Clara có khả năng đó, cô chắc chắn.

Cô có thể bẻ cong bất cứ ai theo ý mình nếu muốn. Nếu cô muốn họ chết, họ sẽ chết. Tất cả những vị khách đến đây dù biết rõ chuyện đõ, hẳn vô cùng coi nhẹ tính mạng của bản thân, hoặc rất ngu xuẩn. Vì vậy, cô cho rằng họ chết không phải do lỗi của mình.

“Clara, cô có khách hàng.”

“A, Simon.”

Một người đàn ông tay cầm chiếc đàn zither gõ cửa rồi vào phòng cô.

Cô đã quen Simon được ba năm. Clara tìm thấy anh gục bên ngoài nhà thổ, chẳng có tài sản gì ngoài một cái tên, và đưa anh vào. Sau khi chứng kiến tài ca hát của anh, Clara đã đưa anh thành người đệm nhạc tận tụy cho mình. Vì cô đã cứu mạng anh, anh sẽ làm bất cứ thứ gì cô muốn. Cô không coi anh như người tình, nhưng cô cảm giác rằng trên đời này không ai hiều cô bằng anh.

Ngồi trước bàn phấn, Clara đứng dậy và cài một chiếc trâm lên mái tóc. “Hẹn trước phải không? Tôi ra ngay đây.”

“Không, khách không đặt trước.”

“Không đặt á?”

Nhà thổ Clara làm việc chỉ tiếp những vị khách địa vị cao. Không thể dùng tiền bạc hay tên tuổi để chen lịch được. Ai lại có thể làm được chuyện đó? Clara bắt đầu thấy kích thích.

“Được. Tôi đến ngay,” cô nói, bỏ qua bước chuẩn bị còn lại. Để lại Simon ở đó, cô đến phòng được chỉ định.

Một chiếc giường lớn choán cả phòng. Một khung của sổ được đặt rất cao trên tường. Nó được thiết kế để chống nhìn trộm, nhưng khiến căn phòng cảm giác khá bí bách.

Người đàn ông đứng ở lối vào, nhâm nhi thức uống, anh quay lại khi nhận ra sự có mặt của cô.

Anh vô cùng điển trai với đôi mắt tựa bầu trời sau hoàng hôn.

Cô chưa bao giờ gặp anh nhưng nhận ra ngay lập tức.

“Sao thế? Vào đi,” thấy cô sững sờ, đức vua của Farsas mời vào.

Cuối cùng cũng hết choáng ngợp, cô rón rén ngối xuống cạnh người đàn ông và rót cho anh một ly. “Điện hạ đến một nơi thế này có được không ạ?”

“Không, thế nên ta đi trong bí mật.”

“Chắc chắn ngài có thể có được bất cứ người phụ nữ nào ngài muốn.”

“Người ta yêu tương đối cứng đầu.”

Oscar uống cạn ly rượu rồi đặt nó sang một bên. Anh quay lại nhìn người phụ nữ. Đương nhiên rồi, cô rất đáng yêu, nhưng dáng vẻ kia có gì đó không ổn định. Anh vươn tay với lấy một lọn tóc của cô. Nhìn kỹ, mái tóc suôn mặt này mang màu nhạt hơn của phù thủy. “…Của cô ấy mới thật là sắc màu của màn đêm.”

“Điện hạ? Ngài nói gì ạ?”

“Không, không có gì. Quan trọng hơn, ta nghe đồn cô có thể hát một ca khúc rất thú vị. Ta đến đây để nghe nó.”

“Ngài nghiêm túc thật ư?”

“Không thì ta đã chẳng đến đây rồi. Bị bắt được thì ta sợ mạng cũng chẳng còn.”

Một lần nữa, Clara lặng người. Cô khác người phụ nữ ở quán rượu. Nếu Clara thật sự muốn người ta chết, họ sẽ chết. Vị vua trẻ này có vẻ chẳng hiểu gì cả. “Xin đừng đùa nữa ạ. Ngài không có ai nối dõi cả.”

“Nói cô biết, ta không định chết đâu.”

“Thế thì xin hãy từ bỏ ý định nghe bài hát đó đi ạ,” Clara nói.

Cô chạm những ngón tay sứ lên má anh. Đôi mắt anh đâm thấu cô, tỏ rõ uy quyền của một mang sức mạnh để khiến người khác phục tùng mình. Cô nín thở, tưởng như đôi mắt xanh kia có thể nuốt lấy mình.

Thế này không được.

Cô không thể hát. Kể cả có làm thật, cô không thể giết anh. Cô không muốn anh chết.

Cô không thể lấy mạng anh được.

“Ta yêu cầu cô hát cho ta nghe.”

“…Em không thể. Đổi lại, có lẽ em có thể trao cho ngài thứ gì đó khác. Dẫu sau, đây cũng là nơi để thỏa mãn mọi ham muốn.”

“Ta không cần một người phụ nữ. Ta đã mọi thứ mình muốn rồi.”

“Vậy có vẻ tất cả những gì ngài có thể làm là rời đi. Em chẳng có gì để cho ngài cả, dẫu là khúc hát hay cơ thể này.”

Nghe vậy, nhà vua nhăn mặt. Từ trước đến nay, nhìn chung anh luôn nhận được mọi thứ mình muốn. Anh có đủ quyền lực và đầu óc để làm được chuyện đó.

Giờ đây anh đang đối mặt với một cô gái làng chơi dùng thương lượng làm vũ khí. Clara sẽ không nhượng bộ, kể cả với một đức vua.

Thay cho lời nói, cô vòng tay quanh cổ anh. Chậm rãi, cô hạ xuống. Cô tìm đến đôi môi anh với khát khao cháy bỏng.

Như một giấc mơ vậy, cô ước khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

*

Ngày sau khi trở về từ quán rượu, Tinasha đến phòng làm việc để kể lại sự kiện tối qua.

Oscar nghe cô nói trong khi xử lý một số giấy tờ.

“Và, tôi đã nhờ Doan lo việc đó rồi, nên khi đề xuất được trình lên, xin hãy chấp thuận nó,” Tinasha kết luận.

“Đã hiểu. Xin lỗi, cô gặp nhiều rắc rối rồi.”

“Không có gì đâu. Thật ra, tôi có cái này muốn nhờ. Tôi muốn mượn vài pháp sư khoảng một tuần, bắt đầu từ hôm nay. Tôi chỉ cần họ buổi tối sau khi họ đã làm việc xong thôi. Và tôi cũng sẽ trả thù lao cho họ.”

“Cứ thoải mái. Nhưng cô định làm gì thế?”

“Tôi muốn sắp xếp lại hầm báu vật của Tuldarr. Phong ấn bị phá vỡ rồi, và tôi không thể để bất cứ ai ăn trộm được. Nên tôi muốn phân loại mọi thứ rồi di chuyển chúng về tòa tháp…và, nếu có thể, đến Farsas.”

“Hầu báu vật? Cô chuyển chúng đến Farsas á?”

“Tôi chẳng dùng gì kể cả có mang về tòa tháp, nên tôi sẽ chỉ để đồ nguy hiểm ở đó thôi. Chuyển chúng đến đây về cơ bản nghĩa là chỉ cất chúng đi chỗ khác, nhưng tôi vẫn muốn vậy.”

“Hừm…Được, tôi hiểu rồi. Vậy theo ý cô,” Oscar chấp thuận, khẽ thờ dài một chút.

Với việc dọn dẹp kho báu vật và những tinh linh đã về dưới trướng Tinasha, có vẻ toàn bộ những di sản của đế chế ma thuật Tuldarr sắp hoàn toàn biến mất. Nói ngắn gọn, Oscar đang tự hỏi liệu như thế này có thật sự ổn không. Rồi, anh kết luận rằng đây là quyết định của Tinasha với tư cách là nữ vương cuối cùng của Tuldarr, nên cứ thế đi.

Nữ vương không ngai bay lên không trung như thường lệ, xoay ngược người lại rồi vào mắt Oscar. Cô thấy ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt màu trời, còn Oscar trong đôi mắt sâu thẳm của cô.

Tinasha dịu dàng nhìn anh, ánh mắt cô ngọt ngào. Được giải thoát khỏi bóng ma quá khứ, giờ cô để lại ấn tượng là một người thoải mái và đáng tin cậy. Oscar vươn tay kéo khuôn mặt kia lại gần. Anh định hôn lên đôi môi đỏ, nhưng trước khi anh có thể, cô để ý thấy gì đó và kêu lên, “A!”

“Sao thế…?” Oscar nhăn mặt, âm mưu đã đổ bể.

Nhưng, Tinasha không để ý tới lời kêu ca của anh. Cô chỉ vào phần xương quai xanh. “Anh bị bầm kìa. Anh va phải cái gì à?”

 Ả chết tiệt, Oscar rủa thầm. Anh cẩn thận không để cảm xúc lộ ra ngoài mặt. Sẽ rất tệ nếu Tinasha phát hiện ra buổi đi chơi nhỏ của anh. Dẫu sao, cô đã nghiêm cấm anh không được can thiệp. Nếu cô biết anh làm ngơ cảnh báo của mình, anh chắc chắn sẽ xử lý anh một trận ra trò. May mắn thay, phù thủy không nghi ngờ gì.

Tinasha gối má lên tay, nghiêng đầu suy tư. “Tôi không xóa được vết bầm cho anh đâu. Anh có muốn tôi dùng phép để che nó đi không?”

“Có chứ, hộ tôi nhé. Nhắc mới nhớ, chân cô thế nào rồi?”

“Anh nên tự lo cho bản thân mình thì hơn đấy,” Tinasha lẩm bẩm, trông kiệt sức. Cô đặt một ảo ảnh nhỏ lên phần xương quai xanh của Oscar, hôn lên trán anh.

Tối đó, Tinasha mang năm pháp sư - Kav, Doan, Sylvia, Renart và Pamyra - đến hầm báu vật của Tuldarr. Cảnh tượng tuyệt vời quá đỗi khiến họ trầm trồ thán phục.

“Cả núi báu vật!”

“Đây đúng là hầm báu vật mà. Mọi người hãy tìm những vật chứa ít sức mạnh ma thuật. Chúng ta sẽ mang chúng về Farsas. Bất cứ thứ gì khả nghi cần được đưa đến tòa tháp của tôi, nên ta sẽ phân loại chúng về một chỗ. Nếu mọi người tìm thấy cái gì có vẻ sẽ gây nguy hiểm nếu chạm vào, gọi cho tôi. Xong việc tôi sẽ tặng mọi người thứ gì đó ở đây.”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức!” cả nhóm hô vang. Sáu người đều mặc trang phục dễ vận động. Họ bắt đầu phân loại những dụng cụ ma thuật từng cái một. Thật giống thu dọn đồ đạc để chuyển nhà. Phù thủy cũng thấy thích thú khi nghe khắp nơi đều có những tiếng trầm trồ.

Doan vẫy Tinasha, cô lại gần. “Tôi đã làm xong hết giấy tờ để hủy bỏ buổi biểu diễn đó rồi,” anh nói.

“Tốt. Có vấn đề gì cứ báo tôi.”

Thế là đủ để loại đi một cơ hội cho Oscar gây rắc rối. Ngâm nga vui vẻ, Tinasha bắt đầu sắp xếp. Mọi chuyện diễn ra không gặp trở ngại gì.

*

Clara không nghĩ anh sẽ quay lại.

Con tim Clara nhảy múa khi biết có chuyến ghé thăm bất ngờ. Vừa nhìn thấy cô

anh quạo, “Đừng đánh dấu ta. Chẳng phải ta đã bảo cô đây là vấn đề sống chết rồi sao?”

Rõ ràng anh đang rất cáu kỉnh, nhưng cả chuyện đó cũng làm cô thấy vui. Cô bật cười như tiếng chuông ngân. “Phải chăng ngài cũng có ai đó rất hay ghen trong đời mình?”

“Ghen thì không đúng lắm, nhưng…cô ấy chẳng quấn ta chút nào,” anh thú nhận, cau mày. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt ấy, nói với Clara rằng anh đang nghĩ về người anh say đắm, và nó khiến cô ớn lạnh. Tuy nhiên, đó là thứ cảm xúc một cô gái làng chơi không bao giờ được thể hiện ra. Cô cười ngượng nghịu. “Thế thì ngài không cần trung thành đến thế đâu.”

“Không quấn ta và không dám làm là hai chuyện khác nhau. Nếu cô ấy phát hiện ra ta la cà, cô ấy sẽ làm thịt ta vương quốc này.”

Như lẽ thường tình, Clara nghĩ rằng anh đang đùa. Người đàn ông ngồi xuống ghế và tự tiện dựa vào cô.

“Em ghen tị với ngài đấy, có một người luôn quan tâm đến ngài. Cô ấy là người thế nào?” Clara hỏi.

Anh dừng lại ngẫm nghĩ. Phù thủy của anh là một người thật sự rất khó hiểu. Khó để diễn tả bản chất của cô thành từ ngữ để giải thích cho một người không quen biết cô. “Hmmm. Nếu phải so sánh, cô ấy giống như màu trắng tinh khôi nhất và sắc đen sâu thẳm nhất. Cô ấy kiểu như một con báo thích thú với loài người.”

“Ái chà. Hẳn phải là một tiểu thư được dạy dỗ cẩn thận chưa từng phải chịu khổ ngày nào trong đời nhỉ.”

“Đúng. Thật ra, cực kỳ luôn. Nhưng như thế lại chẳng giống cô ấy chút nào…”

Đúng là Tinasha được dạy dỗ cẩn thận, nhưng cũng thật không kém, cô đã phải trải qua những biến cố vượt quá tưởng tượng của hầu hết mọi người.

Với lại, cô không chỉ đơn thuần là một tiểu thư, cô là nữ vương. Oscar là kẻ chứng kiến tận mắt trong cuộc chiến với Cuscull. Đó chính là lý do cô là người hiểu rõ hơn ai hết trọng trách hoàng tộc phải gánh vác.

“Dù sao thì, về bài hát đó. Ta không đến đây để thương lượng với cô,” Oscar bắt đầu.

“Em từ chối,” Clara thẳng thừng.

“Đừng nóng nảy thế. Hầu như chẳng có thứ gì giết được ta đâu.”

“Không kẻ nào nghe em hát mà còn sống để kể lại.”

“Vậy chắc ta sẽ là người đầu tiên rồi.”

Clara đã nhận ra rằng, anh nhất quyết không chịu thua.

Cô không thể hát, cô không có lý do để giết anh. Tuy nhiên, nêu cứ kiên quyết từ chối, cô sợ anh sẽ không quay lại nữa. Cô không muốn như thế. Người phụ nữ cần một cách để đảm bảo anh sẽ lại đến. Cô muốn chạm vào anh. Cô muốn đắm chìm trong hơi ấm cơ thể anh. Chính vì thế, cô phải đánh đổi.

Clara đứng dậy và ôm lấy khuôn mặt anh từ phía sau, hôn lên má. “Hmm…nếu ngài trở thành khách quen của em, em sẽ suy nghĩ. Ngài sẽ cần đến ít nhất 5 lấn.”

Oscar nhăn mặt chua chát khi nghe điều kiện của Clara. “Ta không có thời gian. Hát hôm nay đi.’

“Em từ chối. Đây là nơi phụ nữ bán thân, không bán tiếng hát. Nếu ngài muốn nghe một ca khúc, ngài phải trả cái giá tương xứng.”

Yêu cầu khiến Oscar phải cau mày. Anh tự hỏi liệu từ bỏ có phải phương án tốt hơn không.

Mặt khác, có thể sẽ có thêm nhiều người phải chết nếu anh chùn bước. Cũng có nghĩa là hai tối lẻn ra ngoài vừa rồi sẽ thành công cốc, một điều Oscar bất đắc dĩ phải thừa nhận. Anh đã từng cân nhắc đến chuyện gửi một thuộc hạ đi, nhưng nếu họ bị giết, anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Phù thủy đã nhắc đi nhắc lại với anh rằng cô không thể bảo vệ anh khỏi ma thuật tâm trí, nhưng dấu hiệu của ma thuật sẽ tố cáo Clara ngay lập tức. Ít nhất, Oscar tự tin rằng mình cố thể xử lý bất cứ chuyện gì xảy ra tốt hơn hầu hết mọi người.

“Năm lần à? Và cô hứa chứ?”

“Vâng, em hứa,” Clara đáp, tưởng như được lên mây khi nghe thấy anh đồng ý.

Một giờ sau, Oscar rời nhà thổ. Anh đi bộ một đoạn rồi bất chợt dừng chân và quay lại. Anh gọi ai đó trong hẻm. “Als, ta thấy ngươi.”

“Hả?” một giọng ngạc nhiên phát ra từ bóng tối.

Oscar phì cười. “Ta nói dối đấy. Thật ra ta không thấy ngươi đâu.”

“…Điện hạ à,” Als nói, ngượng nghịu cúi đầu. Anh không mặc trang phục thường ngày của mình để không quá nổi bật. Bối rối, vị chỉ huy hỏi đức vua, “Ngài để ý thần từ khi nào?”

“Ngay khi ta vừa ra. Chúng ta quen biết nhau lâu lắm rồi, ta nhận ra ngươi ngay.”

“Thần thấy ngài lẻn khỏi lâu đài, nên thần buộc phải bám theo.”

“Không sao, thế này hoàn hảo đấy chứ,” Oscar nói, dạo bước cùng Als và kể anh nghe câu chuyện về bài hát biết giết người.

Als tròn mắt. “Cái này khác với cái cô Tinasha đi xem ạ?”

“Ừ. Chỗ này rất kín đáo, chỉ những người trong giới quý tộc và thương nhân mới biết. Xét nguồn gốc của nó, cũng dễ hiều khi người ta không muốn lan truyền rộng rãi. Cái này cũng mạnh hơn nhiều so với ở quán rượu - gần như toàn bộ những người nghe nó đã chết.”

“Thật kinh khủng. Và cũng thật lạ khi hai ca sĩ lại xuất hiện cũng một thời điểm,” Als nhận xét.

“Đúng thật…phần đó cũng rắc rối,” Oscar đồng tình.

Dựa theo lời Tinasha, người phụ nữ ở quán rượu chỉ là một người bình thường, nhưng có lẽ còn mối liên hệ sâu hơn giữa cả hai. Oscar nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh tự đi nghe bài hát còn lại một lần.

“Als, ta ghét phải làm phiền, nhưng ta muốn ngươi lục tung mọi thứ về những người chết ở nhà thổ này. Tìm nguyên nhân chết của họ và bất cứ chi tiết ẩn nào.”

“Vâng, thưa Điện hạ. Nhưng ngài chắc mình không muốn nhờ Lazar chứ?”

“Không. Cậu ấy không giỏi nói dối Tinasha.”

Als tái nhợt khi nghe thấy tên phù thủy. “Xin đừng bảo thần là ngài chưa nói gì với cô ấy về chuyện này…”

“Nếu ta làm vậy, ngươi có thể cá chắc ta chẳng còn đứng ở đây đâu.”

Als chợ nhận ra mình vừa bị kéo vào một bí mật nguy hiểm và lập tức cay đắng hối hận.

Phù thủy cực kỳ ghét những khi Oscar bất cẩn tự hành động. Chưa hết, lần này còn là một bài hát có thể giết người. Nếu mạng sống của đức vua gặp nguy hiểm, Tinasha sẽ điên tiết đến mức có thể cô cũng sẽ liều mạng.

Nhận ra chuyện này, Als nghiêng đầu thắc mắc. “Thần không biết liệu cô ấy có ghen nếu phát hiện ra không nhỉ.”

“Ta không nghĩ vậy đâu. Cô ấy bảo ta bắt đầu tìm một hoàng hậu vì giờ lời nguyền được giải rồi.”

“Đúng.”

“Đừng đồng tình với cô ấy thế, ngươi làm ta buồn đấy. Dù gì thì, ta nghĩ cô ấy chỉ cáu vì phần lẻn ra với liều mạng thôi,” Oscar lập luận.

“Chỉ ư…? Đấy có khi là phần kinh dị nhất đấy ạ…Cô ấy sẽ san phẳng cả cung điện mất.”

Als kinh hãi tột độ, nhưng Oscar nói nhẹ tênh, “À thì, nếu ta bị bắt, chúng ta sẽ chịu tội cùng nhau.”

“Tha cho thần…”

“Cô ấy không cho những người giữ im lặng về chuyện mình biết thoát đâu. Lazar có kinh nghiệm đấy.”

Ý muốn sai trái lóe lên trong đầu Als, phản bội lại đức vua và khai ra tất cả cho Tinasha. Nhưng có lẽ Oscar đã nhìn thấu được suy nghĩ đó, anh vỗ vai Als. “Và ta cũng không cho ngươi thoát nếu bán đứng ta đâu đấy. Ta sẽ đợi điều tra của ngươi.”

“Vâng, thưa Điện hạ,” Als tuân lệnh, nhận nhiệm vụ với đôi vai buông thõng.

Clara về phòng và bắt đầu lựa đồ cho lần tiếp theo Oscar đến. Cô chẳng nhớ đã bao lâu rồi kể từ lần cuối trái tim mình vui sướng đến nhường này, thật ra, cô bất ngờ rằng mình vẫn còn có thể cảm thấy như thế. Ngân nga, cô bày một loạt quần áo lên giường.

“Clara, cô đang làm gì thế?” đột nhiên một giọng nói cất lên, cô giật mình.

“A, Simon. Tôi đang chọn đồ,” Clara trả lời tươi tắn.

Simon cau mày nhìn cô. “Cô thích hắn ta đến thế sao?”

“Đó là đức vua đó!...Không, không phải thế. Tôi thích anh ấy, không một ai khác ngoài anh ấy.”

“Hắn ta vượt xa khỏi tầm với của cô.”

“Tôi biết! Tôi không muốn làm vợ anh ấy hay gì. Tôi tự ý thức được địa vị của hai người mà.”

“Miễn là cô hiểu,” Simon cợt nhả, ngồi xuống một chiếc ghế mây. Anh thở dài khi thấy Clara thử đồ, hào hứng như một cô nhóc mới lớn.

Nghe thấy tiếng thở chán chường, Clara lườm. “Sao? Có gì muốn nói à?”

“Hắn ta muốn nghe cô hát phải không? Tôi nghĩ cô cứ hát cho hắn thì hơn.”

“Tôi không làm được. Tôi không muốn giết anh ấy.”

“Vậy trong lúc hát cứ ước hắn ta sẽ yêu cô là được.”

Clara tròn mắt. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cô cứ tưởng mình chỉ có thể giết. “Anh thật sự nghĩ tôi làm được sao?”

“Cá luôn. Cô có sức mạnh mà.”

“Thật chứ?” cô lo lắng hỏi, Simon bật cười.

“Tôi biết cô làm được,” anh cam đoan.

Simon luôn biết cách để khiến Clara tràn đầy tự tin.

Nhà vua không quay lại vào ngày hôm sau. Hôm tiếp theo, anh đến mang theo một con rồng nhỏ. Mắt Clara lấp lánh như trẻ thơ khi thấy rồng lần đầu tiên. Tuy nhiên, Oscar cảnh báo cô ngay tức khắc.

“Đừng chạm vào nó. Nó không hiền đâu.”

“Nó đáng yêu quá,” cô nín thở.

Anh cười khổ rồi quẳng cho con rồng một quả từ đĩa trên bàn. Nhanh nhẹn, nó chộp lấy trên không trung rồi nuốt gọn.

“Hôm qua ta bận, và ngày mai cũng thế.”

“Không sao hết. Công việc của ngài cần được ưu tiên.”

“Biết vậy thì hôm nay hát cho ta đi.”

“Không,” Clara tuyên bố, ngoảnh mặt. Nghĩ đến lúc hát một bài hát mới khiến tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô cố gắng để không bật cười. Oscar chẳng để tâm đến cô và cứ tiếp tục quẳng trái cây cho con rồng. Chớp mắt, đĩa trống không. Con rồng của Oscar khá nhỏ, Clara không chắc làm sao nó có thể chứa được hết chỗ ấy.

“Em mang đĩa mới lên nhé?” cô hỏi.

“Cứ kệ ta. Thật ra nó chẳng cần ăn.”

Oscar không giấu gì ý muốn rời khỏi đây. Clara ghét khi phải thấy cảnh đó, nhưng cũng làm cô giấy lên khao khát thay đổi thái độ của anh.

Khoảnh khắc này, anh là của cô.

Ý nghĩ đó thật ngọt ngào, len lỏi trong trái tim cô. Cô quàng đôi tay trắng ngần quanh anh. Trên bàn, con rồng cuộn lại và ngủ say.

*

Sau bốn ngày dọn dẹp hầm báu vật, tất cả những dụng cụ ma pháp cuối cùng cũng được phân loại hết, giờ kho chứa như rộng gấp đôi. Dù hầu hết đều có kích cỡ tương đối nhỏ, chúng nhiều đáng kinh ngạc. Lẽ ra, sắp xếp lại toàn bộ sáu người không thể nào lo nổi.

Vì họ đang làm việc với dụng cụ ma pháp, chỉ pháp sư mới tham gia được. Chưa hết, đây là hầm báu vật của Tuldarr, nên Tinasha chỉ có thể nhờ người có tin tưởng. Nhóm cô lựa chọn chuyển sang xử lý những vật còn sót lại.

Phân loại một kệ phía sau, Tinasha phát hiện ra một chiếc hộp đá trắng nhỏ được giấu kín trong hốc. Đẩy vài thứ không đáng lưu tâm sang một bên, cô với lấy nó.

Mở nắp, cô thấy một viên tinh thể màu lam bên trong. Nó lớn hơn bàn tay cô một chút. Những kí tự ma thuật cô chưa thấy bao giờ được khắc lên bề mặt của nó. “Hmmm? Mình nhìn thấy cái này ở đâu rồi nhỉ…”

Tinasha nghiêng đầu hết bên này tới bên kia nhưng không tài nào nhớ ra được. Những biểu tượng này thật lạ lẫm, cô còn chẳng đoán được chúng là gì.

Ngẫm nghỉ một lúc, Tinasha quyết định nên mang đó đến tòa tháp. Đặt nó chung với một đống dụng cụ ma pháp khác, cô quay lại vừa đúng lúc Sylvia hí hửng chạy đến.

“Cô Tinasha! Bọn tôi tìm thấy cái này!”

“Cái gì thế?” phù thủy hỏi. Sylvia cho cô xem một tấm lụa được gấp lại thành nhiều lớp. Tinasha phát hiện ra vết ma lực, cho thấy nó đã được làm phép để không bị hư hỏng. Cô mở nó ra, cẩn thận không để bị bẩn, thì ra đây là một tấm khăn voan cưới dài. “Cái quái…?”

“Đây, nhìn này!” Sylvia hét lên, chỉ vào góc phía trong. Có thứ gì ánh bạc gắn ở đó.

Nghi ngờ, Tinasha nhìn kĩ hơn. Dòng chữ bằng tiếng Tuldarr, “Tặng con gái Tinasha thân yêu của chúng ta. Chúc con lớn lên mạnh khỏe.”

“Ôi trời…,” Tinasha thốt lên, kinh ngạc khi thấy tên mình ở đó.

Tấm voan này là món quà được gửi đến cung điện từ cha mẹ của Tinasha, những người mà cô còn không biết mặt. Họ tặng món quà này cho đứa con gái đã bị cướp đi khỏi vòng tay.

Tinasha không biết phải nói gì. Những cảm xúc lạ lẫm bùng cháy trong lòng cô.

Sững sờ, Tinasha trân trân nhìn tấm lụa bạc.

*

Tối thứ năm anh đến, Oscar lại mang theo con rồng và có vẻ cao hứng lạ thường. Nằm dài trên giường, Clara nhìn tấm lưng anh trong khi anh mặc đồ. “Sao hôm nay ngài vui thế?”

“Vậy sao?”

“Lộ hết ra mặt ngài kìa.”

Anh khúc khích, siết chặt đai gươm. “Cô gái của ta tìm thấy một thứ khá thú vị. Lúc vui cô ấy đáng yêu thật. Và, thứ đó trông sẽ rất tuyệt khi cô ấy thành cô dâu.”

“…Khi thành cô dâu sao?” Clara lặp lại, phẫn nộ sôi sục. Dù đây là một nhà thổ, vẫn rất thô lỗ khi nhắc đến một người phụ nữ khác trong phòng ngủ. Oscar chắc đang cố tình. Anh ẩn ý rằng mình không coi cô là một sự lựa chọn.

Clara hiểu điều đó. Cô định sẽ giữ kín cảm xúc này, nhưng nghe Oscar nói những lời như thế về một kẻ khác thật quá sức chịu đựng. Cô nghiến móng xuống gối. Ám ảnh của cô với anh quá lớn, nó bắt đầu chuyển dần thành căm hận.

“Mình muốn giết hắn...” Tiếng thầm thì bất chợt làm cả Clara cũng phải giật mình.

“Ngài mai cô sẽ giữ lời hứa chứ?” Oscar hỏi nhẹ tênh.

“…Vâng.”

“Đừng mong ta sẽ bỏ qua nếu cô không giữ lời.”

“Em biết.”

Oscar rời phòng, không nhìn lại dù chỉ một lần.

Nhìn cánh cửa đóng lại phía sau anh, cô đắm chìm trong những xúc cảm của riêng mình, đôi mắt vô hồn. Cô nên yêu anh hay giết anh?

Chẳng mấy chốc lại sang ngày mới.

Clara lo lắng suốt. Cô chẳng ngủ chút nào, nhưng có lẽ cô có một vài giấc mơ thoáng qua.

Ẩn dưới tình yêu dành cho Oscar và khao khát muốn giết anh. Đến cô cũng không biết mình nên làm gì. Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải chịu khổ sở vì một điều gì đó đến như vậy.

Không may thay, buổi hẹn cuối cùng đến quá nhanh.

Trang điểm che đi quâng mắt thâm, Clara chào đón Oscar cùng Simon bên cạnh. Họ không đến căn phòng thường lệ mà tới một sảnh tiệc.

Oscar ngồi khoanh chân xuống sàn, con rồng trong lòng. Điềm tĩnh trước cái chết cho thể ập đến bất cứ lúc nào, anh chọc tức Clara. “Được rồi, đến lúc cho ta nghe rồi đấy.”

“Ngài đã sẵn sàng chưa?” Clara hỏi.

“Ta không định chết đâu,” Oscar cam đoan. Như vậy là đủ để trấn an tinh thần Clara.

Anh đơn giản là quá ngạo mạn. Cớ sao anh không nhìn cô? Hay, anh cũng muốn gạt bỏ cô? Càng khao khát, cô càng căm ghét mức độ lì lợm của anh.

Cô cười đắng. Quay lại về phía Simon, cô ra hiệu.

Anh gảy cây zither, những tiếng đàn phủ lên căn phòng một bầu không khí ảm đạm.

Clara lấy hơi và bắt đầu hát. Lời ca tuôn trào thứ cảm xúc cô đã không còn kìm nén được nữa.

Nơi đây không gian cấm, một căn phòng không chút không khí.

Em hát lời ca chẳng ai nghe.

Đóa hoa nhẹ rơi, chẳng sót lại một cánh hoa.

Anh chẳng ở đây - người đi đâu mất rồi.

Còn nơi đâu cho bàn tay em bấu víu.

Nếu ngày mai đêm lại tới, có lẽ em nên chết đi.

Nơi đây không gian cấm, một giấc mơ khiến em ngộp thở.”

Tay Clara run run.

Cô không biết liệu mình có còn đang đứng thẳng không. Cô nhìn Oscar, anh vẫn chăm chú, mặt không đổi sắc.

Cô khao khát anh đến nỗi sắp phát điên.

Cô sợ bài hát sắp đến lúc phải kết thúc. Cả cô cũng chẳng biết kết cục sẽ thế nào. Clara bám lấy gia điệu Simon tạo nên, nhưng rồi chợt nhận ra anh đã ngừng tay và ngoảnh mặt đi.

Simon trợn tròn mắt kinh ngạc. Lần đầu tiên, Clara nhận ra có một giọng hát thứ hai. Đồng thanh và đồng điệu đến hoàn hảo. Tuy nhiên, lắng nghe kĩ sẽ phát hiện ra được có một người khác đang hát ngoài Clara.

Lập tức, Clara ngừng lại.

Một khắc sau, giọng hát kia cũng vậy.

Cô liếc sang Oscar và thấy anh đang cười thích thú. Cô điên tiết thét lên, “Tại sao?! Ngài đã làm gì?!”

“Ta làm gì á…? Nhắc mới nhớ, cô muốn biết về cô gái của ta nhỉ. Cho phép ta được giới thiệu, Tinasha.”

Câu nói ám chỉ con rồng trong lòng anh. Chớp măt, sinh vật biến thành một người phụ nữ quyến rũ.

Da trắng như sứ, mái tóc mang sắc màu của màn đêm. Cô đẹp đến chết người.

Trong đôi mắt sâu thẳm kia có chút không hài lòng. Từ trong lòng Oscar, cô ném cho Clara và Simon ánh mắt sắc lạnh. Oscar hôn lên má phù thủy, rồi anh thầm thì bên tai cô, “Ai là kẻ chủ mưu?”

“Hắn,” cô đáp không chút do dự.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Phí công vô ích rồi.”

“Phí ư?!” Clara bùng nổ. Cảm giác thất bại nhục nhã chiếm lấy cô.

…Cô chưa từng nghĩ lại chính là ả.

Phẫn nộ làm mờ mắt cô kỹ nữ. Cô muốn cướp lấy Oscar từ Tinasha.

Trong lúc Clara đang kích động, Simon đến sau cô. Hắn vươn tay về phía hai vị khách, nhưng phù thủy ra lệnh, “Đừng cử động. Nếu không, ta sẽ coi ngươi là địch và giết ngươi ngay.”

Simon khịt mũi, ma pháp trận xuất hiện trong tay hắn.

Rồi, hắn bị ném bay. Hắn đập mạnh lên trần rồi rơi xuống sàn. Clara không tin nổi vào mắt mình. Cô lảo đảo bước tới Simon, không còn cử động nữa. Cổ tay hắn bị bẻ gập. Hắn trông như một con búp bê bị hỏng, Clara phát điên.

“Mày đã làm gì anh ấy?!”

“Ta cảnh báo rồi,” phù thủy nói, đứng dậy. Khí chất áp đáo của cô bao trùm cả căn phòng.

Cũng chính áp lực này đã khiến cả ngàn binh sĩ phải kinh hãi, tuy nhiêm, Clara không mảy may dao đọng.

“Sao mày dám! Anh ấy là thứ duy nhất ta có trên đới này! Mày thì biết gì chứ?!”

“Ta sẽ chẳng biết được nếu ngươi không nói. Hay, hắn ta quan trọng đến mức ngươi muốn được đoàn tụ với hắn bằng cái chết?”

“Chết đi! Cả hai chúng mày!”

Chẳng còn gì quan trọng nữa.

Sau một khoảng do dự trước cơn điên của Clara, phù thủy hướng một quả cầu lửa vô hình về phía cô ta.

Tuy nhiên, Oscar đứng dậy và ngăn cô lại. “Đợi - đừng giết cô ta,” anh khăng khăng.

Tinasha lườm anh. “Cô ta có thể không phải thủ phạm, nhưng vài chục người chết rồi.”

“Ai cũng ước có thể giết ai đó mà.’

“Cô ta định cả giết anh đấy. Cây kim để lâu cũng có thể hóa thành lưỡi kiếm. Tốt nhất là tiêu diệt luôn.”

“Kệ cô ta đi. Dừng lại.”

Tinasha thở dài thườn thượt khi bị ngăn lại hết lần này tới lần khác, cô giải phép rồi nhìn Oscar. “Đừng bảo tôi là anh có tình cảm nhé.”

“Tôi sẽ xử lý cô ta bằng phương thức chính thống, như thế cũng sẽ cho hội quý tộc một bài học.”

“Ước gì có cái gì đó trên đời dạy được anh một bài học.”

Tinasha khua tay, Clara ngã gục.

*

Kẻ chủ mưu đã chết, đồng phạm của hắn - Clara - bị trục xuất khỏi Farsas. Đọc qua lời khai và báo cáo điều tra, Als huýt sáo trầm trồ. “Tên Simon đó sắp xếp giống tự sát nhưng thực tế hắn mới là kẻ giết người. Thất vọng thật đấy.”

“Cách đó là dễ nhất,” Tinasha đáp, nhấp trà trong phòng làm việc của đức vua. Việc đã được giải quyết xong hết. “Người phụ nữ đó cũng có một chút ma lực. Cô ta không qua đào tạo gì hết nhưng vẫn có thể dùng ma thuật thêm vào bài hát để ít nhiều thao túng cảm xúc của người nghe. Đó là lúc Simon ra tay.”

Oscar ngờ vực sau khi nghe kết luận cô đọng của cô. “Cô ta nghĩ rằng mình có một thứ sức mạnh khác.”

“Bất cứ ai cô ta muốn phải chết đều bỏ mạng từng người một. Cũng dễ hiểu khi cô ta nghĩ như thế sau vài lần. Kẻ kia cũng liên tục mồi thêm nữa,” Tinasha giải thích.

“Câu chuyện li kì thật…” Als thở dài, nhìn lên trần. Tất cả bí mật đã được bật mí, nhưng vụ án vẫn thật kì dị đến khó tin. “Nhưng mục đích của hắn ta là gì?”

Gối má lên tay, Tinasha đáp, mặt cô cáu kỉnh, “Tôi đoán là Simon chỉ muốn cho Clara những gì cô ta muốn. Rõ ràng, mọi thứ bắt đầu kể từ khi một vị khách xúc phạm cô ta. Rồi hắn sáng tác bài hát cho cô ta. Tín hiệu của họ là cô ta sẽ hát bài hát cho bất cứ ai cô ta muốn phải chết. Cô ta là người chọn nạn nhân.”

“Và ca sĩ ở quán rượu tình cờ nghe được bài hát và quyết định cũng bắt chước theo để được nổi tiếng ấy hả?” Als hỏi.

“Người ca sĩ đó là một trường hợp ngoại lệ. Giai điệu được thiết kế để thao túng cảm xúc. Một giọng ca tuyệt đỉnh nghĩa là không cần thêm ma thuật. Tổng kết lại, mọi chuyện bắt nguồn từ người đàn ông sáng tác bài hát đó. Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một tài năng như thế. Nếu hắn là một pháp sư hoàng gia, có lẽ đã có thể thay đổi được cả lịch sử.”

Sau khi kết thúc câu chuyện, cô đặt lại chiếc tách rỗng lên khay. Lạnh lùng nhìn Oscar, cô hỏi, “Vậy anh muốn nghe bao nhiêu nào?”

Oscar cau mày. “Cô phá tan cả phòng tôi rồi, chưa đủ sao?”

“Đương nhiên là chưa,” cô quạo.

Als nhìn quanh phòng. Họ không ở nơi làm việc thường lệ của Oscar. Phù thủy đã phá nát căn phòng đó. Đây là cơ hội hoàn hảo để chuyển Oscar tới một nơi phù hợp với nhà vua hơn. Hiện tại, Als, Oscar và Tinasha đang đừng trong căn phòng mới. Oscar càu nhàu, xử lý giấy tờ. “Tôi đã bắt Als thề giữ bí mật đủ kiểu rồi...Không ngờ Doan lại phát hiện ra được tác giả.”

“Anh phải may mắn lắm mới có được một thuộc hạ tài năng như thế đấy. Còn tái phạm là tôi sẽ treo anh lên đỉnh tháp đấy.”

Sau khi giải quyết xong vụ quán rượu, Doan điều tra sâu hơn để đề phòng vấn đề mới phát sinh. Giữa chừng, anh phát hiện ra bài hát xuất phát từ một nhà thổ. Ngay khi Tinasha biết được, cô tra hỏi Lazar và xác nhận yêu cầu đến từ giới quý tộc.

Rồi, cô tự mình đến nhà thổ đó.

Đêm hôm trước, Oscar về từ cuộc gặp với Clara và đang căng mình làm việc với Als. Đột nhiên, cánh cửa bị thôi tung, làm hai người đàn ông giật mình.

Phù thủy vào phòng từ lỗ trên cửa. Mắt dừng lại ở Oscar, cô cười đến tận mang tai. Đây là khuôn mặt của một kẻ cai trị - không chút ngây ngô. Cô dang vòng tay và triệu hồi một ma thuật khồng lồ. Nghiêng đầu đầy đáng yêu, Tinasha hỏi, “Anh có thể chết khi nghe bài hát hoặc bây giờ chết dưới tay tôi luôn. Anh chọn cái nào?”

“………………”

Lập tức, Oscar và Als nhận ra bí mật đã bại lộ. Als nhắm nghiền mắt chờ đợi cái chết.

Ma lực cuộn trào thành từng đợt sóng dữ dội. Từng cái một, những cái bình và lọ trang trí phòng nổ tung. Oscar cân nhắc nên phản ứng thế nào. Anh bắt đầu bằng câu hỏi, “Cô nghe được từ đâu?”

“Tra khảo chủ nhà thổ.”

“Ông ta còn sống không?”

“Tôi không làm đau ông ta, nhưng chắc một thời gian nữa ông ta sẽ không thể ngon giấc.”

Một khung cửa sổ rít lên ken két rồi vỡ toang. Cơn gió từ bên ngoài nhẹ thổi vào phòng.

Làn gió mát lướt qua, Tinasha nở nụ cười quyến rũ mê muội.

Đây là nụ cười phù thủy của cô, đủ sức hút hồn những kẻ trông thấy và khiến chúng phải chết. Giọng cô như thể tiếng băng lạnh vỡ tan thành từng mảnh, “Có nói với anh bao nhiêu lần anh cũng không hiểu. Làm tôi khá khó chịu đấy. Vừa tò mò lại còn quá tự cao…Có vẻ anh thích chết theo cách nhàm chán nhất, vậy tôi giết anh bây giờ cũng được nhỉ. Nào, giơ cổ ra.”

Cô cực kỳ nghiêm túc.

Một cái bàn và kệ sách vỡ vụn. Als há hốc trước mức độ tàn phá kinh khủng. Anh chẳng biết có nên can thiệp hay không, nhưng anh cũng biết có làm gì cũng không cải thiện được tình hình.

Ocsar đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt phù thủy. “Đợi một chút, Tinasha.”

“Im đi.”

Chiếc bàn được thiết kế đặc biệt Oscar hay dùng tách làm đôi dễ như xé giấy. Những bức tường bắt đầu vặn vẹo. Luồng gió cuốn hàng chồng giấy tờ thành một cơn lốc.

Oscar đi qua chiếc bàn gãy và lại gần phù thủy lơ lửng. Anh vươn tay tới cô.

“Đừng chạm vào tôi,” Tinasha bật lại, định dùng ma thuật để khước từ anh. Nhưng, tấm bảo vệ của chính cô phản lại và cô không thể làm được chuyện đó.

Oscar ôm cô vào lòng, tâm của cơn bão tố. “Tôi xin lỗi,” anh thừa nhận.

“Anh nghĩ đây là chuyện xin lỗi là xong chắc?”

“Không, nhưng tôi vẫn xin lỗi.”

Tinassha cắn môi, cô nhìn xuống Oscar, chán ghét cực độ.

Phù thủy chằm chằm vào đôi mắt của nhà vua, điềm tĩnh nhưng cũng có chút căng thẳng.

Dẫu Tinasha là một phù thủy, Oscar chưa bao giờ sợ hãi cô dù chỉ một chút. Cô thích nhưng cũng ghét điều này.

“Tôi muốn xẻ anh thành từng mảnh.”

“Nếu như thế làm cô thấy tốt hơn.”

“Không chút nào.”

“Vậy tôi sẽ bị xẻ không vì gì cả.”

Tinasha vò rối bù tóc Oscar. Cô ôm đầu và nhìn vào mắt anh. “Tôi nợ anh rất nhiều, nên tạm bỏ qua cho anh lần này. Nhưng nếu có lần thứ hai, tôi sẽ trở về tòa tháp.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Một lúc lâu, Tinasha ôm chặt đầu Oscar. Sau khi xả hết giận, cô thả anh ra, thở dài. Thoát khỏi vòng tay anh, cô bay lên không trung.

Được tha mạng, Oscar nhìn quanh phòng và vô tư nói, “Tan hoang nhỉ.”

Nghe vậy, phù thủy tặc lưỡi bực mình.

Ngày sau khi phòng làm việc cũ bị phá hủy, Als đang nhấp trà trong phòng mới, lẩm bẩm, “Thần cứ nghĩ mình toi rồi chứ. Xin đừng kéo thần vào mấy âm mưu của ngài nữa.”

“Lần trước Lazar cũng nói vậy với ta,” Oscar nhớ lại.

“Đáng đời anh,” Tinasha lạnh lùng, dù cô vẫn rót trà cho Oscar. Xong, cô ngồi xuống tay ghế của anh. “Thích đi tán tỉnh thì cứ lấy một hoàng tộc hay tìm phi tần gì đó. Anh bị đần à mà cứ lang thang kiểu đấy? Anh có phải ông vua đần không?”

“Cũng không phải tôi muốn chơi bời hay gì…”

“Im ngay.”

“……..”

Rõ ràng phù thủy vẫn đang giận. Như một đứa trẻ con, cô dùng gót đá cẳng chân Oscar. “Bốn trăm năm rồi tôi chưa từng bực thế này bao giờ, và anh còn chẳng phải kẻ địch.”

“Vậy thì, tôi mừng lắm.”

“Anh không được thế!”

Đá chân lấy đà, Tinasha trượt khỏi tay ghế. Tay chống hông, cô chằm chắm đối mặt với Oscar. “…Mà…Có cáu cũng chẳng làm gì được anh…Sao cũng được. Có giận thêm cũng chỉ tốn sức thôi.”

Tinasha nhún vai, mỉm cười đáng yêu như thường ngày. Cô vươn tay xoa đầu Ocsar, dịu dàng khiến anh nheo mắt hạnh phúc.

Oscar bắt lấy tay phù thủy và đặt một nụ hôn lên đó. “Một khi đã có cô, tôi sẽ không còn cần bất cứ gì nữa,” anh nói.

“Không khả thi đâu, nên anh nghiêm chỉnh chọn ai đó đi,” Tinasha kiên quyết. Rồi, cô cười lớn, giòn tan như thể một đóa hoa nở rộ.