Thế giới đã bị diệt vong. ---Chí ít là tôi đã nghĩ vậy.

“Ọeeeeee.”

Tôi nôn tứ tung ra bên lề đường.

“Uống nhiều quá rồi đấy, thằng hâm.”

“Không uống thì chịu thế đếch nào được!”

Bạn tôi, Yen Sheehan [note45709], một cô nàng có vóc dáng nhỏ nhắn với chiếc áo bành tô cỡ lớn được khoác ở bên ngoài, không khỏi thở dài.

“Chỉ là đụng phải vợ cũ ở lễ cưới thôi chứ có cái chi đâu.”

“…Cổ dẫn theo thằng khác.”

“Thì Akane-san ly hôn được 3 năm rồi còn chi? Có người khác ở bên cũng là thường tình.”

“Nh nh nh, nhỡ đâu người ta tái hôn rồi thì sao. Trong khi đằng tôi sẽ phải bơ vơ đến muôn kiếp đây này!”

“Nhiễu sự quá…”

Hôm nay, người bằng hữu năm xưa của tôi tổ chức lễ thành hôn. Tôi thử đến buổi lễ để xem nó ra sao thì cô vợ cũ lại ngồi ngay kế bên. Kumano Akane. Đó là người cho đến 3 năm trước vẫn cùng tôi trải qua bao năm tháng của cuộc đời bất kể ngày đêm, và cũng từng là cô gái mà tôi hết mực yêu thương. Tôi đã khờ khạo tin rằng cổ chính là người con gái định mệnh của mình. Ấy vậy mà giờ đây, cổ lại đang tươi cười với một gã đàn ông khác. Chịu không nổi rồi. Nhiều thứ lắm. Về mặt tinh thần ấy.

“Thế giới cái mẹ gì nữa, đi chết hết đi!”

“Kiếm vợ đê.”

“Uooô!! Nay ông phải uống đến gãy mới thôi!!”

“Kiếm vợ đê ông cháu.”

“Hóa đơn tôi bao hết.”

“…Nay là tui chìu theo ông đó nghe.”

Tôi bá vai Yen Sheehan, người đang phải gánh chịu cảnh túng thiếu suốt 5 năm qua, rồi cùng nhỏ tiến bước đến một quán rượu tại Noge [note45710] ở Yokohama.

***

“Cậu giai êi. Có sao không thế? Ê~”

Đồng phục xanh chàm?--- À~, ra là mấy anh cảnh sát--- bị các anh lắc lắc người, tôi buộc lòng phải mở mắt.

“Áy.”

Má tôi đang bị chọc bởi một con nhím gai. Người nó vừa tròn trĩnh, vừa gai góc, trông thật dễ thương. Hình như đây là tiệm cà phê nhím gai ở phố người Hoa thì phải. Tại góc phòng, tôi nhổm người dậy trong khi bị cái con nhím gai đó liếc mắt nhìn. Cơn đau đầu lúc tỉnh dậy sau đêm nốc rượu thật khủng khiếp.

“Còn nhớ gì không cậu giai?”

Kèm theo một nụ cười ấm áp, anh cảnh sát hướng mặt về phía tôi rồi chất vấn.

“Xin lỗi mấy anh cảnh nhóe. Tớ đây chả nhớ gì cả.”

“Cậu giai à. Cậu đã say xỉn rồi đột nhập trái phép đấy. Có người trình báo nên chúng tôi mới đến đây. Cậu giai, tên gì?”

“…Daigo. Là Midou Daigo ạ.”

---Tại sao tôi lại đột nhập bất hợp pháp vào một tiệm cà phê nhím gai trong trạng thái say xỉn thế nhở?

“Bước nổi không đấy? Thôi được rồi, đi nào.”

Nhờ sự hỗ trợ của mấy anh cảnh, cuối cùng tôi cũng leo lên được chiếc xe tuần tra, để rồi sau đó bị đưa tới đồn cảnh sát thuộc phố người Hoa. Men rượu nồng từ ngày hôm qua vẫn còn đang quay cuồng trong đầu, cộng thêm cả cơn nhức óc, buồn nôn khiến tôi cảm tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi.

Sau đó, người vợ trước đây đã phải cất công lên đồn để đón tôi về. Lý do là vì địa chỉ liên hệ khi gặp tình huống khẩn cấp trong máy tôi vẫn đang để nguyên số điện thoại của cô ấy.

“…Daigo-kun.”

Mang ánh mắt vẻ buồn rầu, cô hoàn tất các thủ tục mà phía cảnh sát yêu cầu rồi dẫn tôi ra khỏi đồn. Sau đấy, anh cảnh sát còn nhắc nhở thêm câu cuối, ‘Lần này tuy không dính líu đến tố tụng, nhưng nếu tái phạm thì sẽ dùng tới cái đó đấy.’, khiến tôi phải sợ co vòi. Trước chiếc ô tô đang đậu tại bãi đỗ xe của đồn cảnh sát, vợ cũ của tôi, Kumano Akane, thì thào.

“Anh phải, cố mà gượng dậy đi chứ.”

“Ế?”

“Em, bây giờ. Không thể để tâm đến được nữa đâu, tình hình của Daigo-kun ấy.”

Cô ấy nhìn chằm chằm về phía tôi với gương mặt như sắp khóc.

“Vì thế, anh phải gắng gượng lên.”

Nỗi hổ thẹn khiến đầu óc tôi trở nên trắng xóa. Tôi đã làm phiền không chỉ bên cảnh sát mà còn cả người vợ trước đây của mình nữa. Thật quá sức thảm hại.

Để cho cô ấy có thể an tâm, tôi cật lực kiếm cớ vớt vát thể diện, và rồi, những câu từ bắt đầu bay ra từ miệng tôi một cách mất kiểm soát.

“Anh, bây giờ, đang nghiêm túc đi thêm bước nữa!”

“Ế? Thật vậy á?”

“Ư, Ừm. Tiến đến gần đến hôn nhân thì chưa phải lắm, nhưng mà tìm được người hợp ý rồi. Cô ấy là bạn đời định mệnh của anh! Kiểu kiểu thế.”

“...Vậy à. Daigo-kun, thực sự có cố gắng nhỉ.”

Nụ cười của cô ấy thoáng chút cô đơn. Nếu em cô đơn đến vậy, thì tại sao lại… Những suy nghĩ trong đầu suýt chút nữa đã buột ra khỏi miệng khiến tôi phải vội vã khép chặt đôi môi. Thời điểm mà chúng tôi còn có thể ngồi lại bàn bạc chuyện đó với nhau đã trôi qua từ quá lâu rồi.

“Giờ thì, bai bai anh. Hạnh phúc cùng bạn đời định mệnh nhé.”

Sau khi khẽ nói những lời ấy, cô bước vào trong ô tô. Tôi bị bỏ lại một mình tại bãi đỗ xe ở đồn cảnh sát. Tại cái chốn trung tâm của phố Hoa kiều này, khi mà âm thanh náo nhiệt rộn ràng vang lên khắp xung quanh đồn cảnh sát, thì duy chỉ có vùng không gian đang bao trùm lấy tôi là mọi tiếng động đều như thể đã bị biến mất.

Bấu víu lấy quá khứ. Khi bản thân nhận ra sự thật ấy, con người ta sẽ biết mình cần phải tiến lên phía trước. Đương nhiên tôi vẫn hiểu rõ cái điều đơn giản đó. Nhưng chỉ đến khoảnh khắc này, tinh thần trách nhiệm mà tôi vẫn luôn mơ hồ cảm nhận được mới thực sự hiện hữu và chuyển hóa thành động lực.

“Đến lúc tìm ‘Bạn đời định mệnh’ rồi.”

Cái cuộc sống miên man những lời than thở về luyến tiếc trong quá khứ để rồi chìm đắm trong men rượu, cần phải kết thúc tại đây. Tôi đã quyết ý. Kể từ giờ, chương 2 của cuộc đời tôi sẽ bắt đầu. Nhất định. Nhất định lần tới, tôi sẽ tìm được ‘Định mệnh’ đích thực.

“Đi hẹn hò thôi!”

Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm, rồi sau đó ọe ra một bãi nôn to tướng vào bên sườn chiếc xe cảnh sát.