“Cứ có cảm giác lâu nay tớ phải tự chiến đấu với quá khứ của mình ấy. Quá khứ mà tớ xem như bóng ma đã chết từ lâu, thứ mà tớ không thể chạm vào, cũng không muốn chạm vào, nhưng lại hiện hữu ngay trước mắt.”
Sengoku Nadeko nói trong khi nằm ngửa trên sofa, hai tay vòng lên bụng. Không phải tư thế nằm xấu, mà là chiếc sofa này được thiết kế để nằm như thế. Còn tôi, Ononoki Yotsugi, ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh đó, tay ghi ghép vào cuốn ghi chú.
Nói ngắn gọn là đang tư vấn.
Đương nhiên một chuyên gia như tôi sẽ là người hỏi Sengoku Nadeko, cũng là một đối tượng quan sát của tôi, nhưng nếu đã là điều tất nhiên thì chẳng cần nói thêm làm gì.
“Quá khứ của bản thân. Là hồi cậu còn là một con ngốc đấy hả?”
“Đừng có nói tớ ngốc chứ. Nói vậy thì đến giờ tớ vẫn chẳng thông minh được lên chút nào. Mà thậm chí từ lúc bỏ học, tớ thấy mình càng lúc càng ngốc hơn ấy.”
“Trường học không phải nơi để khiến cậu thông minh hơn đâu.”
“Cậu nói vậy làm tớ thấy thoải mái hơn đấy.”
“Mà là nơi khiến cuộc sống của cậu trở nên tốt hơn.”
“Thế thì tệ thật nhỉ.”
Nghĩ lại thì, tôi là một quái dị vô cảm. Tư vấn là việc không phù hợp bậc nhất đối với tôi ở thế giới này. Mà thậm chí có qua thế giới bên kia đi nữa chắc cũng thế.
Đối với tôi, trái tim con người, đơn thuần là bóng tối.
Có lẽ, với ai cũng thế thôi.
“Ý cậu là cảm giác tự ti khi so sánh với bản thân khi trước, lúc mà tóc mái dài, dễ thương và được mọi người yêu quý phải chứ?”
“Cậu hiểu rồi đấy nhỉ.”
“Dù đã nỗ lực hết sức, cố gắng thay đổi bản thân, nhưng vẫn không thể vượt qua được chính mình trước kia, người chỉ cần tồn tại là đã được nuông chiều rồi phải chứ?”
“Không, ý tớ không đến mức đó đâu, cậu nói thế còn làm tớ muốn bảo vệ bản thân trong quá khứ ấy cơ. Vì tớ biết, hồi đó tớ cũng đã nỗ lực đến mức nào mà.”
“Là khoảng thời gian mà cậu không xưng ‘tớ’ mà lúc nào cũng dùng thẳng tên mình nhỉ?”
“Đâu phải lúc nào cũng thế!”
Sengoku Nadeko nằm rên rỉ trên ghế sofa như thể đang bị dằn vặt. Có lẽ do đối mặt với những ký ức đau khổ trong quá khứ, như thể đang bị thôi miên trải nghiệm lại khoảng thời gian ấy vậy.
Nói đúng hơn thì không phải đau khổ, mà là xấu hổ.
Tôi không biết cảm giác đau khổ là như thế nào cả.
“Tôi chỉ là một cái xác dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh, nhưng về bản chất thì không hề thay đổi, nên tôi không hiểu được những cảm xúc đó. Thế nhưng, đối diện với quá khứ của chính mình thì có gì xấu?”
“Không phải đối diện với quá khứ của chính mình, mà là với bản thân trong quá khứ.”
“Cái kiểu triết lý gì thế?”
“Nói là bóng ma thì có hơi quá, nhưng bản thân trong quá khứ, thì hiện tại không còn tồn tại nữa. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của người khác, đó lại có thể là bản chất của tớ. Họ nhìn thấy tớ của lúc ấy, qua hình dáng hiện tại.”
Một hình dáng cố định.
Giống như bản chất quái dị không hề thay đổi – chưa thấy ai nói về một ma cà rồng nào có thể thay đổi tâm trạng theo ngày cả.
Hay là thay đổi theo đêm?
Hoặc là trăng tròn và trăng non, nhưng nếu ghét mặt trời thì có lẽ trăng non sẽ tốt hơn nhỉ?
“Nhưng bản năng của con người, là mong đợi sự ổn định của người khác. Việc cậu cố gắng tách rời bản thân hiện tại với quá khứ, có thể coi là đang từ bỏ cá tính của mình.”
“Ý cậu là tớ không được phép trưởng thành sao?”
“Tất nhiên là không. Đối với tôi, ngay cả việc lớn lên và già đi cũng là chuyện đáng ghen tỵ.”
Không phải tôi đang nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật. Bởi vì, cảm giác ‘ghen tỵ’ không hề tồn tại trong tôi. Ghen tỵ có nghĩa là ‘muốn được như thế’ , đồng nghĩa với việc mong muốn thay đổi.
Mà tôi thì làm gì có chứ.
Tôi đâu phải ma pháp thiếu nữ.
“Nói như thế, thì cả người đó, Koyomi-oniichan mà cậu ngưỡng mộ, cậu cũng muốn anh ấy như thế sao? Muốn anh ấy mãi mãi là một người như thế sao?”
Trớ trêu thay, có thể nói mong ước ấy thực sự đã trở thành sự thật.
Một bán ma cà rồng luôn duy trì trạng thái ổn định phi tự nhiên như thế -- cũng đem lại tác dụng phụ đáng tiếc, là anh ta trở nên cực kỳ cứng đầu và khó thuyết phục.
“Tớ không biết nữa. Nhưng ít nhất, nếu có gặp lại, tớ muốn anh ấy thấy được sự trưởng thành của tớ.”
“Nhưng điều cuối cùng anh ta thấy là cậu hồi trung học. Chẳng có tình cảm, cảm xúc, ghen tỵ, giận dữ, lười biếng, hay khôn ngoan, những thứ ai cũng có, chẳng có gì lọt vào mắt anh ta cả.”
Mà, nếu có điều khiến tôi đồng cảm với anh trai quỷ thì đó là việc ấn tượng đầu tiên về một người rất khó thay đổi. Đáng thương thay, dù có cố gắng đến đâu, Sengoku Nadeko cũng chỉ đơn thuần là ‘bạn của em gái’ đối với anh ấy thôi – một khi hình ảnh đấy đã thành hình, thì việc thay đổi sẽ cực kỳ khó khăn. Như một nhãn dán không thể bóc ra, dù có bóc thì cũng sẽ để lại dấu vết rõ ràng.
“Phải rồi nhỉ. Tớ không thể vứt bỏ đi những gì đã xảy ra, dù đó cũng là tớ, nhưng tớ nghĩ hồi đó nhiều lúc mình đã vào vai quá mức cần thiết trước mặt anh ấy. Có thể nói tớ bị ám ảnh bởi việc đó.”
“Vậy, nếu lúc đó cậu để lộ hoàn toàn nội tâm hỗn loạn của mình, liệu việc đó sẽ thu hút được anh ấy chứ? Không thể nào. Vì lúc đó, cậu đã bị ám ảnh bởi quá khứ và lợi dụng vẻ non nớt, tính trẻ con của mình.”
“Tớ biết chứ. Nhưng việc lợi dụng những lợi thế trong quá khứ là không được sao? Tớ của hiện tại, nếu không có hồi sơ trung thì làm gì được như thế này.”
“Việc sống lệ thuộc vào quá khứ rất khó, dù có bị ám ảnh hay không. Tuy nhiên, chính vì thấy mình chưa vượt qua được quá khứ ấy nên mới cảm thấy bản thân thấp kém. Cảm xúc ‘ngày xưa tốt thật đấy’ chỉ là ảo ảnh hoài niệm. Thay đổi và phát triển không phải lúc nào cũng sẽ đi đúng hướng. Sẽ có những bộ manga mà cậu thấy thích dù chưa hoàn thiện đúng chứ?”
“Có chứ.”
Sengoku Nadeko ngước lên trời – hoặc tôi muốn nói thế, vì ngay từ đầu cô đã nằm ngửa rồi.
“Tớ đang làm điều mà tớ ghét với những người mà tớ tôn trọng. Nghĩ lại thì thật chẳng ra gì mà. Tớ quả là tệ hại thật đấy. Cách tớ đọc manga ngày xưa dễ thương ghê, chỉ đơn giản là tận hưởng mà thôi.”
“Còn có khả năng một cuốn tiểu thuyết nào đó từ 7 năm trước được chuyển thể thành anime thay vì viết tiếp tập mới nhất nữa nhỉ?”
“Thôi đi nào!”
“Cậu có muốn quay lại quá khứ không?”
“Sao cơ?”
“Nếu có thể trở lại làm bản thân trong quá khứ, cậu sẽ chấp nhận chứ? Có thể tôi cũng có khả năng làm điều đó cho cậu đấy.”
Chẳng có đâu.
Du hành thời gian – là thứ mà cựu Heart-Under-Blade từng làm trước đây, nhưng cũng chỉ đơn thuần là đưa bản thân của hiện tại về một thời điểm trong quá khứ thôi.
“Nếu có thể bắt đầu lại cuộc đời, cậu muốn bắt đầu từ lúc nào? Nếu những ngày tháng đẹp nhất của cậu là vào năm hai sơ trung, thì liệu đó có phải thời điểm thích hợp? Hay là muốn quay lại lớp hai? Hoặc thậm chí là kiếp trước, hay muốn được sinh ra lần nữa?”
“Hỏi khó thế. Nghe triết lý lắm luôn á.”
“Chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi. Đối với hầu hết mọi người, quãng thời gian vui vẻ nhất là vào năm hai sơ trung.”
“Thay vì quay lại, thì tớ muốn tiến lên phía trước cơ. Tua đến khoảng 40 tuổi gì đó. Khi ấy thì cuộc sống sẽ chẳng còn gì mới mẻ nữa.”
“Có chứ. 40 tuổi vẫn còn nhiều điều mới. Đến cả một thức thần sống hơn 100 năm cũng cảm thấy vậy. Trừ khi là ma cà rồng 600 tuổi thôi.”
“Vậy tớ muốn đến lúc 600 tuổi.”
“Nhưng khi đến được đó, có thể cậu sẽ nghĩ ‘Hồi mình 15 tuổi tuyệt thật đấy, thật tỏa sáng làm sao’ đấy.”
“Ừm.”
Tôi chỉ đang nói đùa thôi, nhưng Sengoku Nadeko đã khoanh tay lại.
“Vậy trong mắt bản thân tớ ở tương lai, tớ ở hiện tại và quá khứ có giống nhau không?”
“Ngay cả khi cậu nghĩ rằng mình đã thay đổi, thì về bản chất cậu vẫn thế. Dù có trải qua bao nhiêu điều lớn lao đi nữa, cảm thấy mình trưởng thành ra sao đi nữa, thì vẫn sẽ đến lúc mọi thứ cân bằng lại thôi.”
Bản thân trong quá khứ không phải kẻ thù.
Nó giống một tấm gương, nhưng hình ảnh phản chiếu bị chậm lại hơn.
Dù có lẽ cậu đã tìm được kết luận, nhưng nó không phải hoàn toàn đúng đắn – vì dù sao, gương vẫn là thứ không thể thiếu mỗi khi trang điểm, đánh răng hay chỉnh trang bản thân mà.
Nếu không có nó, thì sẽ không thể thay đổi hiện tại.
Nếu còn muốn thay đổi quá khứ, thì chưa thể trưởng thành. Thứ cần thay đổi, là bản thân ở hiện tại.
Nếu thực sự muốn thay đổi.
Nếu cảm thấy như mình đang chiến đấu, thì việc cần làm không phải là kết thúc cuộc chiến đó, mà là hòa giải.
“Nói cách khác, nếu cậu cảm thấy bản thân hiện tại như một bóng ma trong quá khứ, thì có nghĩa là cậu ở hiện tại đã thay đổi. Dù theo hướng tốt hay xấu đi nữa.”
“Nếu theo hướng xấu thì không được đâu.”
“Có xấu cũng không sao cả.”
Dù có rẻ mạt đến đâu, dù có tệ hại đến đâu.
Thì nó vẫn là bằng chứng cho việc tồn tại của cậu bây giờ, chứ không còn phụ thuộc vào quá khứ nữa.