Tiền sảnh nhà khách
"Em nhớ trước chỉ có vườn hoa hồng chứ đâu có tòa nhà khách này nhỉ. Mới xây sao?"
Tôi vừa bước theo ông Goda vừa thì thào. Tuy biển trên cột đá bên ngoài có viết "Toraian" nhưng mọi người đều kêu đây là nhà khách, nên tôi cũng gọi theo.
Tòa nhà mới này rất lớn, có tầm nhìn ra vườn hồng, kiến trúc cũng rất hòa hợp với sân vườn.
"Không sai, nó vừa được xây vào năm ngoái. Sau này mỗi lần về quê thì chúng ta sẽ ngủ tại chỗ này."
Anh George giải thích, Jessica tiếp lời:
"Hì hì, so với phòng cũ thì tòa nhà khách này tuyệt lắm đó, chị cũng muốn chuyển vào đây lắm."
"U! Maria cũng muốn chuyển! Muốn chuyển!"
... Tuy nhà tôi khá giàu có, nhưng chẳng là gì trước tài lực của dòng chính. Để tiếp vài khách một năm chỉ đến mấy lần liền xây hẳn tòa nhà khách đẹp đến vậy. Nhiều tiền đến mức tôi phải ngạc nhiên.
"Phu nhân Eva, ngài Hideyoshi, phòng của hai vị ở đây. Cậu ba Rudolf, phu nhân Kyrie, gian phòng của hai vị ở bên cạnh."
"Chỗ này thật đẹp. Phòng còn theo phong cách châu Âu nữa chứ."
"Mình chỉ ở tạm vài ba hôm nên ở phòng theo kiểu châu Âu là được. Nhưng nếu muốn ở lâu dài thì sống trong nhà kiểu Nhật sẽ thoải mái hơn. Người Nhật chỉ có nằm trên thảm Tatami mới thả lỏng được."
Cô Eva và dượng Hideyoshi vừa dứt lời, anh George đã nói:
"... Ha ha, lúc xây nhà họ từng cãi nhau vì thiết kế kiểu Âu hay kiểu Nhật. Mẹ anh vẫn giận bố kêu công nhân xây theo nhà Nhật, cứ đụng tới chủ đề này là họ lại khắc khẩu."
Nghe anh George kể, Jessica hơi có vẻ bất mãn thấp giọng nói:
"Em thật sự ghen tị gia đình anh George đấy. Nhà em ai cũng lạnh băng. Chỉ có khi nào quan tâm tới thành tích của em thì họ mới cùng chung quan điểm thôi."
Có vẻ phòng của mọi người là phòng hai giường, nên tôi không cần cùng với ông già vì lý do người nhà. Thật cảm tạ cách sắp xếp này.
Hơn nữa có tôi thì bọn họ sẽ ngại ngùng mất, hì hì.
"Cháu cười gì thế? Lại nghĩ linh tinh phải không?"
Xem ra tôi nghĩ gì cũng không gạt được dì Kyrie.
"Hì hì! Cháu chỉ nghĩ thà mình không đến để hai người tiện ở chung thôi! A, đau đau đau đau đau đau! Đau chết mất... ông già!"
Vừa dứt lời, lỗ tai của tôi liền bị ông già nhấc lên.
"Chớ có nói hươu nói vượn, ba còn đang đau dạ dày, làm gì có sức khỏe làm mấy chuyện kia? Lần này con là nhân vật chính đấy biết không? Lát nhớ chào hỏi ông nội và bác cả... Có điều ba nói trước, đừng lắm lời trước mặt ông nội... Jessica, cha chú dạo này thế nào?"
"Dạ... vẫn giống mấy năm trước thôi ạ... Cháu nghe nói ông chỉ còn sống ba tháng nữa, nhưng vẫn sung sức quát tháo được cả ngày."
"Vậy là năm nay thiên uy thật khó dò rồi... À, người hầu của cha vẫn là Genji sao?"
Bà Kumasawa đáp lại cô Rosa.
"Lão gia chỉ tin tưởng Genji thôi ạ, đám người làm chúng tôi nào có cơ hội nhìn thấy ngài ấy..."
"Ông chỉ thích nhốt mình trong phòng để nghiên cứu mấy cái ma thuật đen kỳ quái thôi. Cháu không bàn đến sở thích cá nhân của ông, nhưng cái phòng đó hôi kinh nên được... Hy vọng ông chịu ở trong phòng, vĩnh viễn đừng ra ngoài. Hì hì..."
"Jessica, không được nói về bậc cha chú như thế. Ông ấy đã vực dậy cả gia tộc Ushiromiya đấy. Em phải biết ơn ông chứ."
"... Đúng...đúng vậy. Thực xin lỗi."
Bị anh George nói vậy, Jessica nhanh chóng xin lỗi vì lời vô lễ của mình. Gia tộc Ushiromiya gia tài bạc triệu, nhưng người thuộc gia tộc đều là kẻ tách rời xã hội. Mà kẻ đứng đầu gia tộc Ushiromiya, ông nội gia trưởng của chúng tôi là người quái đản và đáng sợ nhất.
Cha tôi nói dạ dày đau, chỉ sợ không chỉ lão mà cả những người lớn khác cũng cảm thấy vậy. Tôi nghĩ họ chắc chắn hâm mộ đám con cháu chỉ lo chơi đùa.
Theo lời cha, ông nội tôi là một người gia trưởng bạo lực, luôn dạy dỗ con mình bằng nắm tay sắt, đối với con gái cũng không thương xót, cầm roi truy là chuyện bình thường.
Nếu ông cứng rắn như thế, sao không đặt nốt tên cứng rắn cho con mình nhỉ? Làm hại đời tôi phải đi theo... Nhưng hình tượng dọa người như vậy mới đúng là ông.
Vì những lần gặp gỡ ông đều rất ngắn ngủi, nên tôi chỉ nhớ được vẻ khó chịu cùng ánh mắt như đao khiến người xung quanh sợ hãi của ổng.
Chỉ cần nhớ lại đã làm tôi hít thở không thông. Khi cha nói lần này mình sẽ là nhân vật chính, tôi không khỏi e ngại.
"... Sáu năm trước em là học sinh tiểu học, bây giờ đã lên cấp 3. Nếu thái độ không tốt thì chắc chắn sẽ gặp phải chuyện rắc rối cho xem... Thật đáng sợ!"
"Ông ngoại nhìn vậy chứ không khó tiếp cận đến thế đâu. Dù sao ông rất công bằng, chỉ là không biết nói chuyện thôi."
"Vì anh George luôn được thành tích ưu tú, là tấm gương trong gia tộc, đãi ngộ phải hơn chúng em rồi! Ông từng cầm roi đánh mông em đó! Đánh vào bờ mông truồng của một cô gái trong sáng như em nữa!"
"Dù sao Jessica là người thừa kế dòng chính, ông ngoại tất nhiên phải quan tâm hơn đến em rồi. Vì coi trọng em nên ông mới nghiêm như vậy."
"Anh lại đùa... Cái danh hiệu người thừa kế chết tiệt này để cho anh George đấy. Em làm không nổi đâu."
Như đã nói, Jessica là người thừa kế dòng chính. Vì thế áp lực trên vai chị nặng nề hơn mấy người anh em họ chúng tôi nhiều.
"... U? Chị cả Jessica làm không nổi sao? Nếu Maria làm thì sẽ làm được chứ?"
"Hử? A ha ha ha ha, cám ơn bé Maria. Em đừng lo, chị sẽ không để Maria phải gánh đâu... Chị sẽ cõng cái thập tự giá này xuống mồ... An tâm đi."
Vừa nói cảm ơn sự quan tâm ngây thơ của Maria, Jessica vừa nở nụ cười sầu lo... không khác gì tôi, cứ nghĩ đến kỳ thi tốt nghiệp cuối năm lại thấy bất an về tương lai của mình.
"Maria, mẹ và Maria về phòng đi."
Sau khi Maria chạy theo mẹ mình, anh George nói với tôi.
"Battler và anh sẽ ở đây."
"A a? Để em xem, để em xem. Oa, rộng thế! Còn rộng hơn cả phòng ba! Oa a ~!"
"Chị đã dặn họ là chúng ta sẽ ở chung nên mới được sắp xếp phòng lớn đấy."
Jessica nói, Maria chạy đến xem phòng hô.
"U! Maria cũng thích chỗ này! Thích hơn là ở với mẹ! U u!"
"Phải không? Maria rất thích nhỉ? Tốt, tuy đây là phòng anh và anh George, nhưng anh sẽ đặc cách cho em quyền ra vào! Phải giữ bí mật với mẹ em nhé?"
"U! Giữ bí mật!"
Cô Rosa đứng ngay phía sau, nhưng Maria vẫn sung sức giơ cao nắm đấm đáp lại. Các bậc trưởng bối cất kỹ hành lý vào phòng liền đến tụ tập tại hành lang.
"Này, mấy nhóc có định đi đâu không? Chỉ đứng đây tán dóc thôi à?"
Cha hỏi chúng tôi. Xem ra bọn họ tính đi chào hỏi phòng chính.
... Theo quy củ thì chúng tôi cần phải đi theo để nghe dạy bảo, nhưng cha chỉ nói tùy ý. Nếu cha đã nói vậy thì nên làm gì nhỉ?
"Dù sao cũng sắp đến giờ ăn rồi, để đám nhóc đi chơi một lát đi."
"U! Maria muốn đi!"
"Maria ở lại đây nhé. Không được nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn chờ mẹ đấy."
"...U."
Nếu Maria ở lại thì chúng tôi không thể để em ấy một mình được.
Anh George nghĩ một lát, rồi đại biểu đám tiểu bối chúng tôi đáp lời.
"Cung kính không bằng tuân mệnh, chúng con sẽ ở lại chỗ này. Dù sao đã một năm không gặp nên chúng con có rất nhiều lời muốn nói với nhau."
"Vậy thì tốt. Battler hẳn là có nhiều chủ đề để kể sau sáu năm ròng lắm đấy."
Lời dì Kyrie làm tôi cười đáp.
"Dạ dạ, tên quỷ nhỏ cháu đây sẽ ngoan ngoãn ở lại trông nhà."
"Bà Kumasawa, cháu sẽ ở lại! Trẻ con không nên dính đến chuyện người lớn mà. Hì hì!"
"Vâng, ha ha a. Bà sẽ gửi lời của cháu cho phu nhân..."
"Vậy tôi sẽ dẫn các vị đến phòng chính, mời đến bên này."
"... Mấy đứa kia không nói. Nhưng George đã lớn rồi, có nên dẫn con theo không anh?"
Cô Eva bỗng hỏi, dì Hideyoshi đáp:
"Vì chuyện này mà George bị cho ra rìa thì không nên. Con cháu có chuyện con cháu mà. Được rồi, chúng ta nên đi thôi!"
Các trưởng bối nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Cũng giống như lúc tại bến tàu, ông Goda đi trước, bà Kumasawa lót cuối.
Khi chúng tôi đang định về phòng, anh George bỗng nói thứ lỗi rồi chạy tới chỗ bà Kumasawa hỏi gì đó. Rất nhanh, anh liền quay trở lại.
"Anh cả, làm sao à?"
"Ách, không có gì, chỉ là có mấy câu muốn hỏi."
"Ô! Cũng hỏi một chút Maria! Hỏi một chút Maria!"
"... Ừ ~? Ha ha ha ha, hỏi chuyện gì vậy? Sao anh George lại không hỏi em mà đi hỏi bà Kumasawa nhỉ? Mah, như thế nào mà em không đoán được ta ~?"
"Không, đừng hiểu lầm... ! Anh chỉ không muốn Jessica nghĩ nhiều thôi."
Vẻ hấp tấp của anh như kiểu lấp liếm vậy, còn Jessica thì dường như biết được gì đó... Dù là chuyện gì, chỉ có Jessica biết còn tôi thì không. Thật đáng ghét.
"Anh nói với Maria này, hai người kia đang định gạt chúng ta ra rìa, thật quá đáng đúng không? Em có muốn biết họ đang nói gì không ~?"
"U! Battler cùng Maria cũng muốn biết! Battler cùng Maria cũng muốn biết!"
"U u u u!"
Tôi và Maria bắt đầu náo loạn.
"Không có, cái này... Không có gì chuyện gì đâu..., a ha ha ha..."
"Giấu giấu giếm giếm! Chuyện gì mà để anh nói dối vậy, khai mau! Maria em chọc nách phải, anh sẽ chọc nách trái anh ấy!"
"U! Maria chọc bên phải, Battler chọc bên trái! U!"
"Chờ chút, dừng tay... ! A ha ha ha, ngừng, a ha ha ha ha ha!"
Tôi và Maria bổ nhào vào anh George, buộc anh phải rời giường chạy. Tuy tôi đã sắp lên cấp ba, nhưng vừa chơi trò mèo vờn chuột vừa đùa nghịch ầm ĩ khiến tôi thật hoài niệm, cảm giác cũng rất vui vẻ và ấm áp.
"Ha ha ha ha, chuyện anh vừa hỏi bà Kumasawa ấy hả~? Kỳ thật cũng không có gì quan trọng... chỉ là một năm anh mới về dòng chính một lần, nên mới muốn biết có người hầu nào vừa từ chức hay mới vào làm để anh còn tiện kêu. Chỉ như vậy thôi."
"... U? Kêu, Maria cũng muốn kêu!"
"Anh nói vậy thật sao? Chuyện này làm gì khó đến mức cần hỏi?... Ừ ừ ~? Xem ra không phải rồi. Maria, đừng để anh ấy lừa, anh cả nhất định đang có chuyện gạt chúng ta! Tiếp tục hỏi! Xem đây ~!"
"Dừng, dừng tay, anh nói thật mà! A ha ha ha ha ha! Maria, dừng tay!"
"A ha ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha!"
"Oa a a, oa a a!"
"Em nghĩ người hầu chắc đang bận quét dọn hoặc làm cơm trưa thôi. Anh đâu cần hỏi chứ, sớm muộn gì họ cũng gặp anh mà. Có điều, hẳn là ban nãy anh hy vọng Shanon sẽ đến đón mình chứ không phải là em đi? Hì hì!"
"Shanon? ... Shanon. A a a a a a... Em nhớ ra rồi. Đúng là có một cô gái tên như vậy! Cô ấy còn làm ở đây sao? Vẫn tốt chứ!"