*

Với nhiều sự hi sinh và vất vả khó khăn, cuối cùng Sống Cầu Tokyo đã chật vật đẩy lùi được cuộc xâm lăng của những thiên sứ, tuy nhiên sự cực khổ của họ vẫn tiếp tục kể cả sau khi đã giành chiến thắng.

Suy cho cùng, ngoại trừ cung điện hoàng gia xung quanh cách vài kilomet cùng với không gian ngầm, hầu như tất cả mọi nơi đều đã bị huỷ diệt hoàn toàn bởi bom đạn oanh tạc và sóng thần.

Loại bỏ gạch ngói vụn, bồi thường thiệt hại về mặt tài sản, xây dựng một thành phố mới.

Những chuyện cần phải làm chất đầy lên như núi.

Tuy nhiên tình hình ở phía Sống Cầu Tokyo kỳ thực là vẫn còn tốt chán.

Điều khó khăn thực sự là ở chỗ, rốt cục phải làm thế nào để viện trợ những Sống Cầu khác đã mất đi người lãnh đạo của <Ngũ Đại Lãnh Tụ> và hầu hết tất cả những chiến lực ma thuật.

Mỹ, Anh Quốc, Soviet, Cộng Hoà Liên Bang Trung Hoa, bốn quốc gia này bởi vì đồng thời mất đi chính phủ cùng với quân đội nên đã lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có từ trước tới nay, khiến cho tình hình trị an trở nên trầm trọng. Hơn nữa loài quỷ không thèm đếm xỉa tới khó khăn của nhân loại nên vẫn không ngừng tiếp tục xâm lấn. Thế nên để chỉnh đốn lại tình hình này, cơ quan chính phủ và quân đội của bốn quốc gia phải phái nhân viên của các quốc gia còn lại để bổ sung vào <Chính Phủ Thế Giới Thống Nhất>.

Ngoài ra cũng có rất nhiều ma pháp sư khác được điều động từ Sống Cầu Tokyo đến những Sống Cầu khác trên khắp thế giới.

Hơn nữa không chỉ riêng mình ma pháp sư quốc phòng, mà cả ma pháp sư học viên cũng được phái tới.

Vì thế mà Học Viện Ma Pháp Tân Tokyo tiến vào kì nghỉ học vô thời hạn và các học sinh cũng ly tán tới nhiều trụ sở khác nhau.

Trong đó đương nhiên bao gồm cả tiểu đội thực tập 101 đã có màn thể hiện nổi bật ở <Reconquista>.

Đặc biệt là vì mỗi người trong số họ đều là một ma pháp sư với năng lực xuất chúng, thế nên không còn là đơn vị tiểu đội nữa, mà đã được điều phối qua trụ sở đơn vị cá nhân.

Đầu tiên là Ichinotani Chikori.

Vào thời điểm khi cô ở trong <Reconquista>, cô đã hai lần đạt tới chiến công đó là đả thương thiên sứ. Chiến tích này không chỉ đề cao lên thanh danh của cô, mà còn cả tăng cường linh cách của nắm tay mình, khiến cho nắm tay cô được mệnh danh đó là <Khắc Tinh Thiên Sứ> trở thành một <Mô Phỏng Thánh Tích> thực thụ.

Đòn đánh từ nắm đấm của Chikori chứa đủ sức mạnh phá huỷ ma thuật thông thường giống như thuỷ tinh. Vì sức mạnh mới đạt được này của Chikori cùng với tính cách sáng sủa rất được dễ dàng yêu thích bởi những người khác nên cô được phân ra tới Sống Cầu Tokyo nơi có cảm xúc chống Nhật mạnh mẽ. Để bảo vệ nụ cười của những người yếu đuối, Chikori cũng hăng hái chiến đấu với những ma pháp sư thiểu số còn sót lại ở khu vực cho đến tận ngày hôm nay.

Tiếp theo là Onjouji Shiori.

Bởi vì Kinugasa đã được phân tới Sống Cầu Detroit, cha của Shiori đó là Onjouji Kai đã thay thế Kinugasa tiếp quản Sống Cầu Tokyo. Shiori cùng với cha mình ở lại Sống Cầu Tokyo và cống hiến năng lực thăm dò siêu đẳng của cô, sử dụng nó để thực hiện công tác dỡ bỏ gạch ngói vụn và bảo vệ tài sản cá nhân đã bị vùi lấp, cũng như phân chia các khu vực trong kế hoạch tái thiết lại đô thị.

Mặt khác, cô cũng được tiếp nhận chức vụ <Điều Phối Viên Chiến Đấu Tổng Hợp> của toàn thể quân đội chính quy, cô sử dụng hệ thống quản lý chiến đấu của chính mình <Oracle (Thiên Thanh)> để chỉ huy những binh sĩ của Sống Cầu Tokyo đã bị yếu đi, do chủ lực của họ đã phân tán ở khắp các nơi trên thế giới một cách hữu hiệu, đóng góp tâm lực để bù đắp lại cho sự tổn thất.

Sau đó là <Ma Điển Hung Đạn> Hoshikawa Sumika.

Là người kế thừa chính thống của <Kẻ Dùng Tà Thần>, để đánh bại loài quỷ mà chỉ mình cô mới có thể ứng phó được, cô đã bận rộn chạy vòng quanh khắp nơi ở trên thế giới.

Quyển <Liber Legis> người đã chính thức công nhận Sumika là người chủ nhân mới của mình cũng đồng hành cùng với cô.

Vel quyết tâm chính thức đào tạo Sumika để cô có thể trở thành ma pháp sư đứng ngang hàng cùng với Homura, thế nên cô với Sumika như hình với bóng và ngày đêm tiến hành đào tạo đối với cô một cách tàn nhẫn.

Kể từ sau <Reconquista>, người có cuộc sống khổ cực lầm than nhất không ai khác chính là cô.

Cuối cùng, là <Kẻ Dùng Tà Thần> Kamishiro Homura.

Trong trận chiến với Michael cậu đã mất đi thân thể của mình và trở thành một sinh linh. Bởi vì bản chất tự nhiên của tộc yêu tinh cũng tương đối gần so với cậu, cho nên hiện tại cậu sống ở cùng với tộc yêu tinh, hơn nữa còn bị bọn họ phân nửa bắt buộc bầu chọn trở thành vua của tộc yêu tinh. Không rõ nó là thật hay không khi được nghe nói là do xuất phát từ Elfiena âm thầm bày ra.

Tất nhiên, nếu như xuất hiện mối đe doạ mà Sumika không thể đối phó, với tư cách là anh linh của cô Homura cũng sẽ đi vào nơi đó, mượn thân thể của Sumika và đánh bại kẻ địch, hơn thế nữa khoảng cách giữa nhân loại với yêu tinh vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu trừ, nên Homura đã đảm nhận vị trí trung gian hoà giải, thường thì cậu cũng không có rảnh rỗi tới mức như vậy. Tuy nhiên so với quá khứ khi còn đang chiến đấu ở bên tiền tuyến, vì cậu không thể chiến đấu với thân thể hiện tại được nữa nên có thể nói là cậu đã được hưởng thụ cuộc sống ở ẩn khá là nhàn nhã.

Cứ thế mà được như vậy, bắt đầu từ tiểu đội 101, ngay khi mọi người ai nấy cũng đều đang bận rộn với vai trò của mình, mùa hạ trôi qua, mùa thu héo tàn, và tuyết mù đông bắt đầu tan chảy—là thời điểm tiến vào mùa mặt đất sống dậy.

Nhờ có sự giúp đỡ của <Tộc Yêu Tinh>, sự hỗn loạn trên thế giới được ổn định trở lại và công việc tái thiết Tokyo cũng bắt đầu có dấu hiệu suôn sẻ, những ma pháp sư được cử đi trú tại các nơi khác nhau cũng thích ứng được cuộc sống ở thế giới mới, thế giới bắt đầu bước vào thời kì hoà bình ổn định.

Ngay tại lúc đó.

Ngoại trừ Homura ra, toàn bộ các thành viên của tiểu đội 101 đã nhận được một lá thư.

Lá thư đó viết: Xin hãy tới tập hợp ở Học Viện Ma Pháp Tân Tokyo càng sớm càng tốt.

Đó là lá thư được gửi từ Homura.

*

Sumika lên chiếc trực thăng của <Chính Phủ Thế Giới Thống Nhất> và trở lại cố hương Tokyo sau khoảng một năm.

“……Tuyệt quá, nó đã được tái xây dựng lại đến mức này rồi sao.”

Nhìn thấy hình dáng của khu đô thị ở phía dưới cho thấy sinh lực của nhân loại không thua kém gì so với hoa cỏ mùa xuân, Sumika không khỏi nở ra một nụ cười tươi.

Sau chuyến bay đi tham quan, cô bước chân lên sân bay của Học Viện Ma Pháp Tân Tokyo.

Ngay tại lúc đó—

“Đội trưởng!”

“Kya!”

Trên lưng cô đột nhiên truyền đến một hồi đánh thật mạnh, khiến cho Sumika lảo đảo vài cái mới đứng vững được cơ thể.

Khi cô nhìn xuống, trước ngược cô có một chiếc đuôi ngựa nhỏ nhắn dễ thương.

“Lâu rồi không gặp!”

Và còn có cả một nụ cười tương giống như đoá hoa hướng dương quen thuộc.

“Chikori-san vẫn luôn năng động như ngày nào nhỉ……Ể? Cậu có cao lên một chút đấy à?”

Chikori mười phần khẳng định, sôi nổi mà nói:

“Bởi vì tớ đã ăn rất nhiều đấy! Đồ ăn của Bắc Kinh là ngon tuyệt cú mèo!”

“Chikori-san dường như đã có khoảng thời gian khá vui tại nơi ở mới đó chứ.”

“Rất vui nữa là đằng khác!”

(Cô ấy đã bị ảnh hưởng bởi nền văn hoá rồi sao……!)

Nhìn thấy người có bạn tràn đầy sức sống như vậy, Sumika có vẻ nhẹ nhõm và sau đó chuyển ánh nhìn của cô về phía cô gái tóc đen đang chậm rãi bước đi đằng sau Chikori.

“Shiori-san nữa, cậu cũng không có thay đổi gì mấy.”

Shiori gật đầu đáp lại và chào hỏi cô:

“Đội trưởng mới là vất vả, dạo gần đây tần suất của <cấp Quỷ Vương> đã có dấu hiệu tăng lên thường xuyên, dường như trông cậu đã vất vả quá rồi.”

“Hẳn là do sự náo động ở quỷ giới nên mới càng thêm ảnh hưởng dữ dội thế này……Thật sự chúng ta mới là nạn nhân vô tội ở đây mới đúng chứ.”

Sumika thở dài nói.

Lúc này Shiori đã chuyển tầm mắt của mình.

“……Cả cô trông cũng hoạt động mạnh nhỉ.”

Cô nói với lời có chút đâm chọc với một cô gái trong bộ lễ phục màu đỏ đồng hành cùng với Sumika.

Cô gái mặc bộ lễ phục đỏ tên là Vel đó nhún vai trả lời:

“Bởi vì Sumika không đáng tin cậy, thế nên tình huống ta phải lên sân khấu trình diễn là không thể tránh gia tăng lên được, thành thật là ta hi vọng cô ta sẽ phấn chấn lên một chút đấy.”

Lồng ngực của Sumika cảm thấy có phần nhói đau.

“Thành, thành thật xin lỗi……Nhưng, nhưng mà thời điểm tôi đi tắm thì lại thả nguyệt thú vào để tấn công, cái này thì liệu có hơi quá đáng không.”

“Nếu như đó là Chủ Nhân thì sẽ đánh cho con nguyệt thú đó tan xác dù có khoả thân cũng được mà.”

“Người ta là một nữ sinh! Và tôi vẫn chưa lập gia đình! Xin đừng mong đợi tôi phải làm một chuyện uy mãnh đến như thế!”

Nhìn thấy Sumika và Vel cãi nhau, Shiori một lần nữa mở miệng nhưng không có ý đâm chọc như trong lời nói vừa nãy:

“……Nói thật ra chuyện này cũng ngoài ý muốn của tôi đó, bởi vì tôi tưởng rồi cô sẽ không tin tưởng bất cứ con người nào ngoài Homura cơ chứ.”

“Thời gian qua đi thì ý nghĩ cũng sẽ thay đổi cả thôi, nếu còn sống thì dĩ nhiên nó là đạo lý rồi. Hay không lẽ……là Shiori lại cứng đầu cứng cổ như một cái phiến đá Zanthu nhỉ?”

Sau khi Vel phản bác lại một câu với cô, trên khoé miệng khẽ nở ra một nụ cười.

“Không, tôi cũng giống như cô thôi.”

Đối với việc này, Shiori cũng mỉm cười.

“Sau khi công việc của Homura kết thúc, tôi có thể mượn anh ấy một chút thời gian được không? Thỉnh thoảng tôi cũng muốn được tâm sự với người biết về quá khứ giống như mình.”

“Vậy sao……Ngay cả ta cũng có ý nghĩ như vậy.”

--Kể từ khi <Quân Đoàn Đốt Sách> làm phản, Vel luôn không tán thành việc Homura dính líu tới những con người khác.

Cô đã trở thành đồng đội của Homura và sống cùng nhau với cậu.

Bởi vì cô rất vô cùng căm ghét nhân loại, nhân loại luôn luôn mang đến cho Homura thứ hi vọng mà cậu không thể thực hiện, nghĩ rằng họ có thể trở thành chiến hữu và sống cùng với Homura, nhưng kết quả lại khiến cho Homura cảm thấy buồn thêm.

Còn lại Shiori thì lo lắng cho Homura rằng cậu sẽ bước đi trên con đường anh hùng đơn độc, thế nên cô nghĩ đến trăm phương ngàn kế làm sao để cậu có thể sống được cùng với mọi người.

Cả hai người đều quan tâm tới Homura nhưng lại có ý nghĩ trái ngược nhau, khiến cho quan hệ giữa mấy cô gái này có thể nói là xung khắc như nước với lửa.

Tuy nhiên—khúc mắc này sau nhiều năm, Homura trở thành tồn tại đứng giữa loài người với quỷ, sớm hay muộn gì cũng sẽ có lời giải đáp cả thôi.

Và rồi--

“Nhưng mà rốt cục vì lí do gì mà lại đem hết tất cả chúng ta tập hợp ở học viện thế nhỉ?”

Ngay khi Chikori đưa ra câu hỏi dĩ nhiên này--

“Tất nhiên là bởi vì anh có chuyện muốn nhờ tới sự trợ giúp của mấy đứa nữa.”

Cánh cửa thông tới sân bay được mở ra và chàng trai người triệu tập những cô gái đến ở nơi đó xuất hiện.

“Homura-san……”

“Sư Phụ!”

Nhìn thấy Homura ra mắt, Chikori vui vẻ tiến lên và lấy cả người ra ôm lấy Homura. Gò má cô cọ vào ngực của Homura và chiếc đuôi ngựa phía sau gáy vẩy lên vẩy xuống, một sự vui sướng có thể thấy được ở bên trong cô.

Đối với phản ứng của cô, Homura cũng nở ra nụ cười hài lòng.

“Em vẫn đúng là một chú cún bự như mọi khi nhỉ.”

“Wan wan?”

Tuy nhiên, đối với cảnh tượng thầy trò vui vẻ hội ngộ như thế này, một Shiori thông minh cùng với Sumika cảm thấy một sự nghi ngờ mãnh liệt—

“……Gượm cái đã, làm sao mà Chikori-san có thể ôm lấy Homura-san vậy?”

Đúng vậy, Homura là một sinh linh, đáng lẽ là không có thân thể. Câu hỏi của họ đặt ra chính là—tại sao Chikori lại có thể ôm lấy cậu được?

“Ể ể? Nói như vậy, thế thì tại sao?”

“Chủ Nhân, không lẽ thực sự đó là……”

“Đúng chính xác như em nghĩ đấy.”

Nhìn đến mọi người vẫn còn đang khó hiểu, Homura mỉm cười đắc ý và ép hai lòng bàn tay lại vào trước ngực—tạo ra một thứ ánh sáng màu đen ở giữa hai lòng bàn tay đó.

Mấy người Sumika vừa thấy vừa mở to hai mắt trong sự khó tin.

Vì sao?

Bởi vì vừa rồi Homura đã tạo ra ma lực.

Sau khi Homura đã trở thành một sinh linh, cậu đã không còn một <mạch ma lực> nào để sản sinh ma lực và đáng lẽ là chỉ có thể tiêu hao chút ma lực còn sót lại.

Tuy nhiên khi nãy cậu đã thực sự chế tạo ra được ma lực.

Câu trả lời đại diện cho chính sự thật đó là--

“Anh đã có một thân thể sao……!?”

Homura gật đầu xác nhận:

“Con người là thể tập hợp bao gồm 96% vật chất hữu cơ và 4% vật chất vô cơ. Chỉ cần có được cấu tạo cơ thể con người cùng với hướng dẫn cấu thành là có thể chế tạo được nhân thể, cũng chính là được gọi bằng <người nhân tạo>. Anh đã ứng dụng phương pháp để chế ra người nhân tạo với sức mạnh mượn dùng của Elfiena, kiến tạo cơ thể phù hợp với chính mình, bởi vì tiếp tục duy trì trạng thái sinh linh cũng rất là bất tiện ấy mà.”

Nếu như đó là được tiến hành bởi Homura vậy thì <nhân thể luyện thành> là sẽ dễ dàng đối với cậu, nhưng đối với Elfiena thì nó lại là ma thuật có độ khó tương đối cao. Bởi vì phải chờ đợi cô thuần thục, cho nên phải mất tận gần một năm mới có thể chế tạo được thân thể đủ chất lượng cho linh hồn của Homura được cố định.

Tuy nhiên sự kiên nhẫn chỉ bảo này cũng đã được đền đáp.

“Không lâu trước đó, cuối cùng anh đã tạo ra được cơ thể nhân tạo có thể sản sinh ma lực cấp E, thế nên anh mời các em đến để hỗ trợ thử nghiệm.”

“Anh nói là thử nghiệm……”

“Không lẽ nó là cùng với Sư Phụ tiến hành một trận chiến mô phỏng sao?”

Homura gật đầu khẳng định, hơn nữa—cậu nhìn về phía Sumika với ánh mắt đầy khiêu khích.

“Ừm, mấy đứa hẳn là sẽ không từ chối mà phải không—đặc biệt là anh với Sumika đã có lời ước định đó là sẽ so tài sau một năm mà nhỉ?”

“……! Anh nhớ rõ thoả thuận của chúng ta sao?”

“Anh nói rồi trí nhớ của anh là tốt lắm đấy.”

Đúng vậy, Sumika đã có một lời ước định với Homura trước kia—sau một năm tiến hành trận chiến mô phỏng, cô chắc chắn sẽ đánh bại Homura.

Homura nói với cô rằng giờ chính là thời điểm thích hợp để tiến hành giao hẹn đó.

“Tốt lắm, tám mấy chuyện thường tình thế kia là đủ rồi, nhanh thả hành lý ra và đến đây đi. Mặc dù cơ thể nhân tạo này chỉ có thể làm ra ma lực cấp E, nhưng ngay cả như vậy anh vẫn mạnh hơn so với mấy em cả ngàn lần đấy. Đừng khách sáo với anh nếu như mấy đứa không muốn bị thương hay gì nhé.”

Nghe được những lời lẽ đó của Homura, bên trong ánh mắt của cả ba người dấy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.

“““VÂNG!!”””

Sau khi cả ba người đáp lại một câu trả lời mạnh mẽ, họ đem hành lý đặt lên mặt đất và thay <Ma Trang> vào, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Ba người đều hiểu rất rõ.

Cho dù hiện tại Homura chỉ là một ma pháp sư ở trình độ cấp E, nhưng những lời mà cậu nói ra đó là mạnh mẽ hơn so với họ hàng nghìn lần không hề phóng đại chút nào.

<Kẻ Dùng Tà Thần> Kamishiro Homura chính là loại anh hùng có thực lực như vậy, nguyên nhân chính là như vậy, mà trong lòng của cả ba người không khỏi nóng lòng muốn được thử.

Bởi vì trong khoảng thời gian một năm này, Homura là mục tiêu không bao giờ quên dù chỉ một khắc của bọn họ.

Rốt cục chênh lệnh giữa mình với anh ấy đã được thu hẹp lại đến bao nhiêu? Giờ đây câu trả lời sắp sửa được công bố.

Hơn nữa khi cả ba người này bùng cháy ý chí chiến đấu của mình như vậy--

“Chỉ cần có thể làm anh trầy vết một chút thôi thì anh có thể trao cho em một nụ hôn luôn……Ấy chết mình lại nói giỡn rồi.”

“<Meteor Strike>!”

“<Cocytus (Bát Hàn Địa Ngục)>!”

“<Ma Điển Hung Đạn>--!”

“Bộ mấy đứa muốn huỷ diệt cả Tokyo luôn hay sao hả--!?”

Câu nói thừa thải của Homura càng làm đổ thêm dầu vào lửa, và một trận chiến quá kịch liệt đến nỗi không thể được gọi bằng trận giả chiến nữa đã bắt đầu.