Chiếc Exelia của cậu lết qua vũng bùn, rít lên mỗi khi bùn đất văng đập vào động cơ. Động cơ đã đỏ chót do quá nóng. Ấy thế, cậu lại không thể đi chậm hơn được, bởi vì cậu biết giây phút cỗ xe dừng lại thì đó cũng là lúc bản thân sẽ bị bắn hạ.

Quay đầu lại, cậu phát hiện ra bốn chiếc Exelia tối tân nhất đang đuổi theo bản thân. Chúng là những chiếc AT3 được trang bị các động cơ có hiệu suất cao, một sản phẩm chủ lực của quốc gia đối địch.

Exelia là tên gọi chung cho một phương tiện bọc thép cỡ nhỏ cao chừng 10 feet. Những mẫu mới được phát triển theo nhu cầu của chiến tranh, và ở thời điểm này, chúng đã vượt xa so với hầu hết các loại vũ khí khác.

Tốc độ tối đa của đơn vị M4 cũ của cậu chỉ là ba mươi dặm trên giờ. Nhưng mà những mẫu mới của kẻ thù nhanh hơn nhiều, vì vậy cậu biết rõ bản thân không có nổi một cơ hội để cắt đuôi chúng. Bọn chúng rút ngắn khoảng cách trong khoảng mười giây, rồi sau đó dùng Bullet Magic để xả như mưa vào cậu.

Khốn kiếp. Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ? Mình cứ nghĩ những thiếu sinh quân chúng ta sẽ được an toàn mà!

Những thiếu sinh quân được giữ an toàn phía sau các lực lượng chính. Đó là cách mà bọn họ được giải thích. Ấy vậy mà-

“Nng!”

Chiếc Exelia cậu đang lái đã phát nổ. Khi đang bay qua không trung, thiếu sinh quân, Rain, đã nhìn thấy rõ người điều khiển đơn vị của cậu, Athly, bị thổi bay thành từng mảnh. Cô thậm chí còn không hét lên khi sinh mệnh kết thúc. Và khi bị bắn xối xả cùng với thi hài người đồng đội, Rain đã lăn xuống một vách đá, hứng chịu thêm những chấn động nữa từ pha lao xuống.

Chết tiệt… Tại sao…? Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?

Nhìn xuống, Rain thấy một chiếc xương gãy lòi ra khỏi chân và với cả một cơn đau dữ dội chỉ có thể là báo hiệu cho cái chết xuyên thấu qua các giác quan của mình. Song dù cho có đau đớn cực độ, cậu vẫn chầm chậm ngẩng đầu lên.

Đó là…

Cậu đã nhìn thấy thứ gì đó khá đáng ngại. Một chiếc Exelia màu đen, đang đứng ở một vùng núi cách đó tầm năm trăm feet. Một chiếc Exelia màu đen… Màu đen?

Không đời nào…

Cậu vội nhìn kĩ qua ống ngắm trên súng mình, nhưng không may, mối nghi ngờ của cậu đã được chứng thực. Đơn vị đen đó thuộc về một chỉ huy vô cùng đặc trưng của kẻ thù: Thiếu tá Beluk. Không thể lẫn vào đâu được, khuôn mặt bóng mỡ đó. Đó là Beluk Kẻ đồ tể, một quân nhân bỉ ổi của quốc gia phương tây, kẻ không ngần ngại nã súng vào cả những thường dân và trẻ em không vũ trang. Dường như hắn là kẻ đứng sau cuộc tấn công này…

“Kh…” Rain rên rỉ và đặt khẩu súng trường của mình qua một bên. Thế rồi, sau khi lục khắp cái túi áo ngực, cậu đã lấy ra một viên đạc bạc. Viên đạn trông khác thường này này là thứ cậu mới nhặt được. Cậu đã tìm thấy năm viên đạn ấy nằm quanh và quyết định mang theo chúng mà không vì lý do đặc biệt nào, nhưng thật tình cờ, chúng lại là những viên đạn duy nhất còn sót lại, thế nên cậu không còn lựa chọn nào ngoài sử dụng một viên cả.

Hắn ta cách khoảng một nghìn ba trăm feet…

Ngay cả có Bullet Magic giúp đỡ, bắn hạ một kẻ thù xa tít tắp như vậy với chỉ một phát bắn sẽ đúng là một kỳ công. Nhưng-

Mình phải giết hắn. Chỉ mỗi hắn ta thôi cũng được. Mình sẽ lấy mạng cái tên chó chết đã giết Athly…

Trong tình cảnh này, Rain biết cơ hội sống sót của bản thân rất mong manh- điều là lý do cậu từ chối chết mà không thể báo thù cho người đồng đội đã ngã xuống của mình.

Rain có một nghi lễ, một kiểu cầu nguyện. Cậu sẽ luôn kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ bỏ túi trước khi bắn, mong có thể xác nhận chính xác thời gian bản thân sẽ đặt dấu chấm hết cho sinh mạng mục tiêu…

Đúng 2:00 chiều.

Được rồi.

Sau khi bỏ mười giây để điều chỉnh tầm nhìn, cậu bóp cò. Chẳng lâu sau, một bông hồng đỏ thẫm mọc lên từ xa xa.

Cậu đã thực hiện được điều đó. Và qua ống ngắm, cậu đã xác nhận cảnh tượng đầu của Beluk nổ tung.

Bắt được hắn ta rồi. Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ ấy lướt qua đầu cậu-

“Ah…”

-thế giới đã chuyển dịch.

----------

Maus: Bản t tự edit nên chẳng biết đọc có ra hồn gì không, mong không bị trảm :V