Khi còn nhỏ, tôi có thể mở mắt ở dưới nước

Tôi có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh mình, ngày cả khi không có kính bảo hộ hay kính bơi. Ngay trước mắt tôi, những hạt bọt nước cả to lẫn nhỏ phân tán ra tứ tung và nhẹ nhàng tan vỡ. Như thể tôi đang xem một màn pháo hoa trong im lặng vậy

Tôi đã tin rằng nếu mình có thể nín thở đủ lâu, tôi có thể bơi sang thế giới khác.

Nhưng cái thắt lại trong lồng ngực lúc nào cũng ép tôi phải ngoi lên. Khuôn mặt tôi xuyên qua mặt nước, và tôi nhìn thấy một bầu trời xanh tươi sáng và những đám mây trắng toát. Thế giới yên lặng của tôi biến mất, và tôi lại bị đẩy vào cái thực tại ồn ào một lần nữa, với tiếng chuông trường và ve kêu inh ỏi.

Sau cùng thì, thế giới chỉ có một.

Đó là lẽ dĩ nhiên.

Nhưng mùa hè ấy….

Tôi chắc chắn rằng mình đã được trải nghiệm một thế giới khác…..không, không phải chỉ có một.

Tôi đã dành thời gian với cô ấy trong từng thế giới – thế giới mơ ước.

Tôi nhớ cái cánh quạt của những chiếc tuabin gió, tia sáng của ngọn hải đăng, đường ray chạy dọc theo bờ biển, và hồ bơi với những bức tường sơn bong tróc…

Tôi nhớ cánh cửa kim loại đã rỉ sét rít lên khi nó bung mở, cây sồi già đứng ở ngã ba đường, và lớp học tràn ngập tiếng huyên náo…

Trải dài xuyên suốt toàn bộ những khung cảnh đó, đều là hình bóng của cô ấy.

Tôi dõi theo cô từ phía sau, khi cô nhìn chăm chăm vào đại dương, khuôn mặt cô khi cô quay xung quanh lớp học, tư thế bơi chuyên nghiệp của cô khi cô bơi từ bên này qua bên kia hồ – và tôi nhớ khoảnh khắc ấy, khi cô đứng đó trong bộ yukata, cùng với mặt trời đang lặn phía sau lưng và đôi mắt cô bất động nhìn vào mắt tôi….

Tôi nhớ lấy lời khẩn cầu của cô trong tiếng nấc thổn thức.

“Norimichi!!”

Và tôi dường như cũng nhớ lại những khung cảnh méo mó, những âm thanh lệch lạc, và những giọng nói bị xuyên tạc trong những thế giới mà tôi đã đi qua vào mùa hè ấy.

Tên cô ấy là Nazuna.

Giá như….mùa hè đó….giá như tôi đã….giá như cô ấy….ước mong sao….chúng tôi có thể quay trở lại khoảnh khắc đó….

Thế giới nguyên gốc

Làm sao mà phòng tắm của một căn nhà cũ kỹ bắt đầu trở nên cực kì nóng nực và ngột ngạt ngay từ đầu ngày thế này cơ chứ?

Phòng tắm của chúng tôi được xây dựng ngay phía dưới cái cầu thang bé nhỏ. Mỗi lần bạn đi vào, cảm giác như hai bức tường chỉ đang chờ để ép chặt lấy bạn. Căn phòng ấy có một cái cửa sổ bé tý, nhưng gần như là không thể mang được một chút không khí trong lành nào vào bên trong.

Đó là cách tôi thấy mình đang ngồi trong nhà vệ sinh, cảm giác như một món thịt quay vào giáng sinh vậy, cho dù đây mới là cao điểm của mùa hè.

Một quyển lịch từ một công ty du lịch địa phương treo trước mặt tôi. Bức ảnh hiện tại là cảnh khách du lịch chơi đùa trên bờ biển Moshimo. Vấn đề là biển. Moshimo trông không đông đúc như vậy ít nhất là từ trước khi tôi sinh ra. Tôi sẽ không đi xa đến mức nói rằng bức ảnh đó đã được tới hàng thập kỉ tuổi, nhưng tôi nghi rằng nó không được chụp trong thế kỉ hiện tại.

Tôi thở dài khi tìm kiếm hình ảnh nhỏ xíu của một người phụ nữ chân dài trong bộ đồ bơi màu đỏ bằng ngón tay. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng tắm đang vang lên là lúc tôi tập trung vào mấy đứa trẻ của thời đại khác.

“Norimichi!! Nhanh nhanh lên và ra ngoài đi!! Cứ lần mần cũng không thay đổi được sự thật rằng hôm nay con phải tới trường đâu!!”

Cơn kích động của mẹ tôi vang lên khắp căn phòng nhỏ xíu. Bầu không khí ngột ngạt dường như đã tăng lên thêm ba độ nữa.

Thật là. Sao mẹ có thể la to đến thế ngay từ sáng sớm vậy?

Tôi đảo mắt khi trả lời “Để con yên! Con vẫn chưa đi xong!!”

Hình như bà ấy đã rời đi mà chẳng chờ tôi trả lời. Tôi nghe thấy tiếng bà gọi ra từ căn phòng khác, “Bữa sáng để trên bàn ấy! Là cà ri từ tối qua đấy!”

Tôi ôm lấy bụng mình và khẽ rên rỉ, “…thôi nào…”

Cái ti vi trong phòng khách đang nói về lịch trình của toàn bộ những màn bắn pháo hoa trên khắp cả nước. Tôi lắng nghe khi đang cẩn thận chuyển lòng đỏ trứng qua lại giữ hai nữa vỏ trứng vỡ. Khi lòng trắng đã hết, tôi nhả lòng đỏ trứng lên trên bát cà ri của mình.

“Ăn cả lòng trắng nữa đi! Nó tốt cho con lắm đấy!” Tôi có cảm giác mẹ mình vừa lấy xấy báo cuộn tròn lại và đập vào đầu tôi. Không lâu sau, căn phòng dược lấp đầy bởi tiếng ồn của máy hút bụi.

“Ồ, thôi nào. Mẹ có cần phải làm thế trong lúc con đang ăn không…?” tôi muốn la lên như thế, nhưng thay vào đó lại thở dài như một cách để truyền đạt chúng ra. Nếu tôi bực mình la lên, tôi sẽ chỉ bị mắng lại gấp đôi thôi. Không nghe, tôi chọc chọc và phần lòng trắng còn nguyên và chỉ khuấy lòng đỏ vào bát cà ri của tôi.

Trời ạ, nếu một ngày nào đó có người làm ra được quả trứng chỉ có lòng vàng, tôi cá rằng người ta sẽ lũ lượt mua chúng…

Với cái ý nghĩ đó, tôi xúc một miếng nhỏ bằng cái thìa đã trầy xước yêu thích của tôi từ hồi tiểu học.

Mmm. Ngon đấy!

Có chuyện gì với cà ri từ tối hôm trước mà khiến cho nó ngon thế này nhỉ? Hẳn phải có loại phản ứng hóa học nào đó xảy ra khi nó nằm qua đêm ở trong nồi hoặc là lúc trộn lòng đỏ trứng vào.

“Tối nay chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng pháo hoa trên khắp đất nước một lần nữa! Và bây giờ là về thời tiết….”

Hình ảnh trên TV đổi từ danh sách các sự kiện bắn pháo hoa sang hình ảnh cô gái dự báo thời tiết. Cô đứng phía trước bản đồ Nhật bản đầy các dấu chấm cùng với số lượng nực cười những kí hiệu hình mặt trời nho nhỏ.

Tấm lịch trong phòng nhà vệ sinh chợt lướt qua tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy chữ MÀN TRÌNH DIỄN PHÁO HOA dưới ngày mồng 1 tháng 8….mà bắn pháo hoa không phải thứ gì đó quan trọng đối với tôi. Ý tôi là, tôi đã lớp 7 rồi. Thế nhưng, nó có vẻ như là một ngày đặc biệt .

Chờ chút. Chương trình thời tiết đang phát sao? Chết tiệt, mình phải đi ngay

Tôi gạt toàn bộ phần cà ri còn lại xuống cổ họng. Ăn xong, tôi bỏ bát lại trên bàn và lao thẳng ra mặt tiền cửa tiệm, xỏ đôi giày thể thao vào và buộc dây lại.

“Phiền thật…Sao họ lại bắt chúng ta tập trung vào một ngày giữa kì nghỉ hè chứ…?” Tôi cằn nhằn, đá lưỡi xung quanh khoang miệng trong khi cố gắng đẩy miếng thịt gà mắc ở kẽ răng ra.

“Con còn may đấy”

Lời đáp lại đến từ ba tôi, người đang lau dọn mấy cái cần câu trong cửa tiệm. Ông ấy mặc một cái áo ba lỗ, quần đùi và đi xăng đan – không phải thứ trang phục mà bạn chọn để mặc khi chờ khách hàng.

Gia đình tôi đã điều hành Cửa hàng dụng cụ Shimada qua nhiều thế hệ…hay thẳng thắn hơn là ông tôi đã mở cửa hàng này vì ý thích sau khi ông đã nghỉ hưu như một ngư dân. Cửa hàng này cũng đã kinh doanh được khoảng 20 năm, lưới đánh cá cùn với những đồ gia dụng nói chung, đồ đóng hộp, lương khô, thúc ăn cho vật nuôi….bạn thấy đấy, đúng như những gì bạn mong đợi từ một cửa hàng dụng cụ. Cha đã tiếp quản nó từ ông nhưng tôi thì không có ý định tiếp tục công việc đó.

“Hử? Tại sao chứ?”

“Bởi vì con không ph--”

Như thể căn đúng lúc để cắt lời của ba, tiếng mẹ tôi phát ra từ trong phòng khách. “Norimichi! Ăn xong thì phải đặt đĩa vào bồn rửa đi chứ! Còn nữa, ba mẹ sẽ ra ngoài vào buổi chiều thế nên bữa tối con tự lo nhé! Tìm cái gì để ăn trong tủ lạnh ấy!”

Con đang ở đây rồi, thế nên không cần phải hét lên thế đâu!

….là cái vừa lướt qua trong đầu tôi. Còn những lời phát ra từ miệng tôi là những lời của một đứa con trai ngoan ngoãn “Vâng ạ!”

Tôi quay lại nhìn ba, ông vẫn đang làm việc với mấy cái gậy.

“Tối nay bố đi đâu à?”

“Có một đống những thứ vớ vẩn mà cô ấy muốn tiếp quản ở chợ trời tại đền Moshimo”

“Ở lễ hội? Ai sẽ đến đó cơ chứ?

“Chưa nói đến việc nó còn chẳng đáng để cửa hàng đóng cửa nguyên ng-“

Ông ấy dừng lại ngay lập tức và quay trở lại công việc với mấy cái gậy. Bối rối, tôi quay đầu lại – chỉ để nhìn thấy mẹ tôi đang đứng ngay sau lưng.

Khuôn mặt mẹ tôi không chút biểu cảm. Giờ đã đến lúc để sợ hãi đây.

“…Anh mới nói gì cơ?” Bà ấy nghiêng mình về phía bố.

“À ừm, con đi đây!!” Cảm thấy có bão, tôi lao ra khỏi cửa hàng và ra ngoài đường.

Vớ vẩn hả?! Được thôi, nếu chuyện đó phiền phức đến vậy thì anh không cần phải tới nữa đâu!”

Hình ảnh cha tôi lo lắng lắc đầu nguầy nguậy xuất hiện trong đầu khi tôi nhảy lên chiếc xe đạp tàn tạ được đặt ngay ngoài cửa tiệm của mình. Tôi bắt đầu đạp xuống con dốc dẫn ra biển.

Tôi biết người tôi có lẽ sẽ sớm ướt đẫm mồ hôi thôi, nhưng con dốc ngắn đó sẽ cho cơ thể tôi được ngâm mình trong những cơn gió biển mát lạnh. Đây là thú vui khiến tôi cảm thấy hạnh phúc -- chỉ một chút thôi, chú ý– được sinh ra trong một thị trấn nhỏ ven biển như này.

Moshimo được tạo nên từ một hải cảng cũ và một vùng nhỏ miền duyên hải. Phía ngoài kia là Thái Bình Dương. Dân số của Moshimo vào khoảng….2 800, nếu tôi nhớ đúng. Phần lớn cư dân ở đây sống dọc theo chân đồi từ bến cảng cho đến những ngọn núi, và cách mà những ngôi nhà được xây khiến chúng trông như đang tuyệt vọng bám vào sườn núi vậy.

“Nó giống như một phiên bản thu nhỏ của Onomichi vậy. Song,cái bầu không khí tẻ nhạt, yên ắng này thật là tuyệt” Một du khách trẻ tới từ Tokyo đã nói như vậy về thị trấn. Anh ta đến Moshimo để câu cá.

Tôi không biết nhiều về Onomichi, nhưng đó có vẻ là điều khá thô lỗ để nói . Tuy nhiên, cũng không thể cãi lại sự thật rằng có nhiều thứ quanh Moshimo đã xuống cấp.

Trước kia, chúng tôi đã từng là một thị trấn khá sôi động. Và vào mùa hè, du khách tập trung về Moshimo bởi nó là một trong những bãi biển duy nhất trong quận. Nhưng kể từ trận động đất lớn và sóng thần sáu năm trước, thị trấn đã mất đi toàn bộ sức sống của nó. So với những gì đã xảy ra ở Tohoku, những thiệt hại của chúng tôi là rất nhỏ, và chúng tôi cũng rất may mắn khi không hề có bất kì thương vong nào. Mặc dù vậy, cảng đánh cá đã bị phá hủy, và thậm chí sáu năm sau nó mới chỉ được xây lại một nửa. Còn những bãi biển thì chỉ còn dân địa phương đến thăm nữa thôi.

“Trời ạ, cảm giác như nhóc đang được sống trong một thời đại khác khi nhóc ở đây ấy” du khách đến từ Tokyo cũng đã nói thế nữa.

“Thời đại khác?” nghĩa là sao? Từ cách anh ta nói nghe có vẻ như không phải anh ta đang đâm chọt gì vào thị trấn, tuy nhiên, tôi khá chắc rằng anh ta cũng không có ý định chuyển về đây sống.

Nếu bạn hỏi rằng tôi có thích sống trong thị trấn này không, thật lòng, tôi không thể nói được. Ý tôi là, chắc chắn tôi cũng nghĩ rằng Tokyo là một nơi tuyêt vời, nhưng tôi không chắc rằng mình muốn sống ở đó….mặt khác, nếu bạn hỏi tôi có muốn sống ở Moshimo cả đời hay không, tôi cũng không nghĩ rằng mình có hứng thú với chuyện đó.

“Norimichi!!” Một giọng nói vang lên về phía tôi.

Tôi quay về phía giọng nói và bắt gặp một chiếc xe đạp leo núi mới toanh bay ra từ một con đường phụ nối liền với con dốc. Người đang đạp xe là Yusuke Azumi. Yusuke là con trai của một bác sĩ, và về cơ bản là hai người chúng tôi lớn lên cùng nhau. Ngoài cha mẹ ra, tôi cá rằng cậu ta là người tôi dành nhiều thời gian ở bên hơn bất kỳ ai.

“Yo!”

“Sup!” tôi nhả một bên tay lái ra và giơ lên để trả lời.

Đúng lúc đó, hai người bạn khác cũng nhập bọn với tụi tôi từ hai con đường phụ khác : Junichi trượt ván và Minoru thì đi trên chiếc kick scooter của cậu ta (cái xe hai bánh có tay lái). Khi cả bốn chúng tôi cùng tăng tốc lao xuống dốc, buổi sáng bình thường của chúng tôi bắt đầu.

“Hôm nay cược gì đây?”

Junichi là tên cao nhất, giọng cậu ta cũng trầm nữa. Dù có những đặc điểm đó, cậu ta không hành động như người lớn, sự thật là, trong chúng tôi cậu ta thường là người đưa ra những cuộc cá cược vô nghĩa. Cậu ta cũng là người có khả năng tạo bầu không khí và gây rắc rối. Với Junichi, tất cả mọi thứ luôn luôn là một cuộc cạnh tranh. Thật lòng, nó thật là trẻ con. Tuy nhiên, bốn người chúng tôi đã có một thỏa thuận ngầm được một thời gian dài kể từ hồi tiểu học đó là nếu một cuộc đánh cược đã được lập ra, tất cả chúng tôi ngay lập tức đều phải tham gia vào.

“Ai thua sẽ phải đi tán tỉnh cô Miura nhé!”.

Minoru chẳng lớn thêm được inch nào kể từ lúc cậu ta học lớp 4, không nói đến lúc dậy thì, nhưng cậu ta là người luôn đưa ra những nhận xét người lớn và táo bạo. Cậu ta thường hành động như cánh tay phải của Junichi. Hai người họ lúc nào cũng chơi với nhau.

“Này, có ai nghĩ rằng ngực cô Miura to lên qua kì nghỉ hè không?”

“Cậu có biết là ngực sẽ to lên nếu cậu để cho người khác xoa bóp chúng không?”

“Thật hả?!”

“Ai được cô ấy cho xoa ngực vậy?!”

“Ôi trời, mình muốn được thử làm vậy quá!!”

Đó là cái bình thường đối với chúng tôi : nói những chuyện không đâu, đắm mình trong làn gió biển lkhi chúng tôi đi xuốn đoạn dốc cuối cùng và đi trên con đường chạy ra bờ biển.

Tôi liếc ra đằng sau và nhìn thấy những cái tua bin gió xếp thành hành lần lượt chạy dọc theo sườn núi, những cái cánh quạt của chúng chầm chậm quay theo chiều kim đồng hồ.

Nguồn năng lượng gió là một sáng kiến mới của thành phố. Dự án thử nghiệm đã bắt đầi từ năm kia. Nếu không còn gì khác, Moshimo có nguồn cung gió phong phú và ổn định đến từ biển, và điều đó làm cho thị trấn trở thành một ứng cử viên lý tưởng cho việc tạo ra năng lượng gió.

Tôi đã được nhìn thấy những đường nóc đó cả triệu lần từ khi còn nhỏ. Khi chiếc tua bin đầu tiên xuất hiện và làm thay đổi cảnh quan, việc đó có vẻ không ổn đối với tôi. Nhưng qua thời gian, tôi đã quen với những cư dân mới.

“Đường tắt!” chiếc xe leo núi của Yusuke đột ngột xoay đi từ con đường ven biển, đi xuống những bậc thang bằng đá và đi ra con đường có lát ván.

“Oi oi thôi nào!”

“Không công bằng!”

Còn chúng tôi, với cái vành yếu ớt và những cái bánh xe bé tẹo không thể nào đấu lại cái vành xe off-road dầy cộp của cậu ta. Chúng tôi phải nhảy xuống và mang xe theo đi xuống cầu thang đến đoạn đường được lát ván. Ở dưới đó, chúng tôi lại leo lên xe và đuổi theo Yusuke.

Khi tôi đã sẵn sàng ném toàn bộ sức nặng của mình lên bàn đạp một lần nữa, một cơn gió mạnh thổi qua chúng tôi. Như thể một dấu hiệu, tôi quay đầu nhìn ra biển. Đôi mắt tôi bắt gặp một bóng hình mờ nhạt gần mép nước.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng đó chỉ là một người tràn đầy năng lượng đi ra ngoài ngắm cảnh vào buổi sáng. Nhưng khi nheo mắt lại nhìn, hình dáng đó trở lên rõ ràng hơn, và tôi nhìn thấy bộ đồng phục với nửa trên màu trắng, chiếc váy với đường viền cao trên đầu gối và mái tóc dài được bện lại.

Đó là một cô gái trong lớp tôi: : Nazuna Oikawa.

Cô ấy ở đằng xa và quay lưng về phía tôi, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn rằng. Đó là Nazuna.

Nazuna nhẹ nhàng bước qua các khối bê tông bốn chân được xếp thành đống dọc theo bờ biển. Từ nơi tôi đứng, trông như thể cô ấy đang bước đi trên mặt nước vậy. Khi cô bước đi, phía sau cô lấp lánh ánh sáng mặt trời. Trông cô như một nữ chính bước ra từ một bộ phim hay là trên TV vậy.

Thời gian như chậm lại trong khoảng không gian xung quanh cô. Đôi mắt tôi bị cô làm cho chết đứng, và tôi thấy bản thân mình đang hi vọng cô ấy sẽ quay về phía này…

Mong ước nhỏ nhoi, thầm lặng đó bị tiếng la của Junichi làm ngắt đoạn.

“Norimichi! Chúng ta sẽ bị muộn học đấy!!”

Trở về thực tại, tôi ấn lên bàn đạp

“Biết rồi!”

Tôi nhổm người dậy để đạp mạnh hơn nhưng lại ngó nhìn bờ biển một lần nữa. Nazuna đã cúi xuống và nhặt cái gì đó lên từ chỗ nước nông. Khi đã nhấc nó lên khỏi mặt nước, cô quay về phía mặt trời và giơ cao nó lên bằng tay phải. Bởi khoảng cách xa, tôi không thể biết được vật đó là gì.

Tôi có ấn tượng rằng ánh sáng lấp lánh phát ra từ thứ cô tìm được không giống với những tia sáng nhấp nhoáng trên mặt nước. Hay có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi…

“Heyayayayayayaya!!”

“Horsehide! Horsehide! Tới đây nào!!”

“Bringin’ the gas!”

Đội bóng chày – trên sân tập luyện tất cả những ngày trong năm ngoài trừ giao thừa và năm mới – dường như hạnh phúc một cách bất thường đối với một ngày học vào giữa hè. Họ chiếm toàn bộ sân trường và khi họ tập luyện, họ la hét những thứ vô nghĩa lên với nhau

Những học sinh còn lại từ từ bước qua, đờ đẫn…tất nhiên, bốn người chúng tôi cũng không phải ngoại lệ. Chúng tôi lê lết về phía dãy nhà khi tiếng chuông trường vang lên. Xe đạp, ván trượt và scooter của chúng tôi đã được giấu trong một bãi đỗ xe ở của hàng tiện lợi gần đó

Nghe thấy tiếng đội bóng chày, Junichi buông ra một lời chế giễu, “badada là cái quái gì vậy?”

“ batter, tớ đoán thế?” Minoru cười lớn đáp lại “Ít nhất thì họ cũng phát âm đúng”

“Ừ, thế còn da ngựa?”

“Chẳng phải đấy là cách họ gọi quả bóng chày sao?”

“Thế còn bringin’the gas?”

“Chịu”

Bóng đá là môn thể thao được ưa thích kề từ khi tụi tôi còn nhỏ, và so với nó, bóng chày dường như đã mất đi cái thời hoàng kim của nó. Với chúng tôi thì bóng chày chỉ là để cho người già thôi. Nhưng bởi trường nghề của Moshimo đã từng vô địch giải quốc gia dành cho học sinh trung học thế nên bóng chày vẫn nơi đây vẫn chưa trở nên lỗi thời, và có rất nhiều trẻ em trong thị trấn thích nó hơn bóng đá.

Một quả bóng lăn đến trước chúng tôi, và một thành viên lấm lem bụi bặm của đội dùng hết tốc lực đuổi theo nó.

“Không thể tin được là cả đội vẫn còn để đầu cua. Nó đã hết thời từ một năm trước rồi”

“Không bao giờ có thể ghi điểm được với con gái bằng cái ngoại hình như thế cả”

“Tớ còn chẳng hiểu sao họ lại đăng kí tham gia bóng chày ấy”

Chúng tôi chế giễu họ, nhưng thực ra, cả Yusuke, Junichi, Minoru, và tôi đều đã tham gia vào một đội bóng nhỏ trong ba năm đầu tiểu học do bị cha mẹ bắt. Chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với nó, và thay vì luyện tập, chúng tôi đá quả bóng cao su quanh trên sân như bóng đá. Cuối cùng, huấn luyện viên đã chán ngấy và nói rằng tụi tôi đã “tự nguyện” rời khỏi đội. Bốn người chúng tôi đã là bạn trước đó, nhưng sự thất bại của giải đấu mới thực sự là cái đem chúng tôi gần gũi với nhau hơn.

Không ai trong nhóm đứng ra làm người lãnh đạo, nhưng Junichi thường là người bắt đầu trò chơi và những cuộc nói chuyện, và Minoru thì nhanh chóng nhập cuộc. Tuy nhiên, khi nói đến chủ đề thì Junichi lúc nào cũng chỉ nói đi nói lại những chuyện từ lúc tiểu học. Gần đây, Yusuke và tôi đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi với nó.

“Nhanh lên nào, cậu kia!!”

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ đằng sau, chúng tôi quay lại và nhìn thấy cô Miura đang lái một cái xe đạp bà già đi từ cổng trường vào. Bộ ngực của cô nảy lên mỗi khi cô ấn bàn đạp, và những cái cúc áo trên chiếc sơ mi của cô trông có vẻ như đã sẵn sàng để bung ra.

“Ôi trời, hôm nay chúng ta sẽ lại có vài chấn động nghiêm trọng đây.”

“Tớ nghĩ nó vào khoảng sáu độ Richter”

“Ai là người sau cùng?”

“Junichi!”

“Ồ, một cái ván trượt lại đánh bại xe đạp cơ đấy!”

Ngay cả khi cậu ta than thở, Junichi vẫn chạy hết tốc lực với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Một lúc sau, cậu ta nhảy lên yên sau xe đạp của cô Miura.

“Này! Xuống ngay!”

Tai lái của cô Miura lung lay bất ổn do đột ngột chịu thêm sức nặng. Tay Junichi vươn ra và bám chặt lấy bộ ngực cô ấy.

“Cái đó không được!”.

Cô Miura nhấn kịch phanh và sau đó vung khuỷu tay ra đằng sau. Junichi tránh được, nhảy ra khỏi xe và bắt đầu chạy qua sân trường.

“Tajima! Quay lại đây ngay!!”

Khi cô đuổi theo sau cậu ta trên chiếc xe đạp của mình, ba người tụi tôi lăn đùng ra cười và hỏi lớn, “Junichi! Chúng thế nào?!”

“J-J-J-J-J-J-J-J-J cup!!”

Cậu ta giơ tay thành hình chữ J. Trong khi tiếng tục chạy, cậu ta băng qua phía trước một cô gái đang bước về phía dãy nhà.

Đó là Nazuna.

“Không thể nào chúng lại to đến thế được!!”

Junichi với cô Miura lao thẳng đến trước mắt Nazuna, thế nhưng cô gái thậm chí còn chẳng quay đầu lại. Cô ấy vẫn tiếp tục bước đến phía trước, chẳng cảm thấy phiền toái mà cũng chẳng có chút hứng thú. Có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng biểu hiện trên gương mặt Nazuna hình như có chút buồn bã.

Có cảm giác gì đó khác thường về cô ấy… đầu tiên là hành động kì lạ trên bờ biển và buổi sáng và giờ là biểu hiện chán chường. Dù thế, suy nghĩ của tôi, ngay sau đó bị lấn át đi bởi tiếng chuông trường.

Lớp học trở nên nhộn nhịp với những cuộc gặp mặt ngượng ngùng và vui vẻ đầu tiên sau kì nghỉ hè.

Chỗ ngồi của Nauna nằm ngay chính giữa lớp học. Một cô gái tròn trĩnh ngồi phía sau đang nói chuyện với cô ấy.

“Nè, Nazuna. Cậu có đi đâu trong kì nghỉ hè không?”

“Không có”

“Tớ sẽ đến Disneyland tuần sau đấy!”

“Ồ, nghe tuyệt thật đấy”

“Cậu có đi đâu chưa?” Phải rồi. Rõ ràng là cô ta chỉ đang quấy rầy cô ấy để cô ta có thể bắt đầu khoe khoang về chuyến đi đến Disneyland của cổ.

Nazuna mỉm cười trong khi nghe cô ta nói, trông có vẻ không khác gì thường ngày. Vậy sao lúc mới nãy tôi lại cảm thấy khó chịu một cách kì lạ nhỉ?

Tôi ngồi vào chỗ của mình ở cuối lớp học, dãy gần cửa sổ. Tôi đã bỏ nguyên học kì đầu tiên của mình để ngắm Nazuna từ cái bàn đó. Phần lớn thời gian, tôi ngắm cô ấy từ đằng sau, nhưng mỗi lần khi cô ấy chuyển giấy ra đằng sau, hay – giống như bây giờ -- khi có người bắt chuyện với cô ấy, tôi thoáng thấy Nazuna quay xung quanh chỗ ngồi của mình. Mỗi lần chuyện đó xảy ra, tôi cảm thấy kinh ngạc… cô ấy đã trở nên quyến rũ đến thế từ bao giờ vậy?

Nazuna chuyển từ Tokyo về đây vào lúc chúng tôi lớp 5. Có thể nói rằng cô ấy khác biệt so với những cô gái lớn lên ở Moshimo mà tôi biết.

Lúc đó tôi chỉ là trẻ con – hay có lẽ, tôi vẫn còn là trẻ con—nhưng dù sau thì, cho dù tôi biết Nazuna khác biệt, tôi cũng chẳng thể giải thích được tại sao. Cô ấy trông thật là rắc rối. Thật tinh tế. Khi cô đến trường trong bộ đồng phục—hay thậm chí là bộ đồ thể dục—cô vẫn có một vầng hào quanh xung quanh mình… không một cô gái nào khác có thể sánh được. Khi chúng tôi lên trung học và cô ấy bắt đầu cao lên, mỗi một inch tăng lên hình như đều đi cùng với….

Ặc ! Mấy cái chuyện ủy mị, sướt mướt này ở đâu ra vậy?!

Nhưng mà … cô ấy quá dễ thương….

“Trời, cô ấy dễ thương, phải không? Nazuna Oikawa ấy”

“Hử?!”

Những lời của Yusuke khiến tôi mất cảnh giác và bất chợt thốt lên. Chỗ của Yusuke ở ngay phía trước tôi.

“Whoa này”

Cú thúc của Yusuke rất nhanh. Để tránh bị nghi ngờ rằng mình có hứng thú với cô ấy, tôi đáp lại bằng trò đùa mình mới nghĩ ra.

“Nazuna hả? Tớ nghĩ cô ấy khá là…kiểu cách đấy”

“…Yếu đuối”

Tôi đã cố gắng hành xử như bình thường. “Dù sao thì, cô ấy có điểm gì dễ thương vậy?”

“Tớ thực sự muốn mời cô ấy đi hẹn hò quá”

“Thế thì làm đi”

Kể từ khi chúng tôi lên cao trung, Yusuke rõ ràng đã bắt đầu để ý đến Nazuna hơn.

Lúc trước, tôi biết rằng cậu ta đã lặng lẽ chụp hình cô ấy bằng cái điện thoại của mình. Toàn bộ những bức hình đều được để vào trong một tệp, và Yusuke không thể ngủ nếu không cuộn chúng lên xem. Lúc cậu ta kể chuyện đó, tôi cảm thấy thật kinh tởm, nhưng đồng thời, tôi cũng muốn cóp py cái tệp đó.

“Ý tớ là, tớ chỉ muốn đi đâu đó với cô ấy trước khi hết hè thôi. Như là màn bắn pháo hoa tối nay vậy…”

“Vậy thì cậu nên đến mời cô ấy đi”

“Không thể cứ thế mà đi hỏi cô ấy được! Nhỡ cổ nói không thì sao?!”

“Tự xử đi!”

“Này. Cậu ra mời cô ấy giùm tớ đi?”

“Ừ được thôi…. ‘Này, Nazuna, Yusuke có chuyện muốn nhờ tớ chuyển tới cậu…’”

“‘ Gì vậy?’”

“‘Cậu ta bảo cậu là đứa con gái xấu xí nhất thế giới này’”

“Ê này! Đấy không phải cái tớ nói!”

“Đến đây là kết thúc! Cám ơn mọi người đã đón xem”

Đó đã là mẩu kịch của tụi tôi trong suốt mấy tháng qua. Ngay lúc đến đoạn nhạc ending, cô Miura bước vào lớp

“Về chỗ đi nào mấy đứa! !” cô giáo thiếu kiên nhẫn của chúng tôi không thèm chờ đợi đám học sinh làm theo lời cô ấy. Cô chỉ nói tiếp “Được rồi. Hôm nay có lễ hội và màn bắn pháo hoa ở đền Moshimo. Có thể nó sẽ trở nên khá là đông đúc thế nên cô muốn mấy đứa cẩn thận và đừng có ở ngoài quá khuya – đặc biệt là mấy đứa đi với bạn mình ấy”

Minoru bật dậy khỏi ghế như thể cậu ta đã chờ cơ hội này cả buổi sáng nay rồi. “Cô Miura, cô sẽ đi cùng ai tới lễ hội vậy?”

Ngoài việc thiếu kiên nhẫn ra, cô Miura còn rất dở trong việc nói dối

“Ư, ưm…” cô ấp úng, không lâu sau đó lớp học rộ lên trong những lời nói phấn khích

Junichi đánh một đòn kết liễu. “Em cá là cô sẽ đi cùng bạn trai của mình đúng chứ? Và sau khi buổi diễn kết thúc, có lẽ cô dự định sẽ làm một trận chung kết trong khách sạn ?!”

Tajima! Tốt hơn hết là em nên học cách kiềm chế bản thân lại hoặc là sau cùng em sẽ bị kiện vì tội quấy rối đấy!”

“Thế thì em sẽ kiện ngược lại cô vì lạm dụng quyền lực thôi!”

“Em đúng là không thể tin được mà” Cô Miura bắt đầu đi đến chỗ bàn Junichi. Bộ ngực của cô ấy nảy lên trước những chuyển động đột ngột và mạnh mẽ của cô.

“Cô Miura, cô có giấy phép để mang đi trong mấy màn pháo hoa như vậy không?!”

“Junichi Tajima!!”

Tiếng cười bao trùm khắp không gian lớp học, và cô Miura bắt đầu một trò đuổi bắt hỗn loạn.

Có vẻ như bố mẹ của ai đó sắp được mời đến thăm trường sau giờ học rồi đây…tôi lắc đầu, trong lúc đôi mắt lờ đờ theo dõi cảnh tượng thường thấy, tôi bất chợt trông thấy Nazuna. Cô ấy đang đối mặt lại với tôi.

Hử…?

Không, cổ không chỉ quay về hướng này…. Cái nhìn chằm chằm của cô ấy còn hướng trực tiếp vào tôi …

Tôi đã bỏ nguyên cả một học kì đầu để nhìn trộm, nhưng đây là lần đầu tiên cặp mắt chúng tôi chạm nhau.

Nazuna biết tôi đang nhìn lại cô ấy. Khuôn mặt cô ngây ra, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đó như có gì đó muốn truyền đạ-- khẩn cầu đến tôi.

Sự kết nối chỉ kéo dài trong phút chốc…chỉ khoảng vài giây, cặp mắt chúng tôi tách khỏi nhau.

Cô ấy hướng lại về trước chỗ ngồi trong khi tôi bắt đầu bối rối nhìn chằm chằm vào lưng cô ấy. Cổ không quay người lại nữa.

“Junichi! Cô sẽ nói chuyện với mẹ em!!”

Khi tôi chuẩn bị hướng sự chú ý của mình về phía vụ ồn ào giữa cô Miura và Junichi là lúc tôi trông thấy nó: thứ ánh sáng kì lạ trong khóe mắt tôi. Chiếc túi treo trên cái móc ở cạnh bàn Nazuna. Phần đáy túi dường như đang được bao phủ trong một vầng sáng kì lạ.

Không, không phải bao phủ…trông giống như một thứ gì đó phát ra ánh sáng mờ nhạt xuyên qua miếng vải hơn…

Đó là cái gì vậy…?

Tôi cảm thấy bản thân như thể đang bị kéo về phía thứ ánh sáng ấy, không thể ngoảnh mặt đi. Ngay sau đó, Junichi với cô Miura chắn ngang tầm nhìn và đưa tôi về thực tại. Cô Miura cuối cùng cũng tóm được thằng cu ngay trước bàn tôi,

“Khôoong! Xin hãy rủ lòng thương! Norimichiii, giúp tớ!”

Cô Miura vỗ nhẹ lên đầu Junichi, tiếng cười trong căn phòng cũng lên đến đỉnh điểm, và tiết mục hài hước thường ngày của năm nhất lớp C kết thúc.

Khi Junichi bị xách cổ dẫn về chỗ ngồi, tôi liếc trộm lần nữa cái túi của Nazuna. Ánh sáng đã biến mất.

Một tiếng ritttttttt lớn vang lên trong không khí mùa hạ, phía bên kia cánh cổng đã rỉ sét, một cái cầu thang hiện lên phía trước chúng tôi. Bậc thang trước kia là màu xanh nhạt nhưng hầu hết phần sơn đã bị bong tróc. Chúng tôi bước hai bậc một lúc, và phía trên đỉnh là một bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi nhè nhẹ và một cánh rừng bạt ngàn trải rộng. Một khung cảnh tuyệt vời giống như vậy cũng đang được tái hiện trên mặt hồ tĩnh lặng dài 25 mét trước Yusuke và tôi.

Yusuke ném cái cây lau mà cậu ta đang cầm sang một bên và nói “Cậu nghĩ sao? Chúng ta có nên nghỉ không?”

“Cậu không biết sao? Nhiệm vụ dọn hồ bơi luôn được đi kèm với một đặc quyền đặc biệt, tại vì đội bơi lội đã dọn bể bơi mỗi ngày thế nên thực sự chẳng có gì cho chúng ta làm cả!”

Tôi đáp lại

“Đúng thế nhỉ”

Yusuke với tôi ngoác miệng cười: Cả cái bể này giờ là của chúng tôi. Chúng tôi lột bỏ bộ đồ thể dục và thắt chặt lại dây đeo của quần bơi ( rất lỗi thời) mà nhà trường phát. Với chiếc kính bơi đeo trên đầu còn giày dép thì quăng liệng hết sang bên, chúng tôi lao thẳng đến hồ bơi – và khựng lại.

“Aặc!”

“Chậc! Chân tớ sẽ bị bỏng mất!”

Thành bể bằng bê tông đã phơi mình dưới ánh mặt trời thiêu đốt suốt cả buổi sáng, nhiệt độ của nó ở cái mức mà tôi cảm thấy đi chân trần trên than nóng còn dễ chịu hơn.

“Trời đất….nhanh nhảy thẳng vào bồ-- hả?”

Yusuke im lặng. Tôi ngẩng đầu lên và thấy cậu ta đang nhìn ra đằng sau lưng tôi

“Nazuna?” Cậu ta nói

Tôi nhìn theo cậu ta sang phía bên kia bể bơi.

“Ồ…”

Ở đằng đó, cách đây 25 mét, ngồi yên trên đỉnh cột mốc xuất phát và mặc bộ đồ bơi thể thao một mảnh là Nazuna.

Đôi mắt tôi vô thức bị bộ ngực hơi nhô ra của cô ấy thu hút, dọc theo những đường cong mềm mại nối phần hông tròn trịa với cặp đùi và bắp chân săn chắc. Một chân Nazuna thả thõng xuống dưới nước, cô chầm chậm thu chân về mình, rồi lại đá ra, tạo ra những gợn sóng làm hình ảnh phản chiếu của cô trở nên méo mó .

“Hừm…hôm nay đến lượt cô ấy dọn hồ bơi à?”.

“Tớ chắc là chỉ có hai chúng ta thôi”

“Ồ, thế ra cô ấy trong đội bơi à…? Hôm nay họ có buổi tập hay sao?”

“Chịu”

“Này, tớ vào nhà vệ sinh chút”

“Hử? Sao thế?”

“Không biết, lúc nãy trông thấy Nazuna, bây giờ tớ thấy buồn đi vệ sinh” không nói thêm nữa, Yusuke bước đi lạch bạch trong khi cả tay lẫn chân bị kiềm chặt.

“Cậu lạ thật đấy”

Đây là một thói quen khi trước của Yusuke. Kể từ hồi còn học tiểu học, bất kể lúc nào có thứ gì đó bất ngờ xuất hiện trước mặt là cậu ta lại đột ngột đi vệ sinh.

Có lần, lúc chúng tôi đang ở giữa trận bóng. Cậu ta phạm lỗi và phải đứng xếp hàng để thực hiện đá phạt. Tiếng còi của trọng tài vang lên, Yusuke phi thẳng ra khỏi sân và chạy về phía nhà vệ sinh.

Tôi chuyển cái nhìn từ con vịt khệnh khạng Yusuke sang Nazuna…

Hả? Cô ấy đang làm cái gì vậy?

Như thể thành bể là chiếc giường, cô ấy nằm ngước mặt nhìn lên trời, những tia nắng chói chang của mùa hạ đang rọi thẳng lên người cô ấy. Tôi ở một mình với Nazuna ở bể bơi. Âm thanh của một con ve sầu từ sáng sớm chỉ làm nổi bật lên sự yên tĩnh đến khó xử giữa hai người chúng tôi.

Cô ấy đang đợi gì à? Mình nên làm gì trong tình huống như này đây?

Cứ đứng đực ra đây và đợi Yusuke quay lại cảm giác thật lố bịch, còn Nazuna hẳn đã chú ý thấy tôi. Nếu cứ quanh quẩn một cách thiếu tự nhiên ở phía bên này hồ thì thật bất lịch sự ….

Mấy lời bào chữa đó cứ quay mòng mòng trong đầu, tôi tiến gần hơn đến chỗ Nazuna. Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy khi chỉ còn cách sáu bước chân. Đôi mắt cô nhắm nghiền và miệng nở một nụ cười mờ nhạt, bằng cách nào đó nó khiến cô ấy trông xa vời hơn là chỉ cách có sáu bước chân. Tôi cảm thấy mình không nên đến gần hơn nữa và dừng lại.

“…ưm…ra ngoài tắm nắng à?”

Những lời của tôi còn nhỏ nhẹ hơn tôi nghĩ, nhưng có vẻ như Nazuna đã nghe thấy. Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi ép bản thân mình hắng giọng rồi hỏi

“Ừm, tập luyện?”

“…không phải”

“Thế…chỉ đến bơi thôi sao?”

“Không phải bơi”

“Hự…thế sao cậu lại ở đây?”

“Đoán xem”

“…tớ không biết”

Mắt Nazuna vẫn nhắm nghiền trong suốt cuộc nói chuyện

“Tại sao, ồ, sao mình lại ở đây được nhỉ?”

“…”

Cảm giác như chúng tôi đang ở trong một vở kịch khôi hài kiểu mới vậy. Tôi là một đứa đơn giản: setup and payoff. Tôi không nghĩ mình có thể nói tiếp được nữa, vậy nên tôi ngừng đáp lại. Làm sao tôi biết được lý do cô ấy ở đây cơ chứ? Chẳng có lấy một chút ý tưởng nào về câu trả lời mà cô ấy đang ngụ ý cả, tất cả những gì tôi có thể làm là im lặng và lắng nghe tiếng nhạc nền, lời ca của Dàn ve đồng ca Moshimo.

Một con chuồn chuồn uể oải lượn lờ trước mắt tôi. Nó đập nhẹ lên mặt nước hai hay ba lần gì đấy, sau đó đập gấp đôi quay trở lại và bay vòng vòng ngay phía trên Nazuna. Cuối cùng, nó đậu….ngay vào một bên vai áo trên bộ đồ bơi của Nazuna.

Nazuna không hề lúng túng. Không chắc là cô ấy có để ý thấy con chuồn chuồn hay không .

“Này”

“Hửm?”

“Nó đậu lên người cậu kìa”

“Cái gì cơ?”

“Một con chuồn chuồn đuôi trắng”

“…Bắt nó đi”

“Hử?”

“Bắt lấy nó”

Nazuna tiếp tục nói chuyện với tôi với đôi mắt nhắm nghiền. Giọng cô ấy thật khó để đánh giá. Có thể nào đó là lời cầu xin dễ thương của một cô gái đang yêu, hay có thể là trò đùa vô vị của một người nào đó khi họ biết rõ rằng mình đang chiếm ưu thế…

Bắt chuồn chuồn không phải vấn đề đối với tôi. Nhưng chỗ con chuồn chuồn đậu….mới có vấn đề. Tôi ngập ngừng tiến lại gần, và chẳng mấy chốc, tầm nhìn của tôi được lấp đầy bằng hình thể đang nằm ngửa của Nazuna, thực tế còn khiến tôi ngạc nhiên hơn.

Khi chúng tôi bơi trong giờ thể dục, con trai với con gái luôn bị chia ra lớp riêng. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn một cô gái trong bộ đồ bơi ở khoảng cách gần, toàn bộ tình huống trên như đang mời gọi tôi…

Whoa, đằng đó, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt đã! Và trời ạ, lũ ve sầu bọn mi đã im lặng được chưa?

Tôi ngoảnh sang bên, quay mặt ra khỏi người Nazuna trong lúc nghiêng người và vươn về phía phần xương đòn của cô ấy. Nỗ lực dũng cảm nhìn đi chỗ khác của tôi bị dao động khi tôi nhận ra ánh mắt của mình đang nhìn thẳng vào ngực của cô ấy. Tay tôi bắt đầu run rẩy.

Con chuồn chuồn! Tập trung vào con chuồn chuồn!

Tôi lặp đi lặp lại câu thần chú mới được tìm thấy và tiếp tục vươn tay ra. Ngón cái và ngón trỏ của tôi chỉ còn cách nhau một phần tư inch, sau cùng kẹp chặt lại cánh con chuồn chuồn….

Con chuồn chuồn bay lên.

“Ồ…”

Tôi nhìn theo con chuồn chuồn bay lên trên bầu trời. Nazuna ngồi dậy.

“Cậu khá là tệ ở khoản đó nhỉ”

Cô ấy nhìn vào khuôn mặt sững sờ khi đang nhìn chằm chằm vào con chuồn chuồn của tôi, và cô cười

“Tớ không có!”

Tôi liếc nhìn xuống khuôn mặt cô ấy để rồi nhìn thấy cái khe ngực đập vào mắt. Xấu hổ, tôi quay mặt đi . Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nói chuyện mặt đối mặt với Nazuna kể từ khi vào sơ trung.

Có một vật nhỏ nhỏ, tròn tròn nằm ở chân Nazuna, trông như một viên đá…..hay trái bóng….hoặc có lẽ là một quả cầu.

Nó tròn trịa một cách hoàn hảo – quá tròn đối với một vật được tạo thành từ tự nhiên – và bề mặt được khắc lên với những hình ảnh bí ẩn, khó diễn tả được bằng lời.

“Nè…. Cái gì kia?”

“Hử? À, cái này sao…? Tớ tìm được nó trên bờ biển sáng nay”

Nazuna móc trái cầu kì lạ lên và đưa nó cho tôi

Ra đây là cái mình thấy cô ấy nhặt ở bờ biển lúc sáng…

Nó to cỡ quả bóng tennis, nó trông khá to trong tay Nazuna nhưng đối với tôi thì hình như có nhỏ hơn chút. Nó vừa quá nặng cũng vừa quá nhẹ đối với một vật có kích cỡ và cấu trúc như thế. Kết cấu của nó không giống với bất kì thứ gì tôi từng nắm trước kia

“Cái này là đá à?....hay được làm từ thủy tinh?”

“Tớ không biết, tớ nhặt nó tại tớ nghĩ nó cũng khá đẹp”

“Trông kì lạ thật…”

Tôi đưa nó lên phía trước ánh mặt trời. Những màu sắc kì lạ bao xung quanh nó trở nên mãnh liệt hơn. Tôi đồng ý với Nazuna, nó khá là đẹp.

Chúng tôi cứ như vậy một lúc, nhìn chằm chằm một cách thích thú quả cầu trong tay tôi, cho đến khi một âm thanh lớn vang lên từ cánh cửa sắt ở lối vào hồ bơi. Tôi dúi quả cầu lại vào tay Nazuna và nhanh chóng quay trở lại bên kia hồ

Trong lúc đi, tôi còn liếc trộm qua Nazuna một lần nữa. Cô ấy đang nhìn một cách chăm chú vào quả cầu trong tay mình

Yusuke trở lại với vẻ mặt thỏa mãn kì lạ, vui vẻ thông báo, “Chẳng có gì chui ra cả!”

“Ừm,…ổn đúng không?”

Thế, cậu đang tự mãn về cái gì vậy? Tôi muốn đâm chọt cậu ta như thế, nhưng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại sau cuộc nói chuyện với Nazuna

“Tại sao, ồ, sao mình lại ở đây nhỉ?” Những lời nói của cô ấy hiện lên trong đầu tôi một lần nữa

Tôi rõ ràng là đang cảm thấy lo lắng, nhưng Yusuke thì có vẻ chẳng hề để ý. Cậu ta quàng tay qua vai tôi

“Quan trọng hơn, tớ có ý này”

“Gì vậy?”

“Muốn đua không? Hai vòng quanh hồ. Đặt cược nhé”

“Nghe hay đấy!”

Tôi chẳng biết cái này “tuyệt thật” hay “quan trọng hơn” ở chỗ nào sất. Tôi đã sẵn sàng để nhảy vào bất kì đề nghị nào nếu nó có thể khiến tôi quên đi cuộc nói chuyện với Nazuna. Tôi kéo cái kính bảo hộ che xuống mắt và leo lên bục xuất phát

“Được rồi, nếu tớ thắng…cậu sẽ phải mua quyển One Piece mới phát hành đấy” Tôi nói với Yusuke

“Ha! Nghe được đấy!”

“Cậu thì sao?”

“Nếu tớ thắng….tớ sẽ mời Nazuna đi chơi”

“Hử?!”

Chưa kịp nói hết câu, Yusuke đã bắt đầu, lặn xuống hồ bơi

Tôi hốt hoảng la lên, “Ê này! Gì vậy?! Không công bằng!”

Yusuke tiếp tục bơi khoảng 15 fut(feet), sau đó dừng lại và ngoi đầu lên. “Còn đùa được sao? Tớ biết là cậu muốn giành Nazuna cho mình rồi”

Tôi đứng khựng lại. Trái tim tôi đập một tiếng Thụp lớn! Yusuke có vào nhà vệ sinh không vậy? Có thể cậu ta đã đứng đó suốt thời gian vừa rồi, trông thấy tất cả những chuyện xảy ra giữa Nazuna và tôi

“Cái? Cậu đang nói về cái gì vậy?” tôi phản lại

“Cậu với Nazuna. Hai người vừa nói chuyện lúc nãy đúng chứ?”

Yusuke leo trở lại vạch xuất phát. Tôi có thể cảm nhận được cái lườm mãnh liệt của cậu ta dù có kính bơi. Ánh mắt cậu ta đang soi mói tôi

“Không. Tớ chẳng nói gì với cô ấy cả…”

“Cậu cũng thích cô ấy, đúng chứ?”

“Hử? Sao cậu đưa ra kết luận đấy được vậy?”

“…”

“…”

Chúng tôi đứng bất động trong một khoảng lặng, lạnh lẽo, cho tới khi một giọng nói hớn hở mọt cách kì lạ chen vào

“Hai người đang đua hả?”

Tiếng bàn chân Nazuna đập xuống đất vang lên khi cô ấy chạy đến chỗ chúng tôi

Không quan tâm đến việc chúng tôi không đáp lại, cô ấy bắt đầu trwfo lên bục xuất phát cạnh chúng tôi và nói, “Tớ vào đây”

“Cái? Ừm, xin lỗi, đây là chuyện giữa Yusuke và tớ, được chứ?”

“Ừ, đúng thế. Chỉ chúng tớ thôi”

Cô ấy hiện đang đứng trên đỉnh cột mốc, hành động như thể chẳng nghe thấy chúng tôi nói gì. “Đặt cược gì vậy?”

“À ừm ,thì là…”

Bỏ cái One Piece sang một bên, chúng tôi chắc chắn không vội nói ngay với cô ấy về cái Yusuke cược. Nhưng cái khiến tôi sốc nhất đấy là sự thay đổi nhanh chóng trong vẻ mặt và giọng nói của cô ấy. Trông cô ấy như là một người khác hoàn toàn với người tôi nói chuyện mới nãy vậy.

“Ừm, nếu tớ thắng, cậu sẽ phải làm theo bất kì điều gì tớ nói”

“Cái thể loại đặt cược gì vậy?!”

“Thôi nào! Bất kì điều gì tớ nói, được chứ?”

“….Được thôi”

Yusuke và tôi vẫn còn nghi ngờ. “Bất kì điều gì tớ nói?” có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng rõ ràng là Nazuna sẽ không chịu đổi ý. Chúng tôi đành chịu thua yêu cầu vô lí của cô ấy.

“Được rồi. Chuẩn bị…!”

Nazuna rướn người lên phía trước. Cô ấy rõ ràng là người đã có kinh nghiệm trong chuyện bơi lội

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chúng tôi lại tự chui vào tình huống này? Yusuke với tôi trao đổi với nhau cái nhìn đờ đẫn, nhưng khi Nazuna nói vọng ra “Sẵn sàng….!” Cả hai chúng tôi vội vã vào tư thế chuẩn bị

“Bắt đầu!”

Cả ba người chúng tôi lao xuống nước

Dựa vào vòng lặn của chúng tôi, Nazuna là người dẫn đầu. Tôi có thể nhìn thấy dáng bơi đã trải qua tập luyện của cô ấy. Khoảng cách giữa chúng tôi đang ngày càng được kéo dài. Mặt khác, Yusuke và tôi, ngang ngửa nhau. Tôi bơi với toàn bộ sức lực của mình.

Nazuna cách chúng tôi 15 fet đằng trước khi cô xoay người và đạp chân vào tường. Đó là một cú xoay người hoàn hảo. Cô bơi xuyên qua bức tường bong bóng, ngược về phía chúng tôi. Bím tóc của cô đung đưa ở phía sau.

Khi Nazuna bơi ngang qua, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày: Lần đầu là trong lớp học, sau đó là ở thành bể, và giờ là ở đây. Mỗi lần như vậy, đôi mắt – và những cảm nhận mà nó tạo ra cho tôi – hoàn toàn khác biệt. Lần này cũng vậy, tôi có cảm giác đôi mắt cô đang cố gắng nói với tôi điều gì đó. Tôi không biết nó là gì, cũng chẳng thể giải thích được làm sao tôi biết chuyện đó. Chỉ đơn thuần là cảm thấy vậy thôi.

Vào lúc đó, tôi chợt hiểu ra tại sao mình lại có thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy rõ ràng đến vậy

Hử? Cô ấy không đeo kính bơi…?

Có thể chuyện này xảy ra là do tôi suy nghĩ lung tung trong lúc đua, khi đến điểm quay đầu, cơ thể tôi vẫn chưa sẵn sàng. Chân tôi xiên thành một góc kì dị, và lúc tôi nhận ra thì đã quá muộn

Rầm!

“Och!”

Ngay ở khúc quay, chân tôi vung lên khỏi mặt nước và giáng thật mạnh xuống thành bể. Tôi cảm thấy một cơn nhức nhối chạy xuyên qua mắt cá chân. Trong khi vùng vẫy dưới nước, tôi nhìn thấy hình bóng Nazuna – và cả Yusuke nữa – đang thu hẹp khoảng cách

Giữa những hạt bong bóng tan vỡ ngay trước mắt, tôi chợt thấy. Qủa cầu mà Nazuna ngắm nhìn rất thích thú đang chìm xuống, từ từ hạ xuống đáy bể. Hẳn là Nazuna đã bơ lại nó trên thành bể và cú đập chân của tôi đã làm nó lăn xuống đây

Tôi theo bản năng với tới nó, quả cầu dừng lại

“?”

Quả cầu chưa dừng hẳn. Nó đang xoay từ từ trong nước và khẽ dao động, phát ra một tia sáng mờ nhạt bắn ra bên ngoài như ánh đèn từ ngọn hải đăng và chiếu dọc theo những bức tường của hồ bơi

Thế giới như đang chậm lại. Qủa cầu từ từ chìm xuống, như thể tự cho phép nó chìm xuống vậy

“???”

Cái gì đang diễn ra vậy…? Ảo giác do ánh sáng mặt trời phản chiếu từ khối cầu trong mặt nước sao?

Tôi tiếp tục vươn tới và cuối cùng cũng tóm được cái thứ kì lạ đó. Ánh sáng phát ra từ nó ngay lập tức tan biến

Vào lúc ấy, tôi chợt nhận ra bản thân mình đã nín thở được bao lâu rồi. Tôi vùng vẫy ngoi lên trên mặt nước. Cả Nazuna lẫn Yusuke đề đã về đích, tôi thấy họ đang nói gì đó ở phía bên kia bể.

Cậu ta không định mời cô ấy đi chơi thật đấy chứ?

Với khối cầu trong tay, tôi bò lên phía bên kia bể, loay hoay quay trở lại vạch xuất phát và ngoi lên khỏi mặt nước. Nazuna đứng bên cạnh bể bơi, nhìn tôi với khuôn mặt còn vương lại những giọt nước đang từ từ lăn xuống. Tôi ngó xung quanh, tìm Yusuke và thấy cậu ta đang từ từ chìm xuống nước. Cả đống bong bóng nổi lên từ vẻ mặt đờ đẫn của cậu ta

“Này!”

Tôi lao vội sang bên đó để lôi cậu ta lên. Tôi nhận ra khối cầu vẫn còn ở trong tay mình khi đang vươn tay tới chỗ đó. Nazuna hẳn đã nhận ra, và đưa tay về phía tôi

“Trả lại đây”

“Hử?”

Trong thoáng chốc, tôi không hiểu ý của cô ấy

Cô ấy lặp lại với giọng điệu gắt hơn. “Cái đó. Là của tớ”

Sự khăng khăng của cô ấy khiến tôi mất cảnh giác. Tất nhiên là tôi biết điều đó. Cô ấy vừa cho tôi xem lúc nãy mà. Nó quan trọng với cô ấy đến vậy sao?

Gặp phải tình huống trao đổi không bình thường, nhưng tôi vẫn nhả quả cầu lại vào tay cô ấy. Lấy lại được quả cầu, Nazuna bước về phía lối ra, không hề liếc lại lấy một cái

Tôi lặng nhìn hình bóng cô ấy tách ra khỏi mặt nước

Đầu tiên, một bản hài kịch ngượng ngùng, rôi sau đó là cuộc đua 50 mét trong hồ bơi. Nazuna đang cố gắng làm cho kì được chuyện gì vậy?

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học đã kết thúc. Chúng tôi đã tiêu tốn toàn bộ thời gian dùng để dọn hồ bơi mà thực sự chẳng dọn dẹp được chút gì cả. Yusuke và tôi quay trờ lại lớp học. Cậu ta im lặng khi chúng tôi đi trên hành lang.

“Này”

“Sao?”

“Có chuyện gì với cậu vậy?”

“Hử? Ý cậu là sao?”

Yusuke đang hành động hết sức khả nghi. Kể từ lúc cậu ta ở cùng với Nazuna ở hồ bơi, cậu ta đang bị phân tâm bởi chuyện gì đó. Tôi thu hết can đảm và nói ra điều tôi thực sự muốn hỏi.

“Ở hồ bơi lúc đó. Cậu đã mời Nazuna đi chơi hả?”

“Hả?! Cậu đang nói cái gì thế?! Sao tớ lại phải làm vậy?! Đừng có ngốc thế!”

“Tớ-- thôi đừng để ý….xin lỗi”

Sao bỗng dưng lại cáu vậy? Tôi đang khá là chán với cậu ta nhưng vẫn cùng đi về lớp học

Khi chúng tôi đến, Junichi và Minoru đang tranh cãi về chuyện gì đó với Kazuhiro trên bục giảng

“Chúng có hình tròn!” tiếng la chói tai của Kazuhiro vang vọng khắp căn phòng.

Kazuhiro là đứa học sinh giỏi nhất lớp. Khi cậu ta đang học một cách nghiêm túc, cậu ta sẽ nối điên lên bất kỳ lúc nào trong lớp có một cuộc cãi vã

“Không phải thế. Chúng hình phẳng. Cậu bị ngu à?” Junichi luôn tận dụng bất kì một cơ hội nào để chọc tức Kazuhiro. Và cậu ta đang kích động một cách cợt nhả Kazuhiro bằng câu trả lời của mình

“Tớ nói là nó hình tròn! Nghĩ mà xem! Nguồn thuốc súng bên trong bắt lửa, sau đó nó nổ tung ra khắp mọi phía. Rõ ràng nó sẽ là hình tròn!”

“Nè, Norimichi. Nếu cậu nhìn pháo hoa từ bên cạnh, nó sẽ vẫn là hình tròn như quả cầu, hay là dẹt như cái bánh kếp?”

Junichi đã chú ý thấy chúng tôi bước vào lớp. Cậu ta hăm hở kéo tụi tôi vào cuộc trò chuyện, nhưng trước câu hỏi đột ngột đó, tôi phải vật lộn với câu trả lời

“Ý cậu là sao? Như cái pháo sáng ấy hả? tôi cuối cùng cũng ngưng lại

Minoru, rõ ràng là đang ở phe Junichi, chen vào. “Không phải! Cái to cơ, giống như màn bắn pháo hoa ấy! Cái loại mà họ dùng cho đêm trình diễn tối nay ấy!”

“Màn pháo hoa à?Hừm…..tớ nghĩ, nó phẳng?”

Tôi không suy nghĩ quá nhiều trước khi đưa ra câu trả lời của mình, nhưng Junichi đã tuyên bố chiến thắng của cậu ta với vài câu kích động nữa vào Kazuhiro.

“Thấy chưa?”

“Đừng có vô lí như vậy! Chúng là hình tròn!!”

“Yusuke? Cậu nghĩ sao?”

Yusuke, người đã trở về chỗ của mình và đang đeo ba lô, trả lời không chút hứng thú. “Hử? Tớ không biết”

Như thể bị câu trả lời thờ ơ của Yusuke khiến cậu ta hết chịu đựng nổi, lời nói của Kazuhiro trở nên nóng nảy hơn. “Tất cả các cậu bị ngu hết hả?! Các cậu đã bao giờ nhìn thấy pháo hoa cải chưa? Nó tròn, đúng chứ?!”

“Chỉ bởi vì pháo hoa cải hình tròn không có nghĩa là quả to hơn cũng như thế!” giọng Junichi cũng lớn lên

“Được rồi, thế các cậu đã bao giờ nhìn thấy pháo hoa dẹt chưa?!”

“Tớ thấy rồi này!” Minoru đứng lên trước Kazuhiro, đầy tự tin nhìn lên Kazuhiro. “Năm ngoái, tớ ngắm pháo hoa từ sân nhà ông nội, pháo hoa rõ ràng hình dẹt, ông bảo rằng đấy là do nhà ông nằm ở góc xấu cho việc ngắm pháo hoa”

“Thấy chưa! Nếu ông cậu ấy đã nói vậy thì đó hẳn phải là sự thật!”

“Ông nội cậu ta điên mất rồi!”

“Không có chuyện đó nhé!”

“Cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả” Kazuhiro tuyên bố, bực tức.

“Thế thì bỏ phiếu đi!” Junichi tiếp

“Nó không phải thứ cho mấy người bỏ phiếu! Pháo hoa là hình tròn, không có gì khác cả!!”

“Ai nghĩ rằng nó dẹt thì dơ tay!”

Ôi, thôi nào. Cuộc nói chuyện này thật nực cười

Lúc này, tôi đã nắm được bản chất của vẫn đề: Pháo hoa lúc nào cũng là hình tròn cho dù ta có ngắm từ mọi góc độ? Hay việc nó tròn phụ thuộc vào góc nhìn của ta? Dường như Junichi, Minoru, và Kazuhiro đã vướng phải vấn đề đó vài lần

Cá nhân tôi thì đang quan tâm đến cái mắt cá chân của mình hơn, nó bắt đầu nhức nhối lên rồi. Tôi muốn về nhà

Tôi ngoảnh đi khỏi cuộc bỏ phiếu ngu ngốc để nhìn thấy Nazuna đang bước vào lớp. Cô ấy đã đổi sang bộ đồng phục.

Nazuna tiến thẳng về phía bàn học của mình. Lần này, thay vì nhìn về hướng của tôi, cô ấy nhìn Yusuke. Ánh mắt họ gặp nhau, và Nazuna vẫn không hề quay đi. Yusuke có vẻ khó chịu, và cậu ta ngoảnh mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hẳn phải có chuyện gì đó đã xảy ra ở bể bơi…

Khi tôi cố liên kết chúng lại với nhau, Nazuna im lặng nhấc cặp lên và rời khỏi lớp. Trước lúc biến mất phía sau hành lang, cô ấy liếc nhìn lại một lần nữa. Thật khó để biết cô ấy nhìn Yusuke hay tôi

Cô ấy còn không buồn đóng cửa lại. Mắt tôi cứ dính chặt vào đó một lúc

“Được rồi. Nếu cậu chắc chắn thì đặt cược đi”

Lời nói của Kazuhiro, đột nhiên trở nên điềm tĩnh, kéo tôi trở về thực tại

“Haizz! Được thôi. Nếu như pháo hoa là hình dẹt, cậu sẽ phải làm bài tập hè cho tụi này đấy. Cả bốn đứa”

Tôi không thực sự quan tâm đến pháo hoa cho lắm, nhưng những lời cuối cùng của Junichi làm tôi chú ý

“Ừ!” tôi chen vào “Đó là khoản cược của tụi này!!”

Tôi chợt nhớ ra là mình chưa hề sờ vào đống bài tập hè nữa. Cuộc tranh luận vớ vẫn này bỗng dưng lại trở lên rất quan trọng

“Được rồi. Và nếu chúng hình tròn thì sao?”

“Tớ sẽ đưa cậu tấm ảnh cô Miura bị tốc váy!” Junichi giơ chiếc điện thoại đặt sát ngay mặt mình khi nói những lời đó

Việc Kazuhiro có một thứ như thế với cô Miura là thứ mà ai cũng biết

“Cái gì! Cậu có cả một tấm như thế hả?!”

“À. Tớ sẽ chụp nó cho cậu”

“Bằng cách nào?”

“Tớ sẽ giả vờ cúi xuống như thể làm rơi thứ gì đó, điều chỉnh góc máy ảnh như thế và, tạch !”

Junichi tạo dáng, nghiêng người ra sau như thể đang múa limbo, sau đó bắt chước tiếng máy ảnh

Khi tôi dõi theo cậu ta, mặt không hứng thú, một ý nghĩ khác hiện lên trong đầu tôi. “…Này, cậu định ngắm pháo hoa từ bên cạnh kiểu gì thế hả?”

“Đơn giản thôi”

Kazuhiro bước đến tấm bản đồ Moshimo treo trên tường lớp học

“Thấy chỗ này không? Ngọn hải đăng Moshimo nằm ngay bên cạnh”

Hầu hết người xem màn bắn pháo hoa tối hôm đó sẽ đứng dọc theo bờ biển Moshimo có hình lưỡi liềm. Bãi biển ở sát mép vịnh, chỗ có một hòn đảo nhỏ nằm chính giữa. Pháo hoa luôn được bắn lên từ hòn đảo đó.

“Pháo hoa bắn lên từ đảo Moshimo” Kazuhiro tiếp tục “Và điều đó có nghĩa là chúng ta có thể ngắm pháo hoa từ bên cạnh nếu đứng đó, đúng chứ?”

Như để định đoạt chiến thắng, Kazuhiro đưa một ngón tay lên mũi và ngầu lòi chỉnh lại kính của mình

Không chịu thua sự thông minh của Kazuhiro, Junichi kiên quyết với câu trả lời chắc chắn. “ Tốt! Vậy tất cả chúng ta sẽ đến ngọn hải đăng tối nay, okee chứ?!!”

“Hả? Tất cả chúng ta sao?”

Tôi cũng cược cùng với Junichi, nhưng thực sự đi đến ngọn hải đăng lại là chuyện khác. Nó không phải chỉ là một quãng đi bộ ngắn. Khu vực mà nhà trường hằng năm tổ chức chạy 10km vào mùa đông, và cuộc đua sử dụng con đường dẫn đến ngọn hải đăng. Sự khổ sở trong quá khứ ngập tràn tỏng tâm trí tôi, nhưng giờ thì không gì có thể ngăn Junichi lại cả.

“Chứ ý cậu là gì? Tất nhiên là tất cả chúng ta sẽ đi rồi, Yusuke, cũng cũng sẽ đến nữa, phải không?”

Yusuke, người mà nãy giờ không liên quan tí nào, nháy mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ. “Hử? Đi đâu cơ?”

“Đến ngọn hải đăng! Trời đất ơi! Cậu có nghe hay không thế?!?!”

“Chúng ta sẽ đến xem xem pháo hoa tròn hay dẹt và giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi”

Bị sự thích thú của Junichi và Kazuhiro là cho choáng ngợp, Yusuke trườn dài ra. “Rồi, rồi. Tớ sẽ đi”

“Tuyệt! Được rồi, tất cả chúng ta sẽ gặp nhau ở đền Moshimo vào 5 giờ chiều nhớ!! Không có bài tập suốt hè. Chuyện này sẽ tuyệt vời lắm đây!!”

“Không thể nào đâu! Và cậu tốt hơn là nên nghiêm túc về bức ảnh đó đi!”

Junichi và Minoru đập tay nhau một phát nữa, hoàn toàn mặc kệ Kazuhiro.

“Nếu cậu ta làm tất cả bài tập cho chúng ta, tớ nghĩ chuyện đó cũng đáng đấy…,” Yusuke lẩm bẩm với vẻ mặt không hứng thú khi nhìm chằm chằm vào sân trường

“Yusuke? Chuyện gì thế?”

“Không có gì! Haizz, lo việc của cậu đi”

“Hử? Việc gì là cậu cứ cáu gắt mãi thế?”

“Tớ không có cáu gắt! Được rồi, đến ngọn hải đăng thôi!! Tuyệt!! Nghe có vẻ như là một kế hoạch tuyệt vời đây!!”

“Ừm…được thôi…”

Yusuke đi ra khỏi cửa sau Junichi và những người khác, những kẻ vẫn còn đang luyên thuyên. Tôi nán lại phía sau, bị sự thay đổi đột ngột của Yusuke làm cho ngơ ngác, từ cộc cằn chuyển sang hăng hái. Chuyện gì đang xảy ra với cậu ta vậy…? Tôi nhìn ra ngòai cửa sổ từ chỗ cậu ta. Clb bóng chày đang tập luyện lần nữa trên sân trường. Đi chính giữa buổi tập là Nazuna. Trông cô ấy di chuyển như thể đã quyết định được vài kế hoạch nào đó.

“Năm giờ chiều! Mấy cậu tốt hơn hết là đừng có đến trễ đấy!”

Yusuke giơ một tay lên trời khi trong lúc đạp cái xe leo núi của mình rẽ sang phải tại đoạn ngã ba. Giọng cậu ta nghe phấn khởi quá mức

“Hử? Sao cậu ta vui vẻ vậy?””

“Chịu… mặc dù mới lúc nãy cậu ta còn đang luyên thuyên về việc mình không ỉa được cơ”

“Ồ, vậy ra cậu ta có một đống nhiên liệu ở trong người cơ đấy”

Junichi, Minoru, với tôi tiếp tục cuộc nói chuyện của một lũ não ngắn dưới bóng râm của cây sồi già mọc lên ở ngã rẽ giữa hai bên đường, đứng nhìn Yusuke đi xa dần

Một tấm bảng thông báo đã rỉ sét dựng ngay trước cái cây. Thị trấn đã dán một tờ áp phích có ghi

Ánh sáng của hi vọng

1/8

Màn bắn pháo hoa tại Moshimo

7 PM ~ 8 PM

Phông nền của tấm poster được lấp đầy với hình ảnh pháo hoa với muôn vàn sắc màu bùng nổ. Giống như mọi năm

“Ưm, chẳng phải pháo hoa ở đây trông khá tròn hay sao…?” Minoru lo lắng hỏi, một que kem đang treo lủng lẳng trên mép cậu ta

Junichi trấn an “Đấy là do họ chụp từ đằng trước thôi. Nếu cậu nhìn từ bên cạnh thế này thì….thấy chưa? Phẳng tắp!”

Junichi đứng sang bên cạnh bảng thông báo và nhìn chằm chằm vào tấm poster với một mắt đã nhắm lại

“Minoru cũng làm theo và nói “Đúng thế thật!”

“Thấy chưa? Sao chúng ta lại phải bận tâm về ngọn hải đăng cơ chứ?... hở? Này, Norimichi, cậu đang chảy máu đấy”

“Tớ hả?”

Tôi theo ánh mắt của Junichi nhìn xuống dưới chân mình. Chiếc tất trắng đã bị nhuốm màu máu.

“À đúng rồi….lúc nãy ở bể bơi, tớ xoay một vòng và bị đập mắt cá chân”

“Lúc quay hả? Ngon”

“Chân mình văng xa hơn mình nghĩ”

“Sao chuyện như vậy lại xảy ra thế?”

“Tớ không biết”

Khi tôi kể lại chuyện cái mắt cá chân của mình cho Junichi, tôi đứng trước hình ảnh khuôn mặt Nazuna với ánh mắt của cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi khi hai đứa còn đang ở dưới nước. Nazuna và tôi có lẽ đã nhìn nhau như thế khoảng một hai giây, nhưng nó có cảm giác lâu hơn thế bởi cái nhìn mãnh liệt của cô ấy.

“Này Junichi. Cậu có thể mở mắt được dưới nước không?”

“Hử? Ý cậu là không có kính bơi ấy hả?”

“Ừ”

“Không thể nào, nhức mắt lắm”

“Đúng chứ? Cậu thì sao, Minoru?”

“Đã từng, cũng từ lâu rồi, hồi tiểu học. Cậu không nhớ sao? Trong giờ học bơi, chúng ta đã từng chơi búa bao kéo dưới nước mà”

“Ồ đúng rồi. Mình quên mất”

Cậu ta nói đúng. Khi chúng tôi lần đầu học bơi và vẫn chưa làm được gì hơn việc ngụp đầu xuống nước, chúng tôi đã có một trận đấu nhỏ -- như là xem ai có thể tóm được viên clo từ dưới đáy bể sau khi giáo viên ném nó xuống.

Chúng tôi sau đó vẫn chưa đéo kính bảo hộ, nhưng vẫn có thể nhìn mọi thứ từ dưới nước một cách rõ ràng

“Dù sao thì, gặp nhau lúc 5 giờ nhé, được chứ?”

“Ừ”

Junichi và Minoru lướt ván trượt và cái skateboard của họ rẽ trái. Tôi đứng nhìn họ đi, sau đó nhấc chân lên đạp bàn đạp. Cơn đau âm ỉ nơi mắt cá chân của tôi bắt đầu trở nên rõ rệt và nhức nhối. Tôi nghiến rằng và nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở hồ bơi.

Vậy tức là Nazuna vẫn có thể nhìn được dưới nước một cách rõ ràng à?

Tấm bảng tạm thời ghi NGÀY HÔM NAY ĐÓNG CỬA bay phất phơ trước gió. Tôi vòng ra phía sau cửa tiệm và lấy chiếc chìa khóa dự phòng của gia đình chúng tôi ra từ thùng thư. Khi mở cửa, tôi giáp mặt với bầu không khí oi bức của một ngôi nhà bỏ trống trong một ngày hè.

“Sao nó lại phải nóng đến thế cơ chứ?”

Tôi ném cái áo sơ mi đã ướt sũng vào giỏ đựng quần áo, sau đó đi vào trong bếp. Tôi mở tủ lạnh, trông đợi được nhìn thấy chai cola đã uống hết một nửa của mình. Nó đã không còn ở đó nữa.

Hả? Mẹ đã ném nó đi rồi à?

Tôi mở ngăn đá và nhìn thấy một hộp kem yêu thích của bố : Thanh dưa hấu. Chỉ còn lại duy nhất một que, và tôi quyết định lấy nó. Bất kể có là ai nghĩ ra cái ý tưởng một cây kem trông giống một miếng dưa hấu đã được cắt, với hình tam giác dễ ăn cùng với một vài “hạt” sô cô la bên trong, đều là một thiên tài.

Cơn đau ở mắt cá chân phải của tôi đã trở nên dữ dội hơn. Tôi kéo lê nó trên sàn nhà và leo lên lầu trước cửa phòng tôi. Khi tôi mở cửa, Yusuke đang ngồi đó và chơi Mario Kart.

“Woa!! Cậu làm tớ sợ đấy!!!”

“Mừng về nhà”

Tôi bị ngạc nhiên, đồng thời đánh rơi cây kem dưa hấu. Yusuke, ngược lại. bình tĩnh ngồi đó chơi game và uống cô ca – chai cô ca của tôi. Cậu ta thậm chỉ còn chả nhìn về phía này.

“Ý cậu là sao, ‘Mừng về nhà’ á? Sao cậu lại ở đây?”

“Nhà cậu nên cẩn thận hơn đi, đừng có để chìa khóa dự phòng trong hộp thư như vậy. Bất kì ai cũng có thể tìm được nó đấy”

“Điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể chạy ton ton vào đây, cậu biết đấy. Với lại chai cô ca cậu đang uống đó là của tớ”

“Thôi nào, có gì to tát đâu chứ. Dù sao thì cậu cũng rảnh tới 5 giờ chiều mà, đúng chứ? Và, tớ cũng thế!”

“Đừng có đổi chủ đề”

Sau khi nói ra câu chỉ chích cuối cùng của mình, tôi ngồi xuống cạnh Yusuke. Đôi mắt lấp lánh của cậu ta nhìn chăm chăm vào cây kem của tôi.

“Ôi trời, một cây thanh dưa hấu. Này, lấy cho tớ một thanh nữa”

“Tệ thật. Đây là cái cuối cùng rồi”

“Cậu chưa bao giờ nghe thấy thứ gọi là lòng hiếu khách hay sao?” với một nụ cười ranh ma và bộ điều khiển vẫn còn ở trong tay, cậu ta dướn người tới và cắn một miếng vào cây kem. (TN: không phải hủ nhưng bắt đầu có một vài suy nghĩ bậy bạ)

“Ôi, bất kì ai mà nghĩ ra một cây kem với hình dạng một miếng dưa hấu đều là một thiên tài,” cậu ta tiếp tục.

Kiểu trao đổi này nhắc tôi nhớ đến việc tại sao chúng tôi lại là bạn thân. Thậm chí ngay cả sau những cuộc tranh cãi hay đánh nhau, mọi thứ đều trở lại bình thường trong lần gặp tiếp theo – như thể những bất đồng chưa từng xảy ra.

Tôi nhặt bộ điều khiển lên, và Yusuke chuyển qua chế độ hai người. Cậu ta chọn Bowser, còn tôi lấy Luigi. Cái đó nữa, cũng luôn bình thường như vậy với chúng tôi.

Chúng tôi đã bị cuốn vào game, chúng tôi gần như không hề để ý khi tiếng kêu của ve sầu buối sáng mờ nhạt dần và chuyển sang tiếng ve lúc chiều tà.

“Này, 5 giờ rồi đấy”

“Chúng ta không đến chuẩn giờ cũng không có vấn đề gì đâu mà,” Yusuke đáp lại khi Bowser của cậu ta đang trôi lòng vòng quanh một góc.

“Thế hả? Không phải chính cậu là người đã bảo chúng ta không nên đến trễ hay sao?”

“Đúng đấy, mặc dù. Tất nhiên pháo hoa là hình tròn rồi” Yusuke cười khúc khích khi cậu ta uống nốt phần nước ngọt của mình.

“Hử? Thật thế hả?”

“Ừ! Chờ chút, cậu không nghĩ như thế à…?”

“Không! Ý tớ là, tớ đoán thế…,” tôi ấp úng

“Cậu bị ngu hả? Cái thể loại thế giới kiểu gì mà lại có pháo hoa dẹt thế chứ? Nghĩ đi mà xem. Có cả đống thuốc súng ở trong, và nó phát nổ ra bên ngoài. Chắc chắn nó sẽ phải là hình tròn rồi, cho dù cậu có ngắm nó từ hướng nào đi chăng nữa!”

Yusuke nhặt quả bóng đá đang nằm lăn lóc trong phòng và đưa nó cho tôi. Tôi quay nó trong tay mình. Lời giải thích của cậu ta có vẻ hợp lý, nhưng phần nào tỏng tôi vẫn chưa bị thuyết phục.

“Đúng thế, nhưng mà… trong quyển tạp chí thì sao? Nếu có hình vẽ của một quả bóng trong đấy thì nó là hình phẳng đúng chứ…?”

“Ừ, đồ đần! Đấy là bởi vì nó là quyển tạp chí! Cậu biết đấy, đó là không gian 2 chiều hay gì gì đó ý.”

“Thế cậu sẽ làm gì nếu tụi tớ nhìn ra nó là hình phẳng hả?”

Yusuke bắt gặp sự cố chấp của tôi với một dáng điệu mệt mỏi. “Không thể nào đâu. Chẳng có một thế giới nào lại có chuyện đó xảy ra hết”

“Thế sao cậu không nói thế lúc họ đang nói chuyện đó ở trường chứ?”

“Hử? Tớ chỉ hùa theo mấy thứ họ muốn thôi”

“Thật hả..?”

“Dù sao thì, tớ đoán là chúng ta nên đi thôi. Hự, phiền thật,” Cậu ta nói trong lúc đứng dậy và ấn nút nguồn trên bộ điều khiển.

Tâm trạng của cậu ta vào hôm đó dường như có bất ổn. Tôi đã gặp phải rắc rối khi phải đi theo cái sự thăng trầm liên tục đó. Ít ra thì, cả hai chúng tôi cũng đã tiến ra của sau.

“Ouch…”

Khi tôi cố gắng đi đôi giày thể thao vào, chân phải của tôi không vừa. Tôi nhìn vào cái mắt cá chân của mình gần hơn nữa. Máu đã ngừng chảy, nhưng vùng xung quanh vết thương giờ bắt đầu sưng lên. Thứ gây khó chịu nhất là hình dáng của vết thương. Nó rất kì dị và mềm làm tôi gần như không thể chịu đựng được mà để mắt đến nó.

Lúc Yusuke nhìn qua, cậu ta thốt ra một tiếng lớn.

“Eo! Chuyện gì đã xảy ra thế?! Kinh quá!”

“Nó có từ lúc tớ đập chân ở bể bơi ấy, nhớ không?”

“Ở bể bơi? Cậu đập mắt cá chân vào bể?”

“Cậu cũng ở đó nữa mà! Lúc chúng ta đang đua ấy!”

“Hử? Đua nào? Cậu đang nói về cái gì vậy?”

“Thôi nào. Cậu, tớ, và cả Oikawa nữa, Chúng ta đã có một cuộc đua 50 mét đấy”

“Đâu ra vụ đó vậy?”

Tôi không biết là cậu ta đang giả ngu hay thực sự quên chuyện đó nữa. Trông cậu ta hoàn toàn nghiêm túc, và điều đó để lại cho tôi cảm giác khó chịu. Tôi không đi sâu vào vấn đề này thêm nữa.

“Dù sao thì, cậu nên đến gặp bác sỹ đi”

“Không có gì to tát đâu mà”

“Cậu không biết đâu, nếu cậu bị uốn ván, cậu có thể sẽ chết đấy”

“…Thật hả?”

Tôi không cần thiết phải tin lời Yusuke chỉ bởi vì bố cậu ta là bác sỹ… Cơ mà giọng cậu ta nghe có vẻ thuyết phục. Nó là tôi lo lắng.

“Đến chỗ của tớ và bảo bố tớ xem cho đi. Tớ sẽ báo cho Junichi và mấy người kia biết”

“Hả. Không đời nào. Đi cùng với tớ đi. Với lại…tớ cũng không có tiền nữa”

“Nếu tớ đi với cậu, cả hai chúng ta sẽ muộn mất, và họ sẽ thắc mắc rằng chúng ta đang ở đâu. Cứ đi đi, cậu có thể trả sau mà.”

Tôi nghĩ rằng cậu ta vừa thay đổi quan điểm của mình về chuyện dù có đến muộn cũng chả sao. Tuy nhiên, tôi không muốn mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình nên đi và kiểm tra cái mắt cá chân của mình.

Như thể cảm nhận được cảm xúc của tôi, Yusuke vòng một tay qua vai tôi. Giọng cậu ta dịu đi.

“Còn một chuyện nữa”

“Cái gì?”

“Nếu Nazuna ở nhà tớ, bảo với cô ấy rằng tớ không thể đi được”

“Hả? Thế tức là sao?”

Tôi bị bối rối bởi cậu ta bất chợt nói ra thông tin đó. Sao Nazuna lại opwr nhà cậu ta? Và “Cậu ta không thể đi được?” là ý làm sao? Tâm trí tôi xoay mòng mòng với những câu hỏi.

Yusuke dướn người tới, ngay trước mặt tôi, và bắt đầu thì thầm một cách khó hiểu. “…Cô ấy mời tớ đi xem pháo hoa cùng cô ấy – hay mấy thứ đại loại thế.”

“Khi nào?”

“Lúc trước”

“Ở đâu?”

“…Bể bơi.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu được giữa lúc họ nói chuyện ở bể bơi và tâm trạng Yusuke liên tục dao động trong suốt cả ngày có liên quan đến nhau. Có gì đó đã xảy ra giữa hai người họ, có vẻ như là vậy.

“Hóa ra là cậu có nhớ! Nhưng mà….sao cậu không đi với cô ấy? Cậu thích cô ấy mà, đúng chứ?”

“Hử? Cậu lại nói cái gì vậy? Không đời nào có chuyện tớ thích cô ấy được. Tớ nói ra cái thứ như vậy lúc nào thế?”

“Tớ nhớ là cậu cứ liên tục nói về chuyện đó!”

“Cái? Cậu nghiêm túc đấy hả?”

“Mấy thứ kiểu như là ‘Tớ thích cô ấy’ và ‘tớ muốn mời cô ấy đi chơi’ hết lần này tới lần khác!”

Tôi cảm thấy mình đang nóng lên khi đứng trước tên Yusuke đang giả ngu. Lời nói của tôi bắt đầu trở lên thô lỗ và cục cằn hơn.

Yusuke bắt đầu đi vòng vòng và nói lớn, “Đùa đấy! Tất cả chỉ là đùa thôi! Ai lại đi thích một con bé xấu cí như cô ta kia chứ?! Cậu bị đần hả?! Không thể tin được là cậu lại nghĩ rằng tớ nghiêm túc về chuyện đó đấy!!”

“Hả…?”

Yusuke chạy biến, bỏ lại tôi cùng với sự ngạc nhiên của mình lại.

“Tớ sẽ đến và nói với mấy người họ!” Cậu ta gọi với lại. “Nếu cậu gặp Nazuna, nhớ bảo cho cô ấy biết nhớ, ô kê?!”

Có chuyện gì với cậu ta hôm nay vậy…? Cả những thứ cậu ta nói hay những việc cậu ta làm đều chẳng có nghĩa lí gì cả! Hơn thế, tâm trú của tôi đang quay cuồng với việc biết rằng Nazuna đã mời Yusuke đi xem pháo hoa. Cô ấy thích cậu ta sao? Hơn cả mình? Kể cả sau khi ánh mắt chúng tôi đã gặp nhau tới ba lần trong ngày hôm nay?

“…Tóm nó đi”

Giọng nói cô ấy lướt qua tâm trí tôi – những lời cô ấy nói khi đang nằm trên cạnh bể.

“Bắt lấy nó.”

Tôi leo lên con dốc, kéo lê chân mình trên đường, cho tới khi tôi đến trước phòng khám Azumi. Cơn đau dưới chân tôi đã nhân lên trong suốt cả quãng đường. Mỗi bước chân của tôi bây giờ đều gửi đi những đợt sóng xung kích xuyên khắp toàn bộ chân phải của tôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thực sự bị uốn ván đây? Tôi cảm thấy lo lắng tron khi kéo hai cánh cửa kính ở lối vào.

Đúng như Yusuke đã báo trước đó, Nazuna đang ngồi ở phòng chờ.

Cô ấy chọn một góc của băng ghế không bị ánh sáng khắc nghiệt của mặt trời buổi chiều chiếu vào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi nghe thấy tiếng của mở, cô ấy nhìn lên. Đây đã là lần thứ tư trong ngày ánh mắt của chúng tôi chạm nhau.

Ôi trời…Cô ấy ở đây thật này…Sao cô ấy lại mặc Yukata nhỉ?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy ăn mặc như vậy.Một sự khác biệt thật đáng kinh ngạc. Bộ y phục màu xanh được tạo điểm nhấn vùng thắt lưng bằng một chiếc khăn màu châu sa. Nó khiến cô ấy trông thật trưởng thành.

Thế tức là cô ấy muốn mặc như này mà đi ngắm pháo hoa với Yusuke…

Ánh mắt của cô ấy lộ ra vẻ thất vọng – hay có lẽ là sự kết tội. Có vẻ như sự xuất hiện của tôi thay vì Yusuke đã khiến cô ấy bất ngờ.

Tôi biết rằng mình không thể chịu đựng được ánh mắt đó trong một thời gian dài. Tôi tìm nơi trốn tránh, quay mặt ra phía cửa sổ chỗ tiếp tân.

“Xin lỗi. Cháu là bạn Yusuke…”

Cổ họng tôi cảm thấy khô khốc, và lời nói của tôi phát ra như thể giấy giáp vậy.

“Hửm? Chuyện gì vậy?”

Cô y tá mũm mĩm trong độ tuổi trung niên đang ngồi phía bên kia của sổ cắn bánh quy. Yusuke và tôi đều đã biết cô ấy từ khi còn bé tí, nhưng thực sự thì chẳng ai trong chúng tôi biết tên thật của cô ấy cả. Chúng tôi lúc nào cũng gọi cô ấy là Ma’am.

“Ưm, cháu bị thương ở chân.”

“Trời đất, đến đây nào.”

“Cảm ơn…”

Tôi cảm thấy cái nhìn của Nazuna đằng sau lưng. Cảm giác như thể tôi đang chạy trốn khỏi cô ấy khi tôi bước và phòng khám vậy.

Xử lý vết thương mất tổng cộng một phút. Cô y tá dùng vài loại chất khử trùng và một cuộn băng gạc, sau đó cuộn vòng quanh chân tôi với dải băng màu trắng. Mắt tôi đang nhìn vào quá trình đó, nhưng tôi thực sự không hề chú ý chút nào.

“Uốn ván sao? Thật là, cái thứ thằng nhóc đó nói…cháu không cần lo lắng về uốn ván chỉ bởi một vết xoạc cỡ này thôi đâu…”

Một cái sân golf thu nhỏ được trải dọc theo cửa phòng khám. Cha Yusuke nói với vẻ mặt hoài nghi trong khi gửi một quả bóng lăn vòng vòng đến phía trước cái lỗ. Tôi không chắc mình phải nói gì, thế nên cau trả lời của tôi có chút lờ mờ.

“Ồ…ouch!”

“Thôi nào, giữ yên đi” Đôi bàn tay của cô y tá này chưa bao giờ là nhẹ nhàng cả. Có phàn nàn về chuyện đó cũng chẳng có gì khác biệt. Cô ấy vẫn tiếp tục làm điều tương tự như lúc trước.

“Thế, Yusuke đang ở đâu?” Bố Yusuke hỏi.

“Ừm, cháu nghĩ là ở buổi bắn pháo hoa – hay đại loại vậy…”

Cô y tá, người vừa quấn xong băng gạc, lên tiếng. “A, nhắc mới nhớ. Một cô bé cùng lớp với thằng nhóc đang ở phòng chờ đấy.”

“Bắn pháo hoa à? Thật là, nó chỉ nghĩ đến chơi thôi…chúng ta nên cho nó vào một trường tư thục,” Cha Yusuke lẩm nhẩm khi ông ấy đánh một quả bóng nữa.

Mỗi cú đánh của ông ấy đều lăn ra khỏi thảm cỏ, và những quả bóng giờ đang nằm lăn lóc khắp căn phòng. Tôi nhìn vào mấy quả bóng, để ý đến hình dáng tròn trịa của nó. Đó là chuyện quá đỗi rõ ràng để một người để ý tới, nhưng nó lại gây ấn tượng với tôi. Trái cầu bí ẩn của Nazuna hiện lên trong đầu tôi, cùng với bức ảnh pháo hoa từ tấm poster.

“…Bác có biết là pháo hoa hình tròn hay dẹt không?”

“Hử?”

Tôi lỡ buột miệng hỏi trong lúc đang suy nghĩ. Cả cô y tá và bố Yusuke nhìn chằm chằm vào tôi.

“À, ừm, ý cháu là…không có gì đâu…” tôi vội vã rút lại những gì mình vừa nói.

Khi tôi trở lại phòng chờ, Nazuna vẫn đang ngồi ở băng ghế đó, như lúc mới nãy. Lần này, cô ấy không nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy vẫn dán chặt vào sàn nhà.

“Bọn ta sẽ đi lấy một ít thuốc cho cháu đem về, đợi chút nhé,” cô y tá thông báo từ sau cánh cửa.

“Cảm ơn cô”

Tôi ngồi xuống và chờ đợi ở một góc phía xa của băng ghế, cách xa Nazuna. Hòa lẫn cùng với tiếng gọi của ve sầu phía bên ngoài, tôi có thể nghe cả tiếng nổ phía xa ngoài kia – tiếng bắn thử của đội bắn pháo hoa.

“…”

“…”

Bao mươi giây trôi qua…sau đó là một phút… Thôi nào! Để lấy đơn thuốc thôi mà mất bao nhiêu thời gian đây?!

Tôi tập trung toàn bộ những lời cầu nguyện của mình lên phía của bàn tiếp tân, nhưng cánh cửa trượt nho nhỏ đó vẫn đóng. Tôi liếc trộm Nazuna vào lần và nhìn vào một bên mặt của cô ấy. Cô ấy viễn kiên quyết từ chối nhìn về phía tôi. Tiếng tích tắc của cái đồng hồ đáng tuổi ông nội phát ra có thể nghe được một cách rõ ràng, nhấn mạnh sự im ắng khó xử của hai chúng tôi. Tôi cảm thấy một giọt mồ hôi lăn xuốn phía đằng sau cổ. Tôi không thể chịu được hơn nữa.

“…Cậu đang đợi Yusuke hả?” Tôi nói với Nazuna.

Cô ấy không trả lời. Tôi không biết là cô ấy có nghe thấy mình nói gì hay không. Cố gắng hết sức để nói bằng giọng bình thường “…Cậu ta sẽ không đến đâu.”

“…Tớ biết.”

Câu trả lời của Nazuna đến một cách thờ ơ. Vẫn không nhìn vào tôi, cô ấy đứng lên khỏi chỗ ngồi và đặt tay lên cái hành lí đang đứng yên bên cạnh cô ấy. Với một tiếng lách cách nhẹ phát ra từ đôi dép gỗ lên sàn nhà, cô ấy bước ra khỏi phòng khám.

Cái túi to đùng đo là sao vậy? Chắc cô ấy không định đem cái thứ cồng kềnh đó đến buổi bắn pháo hoa đâu nhỉ?

Đội thực hiện bắn pháo hoa có vẻ như đã hoàn thành việc bắn thử của họ. Tiếng kêu thét của đám ve sầu lần nữa chiếm lĩnh căn phòng.

Cuối cùng, khuôn mặt cô y tá cũng xuất hiện chỗ cửa sổ

“Đây là thuốc của cháu. Lần sau quay lại trả tiền nhé.”

“Cháu hiểu rồi…”

Tôi đút nhanh mảnh giấy nhỏ bọc thuốc vào trong túi của mình và bước về phía lối ra. Khi tôi cầm lên nắm tay cửa, nó có cảm giác ấm áp, như thể cái chạm của Nazuna vẫn còn vương lại trên đó vậy.

Bên ngoài kia, cái nóng ngột ngạt đã phần nào giảm bớt. Tôi cảm thấy gió biển đang thổi hướng lên trên theo con dốc.

“Chắc mình nên đến đền thờ… không biết họ có còn ở đó hay không nữa…Hay mình nên đến thẳng ngọn hải đăng luôn nhỉ…?” tôi lẩm bẩm với bản thân và bắt đầu đi xuống dốc.

Tôi đứng khựng ngay khi nhìn thấy Nazuna. Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã rời đi lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn ở đó, đứng giữa đường. Đầu cô ấy hướng xuống. Cô ấy giữ một chân ở trên cao, hơi kéo cái quai dép màu đỏ vào ngón chân cô ấy.

“Hử?”

Tôi bất giác lỡ thốt ra tiếng. Nazuna ngước nhìn lên.

Ở phía xa kia, đại dương rộng lớn đang từ từ được bao bọc trong một màu cam nhạt. Cô gái đứng trôi nổi ở đó, giữa bầu trời màu cam và đại dương hơi nhuốm màu trời, mặc trên người bộ yukata màu xanh nước biển – một bức tranh hoàn hảo của cảnh hoàng hôn. Mái tóc cô đung đưa trong gió, ở giữa khung cảnh hoàn hảo đó, cái nhìn chán chường sắc sảo của cô ấy hướng vào tôi.

Tôi đứng sững lại, ánh mắt bị cướp lấy bởi bộ phim hoàn hảo, độc nhất đó. Một lúc sau, Nazuna phá vỡ sự im lặng.

“Cậu có thời gian không?”

“Hử?”

“Cậu sẽ…đi dạo với tớ một lúc chứ?”

“Ừm…chắc được…”

Chúng tôi đi bộ xuống con dốc cùng nhau – trong đầu tôi ngập tràn những câu hỏi. Khi chúng tôi đi đến chỗ ngã ba, nơi có hai con giốc giao nhau, chúng tôi gặp một nhóm người đang đi về phía bãi biển và là nơi diễn ra màn bắn pháo hoa

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi chuyện lại thành thế này…? Sao tự dưng mình lại đi dạo cùng Nazuna cơ chứ?

Có ổn không nếu mình bùng hẹn với bạn mình ở điện thờ không nhỉ? Mình tự hỏi chúng nó đang làm gì bây giờ…

Tôi nhận ra mình không thể tạo dựng được cuộc nói chuyện nào với Nazuna. Tôi không biết làm sao để phá vỡ sự im lặng. Đầu tôi cảm giác như nó đang ngập tràn với vô vàn những dấu chấm hỏi.

Mặt khác, Nazuna cũng chẳng hề nói gì kể từ lúc cô ấy mời tôi đi cùng. Có lẽ đã đến lúc để tôi nói cái gì đó. Tôi mở miệng, nhưng sau đó thì…

“Nếu như…”

Nazuna đang bước đi phía trước cách tôi sau bước chân. Chiếc vali nho nhỏ kêu ầm ầm theo sau. Cô ấy bắt đầu nói với một giọng dịu dàng, không hề ngoảnh mặt lại về phía tôi.

“Hửm?”

Tôi rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi để có thể nghe rõ hơn.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người tớ mời là cậu? Cậu cũng sẽ làm chuyện giống Azumi chứ? Cậu cũng sẽ…chạy khỏi tớ?”

“…”

“Tớ đã quyết định sẽ mời bất kì ai bơi nhanh hơn trong cuộc đua. Cái ý tưởng đó chỉ bất chợt xuất hiện.”

“…”

Khi không thấy tôi trả lời, Nazuna ngừng bước và quay người lại.

“Tớ đã nghĩ là cậu sẽ thắng đấy, Shimada.”

“…”

“Sao cậu lại thua chứ?”

Có lẽ cô ấy quay người lại đối mặt với tôi để tôi không thể nói dối. Nhưng tôi đã chẳng biết phải nói gì ngay từ đầu. Tất cả những gì xuất hiện trong đầu toàn là những thứ nghe như những lời bào chữa đáng thương.

“Ừm, ý tớ là, cậu là người bơi nhanh như thế…nó làm tớ mất cảnh giác, và…”

Câu trả lời của tôi dường như không làm cho Nazuna thỏa mãn. Cô ấy thả nắm tay đang cầm vali và bước hai, ba bước tới gần hơn. Tôi lùi lại theo bản năng.

“Vậy đó là lỗi của tớ?”

“…”

“Tất cả mọi chuyện là do lỗi của tớ sao?”

“…”

Uoa, uoa. Chờ chút. Mình phải nói gì với chuyện đó bây giờ…? Và việc cô ấy “nghĩ rằng mình sẽ thắng” là sao chứ? Và khi mình không thể, thì cô ấy sẽ mời Yusuke? Cái quái gì vậy…? Chẳng có gì hợp lí cả!

Mặt trời lặn đang tỏa sáng trong đôi mắt tôi. Nazuna đứng quay lưng lại với ánh mặt trời. Khuôn mặt cô ấy hầu như đều nằm trong bóng tối. Nhưng tôi nghĩ mình có thể nhận ra phần nào cặp mắt đang hơi nhoèn đi vì nước mắt. Cô ấy đang khóc sao…? Tôi cố gắng nghĩ ra thứ gì đó để nói, nhưng đầu óc tôi trống rỗng. Chẳng có từ nào xuất hiện cả.

Xấu hổ, tôi lảng mắt đi. Cái vali bị bỏ lại đó một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn. Tuyệt vọng tìm cách hướng cuộc nói chuyện ra khỏi sự việc đã xảy ra ở bể bơi, tôi hỏi về cái vali đó.

“Dù sao thì cái đó để làm gì vậy?”

“Cái gì cơ?”

Lông mày Nazuna nhíu lại tỏ vẻ không vui. Mong muốn thay đổi chủ đề của tôi là quá sức rõ ràng, nhưng tôi vẫn nhanh chóng chỉ vào cái túi đằng sau cô ấy để giữ cho hướng đi mới của cuộc nói chuyện được tiếp tục.

“Cái đó. Cái vali đó ấy.”

Như thể chỉ vừa mới nhận ra cô ấy bỏ nó lại đằng sau, Nazuna nhanh chóng quay người lại và nắm lấy cái tay cầm của nó, sau đó tiếp tục đi về hướng như lúc nãy. Tôi nhanh chóng theo sau.

“…Cậu nghĩ nó là gì?” cô ấy nói vọng qua đằng sau.

Áp lực từ lúc trước đã biến mất. Cô ấy nói với một giọng nhẹ nhàng, tự nhiên – nhưng nó có cảm giác gượng ép.

“Sao tớ biết được chứ?”

“Tớ chạy khỏi nhà.”

Chạy khỏi?

Thông tin đó không hề đáng tin chút nào. Cô ấy vui vẻ nói ra điều đó, như thể là một quyết định chẳng hề quan trọng. Việc này hẳn chỉ là một trò đùa. Tôi gượng cười.

“Ah-ha-ha….nghiêm túc đấy hả?”

“Ừ, tớ sẽ đi khỏi thị trấn này.”

Tốc độ của cô ấy không hề vội vã, nhưng cô di chuyển có mục đích. Tôi chợt nghĩ rằng có khi cô ấy thực sự có ý định đi thẳng ra khỏi thị trấn.

Tôi nhấn mạnh, cố gắng tìm ra suy nghĩ thực của cô ấy. “…Cậu đang đùa, phải không?”

“Ừm. Chỉ là đùa thôi.”

“Thế, cái nào là đùa.?!”

“…Cậu nói thử xem”

Không phải cái này nữa chứ…

Nhưng giọng của Nazuna bây giờ có chút khác biệt so với cái cách mà cô ấy nói trong màn hài kịch kì quái ở hồ bơi. Nếu cô ấy quay người lại, tôi có lẽ sẽ biết được cô ấy có nghiêm túc hay không.

Cô ấy ngừng lại.

Nào nào, quay lại đây đi…

Như thể đáp ứng lại nguyện vọng của tôi, cô ấy quay ngoắt người lại. Mặt trời buổi hoàng hôn bây giờ đã hoàn toàn bị che khuất phía sau cô ấy, khiến cho tấm mặt nạ bóng tối của cô thêm đậm màu hơn. Tôi vẫn có thể vừa đủ nhìn thấy đôi mắt của cô ấy. Chúng nhìn ngược lại trực tiếp vào mắt tôi.

“Cậu có biết tại sao tớ lại nghĩ rằng cậu sẽ thắng không?”

Nước mắt tuôn rơi khiến cho đôi đồng tử của Nazuna trở thành một chiếc gương sáng bóng. Tôi có thể nhìn thấy được bản thân mình đang đứng trong đó mặc cái áo thun với cái cổ áo bị kéo dãn ra.

“…Tớ không biết…”

Đột nhiên, một giọng nói khác đến từ phía sau Nazuna, xé tan qua không khí

“Nazuna!!”

Có một người ở chỗ ngã ba, hơi chạy về phía chúng tôi.

Đó là…? Hình như là mẹ của Nazuna!

Bà ấy vẫn còn ở quá xa nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, nhưng từ giọng nói tôi có thể thấy rằng bà đang rất hoảng hốt.

Whump!

Tôi bị đánh thức khỏi sự ngạc nhiên của mình bởi một tác động mờ nhạt. Nazuna dúi cái vali vào tay tôi và chạy xuống đường.

“Nazuna! Quay lại đây!!”

Âm thanh lách-cách phát ra từ đôi dép người phụ nữ đang chạy vội vã, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách 50 bước chân với âm thanh phát ra từ đôi dép truyền thống của con gái bà ấy. Bà ấy tóm được vào cổ áo cô bé.

“Nazuna! Con đang nghĩ cái gì vậy chứ?!!”

Nazuna đang vùng vẫy hết sức có thể, tuyệt vọng cố gắng thoát ra khỏi mẹ cô ấy.

“Dừng lại! Để tôi đi!! Bỏ ra!!”

Cái nắm tay của bà ấy vẫn không thay đổi.

“Thật là, bình tĩnh lại đi! Sao con lúc nào cũng khó tính thế hả?!”

“Im đi! Để tôi đi! Bỏ tay ra khỏi người tôi!!”

Cơ thể tôi đóng băng tại chỗ. Lần duy nhất tôi thấy hai người phụ nữ đánh nhau khi trước là trên TV. Nazuna ngay từ đầu gần như không phải người sẽ vung vẩy tay chân lên như thế, và mặc dù tôi mới chỉ gặp mẹ của cô ấy vài lần trước đó, bà ấy cũng chưa bao giờ gây ấn tượng với tôi là một kiểu người dễ bị kích động đến vậy.

Cuối cùng, Nazuna dường như đã hết sức, hay đã chấp nhận số phận của mình. Mẹ cô ấy bắt đầu kéo cô ấy theo sau, tay vẫn nắm chặt vào cổ áo cô ấy. Khi họ đi qua trước mắt tôi, Nazuna cầu xin.

“Norimichi! Giúp tớ!!”

“!!”

Tôi bị choáng váng trước Nazuna đang cầu xin gọi tên tôi – và tôi nhận được cái lườm đáp lại ngay sau đó từ mẹ cô ấy. Toàn bộ cơ bắp trên cơ thể tôi cứng lại.

“Đưa cho ta cái vali,” Mẹ Nazuna nói, vươn tay ra lấy nó.

Cái vali vẫn còn ở trong vòng tay tôi. Cái ôm của tôi siết chặt lại.

“Đưa nó cho ta!”

Bàn tay của người phụ nữ nhảy qua khoảng cách còn lại tới chiếc quai vali. Tôi xoay người tránh khỏi bà ấy, nhưng tôi không thể nào đấu lại sức mạnh của một người phụ nữ trưởng thành. Cái vali bị giật khỏi tay tôi.

Cuộc giằng co đã khiến cho móc túi bị bật mở. Khi chiếc vali chuyển từ tay tôi sang tay người phụ nữ, nó bung mở, hất văng những thứ ở trong ra ngoài.

Tôi cũng mất thăng bằng và ngã xuống đất. Tôi lờ mờ nhìn thấy một đống quần áo, ví tiền, một con thú nhồi bông nhỏ và rất nhiều những món đồ khác phân tán vào trong không trung với chuyển động chậm rãi.

“Không! Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi không muốn đi!!”

Không gian lấp đầy tiếng nức nở của Nazuna khi mẹ cô ấy kéo cô đi.

Tôi vẫn chưa hồi phục từ những gì đã xảy ra. Điều lớn nhất tôi có thể làm là chống đỡ cả cơ thể trên đầu gối và dõi theo khi Nazuna và mẹ cô ấy bước đi xa dần về phía ngã ba.

Ngay khi họ vừa rời khỏi tầm nhìn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Whoa! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!”

Tôi quay người lại. Junichi và những người khác đang chạy đến phía trước tôi. Họ dường như đã chứng kiến toàn bộ sự việc và bây giò đang bàn tán sôi nổi.

“Đó là Nazuna phải không? Đậu móa! Tớ không thể tin được là cô ấy lại đang hét lên như thế!”

“Cả mẹ cô ấy nữa! Cô ấy đã làm gì vậy?!”

“Còn cậu thì đang làm gì ở đây thế hả Norimichi?”

Tôi vẫn đang quỳ trên đầu gối của mình không nói được gì. Thay vì giúp tôi đứng dậy, Junichi túm lấy cổ áo Minoru và, giữa những tiếng cười đùa, cảnh vừa diễn ra bắt đầu được tái hiện lại.

“‘Hự, con khó tính quá đấy!”’

“’Dừng lại! Bỏ tôi ra!!”’

“Trời đất. Buồn cười quá!”

Yusuke đứng cách xa màn trình diễn ngẫu hứng của Junichi với Minoru. Cậu ta nhìn chằm chằm về hướng ngã ba.

Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân đang sục sôi vì giận giữ. Tôi không biết tại sao tôi lại nổi giận với Yusuke, nhưng tôi bắt đầu đứng dậy và lao ầm ầm về phía cậu ta.

“Đừng có nhìn nữa!”

Tôi đấm mạnh hết sức có thể vào mặt Yusuke. Khi cậu ta lảo đảo lùi về sau, tôi đâm thẳng vào người cậu ta, đẩy cậu ta xuống đất. Tôi ngồi thụp lên trên và tiếp tục đấm thùm thụp vào mặt cậu ta.

Tôi không biết tại sao, nhưng vì một vài lý do, tôi không thể tha thứ cho Yusuke vì nhìn Nazuna như thế.

Khi tôi giơ nắm đấm bên tay phải của mình để đấm phát thứ tư, Junichi nắm lấy tay tôi.

“Dừng lại!!”

“Cậu làm gì vậy?!!”

Kazuhiro nhấc tôi ra khỏi người Yusuke. Tôi kéo tay và giật mạnh lại họ với từng chút sức mạnh tôi có thể tập hợp lại được.

“Bỏ tớ ra!”

Yusuke vẫn còn nằm trên mặt đất với hai tay đang che mặt, không hề di chuyển.

Hai người chúng tôi đã đánh nhau rất nhiều lần, nhưng cho tới lúc này, những cuộc ẩu đả đó luôn có một phần đùa cợt. Tôi chưa bao giờ đấm thẳng vào mặt ai trước đó cả.

Tôi đang tràn ngập aldrenaline từ cuộc tấn công của mình, cũng như nỗi lo lắng dai dẳng về chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi không biết phải là gì cả. Tôi bắt đầu đi về phía ngã ba.

“Này! Cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy?!”

Tôi nghư thấy tiếng Junichi gọi lại đằng sau nhưng vẫn mặc kệ cậu ta.

Những thứ thuộc về Nazuna đang nằm rải rác trước mắt tôi: Áo phông, váy, tất, áo lót, áo len… có vẻ như cô ấy nghiêm túc về việc chạy khỏi nhà…

Con thú nhồi bông nằm bẩn thỉu trên vạch kẻ đường. Bên cạnh nó, một thứ gì đó phá ra ánh sáng mờ nhạt.

Cái gì vậy…?

Nó là khối cầu kì là mà Nazuna đã cho tôi xem. Tôi nhặt nó lên. Nó dường như hơi ấm lên chút, và bắt đầu phát ra những vệt sáng mờ nhạt màu đỏ, xanh và vàng.

“Cậu có biết tại sao tớ lại nghĩ rằng cậu sẽ thắng không?”

Những lời nói của Nazuna trôi nổi trở lại trong tâm trí tôi.

Nếu như…lúc đó…giá như mình đã…

Tôi giơ khối cầu lên cao hơn và nắm thật chặt ngón tay mình. Như thể đáp lại, ánh sáng từ khối cầu trở lên mãnh liệt hơn.

Giá như mình bơi nhanh hơn…giá như lúc đó mình thắng Yusuke…Mọi chuyện sau đó sẽ thành ra thế nào đây…?

“Này! Cậu sẽ giải thích chứ?!”

“Norimichi! Nói gì đi chứ!!”

Junichi, Minoru và Kazuhiro đang bước về phía tôi. Tôi đối mặt với họ, thu tay mình về lại đằng sau, và hét lên, “Giá như lúc đó, tôi đã -- !!!”

Gần ngã ba đường

Norimichi hét lên và ném thật mạnh quả cầu.

Quả cầu xoay tròn trong khi nó bay dọc theo con đường. Những tia sáng phát ra từ nó, giống như những tia sáng từ ngọn hải đăng.

Whoa!!!

Junichi và những người khác né quả cầu. Nó bay qua giữa người bọn họ, sau đó đập vào bẳng thông báo tại ngã ba, chính xác chỗ tấm poster của màn bắn pháo hoa được treo.

Ngay khi quả cầu đập vào đó, ánh sáng từ nó phát ra mãnh liệt hơn. Ánh sáng của nó bây giờ thật kì lạ, huyền ảo. Khu vực xung quanh nó bắt đầu cong queo và biến dạng thành hư không.

Norimichi, Yusuke, Junichi, và những người khác bị bao bọc trong ánh sáng.

NORIMICHI

?????!!!

Ở đằng xa, những chếc cánh quạt của tuabin gió chậm dần rồi dừng hẳn… sau đó bắt đầu quay ngược trở lại.

Có một tia sáng.

Phần lòng đỏ trứng trên đĩa cà ri của Norimichi bay ngược lên trở lại vỏ.

Một trái bóng golf lăn ngược trở lại cây gậy đánh golf mà cha Yusuke cầm.

Các bánh xe trên xe đạp của Norimichi quay ngược.

Một tia sáng khác, theo sau là hình ảnh của Nazuna.

Cô ấy đang đứng quay lưng lại, nhìn chằm chằm ra phía biển.

Cô ấy ở trong lớp, nhìn trực diện vào mắt Norimichi.

Cô ấy nằm xuống. Một con chuồn chuồn đậu lên trên người cô ấy.

NAZUNA

Hai cậu đua hả? Tớ vào với

NAZUNA

Ừm, nếu tớ thắng, cậu sẽ phải làm theo bất kì điều gì tớ nói.

Con chuồn chuồn lừ đừ bay lên không trung

Norimichi, Yusuke, và Nazuna lặn xuống hồ bơi.

“Giá như….lúc đó….mình đã thắng…”