Ngày hôm ấy, Sandai đang đứng đợi Shino tại bức tượng đồng gần nhà ga, vì họ đã hẹn gặp nhau tại đây. Thế nhưng cậu lại lỡ đến sớm 20 phút. Nếu đến sớm 1 tiếng thì cậu có thể đi đâu đó giết thời gian, nhưng vì chỉ có 20 phút nên cậu chọn ngồi luôn tại bậc thang gần đó.
Và rồi tình cờ, cậu chạm mặt Mei.
“Oh, là ốc quế chocolate kìa…”
“Eek…”
“’Eek’ gì vậy chứ? Đừng phản ứng như thể mới gặp quái vật thế.”
“Shino-pi cũng ở đây à?”
“Đừng có lờ tôi đi chứ… Mà, kệ đi. Giờ thì Shino không có ở đây. Bọn tôi có hẹn nhau, nhưng tôi lỡ đến hơi sớm.”
“Ồ, là kiểu ‘Mình quá hóng cuộc hẹn này nên lỡ đến quá sớm mất rồi!’ ấy hả?”
“Ừ, kiểu vậy đấy.”
“Bị tôi trêu mà cậu không bực à?”
“Ừ thì, đúng thật là tôi rất mong đợi buổi hẹn hò của mình với Shino, nên chẳng có gì để tức giận cả.”
“Ồ ồ!”
“Cậu thôi cái kiểu phản ứng thái quá thế đi được không?”
“Cậu có nói thế thì Mei cũng chẳng quan tâm đâu.”
Mei lẽ lưỡi trêu rồi ngồi xuống cạnh Sandai.
“Sao cậu lại ngồi cạnh tôi?”
“Mei cũng có hẹn ở đây, trước bức tượng này.”
Nhìn kỹ hơn thì trang phục hôm nay của Mei mang vẻ tinh tế hơn, đúng kiểu có hẹn đi chơi với ai đó. Cô ấy mặc một chiếc hoodie cùng chân váy riềm xếp, mang một đôi bốt có dây buộc, mái tóc được chăm chút tỉ mỉ khiến cô trở thành ốc quế chocolate kiều diễm.
“Hẹn gặp… bạn trai à?”
“Nếu là đi hẹn hò thì tôi không mặc thế này đâu. Dù muốn có bạn trai thật đấy, nhưng tôi chưa có ứng viên nào cả.”
“Hình như là cậu thích mấy người kiểu đẹp mã ăn chơi nhỉ.”
“Ừ phải đấy. Có ai giới thiệu cho tôi không?”
“Tôi chỉ có một người bạn thôi, mà cậu ấy cũng chẳng phải kiểu đó nữa, mà là kiểu dễ thương cơ. Nên đành chịu thôi.”
“Có mỗi một người bạn nghe cô đơn quá đấy biết không hả?”
Mei chống cằm lên tay, nhìn Sandai với vẻ tội nghiệp.
“Đừng có nhìn tôi như thế.”
“Mà thôi, dù có là vậy đi nữa thì cũng chẳng có gì phải buồn cả. Với lại… Shino-pi có tính chiếm hữu cao lắm, nên có ít bạn có khi lại tốt.”
Mei nói có phần đúng. Shino là kiểu người sẽ liên tục để mắt xem Sandai có mối quan hệ nào với người khác giới không, nên ít bạn cũng có cái lợi. Vì thế nên cậu mới không khiến Shino phải bận tâm quá nhiều.
“Thì đúng thật là tôi có nghĩ ít bạn cũng tốt, thế thì khỏi khiến Shino ghen.”
“Shino-pi lúc tức giận đáng sợ lắm á.”
“Mỗi khi nổi cáu Shino thường hướng sự tức giận đến mọi người xung quanh cơ, chứ không phải tôi. Nên tôi lúc nào cũng phải cẩn thận không để người khác phải liên lụy.”
“Đâu phải chỉ Shino-pi, con gái thường nổi giận với những gì xung quanh hơn với bạn trai họ mà. Không phải ai cũng thế đâu nhé, nhưng Mei là một trong những người đó á. Vì là ấy, nếu phàn nàn quá nhiều với bạn trai, có thể sẽ khiến tình cảm mai một mất… Khi trong mối quan hệ tình cảm với ai đó, thì sẽ không muốn người kia thấy bản thân mình hẹp hòi đâu, nên tốt hơn là đổ hết lên những thứ khác…”
Con gái hướng cơn giận của mình, đúng hơn là nanh vuốt của mình ẩn dưới những cơn giận đến những gì xung quanh dường như là kết quả từ những cảm xúc rắc rối, và có vẻ như chuyện này khá là bình thường.
“Shino-pi ấy, cậu ấy thực sự không muốn bị cậu ghét đâu nhỉ?” Mei nhìn Sandai với vẻ hứng thú.
“Cái kiểu thái độ gì đấy…”
“Tôi chỉ đang thắc mắc một tên bình thường như cậu có gì thu hút cậu ấy thôi.”
“…Chẳng có lí do cụ thể nào cả. Kiểu tự dưng thì tôi được yêu thôi ấy. Nhưng dù có là gì đi nữa, vì Shino đã chọn tôi nên tôi sẽ đáp ứng được kỳ vọng của em ấy.”
Sandai nói một cách chắc chắn, khiến Mei nhướng mày. Nhưng rồi cô chỉ đáp lại bằng tiếng ‘hmph’.
“Vậy hả… Thế chúc cậu hạnh phúc nhé. Mà bạn tôi đến rồi, nên gặp lại sau nhé.”
Mei đứng dậy tiến về phía nhóm bạn đang vẫy gọi.
-Hình như cậu ấy đang nói chuyện với ai kia kìa. Cậu biết cậu ta không?
-Một chút.
-Chà, trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.
-Cậu ta có bạn gái rồi đấy. Là Shino-pi á.
-Huh? Shino Yuizaki làm chung chỗ với Mei á? Ở trường tớ cô ấy cũng nổi tiếng lắm á. Có bạn trai rồi.
-Hình như họ hẹn hò từ mùa thu năm ngoái thì phải.
-Mei đang định cướp bạn trai Yuizaki sao…?
-Bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi, với cậu ta cũng không phải gu của tớ, được chưa?
-Thế nếu là gu cậu thì cậu sẽ cuỗm luôn à?
-Còn tùy chứ. Nếu thực sự muốn tớ sẽ thử.
-Trông ai đang thể hiện như kiểu gái hư kìa. Nhưng Mei này, tớ biết thừa cậu yếu đuối đến thế nào mà, thấy không ổn phát là chạy luôn.
-…Không chối được mà.
Những gì Mei nói với bạn mình, Sandai không hề biết, và cũng không cần thiết phải biết. Chẳng có lí do gì để cậu phải bận tâm đến chuyện xung quanh Mei cả.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Shino đã đến điểm hẹn. Cô mặc một chiếc áo blouse trắng và quần denim, mang lại vẻ giản dị. Từ khi hẹn hò với Sandai, phong cách của Shino dần dần thay đổi. Cô đã từng rất quan tâm đến những xu hướng hiện tại, nhưng giờ lại chú trọng vào sự gọn gàng đơn giản hơn.
Dù sao đi nữa, kiểu ăn mặc của cô như hòa quyện hoàn hảo với Sandai. Không mang lại cảm giác gượng ép, cô ấy đã thay đổi để phù hợp với phong cách của Sandai.
Một sự phối hợp cân bằng giữa phong cách hiện tại và kiểu cách của một gyaru.
“Đây này.”
“Em đến rồi.”
“Chúng ta đi thôi nhỉ?”
“Vâng.”
“Anh chưa quyết định mình sẽ đi đâu, nên giờ cứ lượn lờ đã, miễn không tốn sức quá là được nhé.”
“Okay.”
"Okemaru Suisan."
"Okemaru ...... Susan?"
Shino, không rõ lắm về những thứ của otaku nên chẳng hiểu Sandai đang nói gì.
Mà nhân tiện, Sandai biết điều này, và cậu cũng thường làm thế. Cậu thấy Shino lúc bối rối rất dễ thương, nên thi thoảng cậu muốn thấy cô như thế.
Thật ra thì dùng những thứ người kia không hiểu là chuyện chung của họ rồi. Cả Sandai cũng thường không hiểu những từ lóng mà Shino hay dùng nữa.
“Nói mới nhớ, lúc em đang tìm xem có gì hay ho không thì thấy chỗ này.”
“Hmm? Như nào thế?”
“Đây này.”
“Oh, đây à… Em từng đến chưa?”
“Rồi. Nhưng nó chẳng tuyệt đến mức đấy đâu.”
“Vậy sao… Thế còn chỗ này?”
Vai kề vai, họ choàng chung một chiếc khăn, từ từ rảo bước cùng nhau và thư thả trò chuyện. Thoáng qua một ngày của hai người họ là thế đấy.