Hôm nay Hoàng cung, thành màu đỏ hải đường, long liễn một đường bay đi, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, đèn cung đình màu đỏ, tơ lụa màu đỏ, thảm màu đỏ, cung nữ cùng thị vệ hồng y, người người trên mặt đều tràn đầy khoái trá tươi cười, so với đại điển đăng cơ lúc trước không khí vui mừng hơn vài phần.

Cảm động nhìn hết thảy ở đây, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt thật sự là trăm mối cảm xúc ngổn ngang!

Hồi tưởng ở dị thế trong mấy năm nay, cuộc sống của nàng có thể nói là phấn khích lộ ra, trầm bổng phập phồng, tuy rằng dựa theo cái cách thiên thần nói mơ hồ, nàng vốn ứng nghiệm chúa tể cai trị mảnh đại lục này, nhưng mà lúc trước ở địa cầu vài năm có cuộc sống vui vẻ, thủ hạ đáng yêu này, ngày bày mưu nghĩ kế, đều là đáy lòng nàng nhớ lại mà thấy trân quý nhất.

Ngẫm lại lúc trước thời điểm ở địa cầu, nàng còn thề tuyệt đối không kết hôn nữa, không nghĩ tới đến nơi này, thì nàng thật đúng là số đào hoa, mĩ nam gặp được một người lại một người, người người đều yêu nàng sâu như vậy, nồng đậm như vậy, làm cho nàng bỏ qua ai cũng cảm thấy tâm không đành lòng, kết quả hôm nay, đều cưới luôn, dừng thôi! Khoan hãy nói, hiện thời tình huống của nàng, nếu phụ mẫu biết, thực sự chắc sẽ bị dọa ngất cũng có thể!

“Nữ Hoàng bệ hạ giá lâm…”

Đột nhiên, một tiếng thanh khí mười phần la lên thức tỉnh Vân Hiểu Nguyệt trầm tư.

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ…”

Ngoài xe truyền đến tiếng hô cung kính rung trời, mắt Vân Hiểu Nguyệt mở to ra, đứng dậy đi xuống long liễn.

Dọc theo thảm đỏ khổng lồ chậm rãi hướng “Cần Chính điện” mà đi, rất xa, đã nhìn thấy hồng trù che kín trong đại điện, đám người đứng đầy đông đen, đồng loạt khom người, cung kính cùng đợi nàng giá lâm.

Ở nơi nào, không chỉ có tất cả văn võ bá quan Chu Tước quốc, mà cũng có trọng thần trong triều Huyền Vũ, Bạch Hổ cùng Thanh Long Quốc chạy tới, có vẻ lần này Vân Hiểu Nguyệt nàng đã là đem Hoàng Thất thừa kế trong tứ quốc một lưới bắt hết, tất cả đều cưới vào hậu cung, cho nên những người này, có thể nói đều là thần tử của nàng, tất nhiên muốn tới chúc mừng!

Nếu đại điện thật sự đủ lớn phỏng chừng lần này đại thần tứ quốc tất cả đều tới, đương nhiên, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng rất rõ ràng, Thanh Long, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ quần thần tam quốc, trong lòng đại bộ phận chẳng phải thật cam nguyện sao, nhất là đại thần Thanh Long Quốc, bởi vì Thanh Long bọn họ vốn là đệ nhất cường quốc của đại lục, vốn không nên hướng Chu Tước quốc nho nhỏ mà cúi đầu xưng thần, nếu không phải Hoàng Thượng cùng Vương gia bọn họ đều gả cho Nữ Hoàng, mà Hoàng Thái Hậu bọn họ cũng có vẻ bảo vệ việc xác nhập, nhất định bọn họ sẽ ngăn cản. Huống chi, vị Nữ Hoàng Chu Tước này, vốn dĩ là phi tử của Hoàng Thượng bọn họ, cho nên âm thầm, đại thần trong triều tỏ vẻ bất mãn rất nhiều.

Đây hết thảy, do “Quỷ môn” của Câu hồn điều tra. Vân Hiểu Nguyệt là nắm giữ nhất thanh nhị sở, cho nên đối với chuyện này, nàng cũng nghĩ xong đối sách, tuy rằng chưa hẳn có thể làm cho người người đều tin phục, nhưng tối thiểu, có thể cho tâm của trọng thần trong triều lại không nôn nóng bất an như vậy, sợ rằng Vân Hiểu Nguyệt nàng sẽ đem quốc hiệu tam quốc khác xóa luôn, đổi thành “Chu Tước”!

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ…”

Nhảy vào cửa điện, mấy trăm đại thần đồng loạt tiếng kêu lớn.

“Các khanh bình thân!”

Vân Hiểu Nguyệt đi đến trước ghế rồng ngồi vào chỗ của mình, xoay người mỉm cười cao giọng nói.

“Tạ Nữ Hoàng bệ hạ!”

“Trẫm thật cảm tạ trọng thần Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ tiến tới tham gia hôn điển của Trẫm, Trẫm biết, trong các ngươi có rất nhiều người, đối với Trẫm kín đáo rất có phê bình, cũng thật lo lắng Trẫm có thể ở hôm nay tuyên bố đem tứ quốc xác nhập hay không, đối với điểm này, chư vị yên tâm, Trẫm cho tới bây giờ đều không có toán tính như vậy, Trẫm biết, quốc hiệu này không chỉ là một cái tên, càng là lịch sử Hoàng thất các quốc gia cùng tín ngưỡng của thần dân, Trẫm phế đi chúng, sẽ cho các ngươi cảm thấy thương tâm mất mát, cho nên Trẫm quyết định không đánh vỡ cục diện tứ quốc trên đại lục này, Hoàng Thượng, vẫn còn là Hoàng Thượng của các ngươi, quốc hiệu, vẫn là quốc hiệu ban đầu, chỉ có một chút là tứ quốc phải cổ vũ thông thương, kết hôn, tuyệt đối không cho phép ỷ vào danh hào quốc gia mình ban đầu ức hiếp nước nhỏ yếu, còn có, Trẫm định ra pháp điển, tứ quốc phải cùng nhau tuân thủ, các ngươi có thể làm được không?”

Khuôn mặt không giận mà uy, khí thế cường đại uy nghiêm từ quanh thân phát ra, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đem quyết định kiên định của nàng nói cho mọi người biết, thanh âm vẫn ở trong đại điện quanh quẩn.

Trong khoảng thời gian ngắn, quần thần đều kinh hỉ đan xen nhìn Nữ Hoàng bệ hạ tuổi trẻ tuyệt mỹ lại khí thế mười phần trước mắt này, đột nhiên, mọi người quỳ xuống, kích động hô to:

“Tạ Nữ Hoàng bệ hạ…”

Khóe miệng cong lên một độ cong tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt cao hứng cực kỳ:

‘Đối phó với lũ tiểu tử cổ hủ này, thật sự là lừa được rồi, nếu thành toàn ta như vậy, làm cho ta có thể tận tình nhàn hạ, ta tại sao có thể cô phụ kỳ vọng của mọi người đây? Thật là đần chết được, liền coi như các ngươi muốn ta xác nhập, ta còn không muốn đâu, trên thực tế chỉ cần thống nhất là đến đây thôi, cái hư danh này, không cần cũng thế!’

“Koong koong …”

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, giờ lành đã đến, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười mời quần thần đứng lên xem lễ, mà nàng là đi xuống long ỷ, đứng ở trước đại điện, lẳng lặng cùng đợi nhóm nam nhân của nàng!

Hỉ nhạc vang dội khắp Hoàng cung, Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển, Chu Lân, Câu Hồn, Tư Đồ Viễn, Huyền Dạ, Huyền Kha, Phong Tuyệt, Tần Ngạo, Tần Vũ mặc sắc cẩm bào đỏ thẫm, chứa nụ cười hạnh phúc mà xinh đẹp, theo thứ tự từ ngoài cửa đi đến, mười vị suất khí tuyệt mỹ như yêu mị, như thanh thuần, giống như tiên tử xuất trần lạnh nhạt, như quanh thân tràn đầy khí dương cương, toàn bộ giống như ánh mặt trời xán lạn, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ đại điện, cũng đem quần thần nhìn mà hoa mắt, mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ chậm rãi đi vào trong đại điện, nhìn bọn họ tuyệt diễm vô song cùng Nữ Hoàng bệ hạ mang theo nụ cười như nữ thần xinh đẹp, nghênh hướng mười vị Hoàng phu này.

Lẳng lặng đứng ở trước mặt bọn họ, nhìn mười nam tử đi vào nội tâm nàng, nụ cười hạnh phúc như nước dập dờn bồng bềnh xao động, chậm rãi tràn đầy ra.

Vân Hiểu Nguyệt thâm tình nhìn lại từng người, mười đôi mắt đó nồng đậm tình ý, nam tử một người suất khí so với một người anh tuấn, mỗi người mỗi vẻ, làm say lòng nàng. Lúc trước quyết định không cần bọn họ quấn khăn hỉ thành thân, quả nhiên là chính xác nha, nhóm nam nhân của nàng, làm sao có thể giống nữ tử che kín tuyệt thế dung mạo được, bọn họ như vậy, thật sự là rất đẹp trai, yêu chết mất!

“Bệ hạ, bắt đầu!”

Tư quan bên cạnh ý bảođem mười khăn tơ lụa đỏ thẫm đưa đến tất cả trong tay Hoàng phu, sau đó đem tơ lụa hỉ xếp thành một đóa hồng hoa lớn đưa cho Vân Hiểu Nguyệt nhìn đến ngây người, nhẹ giọng nói.

“Được!”

Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu, thu liễm tinh thần, nắm chặt hồng trù mềm mại trong tay, tâm tình kích động không thôi:

Rốt cục, nàng thực hiện lời hứa của bản thân, tuyệt đối không gả cho nam tử, mà là cưới, hiện giờ nàng thật sự cưới bọn họ, hơn nữa được người khắp thiên hạ chúc phúc, giờ khắc này, nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này!

Âm nhạc êm tai vui mừng im bặt, tư quan vẻ mặt kích động, lớn tiếng kêu mọi người đứng lên:

“Nhất bái Thiên Địa…”

“Nhị bái Cao đường…”

“Phu thê giao bái…”

“Kết thúc buổi lễ…”

“Chúc mừng Nữ Hoàng bệ hạ, chúc mừng các vị Hoàng phu…”

Trong đại điện quần thần nhìn tận mắt trận hôn điển có một không hai hoàn thành tất cả đều kích động, hưng phấn mà cao giọng chúc mừng.

“Cảm ơn chư vị, từ hôm nay trở đi, Trẫm với mười vị Hoàng phu chẳng phân biệt lớn nhỏ, sẽ tiếp tục ở trong triều các quốc gia cùng nhậm chức, hiểu chưa?”

“Vâng…”

“Được rồi, chư vị đại nhân, theo Trẫm cùng nhau, đi gặp bách tính đã sớm sốt ruột chờ ngoài cửa rồi!”

“Vâng…”

Dẫn đầu đi ra đại điện, đi lên chiếc xe hoa cực lớn chế tạo riêng kia, vẻ mặt Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười đang lúc ngồi ở chính giữa long ỷ, mười vị Hoàng phu không phân biệt ngồi ở hai bên của nàng, ở vẻ mặt mấy trăm vị đại thần vui sướng cùng mấy trăm Ngự Lâm quân vây quanh, chạy ra khỏi cửa cung, đi lên đầu.

“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ, tham kiến các vị Hoàng phu…”

Vân Hiểu Nguyệt ngồi long liễn vừa ra khỏi Ngọ môn, bách tính ngoài cửa đã sớm chờ kích động quỳ xuống tới đón tiếp nữ thần trong lòng bọn họ, tự dâng lên lời chúc phúc chân thành, tiếng hô cao thấp nối tiếp này, đinh tai nhức óc, rất nhiều người đều kích động lệ nóng tuôn trào, nếu không có quân chi chít ma mật phòng giữ, bách tính ngoài cửa mà kích động, nếu không khống chế được xông lại cúng bái, cục diện này, tuyệt đối là nóng nảy nha!

Tiếng hô đó từ nơi này truyền ra xa, xông thẳng lên trời, Vân Hiểu Nguyệt cảm động nước mắt tuôn trào, lộ ra nụ cười hoàn mĩ, không cách gì chỉ dùng tay vẫy tay để ám chỉ.

Mà bên cạnh mười vị mỹ nam tử, cũng cao hứng tươi cười, đáp lại tiếng hô của bách tính,tư thế như vậy, luôn luôn duy trì ước chừng hơn hai canh giờ, long tiễn của Vân Hiểu Nguyệt chủ yếu dọc theo đường đi trong thành tới cửa thành, ưu nhã đi lên thành lâu, Vân Hiểu Nguyệt sờ soạng lên trên trán mồ hôi đang rịn ra, khẽ cười nói:

“Hoàn hảo ta chỉ có kết hôn một lần, nếu lại tới một lần nữa, ta chắc phải hộc máu cũng nên, thật sự là quá mệt mỏi!”

“Thiên ca ca làm sao bây giờ? Chờ hắn trở về, nàng không chuẩn bị cưới hắn sao?”

Chu Lân vội vàng hỏi.

“Đứa ngốc! Đối mọi người mà nói, Phụng Thiên đã từ lần đó biến mất, ta làm sao có thể gióng trống khua chiêng cưới hắn đây? Nếu chiếu cáo thiên hạ, hắn nhất định phải tiếp tục đảm nhiệm Đại Tế Ti này, Phụng Thiên không thích hợp làm nữa, hắn cũng không thích làm Đại Tế Ti này, cho nên chờ năm năm sau trở về, ta sẽ tìm cái lý do tốt cưới hắn, biết chưa?”

Vô cùng thân thiết sờ sờ gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của Chu Lân, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

“Nguyệt Nhi, nàng nói tên thiên thần vận mệnh đó, lại yêu ngủ, hắn sẽ không quên ước định chứ, dù sao muốn thời gian dài như vậy thế!”

Bạch Diệp lo lắng nói.

“Hừ, làm sao có thể? Đang lúc không đúng giờ, không phải có đồng hồ báo thức rồi sao, nhưng thật ra hôm nay ta đại hôn, người kia cũng không biết đưa cái hạ lễ gì đây, ta đã bị hắn đùa giỡn đã lâu như vậy, hiện tại lại giúp hắn dọn dẹp cục diện rối rắm rồi, người này, thật đúng là không biết nói sao, chúng ta đi qua đi, về sau sẽ tìm hắn tính sổ!”

Nheo mắt lại thấy đỉnh đầu trời xanh mây trắng, Vân Hiểu Nguyệt không vui nói xong, lập tức hướng tường thành mà đi, trên đỉnh đầu, một đám mây trắng to đột nhiên run lẩy bẩy, bất động như vậy!

“A, Nữ Hoàng tới, chúc mừng Nữ Hoàng bệ hạ, chúc mừng chư vị Hoàng phu…”

Thấy thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt cùng mười vị Hoàng phu phong hoa tuyệt đại, tất cả mọi người lên tiếng hoan hô như sấm động, ào ào quỳ xuống hô lớn.

“Cảm ơn mọi người! Trẫm vạn phần cảm tạ mọi người không ngại đường xa ngàn dặm đến chúc phúc cho Trẫm, cho nên Trẫm quyết định, năm nay tất cả dân chúng tứ quốc đều miễn đi ba thành thuế, cả nước đồng khánh!”

Vận khởi công lực, Vân Hiểu Nguyệt cao hứng tuyên bố.

“Cảm ơn Nữ Hoàng bệ hạ, Nữ Hoàng bệ hạ vạn tuế!”

Nhất thời, dưới tường thành đám người chi chít ma mật kích động quát to lên, cả tòa thành Chu Tước quốc, biến thành vui vẻ rộng lớn!

Đột nhiên, nhạc khúc vui mừng khoan khoái từ chân trời truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt đứng yên nhìn trên trời xanh, đám mây lành bảy màu lớn nhanh chóng tụ họp, biến thành một chữ cái “Hỷ” to như vậy, lập tức vô số màu vàng tịnh đế liên từ trên bầu trời rớt xuống, một bó kim quang từ trên trời giáng xuống, bao quanh Vân Hiểu Nguyệt cùng mười vị Hoàng phu bên cạnh lại, thanh âm linh hoạt kỳ ảo từ chân trời truyền đến:

“Trời ban lương duyên, chư thần chúc phúc, mưa thuận gió hoà, thiên hạ đại định, chỉ có bổn phận mà giữ, nhiều thế hệ mới có cuộc sống yên ổn được, trong lòng bọn ngươi phải nhớ kỹ!”

“Tuân chỉ thiên thần!”

Mọi người lập tức quỳ xuống, kích động hô to, Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn bầu trời liếc mắt một cái, bên tai truyền đến thanh âm rất nhỏ quen thuộc:

“Nha đầu, ta đây không phải là đến chúc mừng ngươi sao, Gia Cát Phụng Thiên đã trọng sinh, ngươi phải nhẫn nại chút, ta sẽ đặt đồng hồ báo thức tốt, sẽ không lầm đâu.

Đúng rồi, nhớ được ta đã đưa cho ngươi ‘Ngọc Nữ Tâm Kinh’ không? Lúc trước ta quên nói cho ngươi biết, kỳ thực luyện nó đến thành lớn cần nhiều cùng nam nhân… Ách, ngươi biết, nhất là ngươi càng cùng nhóm phu quân của ngươi ân ái, tu luyện lại càng dễ dàng hơn, ta sẽ cho ngươi một viên Kim Đan, ăn nó, ngươi đêm ngự mười nam cũng chỉ sẽ càng ra trận càng có tinh thần, đây là ta vụng trộm lấy được thứ tốt, phần đại lễ này, thích đi? Ta đi đây, không cần cám ơn ta, bái bái…”

Trong nháy mắt, mây lành bảy màu cùng màu vàng tịnh đế liên nhanh chóng biến mất, âm nhạc dần dần đi xa, mà Vân Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy một viên thuốc thơm tho rơi vào trong miệng, sau đó hóa thành một chất lỏng, trợt xuống cổ họng của nàng, nhất thời cảm thấy có tinh thần gấp trăm lần!

‘Dừng a, người kia, đến cùng có phải thần hay không đây, xỉu á, còn đêm ngự mười nam nữa, giết chết ta à, nếu tính ngươi nói là sự thật, ta cũng muốn mệt chết, ta mới không cần đâu!’

“Nữ Hoàng bệ hạ vạn tuế…”

Lại một lần nữa chính mắt thấy được thiên thần đối với Vân Hiểu Nguyệt thiên vị, mọi người sùng bái đối với vị Nữ Hoàng trước mắt này quả thực đạt tới trình độ điên cuồng, mọi người cuồng nhiệt nhìn Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng gào thét, loại tình huống này, luôn luôn đợi cho Vân Hiểu Nguyệt quay về đến trong cung, đều không có ngừng lại. Mà một tình huống này, được sử quan nhớ ghi lại, sử ghi lại là – – hôn điển có một không hai!