Đi nhanh hơn mười ngày, rốt cục về tới Hoàng đô Chu Tước, bởi vì lúc trước là bí mật xuất cung, cho nên đoàn người Vân Hiểu Nguyệt trước vào thành, về sau đi vòng qua Tây Môn tương đối hẻo lánh, Bạch Bằng Triển đã sớm nhận được bồ câu đưa tin, ở đàng kia chờ.

Nhảy xuống xe ngựa, phân phó tùy tùng xử lý xong, Vân Hiểu Nguyệt xuyên qua cửa sau từ phía rừng cây, đi tới cửa hông bên ngoài chỗ quân coi giữ, lắc mình đi vào trong phòng nhỏ, nháy mắt liền rơi vào trong ngực tràn ngập khí dương cương quen thuộc.

“A, Nguyệt Nhi, nàng rốt cục đã trở lại, chúng ta vội muốn chết, lại không dám đi tìm nàng, sợ nàng tức giận, Diệp đã chạy về Hoàng cung, giúp đỡ Lân Nhi cùng nhau xử lý triều chính, nàng lâu như vậy không lên triêu, trong triều nhân tâm phấp phỏng, lại không trở lại, chúng ta liền ngăn không được!”

Bạch Bằng Triển vội vàng nói vang lên bên tai, tình yêu ở trong lồng ngực ấm áp bắt đầu khởi động.

Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, nhón chân lên, đụng lên là một nụ hôn sâu nóng nhạt triền miên, ngăn chận lời của hắn, đem tình yêu triền miên cùng nhớ nhung, thông qua cái hôn này, truyền tới.

Cánh tay tráng kiện Bạch Bằng Triển căng thẳng, đem thân Vân Hiểu Nguyệt chặt chẽ cố định ở trước, vội vàng hôn trả lại, nhiều ngày tới nhớ nhung cùng dày vò, ở bên trong cái hôn này, chiếm được an ủi, hơi thở tại trong miệng dây dưa, cho đến khi hai người đều cảm giác không khí mỏng manh, Bạch Bằng Triển mới buông môi Vân Hiểu Nguyệt ra, để trên cái trán của nàng thỏa mãn than nhẹ:

“Nguyệt Nhi, rất nhớ nàng a…”

“Khó được thấy bộ dạng Bằng Triển ở dưới ban ngày ban mặt nhiệt tình như vậy, chậc chậc chậc, tình cảm mãnh liệt bốn phía nha!”

Dựa vào ở trên khung cửa, Câu Hồn cười híp mắt trêu nói, tuấn nhan Bạch Bằng Triển đỏ lên, liếc trắng mắt Câu Hồn một cái, ôm Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười trả lời:

“Thật lâu không thấy Nguyệt Nhi, ta nhớ nàng muốn chết, tự nhiên có chút không khống chế được, chúng ta mau chút tiến cung đi, Lân Nhi cùng Diệp nhất định sốt ruột chờ rồi, bọn họ ở thần điện, dọc theo đường đi mọi người bị ta điều đi rồi nên không lo!”

“Chàng nha… Đi thôi!”

Buồn cười nắm giữ tay Câu Hồn, mấy người vận khinh công, cấp tốc cướp đoạt hướng cửa hông đã mở ra của Hoàng cung, thẳng đến thần điện mà đi.

“Diệp, Lân Nhi ta đã trở về!”

Tâm tình kích động dẫn đầu vọt vào cửa thần điện, trong phòng hai thân ảnh mĩ nam ngồi ở trên ghế chính đang nói chuyện giọng quen thuộc nhảy vào rèm mắt, Vân Hiểu Nguyệt kích động thở nhẹ vọt vào trong lòng Bạch Diệp kinh hỉ lên, quyến luyến hô hấp hơi thở kia làm cho nàng say mê, nương nhờ trong ngực hắn không đứng dậy.

“Nguyệt Nhi, nàng là Nữ Hoàng một quốc gia, không thể xúc động như vậy, biết không?”

Giữa con ngươi đen ôn hòa nhộn nhạo kinh hỉ cùng thâm tình, Bạch Diệp ôn nhu nói.

“Uh…. Diệp, ta nhớ muốn chết, chàng mỗi lần rời đi ta, ta đều thật nhớ, Diệp, Diệp, chàng tạm thời chớ đi, sáng sớm mai lên triều ta liền tuyên bố tin tức đại hôn, ta muốn đem nhóm chàng cùng nhau cưới, được không?

“Thật sự?”

Chu Lân bên cạnh kích động lập tức xông lại lôi kéo tay Vân Hiểu Nguyệt, hỏi.

“Đương nhiên nha! Các chàng mỗi một cá nhân với ta mà nói đều rất quan trọng, ta không có khả năng ủy khuất các chàng một cái gì cả, hơn nữa, ta mới không cần cho các chàng phong cái phi hào gì đâu, rất kỳ quái ôi, cho nên, các chàng hết thảy đều là phu quân của ta, chẳng cần phân biệt được lớn bé như thế nào cả, được không?”

Mỉm cười tựa vào lòng Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Bằng Triển, Câu Hồn, Tư Đồ Viễn, Phong Tuyệt, Tần Vũ cùng Tần Ngạo từ phía sau đi tới, nói.

“Ách, Nguyệt Nhi, bọn họ…”

Bạch Diệp nhìn vẻ mặt hạnh phúc tươi cười Phong Tuyệt, Tần Vũ cùng Tần Ngạo, không hiểu hỏi.

“Diệp, ta quyết định ngay cả bọn họ cũng cưới, được chưa?”

Vân Hiểu Nguyệt thói quen trưng cầu ý kiến của hắn.

“Nguyệt Nhi ngốc, ta đã nói rồi, quyết định gì của nàng ta đều vô điều kiện ủng hộ, bọn họ yêu nàng sâu như vậy, đương nhiên không thể cô phụ!”

Bạch Diệp cười ôn hòa trả lời, đứng ở bên cạnh Tần Ngạo, Phong Tuyệt cùng Tần Vũ rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, người Nguyệt Nhi để ý nhất tiếp nhận bọn họ, thật sự là quá tốt!

“Diệp…”

Cảm động đem mặt ở trong ngực của hắn mà cọ xát, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười khẽ nói:

“Cả đời này có các chàng làm bạn, ta là nữ tử hạnh phúc nhất ở trên đời này, Diệp, Lân Nhi các chàng theo ta đi ngự thư phòng xử lý tấu chương, thuận tiện nói cho ta biết chuyện trong khoảng thời gian này, Bằng Triển, Câu Hồn, các chàng an bày một chút chỗ ở cho bọn họ, trong chốc lát chúng ta cùng nhau dùng bữa tối, được không?”

“Uhm, nàng đi đi, ta sẽ an bài tốt, yên tâm!”

Câu Hồn quyến rũ cười, ôn nhu nói, đáy mắt lướt qua một chút đắc ý cười.

Vân Hiểu Nguyệt biết người kia chuẩn bị lại muốn “Khi dễ” ba tên mới tới này, cũng không nói ra, cười cười gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, nàng tin tưởng Câu Hồn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không phân biệt, về phần làm gì, nàng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chuẩn bị có liên quan tới nàng.

Bất quá, trong lúc đó đây là chuyện nam nhân bọn hắn, nàng không tham dự, nếu Câu Hồn có thể đem hậu cung của nàng “Giáo dục” tốt, hạnh phúc chính là nàng!”

“Nguyệt Nhi, nàng phải đi về ngự thư phòng nha?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt trực tiếp vòng qua long liễn cùng cung nữ hầu vệ quỳ trên đất, hướng ngự thư phòng phương hướng đi đến, con ngươi đen Bạch Diệp bên cạnh đi theo nàng tràn đầy nụ cười hài lòng, ôn hòa hỏi.

“Diệp, Lân Nhi, khoảng thời gian này ta không ở đây vất vả các chàng! Bọn họ nếu muốn gặp ta, ta liền để cho bọn họ gặp, ta muốn, chỉ cần ta một đường đi đến ngự thư phòng như vậy, không cần một canh giờ, cơ hồ tất cả đại thần đều sẽ biết ta lành bệnh, kế hoạch ‘Hữu nhân tâm ‘ này, lập tức sẽ ngâm nước nóng, chàng nói đúng không?”

Đôi mắt hiện lên một tia hàn quang, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt trả lời.

“Nguyệt Nhi quả thật thông minh tuyệt đỉnh, đúng vậy, nàng đi trong vòng hơn một tháng, hoạt động thường xuyên là do đám người Thị Lang Hàn Băng cùng Lưu Thượng Thư, bọn họ ba phen mấy bận phát biểu trung tâm, muốn tới tẩm cung gặp nàng, đều bị ta cứng rắn cản xuống dưới, ta âm thầm phái người điều tra qua, bọn họ đối với nàng thay thế ngôi vị Hoàng Đế của Thái Thượng Hoàng, đoạt quyền kế thừa của Lân Nhi nên tương đối bất mãn, còn bốn gọi nàng là yêu nữ, nói rằng thiên thần truyền thừa biểu hiện giả dối, mê hoặc dân chúng, lấy lời đồn đó cướp lấy ngôi vị Hoàng Đế.

Nguyệt Nhi, ta cùng Lân Nhi tuy rằng phái người đem miệng người phản toàn bộ diệt, nhưng đối hai người kia, chúng ta không có quyền xử trí, Nguyệt Nhi, nàng nói làm sao bây giờ?”

Bạch Diệp nhăn mày đẹp lại, hỏi.

“Uhm, Nguyệt Nhi, tuy rằng lời đồn đó phạm vi còn thật nhỏ, đại bộ phận người căn bản không tín nhiệm, nhưng mà nếu phát triển tiếp, giả cũng sẽ biến thành thật, ta thấy chúng ta có tất yếu nên giết gà dọa khỉ không, nàng cứ nói đi?”

Đôi mắt to xinh đẹp Chu Lân lóe cơ trí sáng bóng, tiếp lời nói.

“Lân Nhi đối với triều chính xử lý càng ngày càng thuận tay nha, thật tốt quá!”

Vân Hiểu Nguyệt cao hứng nghiêng mặt qua vừa khen ngợi vừa hôn, lập tức nhàn nhạt nói:

“Lân Nhi, chàng phải nhớ kỹ, thống trị một quốc gia cùng thống trị một bang phái không giống nhau, bên phe Thị Lang cùng Lưu Thượng Thư phải không? Ta xem, sỡ dĩ bọn họ dám làm như vậy, sau lưng nhất định có người có chức vị lớn hơn nữa đang ủng hộ.

Xem ra, là ta phóng cấp những người khác quyền lợi quá lớn, cho nên bọn họ liền quên hết tất cả, bất quá ta vừa mới nhận chức, không nên kiên quyết.

Mặc khác, một bộ dạng cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội này, ta không thích, Lân Nhi, sáng sớm mai lên triều, ta không chỉ có muốn tuyên bố tin tức đại hôn, hơn nữa muốn đem Tần Vũ cùng Phong Tuyệt an bày vào triều đình, đem toàn bộ đại thần đối với ta không chân thành tước bỏ quyền lực, không có thực quyền, ta xem bọn hắn còn nhảy lên cái gì, sau đó sẽ phái ám vệ chặt chẽ giám thị bọn họ, muốn xem bọn hắn vẫn dạy mãi không sửa, vậy thì đến ám sát là được, chỉ muốn tiêu diệt thủ phạm chính, các chàng cảm thấy thế nào?”

“Uh, tuy rằng không thể nào quang minh, nhưng cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất. Chúng ta đi ngự thư phòng trước thương nghị thay đổi thế nào, sau đó cùng nhau dùng bữa, lại đi nhìn Huyền Kha đi. Hắn vẫn là như vậy, thủy chung ngủ mê không tỉnh, thái y nói thân thể hắn đã hoàn toàn không có vấn đề, cho nên vẫn chưa tỉnh lại, là bởi vì hắn không muốn tỉnh, khả năng cả đời cứ nằm như thế.

Nguyệt Nhi, ta biết nàng từng đã hứa hẹn, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, nàng liền nhận hắn, đúng không? Tuy rằng hắn làm rất nhiều chuyện xấu, mà đều là chuyện đã qua, nàng là người trong lòng hắn quyến luyến sâu nhất, chúng ta cảm thấy, có lẽ chỉ có nàng mới có thể lay tỉnh lại hắn, nàng thử xem đi, được không? Hắn còn trẻ tuổi như thế, ta thật sự không đành lòng nhìn hắn cứ ngủ dài không tỉnh, cho đến khi chết như vậy.”

Bạch Diệp ôn nhu nói.

“Huyền Kha a…”

Vân Hiểu Nguyệt ngước mắt hoảng hốt lại nghĩ đến nam tử xinh đẹp không thua gì Diệp này, lẳng lặng đứng ở dưới đại thụ, mày, lọn tóc đều dính đầy sương sớm, quần áo hơi ẩm, chờ đợi một buổi tối, chỉ vì cùng nàng dùng bữa sáng, ngày đó bộ dáng hắn tinh khiết vui vẻ như vậy, sau cùng quyết tuyệt của hắn, thật sâu ấn vào trong lòng nàng, là vì thích đi, cho nên mới phải liều mạng muốn cứu sống hắn, như vậy, hắn không đồng ý tỉnh lại, lại là vì cái gì đây?

“Được, Diệp, ta sẽ đánh thức hắn tỉnh, chỉ cần hắn nguyện ý, ta cũng cưới hắn, hiện thời võ công của hắn đã bị phế, nhất định phải dùng thuốc bổ sắn sóc ấn cần tốt nhất, vậy hãy để cho ta nuôi hắn cả đời là được rồi!”

Hít một hơi sâu, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời, dẫn đầu đi vào ngự thư phòng.

Thương nghị hơn một canh giờ, trời hoàn toàn đen, ba người trở lại thần điện, quả nhiên thấy Tần Ngạo, Tần Vũ cùng Phong Tuyệt có chút chật vật, tươi cười có chút bất đắc dĩ, Câu Hồn cười đến đắc ý vạn phần, Bạch Bằng Triển dở khóc dở cười chào đón giúp nàng kéo ghế dựa ra, không khí có vẻ có chút quỷ dị a!

Vân Hiểu Nguyệt mím môi làm bộ như không biết, mọi người khoái trá dùng xong bữa tối, Vân Hiểu Nguyệt một mình ở phòng tắm thật thoải mái tắm, thay xong quần áo, đi nhìn xem Huyền Kha.

Tình huống giống như trước khi nàng xuất cung vẫn còn ăn thức ăn lỏng, nhưng không có dấu hiệu gì muốn tỉnh lại, Vân Hiểu Nguyệt tỉ mỉ giúp hắn chẩn mạch, phát hiện quả thực cùng giống như Bạch Diệp nói, trừ bỏ đan điền bị phế, không cách nào tập võ nữa các phương diện cơ năng trên thân thể đều chậm rãi khôi phục, theo lý thuyết, sớm đã có thể tỉnh, xem ra, quả thật là vấn đề tâm lý a!

“Hazz… Huyền Kha, kỳ thực ta cũng không biết thế nào làm chàng tỉnh lại, bởi vì chàng đau, đại bộ phận đều là ta đưa cho chàng, lần đó Câu Hồn kê đơn cho chàng, chàng…

Ta thật xin lỗi, cũng thật hối hận lúc trước không có giải huyệt đạo của chàng, nhưng mà đều đã đi qua, ta đáp ứng chàng, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ cùng chàng gần nhau cả đời, chàng còn nhớ rõ không? Chàng nói muốn đời sau ta chỉ thuộc về một mình chàng, ta không có đáp ứng chàng, là vì ta không biết ta có đời sau hay không, cũng không biết ta còn có thể gặp được các chàng hay không, loại hứa hẹn này không có biện pháp thực hiện, ta sẽ không hứa. Nói yêu ta, liền cùng ta dắt tay đến cả đời này.

Huyền Kha, ta biết chàng nhất định nghe thấy ta nói chuyện, như vậy cũng nhanh chút tỉnh lại đi, chúng ta đều thật lo lắng cho chàng, mọi người cũng đều tha thứ cho chàng. Huyền Kha, ta biết, lúc trước chàng hoàn toàn có thể nắm trong tay Hoàng cung, về sau giết Huyền Dạ, nhưng mà ở thời điểm cuối cùng, chàng lựa chọn buông tha cho, là vì ta, đúng không? Ta không thương chàng, thiết kế chàng, cho nên chàng không muốn sống nữa sao, là như thế này đi, vậy bây giờ ta liền ở bên cạnh chàng, chỉ cần chàng mở mắt, là có thể đụng chạm ta, ôm ấp ta, vì sao chàng ngược lại không đồng ý tỉnh lại vậy?

Ta sắp đại hôn, chàng nếu không tỉnh lại, liền không có cách nào làm phu quân của ta, chàng thật sự không cần sao? Ta cũng nói cho chàng biết, qua lần này, liền không có đại hôn lần nào nữa, nếu không có việc gì để cho ta đại hôn một lần, ta không phải là mệt muốn chết sao, cho nên cả đời này, ta chỉ kết hôn đúng một lần, đem tất cả phu quân hết thảy lấy về nhà, chàng nếu bỏ lỡ cơ hội này, đến lúc đó, cũng chỉ có thể là thiếp thôi.

Huyền Kha, lúc chàng trước ngay cả cùng người khác cùng nhau gả cho ta, chàng cũng không muốn, nếu để cho chàng làm thiếp, chàng tuyệt đối không có khả năng đồng ý, như vậy chúng ta chỉ có thể thật sự hữu duyên vô phận mà thôi, chàng không thấy đáng tiếc sao? Hay là chàng thật sự thầm nghĩ cứ ngủ thẳng đến ngày nào đó tử vong như vậy à?

Huyền Kha, chàng cẩn thận suy nghĩ, trong lòng chàng, rốt cuộc cần gì, nếu chàng quyết định buông tha, vậy thì tỉnh lại, đi làm chuyện chàng muốn làm, chàng thích làm Hoàng Đế ta liền đem Thanh Long Quốc hoặc là Bạch Hổ quan hệ ngoại giao giao cho chàng, tin tưởng Diệp cùng Lưu Vân cũng thật cao hứng để chàng giúp bọn hắn chia sẻ, bây giờ thiên hạ sắp thống nhất, ta sẽ dùng năm năm làm cho toàn bộ đại lục trăm họ an cư lạc nghiệp, đến lúc đó ta là có thể buông gánh nặng, nơi nơi tiêu dao, chàng nếu thích làm Hoàng Đế, ta đem ngôi vị Hoàng Đế giao cho chàng đều được, mà điều kiện tiên quyết là chàng phải tỉnh lại, được không?”

Ngồi ở bên giường, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc bạc đầu đầy hắn, ôn nhu khẽ nói, ngón tay nhỏ nhắn từ bộ mặt tuyệt mỹ theo một đường cong của hắn trượt xuống, lướt qua mắt của hắn, mi của hắn, cuối cùng rơi xuống cánh môi đã trở nên màu hồng, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được nó mềm mại, mắt đẹp ám muội, cúi người mềm nhẹ hôn lên, lập tức phụ họa đến bên tai của hắn, nỉ non khẽ nói:

“Huyền Kha, kỳ thực, ta cũng có chút thích chàng, nhưng mà phải ta nghe được lời yêu của chàng, cần nỗ lực của chàng nha. Sớm tỉnh lại đi, ta chờ chàng, ngủ ngon nhé!”

Nói xong, ôn nhu sờ sờ gương mặt hắn, đứng dậy đi ra phòng, nàng tin tưởng nàng nói, Huyền Kha nhất định có thể nghe thấy, còn dư lại, liền xem ý chí cùng lựa chọn của hắn, về sau mỗi ngày nàng đều sẽ tới cùng hắn nói chuyện phiếm, mãi cho đến hắn tỉnh lại mới thôi!

Trong phòng, khôi phục yên tĩnh, Huyền Kha yên tĩnh nằm ở mềm mại trong mền gấm, ánh nến ôn nhu lay động chiếu vào trên người của hắn, màu bạc phát sáng, da thịt bạch ngọc cùng ngũ quan tuyệt mỹ, phảng phất giống như tiên tử không thuộc về phàm trần này, mộng ảo tuyệt diễm, mà ai cũng không có thấy, khóe mắt đóng chặt lại đó, chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, mềm nhẹ rơi xuống trên gối, nháy mắt biến mất không thấy!