Editor: Giáng Thiên Tuyết
Chúc ảnh diêu hồng, mĩ nhân như ngọc
Tô Hàm Tiếu đỡ cái trán, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào.
Bách Ly Thanh tay ngừng lại, bỗng nhiên nói: ” Ngươi thường xuyên bị thích khách ám sát sao? “
“Thích khách?” Tô Hàm Tiếu nhíu nhíu mày, cẩn thận nghe kĩ thanh âm bên ngoài, quả nhiên nghê được tiếng la ” Bắt thích khách ”, có điều…. Thái Nữ ban đầu kia tuy không chuyện ác nào không làm, nhưng gặp loại chuyện này, hình như là chưa có xảy ra bao giờ đâu, chẳng lẽ là nhanh như vậy đã có tác dụng? Thật thiếu kiên nhẫn…
Không lâu sau, thanh âm càng gần hơn, giống như còn kèm theo tiếng la của tiểu hài tử: “Ngươi mới là thích khách! Cả nhà ngươi đều là thích khách!”
Theo sau lại là một trận tiếng kim loại vang lên, vô cùng hỗn loạn, căn bản không giống nhưu là đang bắt thích khách, ngược lại giống như mấy phương nhân mã đang hỗn chiến.
“Bách Lý Thanh sắc mặt hơi đổi. “
“Ngươi biết là ai?” Tô Hàm Tiếu nhướng mi.
“Đứa nhỏ kia là thị đồng của ta, hồi nhỏ có cùng cao nhân học qua vài năm võ công, chỉ sợ hắn là vì…” Bách Lý Thanh nói chuyện ngữ khí mang theo vài phần dồn dập, nói đến một nửa dừng một chút, giống như là đang tìm từ thích hợp để nói.
Tô Hàm Tiếu biết hắn nói chưa hết lời, nghĩ hắn là bị ác abs Thái Nữ cướp đi cho nên mới tới cứu người!
“Đừng dài dòng! Toàn bộ bắt lại!” Đang muốn nói chuyện, thanh âm thị vệ đã gần trong gang tấc.
“Đi ra xem đi.” Tô Hàm Tiếu tùy tiện cầm một cái áo choàng rộng thùng thình đem Bách Lý Thanh cả người đều bao bọc lại, ôm vào trong lòng, cứ nhưu vậy ôm lấy hắn đi ra ngoài.
“Điện hạ!”
“Bảo hộ Thái nữ Điện hạ!”
Trong nháy mắt, một đống lớn thị vệ “Rầm” chạy đến, khẩn trương đứng chắn trước mặt bọn họ.
Tô Hàm Tiếu ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi có chút kinh ngạc, đến tốt cùng này là cái tình huống gì?
Chỉ thấy trên nóc nhà đang có hai hắc y nhân cơ hồ giống nhau như đúc về hình dáng, điểm duy nhất không giống nhau là một người có thân hình cao lớn, một người có thân hình thấp bé như hài đồng, nhưng tối quỷ dị là, trong lúc ứng phó rất nhiều thị vệ vây công, hai tên “thích khách” lại đang đánh nhau.
“Điện hạ.” Bách Lý Thanh cầm tay phải Tô Hàm Tiếu.
Hóa ra ngươi cũng sẽ để ý đến thứ gì đó… Khóe môi Tô Hàm Tiếu hơi gợi lên, mở miệng nói: “Để đưa nhỏ kia lại đây, về phần người kia, nếu chạy, tất cả các ngươi đều sẽ bị chém đầu. “
“Tuân lệnh!” Tất cả thị vệ trong lòng không khỏi rùng mình, buông tha ải một người bịt mặt, tập trung vũ lựa công kích một người khác.
“Công tử!” Ải người bịt mặt từ trên nóc nhà nhảy xuống, hướng bên này chạy lại, lại bị thị vệ vây quanh Tô Hàm Tiếu ngăn cản, đang do dự có hay không trực tiếp giết hết đám người này, bên tai lại nghe tiếng hét lớn.
“Phong Hồng! Buông kiếm xuống!” Bách Lý Thanh cả giận nói.
“Công tử…” Một tay tháo xuống khăn đen che mặt, phía dưới quả nhiên là một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, cùng lắm là khoảng mười hai tuổi, thật không hiểu một thân võ công kia là như thế nào mà luyện ra được, thị vệ bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Ngàn chọn vạn tuyển ra thị vệ cung đình, thế nhưng bắt không được một tiểu nam hài, thật mất mặt…
“Đây là thị đồng của ngươi?” Tô Hàm Tiếu dùng ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua Phong Hồng, trên tay căng thẳng, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn một chút.
“Đúng vậy.” Bách Lý Thanh không có chút kháng cự tùy ý để nàng ôm, bộ dáng thực dịu dàng ngoan ngoãn.
“Coong tử…” Phong Hồng nước mắt lưng tròng, giống như sắp khóc, nhưng khi chuyển ánh mắt lên người Tô Hàm Tiếu, lập tức trở nên hung tợn.
Tô Hàm Tiếu cười lên một tiếng, chẳng lẽ nàng có thể sợ một đứa nhỏ? Tuy rằng võ công rất tốt, nhưng là…
“Sưu~” Đột nhiên, đúng lúc này, từ trong túi bên hông Phong Hồng nhảy ra một đạo bạch quang, giống như tai chớp, ngay sau đó đã đứng trên vai Bách Lý Thanh.
Tô Hàm Tiếu trong nháy mắt phán đoán ra phương hướng đạo bạch quang, tuy rằng đã đề cao cảnh giác đến mức cao nhất, nhưng không có ra tay. Chỉ thấy nguyên hình bạch quang kia là một con sóc nhỏ…. Bạch Điêu? Thân mình nho nhỏ, bộ lông tuyết trắng mềm mại lúc này dựng thẳng lên, bộ dạng giống như lâm đại địch đến nơi.
“Bạch Ngọc? ” Bách Lý Thanh thân mình chậm rãi trầm tĩnh lại, tay sờ sờ đầu Bạch Điêu để trấn an nó, làm cho vật nhỏ bình tĩnh lại.
“Sủng vật của ngươi!” Tô Hàm Tiếu thân thủ đi bắt.
“Không được!” Bách Lý Thanh sắc mặt trắng nhợt, cuống quýt từ trong lòng nàng giãy ra, sau lại lui mấy bước, rồi mới giải thích: ” Bạch Ngọc là Thiên sơn dị chủng, trong ranh năng có kịch độc, bị nó cắn trúng, chắc chắn sẽ hộc máu mà chết.”
Vừa nghe lời này, nguyên bản lược lược lơi lỏng thị vệ lập tức đao kiếm giương lên, nhắm thẳng Bạch Điêu.
Tô Hàm Tiếu cũng sẽ không khinh xuất như vậy dùng tay đi bắt thứ gì đó không biết tên, chính là làm bộ dáng mà thôi, bất quá thử dễ dàng như vậy đã có kết quả khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn.
“Lại đây!” Nàng vươn tay, âm thanh lạnh lùng, cơ hồ háo thành sát khí tập trung hướng Bạch Điêu.
“Xèo xèo…” Tiểu bạch Điêu hét lên hai tiếng, thân thể không khỏi có chút phát run, chần chờ trong chốc lát, rốt cuộc theo trên vai Bách Lý Thanh nhảy xuống dưới, chậm rãi nhảy vào lòng bàn tay nàng, vẫn không nhúc nhích cuộn mình đứng lên.
“Hộc máu mà chết sao? ” Tô Hàm Tiếu không chút để ý bốc lên tiểu bạch điêu, một tay kia còn tại nơi hiểm yếu chồng lại chân chính thích khách, tùy ý nói: “Phải đi cắn thử một ngụm xem, nếu làm không được, bản điện hạ không ngại biến ngươi thành một món trên bàn ăn. “
Bạch Điêu nghe vậy, cả người run sợ, bạch quang chợt lóe đã không thấy bóng dnags tăm hơi.
“A!” Đã muốn phá vòng vây chạy trốn đột nhiên thân mình tên thích khách cứng đờ, phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủn, trực tiếp từ trên nóc nhà cô lỗ lỗ lăn xuống dưới, nặng nề ngã trên mặt đất không còn động đậy.
Ngay sau đó, Bạch Điêu lại về đến trên vai Tô Hàm Tiếu, kêu hai tiếng, tỏ vẻ tranh công.
“Điện hạ, nàng đã chết!” Một tên thị vệ đi lên kiểm tra tên thích, lớn tiếng nói.
“Rất tốt.” Tô Hàm Tiếugãi gãi cằm tiểu bạch điêu, quay đầu phân phó nói: “Đi lấy mấy con cá đến!”
“Vâng!” Mặc dù có chút mạc danh kì diệu, nhưng vẫn còn có người lên tiếng tra lời rồi đi.
Điêu hẳn là ăn cá, đúng vậy đi! Tô Hàm Tiếu nghĩ nghĩ, lại lập tức buông tha cho, không đúng thì thế nào, cùng lắm thì từ hôm nay trở đi liền sửa ăn cá.
Bạch điêu lấy lòng cọ cọ trên cổ nàng, nhu thuận ghé vào trên vai nàng.
“Ngươi ngươi ngươi…” Phong Hồng thế này mới phảnh ứng lại, trắng bệnh nghiêm mặt, run run chỉ tay, chỉ vào nàng nói không ra lời.
“To gan, dám vô lễ với Thái Nữ điện hạ!” Một tên thị vệ cả giận nói.
Phong Hồng giống như không nghe thấy, thẳng lăng lăng trừng mắt nhìn Tô Hàm Tiếu.
Đó cũng không phải là loài điêu bình thường a, thánh sử bạch ngọc, nhưu thế anof có thể chọn thuần phục một nữ nhân không chuyện ác làm không làm.
Bách Lý Thanh đứng ở một bên, yên lặng không nói gì, trong con ngươi hiện lên tia lưu quang.
Tô Hàm Tiếu, ngươi quả nhiên là … ta chỉ biết, chính mình sẽ không chọn sai người.