Edit: Lạc Khinh Trần

Bởi vì nguyên nhân Mai Nhược Thủy bị thương cho nên mấy ngày nay Tô Hàm Tiếu không có lẻn đi ra ngoài cung nháo sự, mà ngoan ngoãn ở lại đông cung đọc sách, sau đó thì đi tản bộ một chút, làm nàng rất buồn bực là người bị nội thương không thể chịu nhiều đả kích cho nên lạc thú trêu người của nàng cũng bớt đi rất nhiều, chỉ có thể đi tìm việc khác, đi tìm con mèo nhỏ hay xù lông để khi dễ ( Trần:con mèo nhỏ xù lông là Hàn Thư Mặc đấy =.=).

“Ngươi đến cùng là muốn làm gì?” Hàn Thư Mặc đứng trước án thư, đôi môi hồng nhạt nhếch làm ra vẻ rất là ủy khuất.

“Ta chỉ kêu ngươi đi mài mực, đừng làm ra bộ dạng là ta sắp ăn ngươi có được hay không?” Tô Hàm Tiếu không nhịn được dùng cán bút gõ gõ lên nghiên mực đã khô thúc giục nói: “Nhanh lên một chút!”

“Ngươi lại không phải là không có người hầu!” Hàn Thư Mặc lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn đi lên phía trước, bất đắc dĩ bắt đầu mài mực.

“Không châm nước làm sao mài?” Tô Hàm Tiếu thở dài hỏi.

“Ta đương nhiên biết!” Hàn Thư Mặc trừng mắt nhìn nàng, nếu như không phải sợ nàng sẽ tức giận rất có khả năng hắn sẽ làm ra hành động sai lầm nào đó?

Dùng một cái thìa nhỏ múc một ít nước rót vào giữa nghiên mực, hắn oán giận cuối thấp đầu dùng hết sức lực để mài mực giống như cái nghiên mực kia chính là Tô Hàm Tiếu vậy.

“Ta không kêu ngươi dùng lực lớn như vậy để mài, hiểu không...” Tô Hàm Tiếu mới vừa viết được hai chữ, ngẩng đầu lên nhìn động tác của hắn không nhịn được cau mày nói.

“Phốc ——” Không chờ Tô Hàm Tiếu nói xong, vài giọt mực nước liền văng ra khắp nơi, vừa vặn sắp văng lên trên đấu nàng.

Tô Hàm Tiếu động tác thật nhanh lấy quyển sách ngăn lại mới thoát nạn không bị mực văng lên người, sau đó oán giận nhìn Hàn Thư Mặc nói: “ Đã bảo là ngươi không cần dùng lực lớn như vậy để mài mực rồi hay sao?”

“Ai cần ngươi lo!” Hàn Thư Mặc nâng tay áo lên chùi lên trên mặt mình sau đó mở mắt ra nhìn nàng tức giận nói.

“Làm sao ta không thể quản? Những thứ này...” Tô Hàm Tiếu chỉ chỉ lên mấy quyển thư án bị mực dính đầy trên đó tiếp tục nói: “Phí tu sửa của những thứ này ta đều sẽ ghi danh sách lại đưa đến phủ Thượng thư, ngươi không cần lo lắng.”

“Ngươi...” Hàn Thư Mặc tức giận nhất thời không nói được lời nào.

“Sau khi mài mực xong, đem mấy quyển sách bên kia sửa lại một chút, dựa theo tên của nó mà đặt lại vị trí cũ.” Tô Hàm Tiếu lại chỉ chỉ mấy chồng thư án cao hơn nửa người ở phía góc tường nói.

“Ngươi, ngươi gọi ta tới đây là để làm những thứ này!” Hàn Thư Mặc cả giận nói.

Hắn rất yêu thích thơ từ nhưng hắn cũng chỉ cầm bút viết mà thôi, tự nhiên sẽ có người hầu mài mực cho hắn sử dụng, hắn cũng thích xem sách nhưng hắn không nghĩ rằng ôm mấy chồng thư án kia trèo lên trèo xuống trên thang để lại trên giá sách chơi sẽ rất vui. Nữ nhân này nhất định là cố ý chỉnh hắn?

“Ngươi muốn làm Trắc quân của ta sao?” Tô Hàm Tiếu chuyển cán bút, bỗng nhiên hỏi một câu.

“Ngươi... Nằm mơ!” Hàn Thư Mặc sửng sốt một chút,khuôn mặt đột nhiên đỏ ửng, quay về nàng tức giận gầm lên.

“Vậy thì làm việc đi... Đi đem bản đồ Nam Bộ đến cho ta.” Tô Hàm Tiếu nhún vai một cái, nói xong lại cúi đầu chăm chú đọc sách.

Ai... Thái nữ bất hảo dưới sự ảnh hưởng của người yêu đột nhiên tự giác ở trong thư phòng ngốc một ngày cũng không phải là chuyện đại sự gì để người khác chú ý, huống hồ nàng còn dẫn theo một cái “Bia đỡ đạn” đến, ai bảo những tài liệu này quá nhiều, đều không thể đem hết về phòng để đọc. Ân,trêu ghẹo con mèo nhỏ này cũng cảm thấy không quá tẻ nhạt!

“Hả?” Hàn Thư Mặc đứng ngây ngốc tại chỗ,đầu óc hắn có chút mơ hồ.

Giữa hai người có quan hệ sao? Không muốn làm trắc quân của nàng liền sai bảo hắn làm những công việc này? Lấy tính cách của nữ nhân này, chẳng lẽ không trực tiếp làm ra hành động bạo lực ép buộc nào sao?

“Bản điện hạ không nuôi người vô dụng!” Tô Hàm Tiếu biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì,nhưng không có ngẩn đầu lên nhìn hắn mà lơ đảng nói ra một câu.

Hàn Thư Mặc chớp chớp mắt, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, lửa giận không khỏi tăng vọt lên, người vô dụng sao? Nữ nhân này có phải là đã quên, hắn cái “Người vô dụng” này không phải là tự nguyện ở lại đây!

“Bản đồ, nhanh lên một chút!” Tay trái Tô Hàm Tiếu gõ gõ lên mặt bàn, không nhịn được bỏ thêm một câu.

“Ngươi...” Hàn Thư Mặc một hồi cũng không nói được gì, rốt cục cũng giậm chân một cái, chạy đi tìm bản đồ cho nàng, một mặt ở trong lòng an ủi mình: Mặc kệ như thế nào, như vậy dù sao cũng tốt... hơn.

Tô Hàm Tiếu vui vẻ nở nụ cười,trêu chọc con mèo nhỏ này nàng cảm thấy rất thú vị, tuy rằng không có năng lực phản kháng giống như Mai Nhược Thủy, nhưng nhìn bộ dáng hắn giương nanh múa vuốt lại không thể làm được gì... Ân,nhìn rất đẹp mắt!

Quan trọng nhất chính là nhìn hắn tay chân vụng về, ý tứ lại đơn thuần,suy nghĩ cái gì đều viết lên mặt, xem ra hắn là bị người nhà bảo vệ quá tốt, cho nên mới không phát hiện ra nàng làm những chuyện này là có ý nghĩa gì!

“A! Bản đồ!” Một lát sau Hàn Thư Mặc trên trán tràn đầy mồ hôi đang ôm một quyển sách hướng về phía trước mặt Tô Hàm Tiếu ném tới.

“.....!” Tro bụi dày đặc phân tán khắp nơi.

“Khụ khụ!” Tô Hàm Tiếu cũng bị sặc đến nỗi phải ho khan vài tiếng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt hắn, giống như một con mèo nhỏ làm xong chuyện xấu đang vẫy vẫy cái đuôi,làm cho nàng không khỏi bật cười lên. Nhưng mà một khắc sau, nàng lại vuốt vuốt lông mày nói: “Đem mấy quyển sách trên bàn đặt về chỗ cũ đi, lại đi lấy

“Hẹp hòi!” Hàn Thư Mặc nói thầm hai tiếng sau đó hướng về phía giá sách đi tới, những quyển sách kia mỗi quyển đều rất dày và nặng, hơn nữa đều ở tầng cao nhất của giá sách! Quả nhiên, nữ nhân này có ý định muốn chỉnh chết hắn, muốn biết nàng có chăm chú đọc sách hay không, có trời mới biết được!

Tô Hàm Tiếu cố ý một hơi không ngừng nói ra tên của mười mấy quyển sách,thứ nhất là nàng muốn đem mấy thứ cần thiết đều đem đến, thứ hai là muốn làm khó hắn một chút, nhưng mà nhìn thấy hắn đều tìm được vị trí của mấy quyển sách rất thuận lợi, đều này làm cho nàng rất kinh ngạc.

Không cần nàng nói lại, nghe qua một lần liền có thể nhớ kỹ, quan trọng là hôm nay là lần đầu tiên hắn đặt chân vào thư phòng, nhìn qua một lần điều có thể nhớ rõ vị trí của từng quyển sách, thiếu niên này... Chẳng lẽ hắn có thiên phú nhìn qua một lần là không thể quên trong truyền thuyết? Có điều, bản thân hắn hình như không phát hiện ra mình có thiên phú này...

Tô Hàm Tiếu tò mò nhìn hắn thuận lợi tìm ra được vị trí của những quyển sách mà nàng nói ra, quen thuộc giống như đây là thư phòng của hắn vậy, Tô Hàm Tiếu không nhịn được vuốt cằm mỉm cười.

Vốn nàng chỉ cho là tính tình của hắn giống như một con mèo con thôi, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện ra thiên phú hữu dụng này của hắn, xem ra trong lúc vô tình nàng đào được bảo bối a.

“Ai nha!” Tô Hàm Tiếu đang lâm vào trầm tư thì nhìn thấy Hàn Thư Mặc đang ôm một chồng sách cao hơn đầu của hắn loạng choa loạng choạng đi tới.

Bởi vì bị chồng sách che hết tầm nhìn, hắn không chú ý dưới chân vừa vặn vấp phải một quyển sách ở dưới đất nên người hắn ngã về phía trước, may là phía trước chính là cái bàn thư án, theo thói quen lấy tay đỡ lấy mới không bị ngã. Có điều chồng sách trên tay hắn thì không có vận khí tốt như vậy, trực tiếp bay thẳng đến trước mặt Tô Hàm Tiếu đập tới.

“Xem ra ta phải huấn luyện thể lực cho còn mèo nhỏ này mới được?” Tô Hàm Tiếu nhanh tay tiếp được chồng sách ngã xuống trước mặt,để qua một bên,sau đó thuận thế đỡ lấy hắn, miễn cho cả người hắn chật vật ngã nhào trên bàn.

“Ta...” Hàn Thư Mặc đứng vững thân hình, không nhịn được liếc mắt nhìn cánh tay trái của mình.

Rất nóng... Tựa hồ cùng với nữ nhân ngày đó ở trên đường trắng trợn cướp đoạt hắn... Cảm giác không giống nhau?

“Thể lực kém như vậy, sau này làm sao 'Hầu hạ' người?” Không chờ hắn giận dữ phản bác, Tô Hàm Tiếu đã rút tay về, tiếp tục đàng hoàng trịnh trọng nói: “ Nhanh lên đem mấy quyển sách bên kia đặt lại chỗ cũ, làm không xong liền không được ăn cơm.”

“Ngươi...ngươi, Hừ!” Hàn Thư Mặc tức giận đầy mặt lại mạnh mẽ nuốt xuống, sau đó nghiến răng nghiến lợi một trận, cuối cùng mới hướng về phía mấy chồng sách như núi ở góc tường bên kia đi tới.

Người ở dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu a, cái gì mà không giống rõ ràng chính là như thế, công tử bột! Ác bá!! Lưu manh!!!

Tô Hàm Tiếu nhún nhún vai sau đó cuối đầu mở ra trang đầu tiên của quyển ( cung sử) để đọc, nhưng lâu lâu lại liếc mắt theo dõi động tác của hắn.

Liền để ta nhìn một chút,thiên phú lúc nãy của ngươi... Đến tột cùng có phải là trùng hợp hay không?