Một lúc lâu sau mới mở miệng:
[Suốt bốn ngày, em chơi trò biến mất, tắt máy, trốn đến đây, là để tìm người đàn ông khác?]
[Anh ta là ai, hai người quen nhau từ khi nào.]
Lại hơi nhíu mày.
[Chúc Oánh Chi, tốt nhất em nên nói ra câu trả lời trước khi anh hết kiên nhẫn.]
Tôi bình tĩnh trả lời:
[Anh đừng có nói bừa, thầy Bùi là tình nguyện viên ở đây.]
[Đồ chuyển phát nhanh gửi cho anh chắc anh đã nhận được rồi chứ?]
Hứa Dịch Nhiên khựng lại.
[Chưa nhận được.]
14
Ngay sau đó, đưa túi mua sắm trên tay cho tôi.
Rất né tránh vấn đề vừa rồi:
[Hôm trước anh đặt mẫu túi mới nhất, mấy nữ diễn viên cùng đoàn đều đeo cái này.]
[Em mở ra xem thử, có hợp không.]
Mỗi lần Hứa Dịch Nhiên thấy áy náy đều sẽ tặng túi cho tôi.
Chỉ cần anh ta để ý một chút sẽ phát hiện, tôi chưa từng đeo cái nào.
Tôi được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, từ thời thiếu nữ đã có những thứ này rồi.
Tôi chịu nhận, chỉ vì muốn anh ta tặng, dù không phải túi, tôi cũng sẽ vui lắm.
Lần này, tôi không nhận lấy túi, trực tiếp hất tay anh ta ra.
[Nếu trước đây là do em truyền đạt thông tin gì sai thì hôm nay chúng ta nói rõ luôn]
[Hứa Dịch Nhiên, em không yêu anh nữa nên em muốn ly hôn với anh.]
Anh ta như không nghe thấy.
Cúi xuống nhặt túi trên tuyết, cố chấp muốn nhét vào tay tôi.
Tôi mất kiên nhẫn lùi lại.
[Em nói, em không yêu anh nữa, anh không hiểu sao?]
Không biết Hứa Dịch Nhiên có nghe vào không.
Chỉ là giọng nói có phần u ám.
Tôi thở dài.
[Chỉ vì lúc đầu là em chủ động theo đuổi anh, trên mạng đều đồn là em ép anh công khai, anh chưa từng giải thích rõ ràng, rõ ràng là anh tự nguyện.]
[‘Không chơi phần mềm mạng xã hội’ quả là một cái cớ tuyệt vời, anh coi trọng sự nghiệp, không bao giờ can thiệp vào người hâm mộ của mình, vậy anh có biết hành vi này của mình là đang ngầm cho phép bọn họ bạo lực mạng với em không?]
[Trong mắt người ngoài, anh là ông chồng hoàn hảo, còn em là kẻ điên rồ, là vết nhơ trong sự nghiệp của anh. Nhưng chỉ cần anh có một chút xót thương với người vợ này thì sao có thể để em bị mắng chửi lâu như vậy?]
[Hứa Dịch Nhiên, rõ ràng là anh dạy em phải im miệng.]
Trong mắt mờ đi vì sương mù.
Trong lòng càng thêm chua xót.
[Đúng rồi, còn một chuyện nữa, anh nên biết.]
[Năm đó, em vô tình nghe anh nói với người quản lý, mặc dù mong chờ đứa trẻ đó nhưng lại cảm thấy nó đến không đúng lúc.]
[Đó là lần đầu tiên em biết anh có suy nghĩ như vậy, cũng vì thế mà em mới bất an, giẫm hụt chân cầu thang và ngã xuống.]
Tôi không buồn vì mối tình dang dở này.
Tôi chỉ rất tự trách, nếu như lúc đó không hoảng loạn như vậy thì có phải sẽ không giẫm hụt cầu thang và sinh con thuận lợi không?
Đáng tiếc hơn, tôi không kịp nói với con rằng, dù ba không chào đón con thì vẫn còn mẹ yêu con.
Hứa Dịch Nhiên chưa bao giờ ngờ sự thật lại như vậy, vô cùng kinh ngạc.
Giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngực anh ta ngày càng nặng nề, sắp không thở nổi.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ vết nứt lớn trong tình cảm của chúng tôi.
Đó không phải là một chuyện nào đó, cũng không phải là chuyện sớm chiều.
Anh ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu vãn từ lâu rồi, sự tỉnh ngộ này đã quá muộn.
Đôi tay bên hông anh ta nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt hoảng sợ:
[Chi Chi, anh thề với trời, lúc đó anh tuyệt đối không có ý đó!]
[Sao anh có thể không mong chờ con bé chứ? Khoảng thời gian đó anh chỉ quá mệt mỏi, lo lắng mình không thể thoát ra khỏi công việc, không thể làm một người ba tốt!]