Quay lại với buổi hẹn. Không tốt nếu nghĩ “Lại nữa à? Vừa làm việc này rồi mà.” hay gì đó tương tự. Đơn giản là chúng tôi đã trở nên thoải mái hơn với nhau.
Thông qua cách chúng tôi tương tác, Ashella-san và tôi đã đủ thân thiết để uống trà cùng nhau trong thời gian rảnh. Chúng tôi đã đến quán trà Nhật Bản năm lần cùng nhau rồi.
Tôi và mẹ con nhà bên cứ sống những ngày yên bình, tôi không thể không nghĩ đến nó.
(Mình chưa hỏi trực tiếp, nhưng … có phải mình chỉ tưởng tượng thôi không?)
Tôi không chỉ tìm hiểu vào ngày đó. Vào ngày thường, giả vờ như đang đi làm, tôi đi theo Ashella-san và con gái cô ấy nhiều lần.
Ở thư viện sau khi đi xe buýt, siêu thị gần nhà. Hai người họ giống như mẹ con hơn là thủ lĩnh và tay sai. Nói thật thì họ giống một cặp mẹ con thân thiết.
(Cái ngày trọng đại là khi con quái vật xuất hiện ngay khi đang điều tra.)
Trước và sau khi tôi nhận được tin quái vật xuất hiện, và về nhà sau khi đánh bại nó, họ cư xử như người bình thường. Họ đi mua sắm và dành thời gian đọc sách ở thư viện.
(Gần như không có khả năng Ashella-san và con gái ra lệnh cho bọn quái vật.)
Nhân tiện, rình mò và bám theo cặp mẹ con nhà bên, tôi có phải một tên bám đuôi không nhỉ? Tôi đã tự hỏi chính mình câu đó nhiều lần và cảm thấy chán nản.
Hơn nữa, hành động và lối sống của họ hoàn toàn ổn. Như đã nói trước, không có dấu hiệu xung đột với những người khác, và cũng không có hành vi đáng ngờ nào cả.
Gần đây, cô ấy không thể chỉ dựa vào tài sản thừa kế từ người chồng cũ, nên Ashella-san đã làm thêm ở siêu thị.
(Mình chỉ giới thiệu công việc đó cho cô ấy, và cô ấy rất biết ơn tôi… Có phải tôi đã giúp một người có thứ hạng cao trong tổ chức độc ác, người vui mừng vì đã tìm được một công việc bán thời gian à? Vô lý thật.)
Trên hết, tôi không cảm nhận được sức mạnh áp đảo của thủ lĩnh và người có thứ hạng cao của Cleared trong hai người họ. Nếu thế thì trong cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi, thật kỳ lạ vì Ashella-san suýt bị đè bởi một cái kệ khi đang chuyển đồ.
(Nếu thế thì tiếp cận mình, Banshoku Green, cũng hợp lý. Nhưng kể cả thế đi nữa thì cô ấy cũng có nhiều cơ hội để giết mình rồi mà.)
Cô ấy có thể bỏ độc vào thức ăn đã nhiều lần nấu cho tôi, hoặc họ có thể tấn công trong lúc tôi đang ngủ. Thật ra, nếu danh tính thật sự của Ashella-san chính là Ailsherad vẫn còn sống sau trận tử chiến ngày đó…
(Mình cũng không thể sánh bằng cô ấy kể cả khi mình có bộ đồ. Họ có thể dễ dàng hạ tôi, nhất là khi cô ấy chính là thủ lĩnh.)
Có lẽ không cần phải lo đâu. An tâm thật.
Và, trên hết, tôi không thể xua tan cái cảm giác có gì đó hơn cả sự phục hồi của Cleared.
Thôi thì cứ đến ăn tối cùng họ vậy, tôi được mời mà. Tôi cũng có một hộp kem dưỡng da tay rẻ tiền tặng cho cô ấy mà Nadeshiko-san đã đưa tôi!
***
Vào một buổi tối bình thường, tôi đang trên đường về nhà.
“M-Mệt quá… Tuần này khó khăn thật…”
Tôi đã bận rộn chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới được vài ngày. Hôm nay, tôi phải dạy học cả ngày, và tối hôm trước, tôi còn thức đêm để chuẩn bị cho bài kiểm tra nữa.
Thêm nữa, sau khi tan học, nhận được tin báo có quái vật xuất hiện, tôi đến xem sao, chỉ để nhận ra…
“Chà, mệt là một chuyện… Nhưng con Cua bọc thép đấy bị sao vậy? Mình phải chịu đòn cho cả bốn người và dùng hết sức chỉ để hạ được nó.”
Trụ sở Banshokuger giới thiệu nó là Cua bọc thép, Hermiglar. Nó ở một đẳng cấp khác so với những con mà chúng tôi đối mặt trước đây.
Hơn nữa, tôi còn phải làm khiên cho đồng đội nhiều lần, khiến tôi là người chịu nhiều sát thương nhất.
Sau trận chiến, kiệt sức, tôi ngồi với hai tay đặt trên đầu gối một lúc lâu.
Và như để mọi thứ còn tệ hơn, chúng tôi còn phải trấn an người dân nữa.
“Mình chỉ đứng đấy, hầu hết câu hỏi là dành cho bốn người còn lại. Giống như mình là một đứa vô dụng vậy…”
“Red! Red-san! Red-sama! Blue-san! Blue-chan! Black-san! Pink-sama! Pink-san…”
Tôi nhớ lại rằng tôi không nổi tiếng.
(Chủ đề về mình trên bản tin ẩn danh cũng không nổi lắm, thậm chí họ còn nói mấy thứ như [Tôi hiểu sự cuốn hút của anh ấy]. Thôi nào, đừng chỉ đứng đó thôi, ra mặt đi chứ.)
Đã tối muộn rồi. Ngày mới cũng sắp đến.
“M-Mình chỉ muốn đi ngủ thôi… Chắc là mình sẽ tắm ngày mai vậy…”
Mệt hơn tôi tưởng. Trước cửa phòng, tôi đặt chân lên bậc thang cuối và vung mạnh cơ thể như để hướng chân về phía trước.
(Hử?)
Chân tôi không di chuyển. Thân dưới tôi, như thể đã dùng nốt phần sức lực còn lại ở cầu thang, ở đằng sau.
(Thật à? Banshoku Green chết ở cầu thang…)
Với những sức lực cuối cùng, tôi có thể cởi kính bằng cách nào đó. Không hề nhấc một ngón tay nào, tôi ngã xuống hành lang, và tâm trí tôi mờ dần.
“...Mmm”
Tôi tỉnh dậy, cảm thấy mềm mại ở trên đầu, trái ngược với sàn nhà cứng cáp mà tôi đã ngã xuống.
Một thứ gì đó đang chắn tầm nhìn của tôi. Tôi không thể nhìn rõ mà không có kính.
(Gì đây? Trần nhà bằng vải à? Nhưng có hơi ít khoảng cách giữa mặt mình và nó…)
“Aa, dậy đi… Kyaa!”
Trần nhà xuống thấp hơn. Cảm giác mềm mại hơn bất cứ thứ gì bao bọc mặt tôi.
(Đây, đây là…!)
Não tôi đã hoạt động trở lại. Cảm giác mềm mại ở đằng sau đầu là đùi. Từ hình dáng thì nó chắc chắn là đùi. Có nghĩa là tôi đang được gối đùi.
(Dưới ngực!?)
“X-Xin lỗi! Tôi cúi xuống để nhìn mặt anh… Anh có sao không?”
Một giọng nói quen thuộc, và tôi nhớ ra.
“Ashella-san.”
Tôi gọi tên chủ nhân của cặp đùi tròn trịa và ngực dưới. Khi tôi nhìn sang bên, đó là phòng khách của gia đình Kuri mà tôi đã đến nhiều lần.
“Midori-san. Ơn trời… Tôi nghe thấy một tiếng động lớn như thể có gì đó vừa mới rơi, nên tôi ra kiểm tra và thấy anh ngã trên hành lang…”
“X-Xấu hổ thật!”
Khi cô ấy kể tình hình, mặt cô ấy chuyển sang màu xanh. Tôi đã cho hàng xóm thấy cảnh tượng xấu hổ của bản thân.
Phía trên thì bị che lấp (bởi ngực), tôi cố lăn sang bên. Vào lúc đó,
“Mugu”
Một lòng bàn tay che mặt tôi lại. Mùi hương dễ chịu.
“Một chút nữa. Anh nằm thêm một lúc nữa đi, anh cũng phải uống nước.”
“Nngu”
Quay mặt sang bên, có một cái ống hút bên đấy, nên tôi hút theo bản năng. Đó là nước uống thể thao.
“Puhaaa”
Tỉnh táo hơn, tôi nhìn lên. Khi tôi nằm lại xuống đùi, trần nhà bằng ngực đã biến mất, và tôi nhìn lên Ashella-san. Trong bộ đồ ngủ hoặc là một bộ áo len mỏng và quần, với áo len cardigan trên vai, trang phục đó khiến cơ thể cô ấy trở nên nổi bật. Tim tôi lỡ một nhịp, tôi cũng cảm thấy có lỗi.
(Chà, cũng khá dễ hiểu. Đang là giờ ngủ mà. Mình đã làm một điều xấu rồi.)
Ashella-san cũng nhận ra mặt tôi lộ ra dưới ngực cô ấy.
“Ồ, anh có râu này.”
Với cái chạm nhẹ, cô ấy vuốt cái cằm chưa cạo râu của tôi. Con tim đập mạnh trước cái chạm đột ngột.
“À, tôi có hơi bận gần đây… xin lỗi vì vẻ ngoài luộm thuộm.”
“Kính của anh ở trên bàn đấy. Dù sao thì, anh đã mệt đến mức đổ gục rồi, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn… Được rồi.”
Ashella-san với đến và lấy thứ gì đó từ cái hộp gần đó.
“Lấy ráy tai nào. Anh rất bận dạo gần đây phải không? Chắc nó đã có cả đống rồi.
“N-Này, Ashella-san!?”
“Thôi nào, đừng di chuyển nữa. Anh sẽ bị thương đấy.”
Với tông giọng vui vẻ, cô ấy chỉnh lại đầu tôi nhìn vào căn phòng. Sau một lúc,
(Bắt đầu rồi…)
Cảm giác khi ai đó đang ở trong đầu tôi. Cho phép ai đó làm thế, hành động cho phép người khác. Đó là cách để làm sạch tai.
Về bản chất thì cũng như giao mạng sống của mình cho người khác vậy. Nghĩa là,
(Mình tin Ashella-san.)
Tiếng xào xạc vang lên trong đầu tôi, thỉnh thoảng có thêm tiếng cô ấy cười nữa.
“Wow, tuyệt vời ♡”
“Dọn đi mấy thứ đã tích lũy lại…”
“Có đau không?”
“À, nó kiểu như là–”
Ở đâu đó, một giọng nói mơ màng tiếp tục. Có vẻ như cô ấy đang vui, tốt thật.
“Xấu hổ quá…”
Mỉm cười trước tôi đang đỏ mặt,
“Rồi, tôi sẽ làm bên còn lại nên anh quay qua đây đi.”
Quay người qua theo lời cô ấy,
(Thôi chết)
Đúng như tôi đã đoán, nhưng qua bộ đồ ngủ mỏng, tôi có thể thấy được bụng, hông và đùi của Ashella-san.
“Ừ-Ừm, con gái cô, Taratat-chan, đâu rồi?”
Cố chuyển hướng cuộc trò chuyện trong khi lo lắng, cô ấy trả lời.
“Nó ngủ rồi–”
Khi nói thế, tôi cảm thấy hơi thở của cô ấy lại gần.
“Yên tâm đi.”
Thì thầm. Nghĩ về ý nghĩa những từ đó đã được nói vào tai tôi.
(Không, không… đợi đã, đợi đã, Midori Kusama. Bình tĩnh lại.)
Có phải tôi đang bị quyến rũ không? Nhưng chúng tôi mới chỉ gặp nhau có hai tháng thôi mà.
Một khoảng lặng. Đầu tôi sắp nổ tung trong khi tự hỏi cô ấy đang nghĩ gì. Vào lúc đó,
“Tôi đã rất lo.”
“Hử?”
Đột nhiên, cô ấy thì thầm.
“Tôi thấy trên bản tin. Lại có một con quái vật xuất hiện, đúng không?”
Bây giờ nó cứ như một sự kiện xa vời rồi, ngày hôm qua.
“Mặc dù Midori-san đi làm sau đó, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy anh quay lại, nên tôi…”
Cô ấy ngừng nói. Tay cô ấy cũng dừng lại.
“...............”
Im lặng. Đứng lên, đeo kính, tôi nhìn thẳng mắt Ashella-san khi cô ấy ngồi ngay cạnh tôi.
“Ashella-san.”
“Midori-san…”
Gọi tên lẫn nhau, chúng tôi nhìn nhau ở khoảng cách gần. Tôi có thể nói rằng bầu không khí lúc này đang tốt.
Mắt của Ashella-san. Lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt xanh biếc lấp lánh.
(Cái- mắt xanh…)
Đột nhiên, tôi nhớ lại một
ký ức.
Trên chiến trường trải đầy máu, kiếm, và đèn nhấp nháy. Có một thứ nhìn thấy được qua chiếc mặt nạ.
Tuy nhiên, cảm giác đó đã biến mất khi mặt của Ashella-san lại gần.
“Đợi đã–”
Tôi vô tình nói để kiềm chế cô ấy
“Mmmm”
Nhưng chỉ một giây sau, môi cô ấy chồng lên môi tôi.
“Mm… Haa”
Trước khi nhận ra, tay Ashella-san đã vòng qua cổ tôi, và thân trên cô ấy thì đang dựa vào tôi. Bộ ngực đầy đặn của cô ấy ép vào bộ ngực săn chắc của tôi.
(Uwaaaaahhhhhhh! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy!?)
Đó là thứ mà tôi đang nghĩ. Chà, không ngạc nhiên lắm khi tôi nghĩ thế.
Cảm giác của đôi môi căng mọng. Hương thơm ngọt ngào bao bọc cơ thể tôi. Bộ ngực mềm mại. Tất cả những thứ đấy áp đảo tâm trí tôi.
Cảm giác quen thuộc á? Cái gì cơ? Nó đã biến mất từ lâu rồi.
“Nnfu… Haah.”
Ashella-san rời môi tôi như để thở.
“Xin anh đừng nghĩ tôi là một người phụ nữ không đúng đắn…”
Hai tay cô ấy vẫn vòng quanh cổ tôi. Trong khi đó, tay tôi vẫn run rẩy, di chuyển xung quanh cô ấy.
(Vị trí tay mình, cảm giác việc này sẽ dẫn đến các kết cục khác nhau vậy..>)
Nói cách khác:
Tôi nên ôm hay giữ chặt cô ấy đây?
Hay tôi nên đặt tay lên vai và đẩy cô ấy ra.
“Midori-san–”
Do dự trong một khoảnh khắc. Vào lúc đó, cô ấy nói những lời sâu sắc.
Gọi tên tôi.
Một khung cảnh tương lai vụt qua tâm trí tôi. Kết hôn một năm sau. Sinh con. Sống hạnh phúc cùng con chúng tôi, cả Taratat-chan nữa, có cháu, và sống cùng nhau như một cặp…
(-Dừng lại!)
Với một chuyển động nhanh nhẹn, tôi cố để vòng tay quanh eo Ashella-san, sẵn sàng để ôm cô ấy–
Ngay lúc đó.
“Này Ashella, mẹ đang làm gì giữa đêm vậy? …Hử?”
Một giọng nói trẻ con. Hơi buồn ngủ.
“Eh!?”
Trong khi đang ôm nhau, Ashella-san và tôi quay đầu sang phía giọng nói đó.
Đó là Taratat-chan. Con gái của Ashella-san, người đáng lẽ ra đã ngủ rồi. Em ấy mở cửa và nhìn vào phòng khách.
(Chết rồi, m-mình phải làm gì bây giờ?)
Tâm trí tôi đóng băng. Cảnh tượng này không phù hợp cho một đứa trẻ khoảng 10 tuổi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Taratat-chan khiến não tôi đóng băng hoàn toàn.
“Hử? Green? Ngươi đến rồi à?”
Đúng là trẻ con.