Mệt mỏi cả đêm, Hoa Miên Miên và Tường Phong về đến khách điếm là ngủ ngay. Hôm sau, Hoa Miên Miên bất ngờ dậy sớm hơn cả Lưu Liên. Cũng không biết là viên Thiên toàn địa chuyển đại bổ hoàn của Thanh Lương lão nhân có hiệu quả, hay vì dùng dao mổ trâu giết gà, vô tình bổ quá mức, mà cũng có lẽ là vì sắp hết hạn. Tóm lại, trời tờ mờ sáng Hoa Miên Miên đã tinh thần phấn khởi bò dậy, gánh đầy hai lu nước lớn, chẻ củi chất đầy nhà bếp, đương nhiên, cũng bẻ gãy không ít bánh xe múc nước, chém văng không ít lưỡi rìu. Khi Lưu Liên thắt tạp dề ra khỏi phòng, chuẩn bị quét dọn đại sảnh sắp xếp bàn ghế làm thức ăn sáng, Hoa Miên Miên đã hò dô ta lau sạch bàn ghế rồi.
Sau khi khách điếm mở cửa kinh doanh, Tiểu Ái chọn đúng thời gian ăn sáng, tinh thần sảng khoái bước vào đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh, Tường Phong và Lưu Liên ba người xếp thành một hàng chỉnh tề, trợn mắt há miệng nhìn Hoa Miên Miên đang bưng một chồng chén dĩa như làm xiếc bước vào nhà bếp, sau đó là tiếng chén dĩa vỡ loảng xoảng. Tiểu Ái gãi đầu, bước tới trước mặt ba người, khó hiểu hỏi: “Tiểu Hoa làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ra sức làm việc như vậy? Cô ấy bị kích thích à?”
Tường Phong sực tỉnh, vỗ vai hắn cảm thán một cách đầy triết lý: “Ta đoán có thể muội ấy đột nhiên lĩnh ngộ được rằng đời người ngắn ngủi, không thể phí hoài, hai chúng ta cũng phải cố gắng mới được, nếu không Trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước sẽ chết trên bãi cát đó.”
“Hừ, không cần chờ sóng sau xô, Tiểu Phụng cô đã chết, chắc, rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Đỗ Thanh Thanh từ bên cạnh truyền đến, nàng ta gảy bàn tính “tách tách”, “Đồ hôm nay Tiểu Hoa làm hư cộng thêm chén dĩa vỡ, tiền công còn lại của cô tháng này cũng hết luôn rồi.”
Gương mặt cười đùa hí hửng của Tường Phong trong chốc lát ỉu xìu, Tiểu Ái vội kéo tay áo nàng nói, “Không sao, ta có cách.” Nói xong bèn lấy ra một xấp giấy, “Đây là bảo hiểm do công ty bọn ta mới phát triển, có thể giúp các cô giảm thiểu tổn thất.” Rút một tờ đưa cho Tường Phong, “Đây là bảo hiểm chén bát vỡ, cô có thể mua cho Tiểu Hoa, sau này đồ cô ấy đánh vỡ đều do bọn ta gánh tổn thất.” Tiếp đó lại rút ra một tờ nữa, nịnh nọt chạy đến bên cạnh Đỗ Thanh Thanh, “Bà chủ, tay ngọc của cô dư sức làm người mẫu, bảo hiểm ngón tay của bọn ta là thích hợp với cô nhất, sau này cho dù lúc gảy đàn cô làm gãy một cái móng tay, cũng có thể tìm bọn ta bồi thường.”
Tường Phong và Đỗ Thanh Thanh ngây người nhận giấy nhìn một hồi rồi ngước lên nhìn Tiểu Ái, lúc này mới phát hiện hôm nay Tiểu Ái mặc một bộ trường bào trắng in hoa mới toanh, tay cầm quạt giấy, trên đầu còn cài một chiếc trâm gỗ, nghiễm nhiên trở thành một thiếu niên phong độ ngời ngời. “Woa, Tiểu Ái, bây giờ ta mới phát hiện thì ra ngươi cũng đẹp trai ngút trời như vậy.” Tường Phong chạy đến trước tiên, đảo mấy vòng quanh Tiểu Ái, sờ cằm cảm thán, “Không tệ không tệ, ngày càng ra dáng người thành công.”
“Đâu có đâu có, chút nữa còn hẹn mấy phú thương bàn chuyện bảo hiểm, ta là đại diện hình tượng mà, không sửa soạn một chút đâu có được.” Tiểu Ái tiêu sái xòe chiếc quạt giấy, “Cũng nhờ tên phi tặc, à không, đại phi hiệp kia, số lượng bảo hiểm tài sản của bọn ta liền tăng vọt. Còn có Cầm Yêu nữa, rất nhiều người sợ mất tim nên tranh nhau mua bảo hiểm.”
“Vậy à, vậy ta cũng phải ủng hộ chuyện làm ăn mới của ngươi mới được, bảo hiểm đánh vỡ chén dĩa gì đó bán cho ta hai mươi phần đi.” Tường Phong vừa móc ra xâu tiền cuối cùng giao cho Tiểu Ái, lại nghe trong nhà bếp vang lên một hồi tiếng vỡ loảng xoảng.
Hai người nhìn nhau, Tiểu Ái vội túm chặt tờ bảo hiểm giật lại, yếu ớt thương lượng: “Phong lão đại, hay là cô rút lại đi, ta sợ Tiểu Hoa sẽ làm công ty ta phá sản mất thôi.”
Tường Phong đá Tiểu Ái một cước, túm chặt tờ bảo hiểm trong tay, tức tốc viết như rồng bay phượng múa lên trên, “A ha ha ha ha, ta ngày càng thích bảo hiểm này rồi đó, bán cho ta năm mươi phần nữa!”
Ăn sáng xong, Tiểu Ái chạy một vòng quanh nhà bếp, đương nhiên kết quả không nghĩ cũng biết, lại bị Hoa Miên Miên đuổi ra. Trước lúc ra cửa, hắn nói với Tường Phong: “Đúng rồi, Triều Từ tiên sinh Lưu Liên tìm về thật sự được lắm, học vấn cao, người lại ôn hòa, tiền cũng không chịu nhận, mới có một ngày mà các học sinh đều thích huynh ấy, có rảnh thì giúp bọn ta đa tạ huynh ấy nhé.”
Tú tài nghèo kia à? Tường Phong ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa trên lầu hai đang khép hờ.
“Một cái bánh bao
Một cái bánh bao khác
Một dĩa bánh bao
Có thể còn có nhiều bánh bao hơn
Không hề nghi ngờ
Bánh bao Lưu Liên làm
Là bánh bao ngon nhất
Khắp Lạc Dương này.”
Triều Từ tay nắm bánh bao, tình cảm dạt dào ngâm xong bài “Thơ bánh bao” sáng nay mới viết, Lưu Liên đứng bên cạnh nghe vỗ tay liên tiếp, lớn tiếng khen hay. Đỗ Thanh Thanh đang tính sổ dưới lầu nghe tiếng vỗ tay “bốp bốp”, hiếu kì ngẩng đầu nhìn lên lầu, quay sang hỏi Tường Phong: “Lưu Liên đang hét đó à? Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
“Không có gì.” Tường Phong không ngẩng đầu mà tiếp tục thu dọn bàn ăn, đã lấy làm quen bổ sung thêm, “Đa phần là tú tài nghèo kia lại ngâm thơ, nghe nói còn là theo kiểu thơ con cóc thịnh hành hiện nay nữa. Từ tối hôm trước hắn đã bắt đầu như vậy rồi, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, ngay cả bữa khuya cũng làm một bài, quen rồi là ổn thôi.”
Đỗ Thanh Thanh bực bội đập bẹp con quạ đen vừa bay qua đầu mình, cất lại bàn tính và sổ sách, hay lắm, tên tú tài nghèo này vẫn còn ăn không ở không trong khách điếm một tháng nữa, không thể nào sống nổi nữa rồi. Nàng ta đứng dậy lên lầu, không quay đầu mà dặn dò Tường Phong, “Tiểu Phụng, chút nữa đưa Tiểu Hoa đi dạo mấy vòng đi, cô ấy còn dồi dào tinh lực kiểu này nữa thì khách điếm của ta cũng bị cô ấy dỡ mất thôi.” Hừ hừ, ta đi luyện đàn đây, tên tú tài nghèo kia dám mỉa mai tiếng đàn của lão nương đây khiến người ta sợ mất mật, cổ nhân chẳng có hậu nhân mịt mờ, thù này cứ ghi lại đã.
Đi đến đầu cầu thang, vừa hay thợ săn tiền thưởng Mục Tư Ngọc mới vào ở hôm qua, eo đeo thiết trảo ngân câu, dáng vẻ hiên ngang xuống lầu. Đỗ Thanh Thanh nhấc váy hậm hực đi lướt qua nàng ta, hai người khẽ va chạm, nhưng đều không hề dừng lại, mỗi người tiếp tục đi về phía trước. Mục Tư Ngọc xuống lầu, đến ngồi bên bàn, vừa bưng chén cháo trắng Tường Phong mang tới, vừa trầm tư ngước lên nhìn cửa phòng Đỗ Thanh Thanh vừa đóng lại thật mạnh.
Sau bữa cơm, Triều Từ bèn ra ngoài đến trường lên lớp, Lưu Liên mang bút mực sách vở trung thành cẩn cẩn theo sau cùng đến nghe giảng. Sau khi Triều Từ đồng ý dạy học, Lưu Liên cũng đi theo nghe một lúc, nàng từ nhỏ trưởng thành ở nhà nông, làm việc nặng nhọc rất giỏi, nhưng lại ít được học hành. Sau khi theo Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh thỉnh thoảng cũng dạy nàng viết chữ đọc sách, nhưng với tính tình lười nhác lại nóng nảy của Đỗ Thanh Thanh, Lưu Liên bị mắng thì nhiều, được học thì ít. Từ sau khi hai tỷ muội Tường Phong và Hoa Miên Miên đến, thỉnh thoảng cũng dạy Lưu Liên, nhưng hai người đều ham chơi, đánh mã điếu với Đỗ Thanh Thanh thì tích cực, chứ sự nghiệp cao cả như giáo dục trồng người, đối với họ đúng là khó hơn lên trời.
Nhưng thư sinh Triều Từ thì khác, hắn thấy Lưu Liên ngồi xổm bên ngoài trường học viết viết vẽ vẽ lẩm nhẩm đọc bài, bèn dịu dàng gọi nàng vào cùng nghe giảng, sau khi trở về còn đặc biệt dạy kèm cho Lưu Liên, cầm tay dạy nàng từng nét bút. Bởi vậy chưa đến một ngày, địa vị của Triều Từ trong lòng Lưu Liên đã lên cao chót vót, chỉ thua mỗi địa vị nữ vương chí cao vô thượng của Đỗ Thanh Thanh. Do biểu hiện tốt đẹp kính trên nhường dưới đoàn kết xóm giềng và tình thần khắc khổ siêng năng hiếu học của Lưu Liên bằng hữu, toàn thể nhân viên của khách điếm Đồng Thuận (thật ra chỉ có ba người) đều nhất trí cho rằng nên ủng hộ khích lệ một cách thích đáng, trong tiếng hoan hô của quần chúng, Đỗ Thanh Thanh chỉ đành đồng ý cho Lưu Liên mỗi ngày sau bữa sáng và trưa có thể đến trường học hai canh giờ, còn việc của nàng trong thời gian này toàn bộ do Thần Đao bằng hữu nhẫn nhục chịu khó một mình đảm trách.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lưu Liên chính thức đi học, nàng mang trả Thần Đao bộ áo tối qua đã vá lại và giặt sạch sẽ, sau đó muốn giúp nhưng lại bị Tường Phong đang xắn tay áo rửa chén đuổi ra khỏi nhà bếp. Cuối cùng lúc vừa theo Triều Từ ra khỏi cửa, lại bị hoa Miên Miên tinh thần phấn khởi kéo lại, “Lưu Liên, chút nữa bọn ta sẽ đến ủng hộ cô, đứa trẻ ranh nào dám ức hiếp cô thì cứ nói với ta, ta sẽ dạy dỗ nó!” Lưu Liên sọc đen đầy mặt, bọn trẻ ở đó đều rất thân với nàng, lúc nào cũng ngoan ngoãn gọi “Lưu Liên tỷ tỷ”, thêm nữa là mình đi học chứ đâu phải đi giành địa bàn, có cần phải phô trương vậy không.
Triều Từ và Lưu Liên đi được một lúc, Mục Tư Ngọc cũng ra ngoài bắt yêu, tiếp đó Tường Phong cũng theo lệnh kéo Hoa Miên Miên ra ngoài đi dạo. Hai người âm thầm bám theo Mục Tư Ngọc cả buổi, gần như dạo hết mỗi một cây cầu ở Lạc Dương, thợ săn tiền thưởng nổi danh Mục Tư Ngọc này đây cũng không có bất kỳ manh mối nào, hai người nửa thất vọng nửa được an ủi, để tránh tiếp tục nữa sẽ bị phát hiện, chỉ đành bỏ kế hoạch theo dõi mà trở về.
Hoa Miên Miên mỗi tay cầm một que kẹo bông gòn (Không còn cách nào, Tiểu Hoa bằng hữu thích ăn cái này), tay năm tay mười vui vẻ phấn khích, đột nhiên thấy đám người phía trước ồn ào, vây lại thành một vòng, nàng lập tức nhiệt huyết bừng bừng, có ác bá trêu ghẹo tiểu nương tử sao? Hay là tỷ võ chiêu thân? Nàng vội kéo Tường Phong, sử dụng “Triêm y thật bát điệt” gắng sức chen vào xem náo nhiệt.
Giữa đám người, một thiếu nữ áo trắng mười bảy mười tám tuổi đang quỳ, đầu cài bó cỏ*, thân hình mỏng manh, diện mạo thanh tú, giữa ánh nhìn như hổ như sói của đám người, càng trở nên cô độc đáng thương không nơi nương tựa. Hoa Miên Miên nhìn bốn chữ lớn dưới đất, woa, chính là bán, thân, chôn, cha, trong truyền thuyết đây mà. Nàng vội kéo cánh tay Tường Phong, hai mắt sáng rực chớp chớp, một cơ hội hành hiệp trượng nghĩa tốt biết mấy. Tường Phong không đáp, chỉ ngồi xổm xuống nhìn thiếu nữ một lúc rồi đưa tay kéo cằm nàng ta, cười híp mắt hỏi: “Tiểu nương tử, cô muốn bán bao nhiêu tiền?”
*Đầu cài bó cỏ ý nói muốn bán thân
Thiếu nữ trợn to mắt, cuối cùng cũng xác nhận được rằng tiểu lưu manh xấc xược vô lối treo chọc mình đây cũng là một nữ nhân. Hoa Miên Miên vội tiến lên bổ sung thêm một câu, “Cô đừng sợ, bọn ta đều là người tốt.” Thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhút nhát như nai con lại dò xét nụ cười vô lại của Tường Phong, cúi cùng rụt rè cúi đầu nói, “Ba lượng.”
“Ba lượng, đại gia mua.” Một giọng nói ác bá điển hình vang lên, tiếp đó, bị thịt Mai Tân Phi bằng hữu trong tạo hình ác thiếu gia điển hình cũng vinh quang xuất hiện.
Hoa Miên Miên nghe vậy đại nộ, dám giành người với bổn nữ hiệp, cản trở ta giải cứu thiếu nữ yếu đuối à, vậy là nàng ngẩng đầu la lên: “Năm lượng, cô nương mua.”
Mai Tân Phi ngẩn ra, gần đây cũng thật xui xẻo quá, tối qua uống chút Tiêu dao tán trong Đông uyển Điệp Vũ viện, kết quả tỉnh lại phát hiện tự dưng mình đã dạo một vòng trong hồ sen dưới lầu. Hôm nay muốn mua một tiểu nương tử, không ngờ lại có người đến giành, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, thói đời gì đây, nữ nhân hà tất phải làm khó nam nhân chứ. Nghĩ đến đây, hắn không chịu lép vế đưa tay ra hiệu: “Mười lượng, hôm nay bổn thiếu gia nhất định phải mua người này!”
“Mười lăm lượng, người này cô nương chấm trước.” Hoa Miên Miên chống nạnh, liều luôn, quyết không thể để thiếu nữ vô tội trước mặt rơi vào tay ác thiếu gia.
“Hai mươi lượng! Thiếu gia đây gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tiền.”
“Hai mươi lăm lượng! Cô nương đây không có sở thích gì khác, chỉ thích xài tiền.”
…
Ánh mắt của quần chúng vây xem và thiếu nữ bán thân chôn cha đảo tới đảo lui quanh Hoa Miên Miên và ác thiếu gia, chỉ có Tường Phong vẫn như đang xem tuồng, xếp bằng ngồi cạnh thiếu nữ kia, móc hạt dưa ra thích thú ngồi cắn. Một lúc sau, đã hét giá đến bốn mươi lượng, nhân lúc nghỉ giữa giờ, Hoa Miên Miên mũi xì khói hậm hực chạy đến, từ trên cao nhìn xuống Tường Phong đang trong bộ dạng chuyện không liên quan đến mình nên không ngó không ngàng, giậm chân nũng nịu: “Tỷ tỷ, tỷ không giúp muội gì hết, giá đã lên tới bốn mươi lượng rồi, tên ác bá kia vẫn không chịu từ bỏ, làm sao đây?”
“Ai bảo muội ngốc, muội không biết nâng giá từng xu từng xu sao, bây giờ nâng cao vậy rồi, ta cũng không còn cách nào.” Tường Phong phun vỏ hạt dưa, buồn cười nhìn Hoa Miên Miên vẻ mặt ăn năn, “Hơn nữa chúng ta, vốn, không, hề, có, tiền, mua, muội góp phần náo nhiệt làm quái gì chứ.” Nhìn Hoa Miên Miên chu miệng rõ cao, Tường Phong lại bổ sung, “Đừng nói chuyện khác, cho dù đem người về được, muội nghĩ xem chỗ bà chủ phải làm sao? Cô ấy đồng ý sao?”
Nghe vậy, trong đầu Hoa Miên Miên hiện lên một cảnh tượng: Mình và Tường Phong tỷ tỷ dẫn theo thiếu nữ này xếp hàng một hàng, run rẩy lắc lư như cây con trong gió đứng giữa đại sảnh, bà chủ Đỗ Thanh Thanh cầm chổi lông gà đi vòng vòng nhìn ba người, miệng cười lạnh nói với tỷ tỷ: “Ta cho Tiểu Phụng cô đưa Tiểu Hoa ra ngoài dạo mấy vòng để tiêu thực cho khỏe bụng, cô thì hay rồi, lại rước thêm của nợ về.” Sau đó Lưu Liên nhất định lại đồng tình nhìn tỷ tỷ, kéo tay áo bà chủ: “Thật ra… thật ra khách điếm của chúng ta tuy không thiếu người, nhưng mà… nhưng mà dù sao cũng nuôi được, thêm một đôi đũa thôi mà…”
Tiếp đó thì sao, Đỗ Thanh Thanh nhất định liếc mình khinh bỉ, chỉ Thần Đao đang âm thầm dùng phi đao giết ruồi ngồi chơi bên bàn, “Tiểu Đao tốt xấu gì cũng còn có thể chẻ củi cắt củ đậu, còn có thể thu hút các cô nương đến xài tiền, còn có thể cống hiến cho công tác giữ gìn vệ sinh nhà cửa nữa. Đâu giống như ai đó, ngoài ăn nhiều gây phiền phức đánh vỡ chén bát thì còn biết làm gì nữa?” Nhìn đi nhìn đi, biết ngay là bà chủ vẫn luôn ghét bỏ mình, chộp được cơ hội là lại mỉa mai châm biếm mà.
Sau đó nữa thì sao, bà chủ sẽ đảo một vòng quanh thiếu nữ bán thân chôn cha, xoi mói bắt bẻ: “Thân hình của cô ốm yếu quá, phải ăn bao nhiêu mới nuôi lại được đây, ta không nuôi kẻ nhàn rỗi đâu, cô cũng phải có gì có ích chứ.” Nói xong lại chỉ mình và tỷ tỷ, “Ba người bọn ta thì sao, tốt xấu gì cũng có thể chơi Đấu địa chủ*.” Tiếp đó chỉ Lưu Liên, “Thêm Lưu Liên nữa là đủ một bàn mã điếu.” Ngón tay xoay lại, chỉ sang Thần Đao, “Cho dù có thêm Thần Đao cũng vừa khéo có thể chơi Máy kéo*.” Cuối cùng thở dài, “Cô nói đi, thêm cô nữa thì chơi bài gì được đây?” Lúc này Tường Phong tỷ tỷ nhất định cười đùa cợt nhả sáp lại, “Bà chủ, sáu người có thể đánh Huyết chiến đến cùng**, có đông người hơn nữa cũng không sợ.”
*Đấu địa chủ, Máy kéo: Tên các loại bài
**Một loại mạt chược online
Vậy là bà chủ bùng phát, nổi giận, mọi người bị quét ra đường tập thể…
Nghĩ đến đây, Hoa Miên Miên vội thu lại đôi cánh tưởng tượng, lạnh người khổ não nhìn sang Tường Phong, “Tỷ tỷ, muội sai rồi, chúng ta về thôi, muội không mua người nữa đâu.”
Ác thiếu gia Mai Tân Phi nghe vậy cười lớn, đắc ý ngước gương mặt hủ bại bóng loáng bước sang, chộp lấy cổ tay thon thon của thiếu nữ kia, “Ha ha ha ha, tiểu nương tử theo ta đi thì hơn.” Thiếu nữ kia vùng vẫy không được, bất lực nhìn sang Hoa Miên Miên. Hoa Miên Miên nổi máu nóng, lại quên mất giáo huấn, nàng siết chặt quyền, đang định hét giá tiếp thì bị Tường Phong kéo lại, bịt miệng nàng nói nhỏ bên tai: “Đừng vội, đạo diễn xưa nay rất khuôn sáo, tuồng bán thân chôn cha diễn đến cuối nhất định sẽ xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.”
Nàng chưa dứt lời, đã nghe đám người vây xung kích động thì thầm, “A a a a, là tiểu Hầu gia, tôi nhìn thấy tiểu Hầu gia rồi.” Thật là một duyên phận tráng lệ, lần đầu tiên quá xa nhìn không rõ, lần thứ hai sau khi không đánh không quen, cuối cùng Tường Phong cũng lần thứ ba gặp được Tiểu Hầu bằng hữu, nam chính của Quyển này, trong một tư thế bình thường. Theo “Tường Phong hồi ức lục” viết, lần hội ngộ này được diễn ra trong không khí hòa bình thân thiện, cuối cùng Tiểu Hầu giải cứu thiếu nữ gặp nạn, thị tỳ của Hầu phủ chấm dứt lịch sử “Ba thiếu một”, còn Tường Phong vì làm người dắt mối cũng có được thù lao, có thể nói là kết cuộc đại đoàn viên, mọi người cùng vui. Tuy rằng một trong số các đương sự lại không cho là vậy…
Cố Ỷ Lâu mũ cao áo rộng, phong độ ngời ngời, chắp tay sau lưng, mặt nở nụ cười ưu nhã bước đến, nhưng trong lòng thật ra rất buồn bực. Tối qua sau khi uống xong viên Thiên toàn địa chuyển hoàn của cô nương vô lại, tuy mới sáng tinh thần đã sảng khoái, đầu không choáng mắt không hoa, một hơi leo năm tầng lầu cũng đủ sức, nhưng phiền não cũng theo đó mà đến. Lúc ăn sáng hắn phá lệ ăn thêm hai chén cháo và một dĩa bánh cuốn, kết quả khiến lão Quản gia Phí Hưng chấn kinh mắt lệ lưng tròng, tưởng đây là hiện tượng Hồi quang phản chiếu. Sau bữa ăn hắn phát hiện mình không khó chịu tức ngực như bình thường, bèn đến sân luyện kiếm phấn chấn tinh thần hoạt động một hồi, vậy là lại khiến Điện Hồng sợ hãi chạy mất, kéo bằng được Diêu Hoàng đang đóng cửa chế thuốc đến bắt mạch cho mình.
Vì không muốn ở trong Hầu phủ tiếp tục hù dọa chúng nhân, để đôi tai không bị quấy nhiễu, Cố Ỷ Lâu bèn quyết định một mình ra ngoài đi dạo, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt u oán đau lòng của lão Quản gia Phí Hưng và ánh mắt lo lắng của thị tỳ Điện Hồng. Dọc đường đến đây, Cố Ỷ Lâu vì quá thu hút ánh nhìn và sự hâm mộ của mọi người nên phải luôn mỉm cười gật đầu, đi đến đây, miệng và đầu đã sắp cứng đờ. Nhưng vì hình tượng ngoại giao bình dị dễ gần thân thiện ôn hòa của tiểu Hầu gia, hắn vẫn phải kiên trì đến cùng, buồn ơi là sầu.
Đám người tự động tản ra thành một con đường, Cố Ỷ Lâu tiếp tục mỉm cười gật đầu đi ở giữa, sau đó hắn nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp tối qua và… tỷ tỷ lừa gạt của cô ấy?
Tường Phong ngồi xếp bằng vô cùng xấu xí dưới đất, nhìn thấy Cố Ỷ Lâu, tiện tay vẫy vẫy coi như chào hỏi, “Tiểu Hầu, thật trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi.” Cố Ỷ Lâu liếc nhìn Tường Phong, mặt tròn, thắt bím dài, đôi mắt sáng đảo đảo nhanh như chớp, khóe miệng cong lên nụ cười bỡn cợt, giọng nói thích ăn đòn quen thuộc này có muốn quên cũng không quên được, cô, nương, lừa, gạt. Hắn lại hồ nghi nhìn bốn chữ “Bán thân chôn cha” thật to dưới đất, Tường Phong vừa cắn hạt dưa vừa chậm rãi giải thích: “Không phải ta, là cô ấy.” Nói xong bèn chỉ thiếu nữ đang bị ác thiếu gia Mai Tân Phi kéo đi.
Cố Ỷ Lâu ngẩn ra, chuyện này hình như đâu liên quan đến ta, ta chỉ thuần túy là ngang qua xem náo nhiệt thôi. Hắn đang nghĩ xem có nên nhanh chóng tránh xa cô nương vô lại này một chút không, lại thấy Tường Phong đứng dậy, khoác tay lên vai mình, “Ta nói Tiểu Hầu này, chuyện tốt như vậy nhất định huynh phải quản chứ.” Nói xong bèn vỗ ngực hắn, thấp giọng nói, “Nè, trước mắt đã ra giá năm mươi lượng, Tiểu Hầu huynh cũng đâu muốn thiếu nữ đang thương vô tội kia vừa mới mất cha, lại bị ác thiếu gia bá chiếm đúng không?” Sau đó xòe tay, ngón tay móc móc ra hiệu cho hắn lấy tiền.
Cố Ỷ Lâu nhìn thiếu nữ đáng thương đang đưa mắt nhìn mình ở bên kia, lại nhìn ánh mắt tham lam nham hiểm như sói như hổ của Tường Phong, hừm, nếu không đồng ý, cô ấy có lập tức nhảy lên lột áo mình mà cướp không đây? Vậy là sau một hồi ớn lạnh, Cố Ỷ Lâu bằng hữu dưới áp lực, lại nghĩ đến hình tượng ngoại giao tốt đẹp của mình, móc trong ngực ra một tờ ngân phiếu.
Tường Phong giật lấy tờ ngân phiếu nhét vào túi, quay người đi về phía ác bá Mai Tân Phi. Nàng không để lộ dấu vết, phẩy lên cổ tay Mai Tân Phi, Mai Tân Phi bỗng cảm thấy tê dại, bất giác phải buông tay. Tường Phong kéo hắn sang bên cạnh, dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe được nói: “Thật ra hai người bọn ta là thủ hạ của tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia của chúng ta đã chấm vị cô nương này từ lâu rồi, lại sợ bọn Điện Hồng cô nương trong phủ ghen tuông tức giận, bởi vậy mới lệnh cho hai người bọn ta ra mặt, ngươi thì hay rồi, cứ phải giành với bọn ta. Lần này tiểu Hầu gia nổi giận, đích thân ra mặt rồi, ngươi nói phải làm sao?”
Mai Tân Phi thấy nàng và Cố Ỷ Lâu thân thiết, lại nghe nàng nói rõ ràng đâu ra đó, lòng bất giác cũng hốt hoảng, hắn hỏi dò: “Ta đâu có biết, hay là ta rút trước nhé.” Thấy Tường Phong gật đầu, hắn cả mừng nhìn sang, hét lớn với Hoa Miên Miên: “Bổn thiếu gia đổi ý rồi, mua nha hoàn thôi mà phải tốn nhiều tiền vậy, để tiểu cô nương này lại cho các cô đó.” Nói xong bèn vội vã chuồn đi.
Tương Phong đưa tay về phía Hoa Miên Miên đòi năm lượng bạc, đưa cho thiếu nữ kia, “Nè, cho cô năm lượng đó, an táng cha cô rồi về nhà đi.” Thấy thiếu nữ ngây người không chịu nhận, nàng lại vẫy tay với Hoa Miên Miên lấy năm lượng nữa cùng đưa sang, “Cho cô thêm năm lượng nữa đó, sau này sống cho tốt nhé.” Tiếp đó kéo Hoa Miên Miên quay người định đi, nào ngờ thiếu nữ kia kéo tay áo nàng lại, cuống quít nói: “Tôi… tôi bán thân chôn cha, ai trả tiền thì tôi sẽ là người của người đó.”
Tường Phong ngẩn ra, thật là một nha đầu kiên trì, tự do yên lành lại không muốn, cứ muốn làm nô tỳ. Nàng lại nhìn kĩ, thiếu nữ kia tuy níu tay áo mình, nhưng mắt lại không ngừng liếc về phía Cố Ỷ Lâu phong thần tuấn tú, ha ha ha, thì ra là vậy. Tường Phong thuận nước đẩy thuyền chỉ Cố Ỷ Lâu, “Nè, vị công tử kia trả tiền đó, cô tìm hắn đi.” Tiếp đó đẩy nàng ta vào lòng Cố Ỷ Lâu, hét lên với hắn, “Tiểu Hầu, vị cô nương này giao cho huynh đó.” Rồi quay đầu kéo Hoa Miên Miên chuồn mất.
Cố Ỷ Lâu một mình đứng nguyên tại chỗ sọc đen đầy mặt, tại sao, tại sao, lại, là, ta, nữa, vậy?
Mười bảy tháng tư, Âu Bích bán thân chôn cha giữa đường, Tiểu Hầu Cố Ỷ Lâu trọng nghĩa khinh tài, Âu Bích được vào Hầu phủ làm thị tỳ. Phong là người trung gian, được bốn mươi lượng, đáng mừng. [Tường Phong hồi ức lục]
Ác thiếu gia nâng cằm viết: Tiểu nương tử, sau này nàng là người của ta rồi, ngoan ngoãn theo ta đi, thiếu gia không bạc đãi nàng đâu.
Âu Bích hất ra nói: Thật là đáng ghét, ai cũng muốn nâng cằm người ta, chẳng sáng tạo chút nào, cứ sờ như vậy vài lần có khi nào cằm người ta sẽ bị ngấn mỡ không? [Chút chuyện giang hồ]