Trên con đường mòn dẫn đến vùng biển của nước Đại Nam. Một cỗ xe ngựa đang gấp rút chạy đi. Bỗng nhiên, con đường bị chắn lại ở hướng rẽ qua núi, không thể đi qua được nữa. Người đánh xe ngựa nhảy xuống xem xét, rồi quay về hướng cỗ xe nói:

“Có người dùng đá và thân cây chắn cả lối đi rồi.”

Một người mặc áo xanh lục phóng người ra khỏi xe ngựa. Nhìn lướt qua “bức tường” chắn, người này vén lọn tóc nói:

“Ta qua bên kia xem xét.”

Lời vừa dứt, người áo xanh đạp chân lên thân cây, phóng người qua tảng đá. Vừa hạ thân người xuống thì bị một đám người chực sẵn phía bên này, vây lại. Bọn chúng quát:

“Mau khai báo danh tánh. Nếu không giết không tha.”

Người mặc áo màu xanh lục tỏ vẻ thờ ơ, vén lọn tóc đang bị gió thổi bay, hỏi:

“Thủ lĩnh các ngươi là ai? Sao lại chắn cả lối đi thế kia?”

Một tên ốm nhom như que củi, có cái mũi đỏ chót đi ra. Hắn vừa ăn quả táo vừa nói:

“Là ta đây. Chúng ta đang làm việc nước. Cô nương nếu là người nước Đại Nam thì có thể qua.”

Người mặc áo xanh lục quay sang nhìn tên đầu lĩnh, nàng ngạc nhiên hỏi:

“Đã khai chiến với hung nô rồi sao?”

Tên ốm như que củi khi nhìn kĩ người mặc áo xanh lục thì mặt hắn ngơ ra. Hắn như không nghe thấy nàng hỏi gì. Hai mắt hắn như bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn mất rồi, vẻ mặt của hắn làm mấy tên thuộc hạ phải kinh ngạc một phen. Cái vẻ mặt này rất khó coi. Không, phải nói là vô cùng khó coi, cái miệng hắn há ra trong rất ngu ngốc, nếu có nước miếng chảy ra nữa thì chẳng ai nghĩ hắn là thủ lĩnh của đám người này cả. Lúc này có một người chạy thục mạng đến, hắn thở hồng hộc nói:

“Hầu bang chủ, có chuyện rồi, có chuyện rồi…”

Hầu Lạc như bừng tỉnh sau cơn mê. Hắn xoay người nhưng mắt vẫn còn liếc người mặc áo xanh, hắn hỏi:

“Chuyện gì? Nói rõ xem nào?”

Tên kia hít vào thở ra mấy lượt, hắn nói:

“Có người chết dưới tháp canh. Bạch Vân lại không có mặt ở đó. Long bang chủ gọi Hầu bang chủ quay về gấp.”

Hầu Lạc nghe xong liền biết có chuyện lớn. Nhưng hắn chưa dám đi ngay, hắn lẩm bẩm: “ta đi thì ai trông coi nơi đây.”

Người mặc áo xanh lục nói:

“Mau mở đường. Chúng ta có chuyện quan trọng cần gặp Bạch Vân.”

Hầu Lạc nghe nhắc đến Bạch Vân liền không dám chậm trễ. Hắn cho người kéo hai thân cây ra. Cỗ xe ngựa vừa qua, Hầu Lạc lại cho kéo hai thân cây lại như cũ. Hắn phân phó:

“Ta về xem rồi quay lại. Các ngươi phải tập trung canh gác, không được xao nhãng, nghe chưa?”

Đám thuộc hạ đáp dạ. Hầu Lạc đi trước, dẫn đường cho xe ngựa theo sau.

Dưới tháp canh.

Cuồng Long vừa dứt lời liền có hai người phi thân qua đám đông. Một người cầm tẩu thuốc vừa đáp xuống, giọng gấp gáp hỏi:

“Hiện giờ Bạch Vân đang ở đâu?”

Long Phi Long thấy thân pháp của hai người liền biết đó là cao thủ trong giang hồ. Nhưng thấy dáng vẻ của họ thì hắn không biết hai người họ là bạn hay là thù của Bạch Vân. Hắn dò hỏi:

“Hai vị là…”

Kẻ đến chính là Bạch Không Tự cùng Ngô Báo. Bạch Không Tự quát:

“Nói. Bạch Vân đang ở đâu?”

Cuồng Long bị khí thế của Bạch Không Tự làm hoảng hồn. Hắn vội nói:

“Hắn cao bay xa chạy rồi.”

Long Phi Long thấy Bạch, Ngô hai người không xem mình ra gì thì giận lắm. Nhưng hắn không dám làm gì cả, hắn quay sang Cuồng Long trút giận:

“Nói láo. Bạch huynh đệ là người kêu gọi chúng ta đánh đuổi hung nô. Làm sao lại cấu kết với bọn chúng được.”

Bạch Không Tự lại hỏi:

“Hắn đi hướng nào?”

Cuồng Long suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hướng bắc.”

Bạch Không Tự thấy bộ dáng của Cuồng Long như thế liền không thấy tin tưởng. Hắn hỏi lại:

“Bạch Vân đi hướng bắc?”

Bỗng Phùng Thế Thanh chen vào:

“Các hạ nói nhiều quá rồi đấy.”

Bạch Không Tự nhìn sang. Hai người đối mắt với nhau. Chẳng ai chịu nhường ai. Ngô Báo cười phỉnh:

“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của chúng ta?”

Phùng Thế Thanh hờ hững nói:

“Đông Phương giáo.”

Ba chữ này làm vô số người ở đây phải la lên thất thanh. Phải biết Đông Phương giáo là đại diện cho vùng phía đông này. Phùng Thế Thanh mới đến tối hôm qua, vì thế ngư dân còn chưa biết đến sự xuất hiện của hắn. Trong đám đông có một người bước ra. Người này ăn mặc hoa lệ, hắn vừa đi vừa phe phẩy cây quạt. Khi đến gần mấy người bên trong, hắn chắp tay nói:

“Thì ra là một trong tứ đại hộ pháp của Đông Phương giáo. Không biết tiền bối là ai trong Đao – Kiếm – Kim – Thương?”

Người này bộ dáng rất lễ độ làm Bạch, Ngô hai người cũng phải gật đầu tán thưởng. Long Phi Long thấy người này chỉ trẻ hơn mình vài tuổi nhưng khí độ lại hơn người liền có hảo cảm với hắn. Phùng Thế Thanh lại khác, hắn đang đau lòng về cái chết của cha mình. Đang muốn tra hỏi cho ra chân tướng, lại có lắm kẻ chen vào. Hắn đáp gọn:

“Thương.”

Rồi quay sang hỏi Cuồng Long:

“Bạch Vân giết người, sao không giết ngươi để diệt khẩu mà lại bỏ chạy?”

Cuồng Long nói:

“Ta không biết. Khi ta đến thì hắn đã bỏ đi rồi.”

Người ăn mặc hoa lệ hỏi:

“Vậy sao ngươi khẳng định hung thủ là Bạch Vân?”

Cuồng Long ấp úng:

“Là do… là do…”

Chưa nói hết câu thì Bạch Không Tự đã nhảy đến bên Cuồng Long. Hắn kẹp Cuồng Long, phóng đi. Việc này làm ai cũng bất ngờ, duy có Phùng Thế Thanh luôn đề phòng Bạch Không Tự mà thôi. Kịch, kịch hai tiếng, ống kim loại trong tay áo của hắn dài ra, nhắm vào lưng của Bạch Không Tự. Chưa đâm đến thì hắn phóng ngọn thương ra, quay người đối chiêu với kẻ đánh lén sau lưng. Binh, binh hai tiếng. Hắn đã bị Ngô Báo đẩy lui. Ngô Báo nhảy về hướng Bạch Không Tự, nói:

“Tên này kém Tôn mũi ưng xa lắc.”

Bạch Không Tự một tay khống chế Cuồng Long, một tay đưa tẩu thuốc lên hút. Họ Bạch phả ra một hơi khói, nói:

“Tên này phải theo ta. Ai không phục cứ đến.”

Nhìn bộ dáng ngạo mạn của hắn, ai ai cũng thấy chán ghét cả. Phùng Thế Thanh bước ra đầu tiên. Vừa định ra tay thì nghe người ăn mặc hoa lệ nói:

“Tại hạ là Điền Chung Nam, người của Anh Hùng hội. Hai vị có thể nể mặt mà giao người không?”

Bạch Không Tự nghe xong liền cười ha hả, hắn nói:

“Mang Anh Hùng hội ra dọa ta? Nói cho ngươi biết: dù Nam Nhất Vương đang ở đây cũng đừng mong ta thả người.”

Điền Chung Nam thấy họ Bạch không xem sư phụ mình ra gì liền trừng mắt. Hắn chỉ cây quạt về phía Bạch Không Tự:

“Ngông cuồng. Các ngươi là kẻ nào, mau báo danh.”

Ngô Báo cười khà khà:

“Hắc Mộc trại, Ngô Báo.”

Nghe hai bên xưng tánh kêu danh. Long Phi Long cảm thấy kinh tâm động phách. Vì sao những bang hội lớn trong giang hồ đều kéo đến đây? Vì Bạch Vân chăng? Lúc này, Cuồng Thanh Nga đã đến. Nàng chạy đến ôm xác của Phùng Hoa mà khóc nức nở. Nàng thều thào:

“Ai lại nhẫn tâm thế này? Người không biết võ công mà cũng ra tay, thật là ác độc.”

Quan Trọng cũng về tới. Hắn nghe Long Phi Long thuật lại mọi chuyện cũng chỉ biết nhíu mày mà thôi. Phùng Thế Thanh thấy có người vì cha mình mà khóc lại cảm thấy đau lòng. Hắn gầm lên:

“Mau thả người. Nếu không chết.”

Lời vừa xong, chẳng những Điền Chung Nam bước ra, đứng chung chiến tuyến với Phùng Thế Thanh. Mà Long Phi Long, Quan Trọng, Cuồng Thanh Nga cũng bước lên. Đang thế giương cung bạt kiếm thì có tiếng xe ngựa chạy đến.