Lão phu nhân quẳng cho Đoàn Phi một cái nhìn khinh miệt, nói:
- Đại nhân năm nay mới được bao nhiêu tuổi? Lão bà ta năm nay đã chín mươi sáu tuổi rồi, chuyện gì trên thế gian mà chưa gặp qua? Đại nhân không cần dọa ta, tuổi hơn tám mươi không dùng hình, nói đi, rốt cuộc đại nhân muốn thế nào? Hơn mười năm nay không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt ta rồi, đại nhân nghe được chuyện của hắn từ đâu, cố ý đến đây rửa oan cho hắn sao?
Đoàn Phi nói:
- Lão phu nhân, không phải bổn quan vô sự đến nhà kiếm chuyện quấy rầy, bổn quan phụng chỉ tra một vụ án khác, nhưng mà tra tới tra lui lại tra đến Lý Thôi, hài cốt của Lý Thôi không ngờ lại xuất hiện tại phủ của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Hạng Hào đại nhân …
Lão phu nhân chợt kinh hô:
- Lại có chuyện như thế? Đại nhân không có nhầm chứ? Điều này làm sao có thể?
Đoàn Phi nhàn nhạt nói:
- Lão phu nhân có biết ta vừa từ Đầm Ngọc Uyên ngoài thành Tây trở về không? Ta chính là từ lão thôn trưởng của Thôn Ngọc Lan tra đến địa chỉ Lý gia các người, khoảng một tháng trước, có một đám người đi Đầm Ngọc Uyên đào hài cốt của Lý Thôi lên, đến chôn trong nhà Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Hạng Hào.
Thần sắc lão phu nhân lúc thì kinh hãi khi thì nghi hoặc nói:
- Đại nhân đã tra đến Thôn Ngọc Lan và Đầm Ngọc Uyên, nghĩ đến là không sai, nhưng mà … Tại sao hài cốt của Lý Thôi bị người ta đào ra chôn ở chỗ khác?
Đoàn Phi nói:
- Điều này tự nhiên là có nguyên do, lão phu nhân, từ cách bà chôn cất Lý Thôi, những người có thể suy đoán vị trí mộ địa ắt hẳn không nhiều, lão phu nhân có nhớ được tên của những người đó không?
Lão phu nhân quả quyết nói:
- Đương nhiên nhớ, Ninh Viễn, đi gọi Lý Cảm, Lý Tưởng, Lý Nhân, Lý Nghĩa ra đây cho ta!
Lý Ninh Viễn vội vàng chạy đi kêu người, lão phu nhân nói với Đoàn Phi:
- Đại nhân, lúc đầu biết chuyện này chỉ có tám chín người, những năm này lớp thì đã chết, lớp bỏ đi, chỉ còn lại bốn gia nhân còn tại phủ, chuyện này ngay cả Ninh Viễn cũng không biết, ai …
Lão phu nhân than thở còn chưa dứt, một trận huyên náo từ hậu viện truyền tới, có người to tiếng nói:
- Để ta qua đó, buông ra để ta vào, lão tiện nhân, bà không dám gặp ta sao? Đại nhân, Khâm Sai đại nhân, tiểu nhân có thiên đại oan tình, đại nhân phải phân xử cho tiểu nhân ah!
Nghe được những lời này, thần sắc của lão phu nhân tức thì liền biến đổi, bà ta cười lạnh mắng rằng:
- Tiểu tiện nhân, ngươi thật cũng biết chọn giờ.
Lão phu nhân quát to:
- Để bà ta qua đây!
Một người đàn bà tóc cũng hoa râm giống vậy, đầu tóc bù xù ngã nghiêng xông vào, theo bên cạnh bà ta còn có một nha hoàn xem ra cũng đã hơn năm mươi tuổi, người đàn bà kia phốc đến trước mặt Đoàn Phi, ồ ồ khóc to rằng:
- Đại nhân à, Thôi nhi của ta chết thật oan uổng ah, chính là bà ta, chính là con mụ ngang ngược này, là bà ta mang con ta đang sống sờ sờ đem đánh cho đến chết ah!
Đoàn Phi liền hỏi:
- Bà là mẹ ruột của Lý Thôi? Cũng chính là tứ phu nhân mà vừa rồi lão phu nhân nhắc đến?
Tứ phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không sai, chính là lão thân, đại nhân ah, con trai lão Lý Thôi chính là bị mụ tiện nhân này đánh chết, đại nhân phải phân xử cho lão ah! Bà ta giam lão hơn mười năm, hôm nay lão mới thấy được trời xanh, thanh thiên đại lão gia ah, người nhất định phải phân xử cho lãi ah!
Tứ phu nhân bùm bùm bùm dập đầu, chỉ trong chốc lát trên nền nhà liền xuất hiện một vũng máu, Đoàn Phi vội nói:
- Xin tứ phu nhân đứng dậy, bổn quan chính là vì chuyện này mà đến, tự nhiên sẽ tra xét rõ ràng minh bạch, tứ phu nhân xin hãy đứng lên.
Trong mắt tứ phu nhân thoáng hiện một tia cuồng hỉ, bà ta không thể nào tin được nói:
- Đại nhân là vì con tôi mà đến sao? Nó vẫn còn sống sao?
Đoàn Phi lắc đầu an ủi rằng:
- Tứ phu nhân, người chết không thể sống lại, sự tình đã qua đi hơn mười năm, chuyện cũ đã rồi, hay là không cần chấp nhất tốt hơn, lão phu nhân, vừa rồi bà nói mười năm trước chấp hành gia pháp mang Lý Thôi đánh cho một trận, sau đó không lâu hắn liền không thể chữa mà chết đi, đúng không?
Lão phu nhân hừm một tiếng, nói:
- Lão thân kêu người đánh hắn, nhưng lão thân chấp hành gia pháp mấy chục năm rồi, chưa từng đánh chết người, sau chuyện đó ta còn mời đại phu trị liệu cho hắn, ai biết Lý Thôi phải chăng có mang bệnh kín gì đó, thế mà cứnhư vầy mà chết đi.
Tứ phu nhân the thé gào thét xông về phía bà ta, mồm mắng to:
- Ai biết được trong lòng mụ nghĩ gì? Nói không chừng mụ hạ độc trong thuốc của nó, ta vặt chết ngươi con mụ đê tiện, già mà không chết kia.
Gia đinh trong Lý phủ kéo hai người ra, trong nhà lão phu nhân nắm quyền to trong tay, bọn hắn hiển nhiên không quá khách sáo với tứ phu nhân, tứ phu nhân bị bọn họ đẩy ngã nhào xuống đất, kêu trời kêu đất ồ ồ khóc to. Ánh mắt Đoàn Phi xuất thần nhìn tùy thân nha hoàn mà tứ phu nhân dẫn theo, bà ta thế nhưng động cũng không động lấy một chút, thần sắc thờ ơ, không có một chút nào ý tứ tiến lên chăm lo cho tứ phu nhân, lẽ nào lão phu nhân ngay cả nha hoàn bên cạnh tứ phu nhân cũng khống chế được sao?
Lý Ninh Viễn hối hả quay trở lại, phía sau dẫn theo bốn gia nhân, Lý Ninh Viễn thi lễ với Đoàn Phi rằng:
- Đại nhân, Lý Cảm, Lý Tưởng, Lý Nhân, Lý Nghĩa đều đã đưa đến.
Đoàn Phi nhìn về phía bốn gã gia nhân kia, bốn gã gia đinh này cũng có năm sáu mươi tuổi, thấy Khâm Sai đại nhân nhìn qua đây, bọn họ rối rít cúi gằm mặt xuống, không dám đối mặt. Đoàn Phi giọng lạnh lùng hỏi:
- Bốn người các ngươi có từng tiết lộ cho người khác nơi mai táng Lý Thôi không?
Bốn lão gia đinh đồng loạt lắc đầu, đang nằm rạp trên mặt đất tứ phu nhân tiếng khóc chợt dừng, bà ta lồm cồm bò dậy, tự dưng vui mừng reo:
- Đại nhân, người biết con tôi chôn ở chỗ nào sao?
Nhìn bà ta với vẻ mặt vui mừng cùng dáng dấp già nua đó, trong lòng Đoạn Phi không khỏi chua xót, là một người mẹ, thế mà không biết con trai mình sau khi chết được chôn cất nơi nào, vị lão phu nhân kia làm cũng thật quá đáng. Đoạn Phi an ủi rằng:
- Tứ phu nhân, bà không nên gấp gáp, chuyện này bổn quan sẽ có lời giải thích hợp lý cho bà, người đâu, mang ghế cho tứ phu nhân ngồi …
Ánh mắt Đoàn Phi hướng về phía bốn lão kia, bỗng nhiên quát:
- Hiện giờ trong Lý phủ trừ lão phu nhân ra chỉ có bốn người các ngươi biết nơi chôn xác Lý Thôi, nếu không phải các ngươi tiết lộ, ai biết chôn ở đâu? Nhanh thành thật khai rõ, không nên ép ta tống các ngươi vào nhà lao của Cẩm Y vệ!
Bốn lão gia đinh hốt hoảng một hồi, trong đó một lão bỗng nói:
- Đại nhân, biết nơi chôn cất Lý Thôi không chỉ có bốn người chúng tôi, còn có một người, mặc dù lão đã rời khỏi Lý Phủ, nhưng còn sinh sống ở trong kinh thành, đại nhân sao không tìm lão hỏi một chút, tiểu nhân đích xác không có tiết lộ bí mật này ah.
Đoàn Phi ngạc nhiên nói:
- Ồ? Còn có ai biết bí mật này? Nói mau! Gia đinh nọ nói:
- Đại nhân, người đó tên Lý Toàn, giờ trú tại ngõ Dương Phòng phía Bắc Hồng Thiện Tự.
- Lý Toàn!
Lão phu nhân và tứ phu nhân đều buột miệng kinh hô lên, ánh mắt Đoàn Phi chợt chuyển, nói với Hoa Minh:
- Hoa Minh, mang lão đi nhận người, lập tức mang lão Lý Toàn kia về đây xét hỏi.
- Vâng, đại nhân!
Hoa Minh chỉ Tiêu Húc Tiêu Dương hai huynh đệ, đi bắt một lão gia đinh nho nhỏ, có hai đại cao thủ này đủ rồi, Hoa Minh thân mang trọng trách, không thể tùy tiện rời khỏi Đoàn Phi. Đoạn Phi quay đầu lại hỏi lão phu nhân:
- Lão Lý Toàn này có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ? Tại sao lão phu nhân cùng tứ phu nhân sau khi nghe đến tên của lão đều bật thốt kinh hô lên vậy?
Lão phu nhân lúng túng nói:
- Lão thân chỉ là không nghĩ tới lão còn sống mà thôi, từ hơn mười năm trước đây, lão Lý Toàn này tự động rời khỏi Lý gia, lão thân cũng là rất lâu không có nghe qua tên của lão rồi.
Rất hiển nhiên, vị lão phu nhân này đây đang nói dối …