“Đây là ý gì?” Mã Nguyên ngẩn người, như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cất cao giọng, “Ý của ông là, thân thể kí sinh cuối cùng mà người thi chú muốn là Hàn Khải sao? Vì sao?”

Mã Nguyên không nói ra, theo ông hiểu, người thực hiện loại cấm chú này sẽ phải lựa chọn người có linh lực cao đầu thai, như vậy thì đối tượng đầu tiên phải là Mã Duyệt mới đúng.

“Hình như ông biết rất nhiều chuyện mà chúng tôi không biết.” Mã Duyệt nắm tay Hàn Khải thật chặt, lạnh lùng nhìn Địa Tạng Vương.

Hàn Khải cảm nhận được Mã Duyệt đang lo lắng, cũng trở tay nắm chặt tay hắn.

Địa Tạng Vương nhấc một viên cờ đen trên bàn cờ, mỉm cười nói: “Chuyện ta biết có lẽ nhiều hơn các ngươi một ít, bởi vì ta phá giải được khá nhiều nội dung của cấm chú, hơn nữa… Dù sao Cố Diệc Thành cũng là đồng môn của ta, chuyện của hắn ta cũng tương đối để ý.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhất trí giao quyền ý kiến cho Mã Duyệt.

Mã Duyệt cũng cảm nhận được hình như bên trong có gì đó khó hiểu, nhíu mày hòi: “Cái gọi là tử vong cấm chú ‘thật sự’, rốt cuộc là gì?”

Địa Tạng Vương im lặng một lát, như đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, sau khi hạ xuống viên cờ thứ ba mới chậm rãi nói: “Đây là một chú ngữ vừa tà ác vừa khủng khiếp. Các ngươi đã biết, muốn thi triển cấm chú này, cần phải có máu của 9 người đàn ông sinh ra vào âm thời, sinh mạng của 9 người phụ nữ sinh ra vào âm thời, hồn phách của 9 người sinh ra vào âm thời, nhưng các ngươi lại không biết cấm chú này thật ra cần phải có thời gian dài để sắp xếp, người thi chú phải chết trẻ, cấm chú phát động vào năm thứ chín sau khi người thi chú chết, hơn nữa còn phải chuẩn bị đầy đủ những thứ cần để phát động cấm chú trong vòng chín năm, nói cách khác, trong vòng mười tám năm kể từ sau khi người thi chú mất, hắn ta nhất định phải hoàn thành cấm chú, không thì sẽ bị hồn phi phách tán. Ngoại trừ giết 27 người, thu thập đủ mọi thứ tương ứng ra, người thi chú còn nhất định phải tìm một ‘lọ’, mà ‘lọ’ phải là người sinh ra vào phá nhật, điểm này Hàn Khải tình cờ phù hợp, nhưng, người kia khẳng định Hàn Khải ‘lọ’ không chỉ vì cái này, mà còn vì hiệu quả kinh khủng sau khi hoàn thành cấm chú.”

Địa Tạng Vương nói đến đây, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, vươn tay vỗ vai Hàn Khải, khẽ thở dài một hơi.

“Ngài có thể nói xong trước rồi hãy bùi ngùi được không?” Mã Nguyên có chút bất mãn với hành động cắt ngang hứng thú người khác của Địa Tạng Vương.

Tay Mã Duyệt và Hàn Khải lại càng nắm chặt nhau hơn, Hàn Khải mỉm cười lắc đầu với Mã Duyệt, ý bảo hắn không cần lo lắng, Mã Duyệt nhíu mày không nói gì.

“Trong việc phát động chú ngữ này, Cố Diệc Thành cũng chỉ có vai trò là một con cờ, hoặc nói, là con cờ bị người khác sắp đặt, bởi vì hắn lấy được bản tư liệu cấm chú đã qua sửa đổi. Hắn luôn cho rằng chỉ cần thu thập đủ mọi thứ, giết Hàn Khải lấy máu làm lễ tế là có thể sống lại và sở hữu linh lực của thần linh, nhưng, tất cả chỉ là giả, mãi đến khi hắn chết, hắn vẫn không biết rõ.” Địa Tạng Vương như đang xót xa cho đồng môn của mình, “Còn Hàn Khải, người kia đương nhiên sẽ không để cậu ta chết đơn giản như vậy, lúc cấm chú thành công, cái mà Hàn Khải chết đi, chỉ có linh hồn và tâm trí của cậu ta, cơ thể không bị tổn thương, còn Thập Ác chi hồn bị mất ở địa phủ, chẳng qua là chất xúc tác để tăng thêm hiệu quả của pháp thuật này mà thôi.”

Mã Duyệt như có chút bất mãn, liếc mắt nhìn Địa Tạng Vương: “Ông vẫn không nói vì sao người thi chú muốn tìm A Khải.”

Địa Tạng Vương không đáp mà hỏi ngược lại: “Tấm vải đen(1) mà các ngươi tìm được trước kia, nghiên cứu thế nào rồi?”

“Ngay cả cái này ông cũng biết?” Mã Duyệt nhướn mi.

“Ý của ông là, tất cả đều liên quan đến Mã gia?” Mã Thần suy tư một chút rồi hỏi.

“Hình như ta hỏi các ngươi trước.” Địa Tạng Vương cười nói.

Mã Thần suy nghĩ một chút, nếu cục diện bây giờ hợp tác với Địa Tạng Vương là tốt nhất, vậy cũng không cần che giấu, lập tức nói: “Chúng tôi chỉ giải được một phần thông tin trong tất cả, đó là việc liên quan đến đệ nhất tổ sư của Mã gia và lời tiên đoán Mã gia bị huỷ diệt của ông ấy. Nhưng nội dung chi tiết… cần phải nghiên cứu.”

Địa Tạng Vương gật đầu: “Thật ra ta cũng chỉ nhớ một phần liên quan đến cấm chú, những thứ khác vẫn cần các ngươi tìm hiểu, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết nguyên nhân vì sao ta suy đoán Hàn Khải là ‘lọ’.”

Hàn Khải đột nhiên nghe thấy tên mình, cảm giác có chút hoảng hốt.

Cậu chưa bao giờ nghĩ mình phải trải qua tất cả mọi thứ, hoá ra ngay từ đầu khi mình nhận uỷ thác của Lý Thư Doanh, tất cả đều đã không do cậu nắm trong tay.

Địa Tạng Vương lấy ra một quyển sách thật dày, sau khi niệm vài câu chú ngữ, quyển sách tự giở trang, cuối cùng dừng lại ở một trang. Ông ta cầm quyển sách đặt giữa bàn, ý bảo những người khác tự xem.

“Đây là… Sổ Sinh Tử?” Mã Thần chần chừ một chút, hỏi.

“Đó là cách gọi trước kia, bây giờ nó gọi là Sổ Luân Hồi.” Địa Tạng Vương cười cười, “Không chỉ ghi chép sinh tử của một con người như Sổ Sinh Tử, mà nó chỉ cần đưa vào pháp thuật nhất định là có thể kiểm tra đời đời kiếp kiếp đã qua của một linh hồn, đương nhiên là có người mở nó cố định, trong địa phủ, người có quyền này chỉ có ta và Thập Điện Diêm La, nói cách khác là có 11 người.”

Nói đến những chuyện phải động não thì Hàn Khải thích nhất, dù gì cậu cũng xuất thân là kẻ mở văn phòng thám tử. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ông cho chúng tôi xem cái này, ý muốn nói là kiếp trước của tôi không đơn giản đúng không? Người thi chú muốn dùng tôi làm ‘lọ’ cũng là vì nguyên nhân này? Đây là bí mất vốn chỉ có một người biết, nhưng người thi chú lại biết. Nếu nói như vậy, hoặc là chính một trong những người thuộc Thập Điện Diêm La đã bán nội dung, hoặc là… người thi chủ vốn là người của Thập Điện Diêm La.”

Địa Tạng Vương gật đầu: “Vì sao ngươi không nghi ngờ là ta?”

“Ông không cần thiết phải làm vậy, nếu thật sự là ông, tôi đã sớm mất mạng.” Cách suy nghĩ của Hàn Khải cũng rất thẳng thắn.

Địa Tạng Vương nở nụ cười: “Bởi vì liên quan đến địa phủ, nên ta sẽ cố gắng giúp các ngươi thuận tiện hơn, nhưng những lời hôm nay xin các vị hãy giữ bí mật, nếu để cho thuộc hạ biết mình bị nghi ngờ, bọn họ sẽ khó chịu. Căn cứ vào điều tra của bọn ta, gần như có thể xác định hồn phách của người thi chú đang trốn ở địa phủ, nhưng trong phạm vi địa phủ có nhiều chỗ pháp thuật không thể tới được, nếu các ngươi muốn điều tra, có thể bắt đầu từ những nơi này trước.”

Mọi người gật đầu ra hiệu đã hiểu, tiếp tục xem nội dung của Sổ Luân Hồi.

“Hoá ra mấy lần chuyển kiếp của Hàn Khải đều có một ít dị năng, vậy đời này thì sao?” Mã Nguyên hỏi.

Hàn Khải suy nghĩ một chút: “Có thể ngửi được mùi máu tươi trên cơ thể người khác trong vòng không quá 24 giờ thì có được tính không?”

“Mùi máu?”

“Vâng, mặc kệ tẩy rửa như thế nào đều vô dụng, đều ngửi thấy được.” Hàn Khải nhíu mày, ai mà muốn ngửi thấy thứ mùi đó!

Mã Thần đột nhiên lên tiếng: “Mọi người xem, cái tên này rất quen thuộc.”

“Đây chẳng phải là…”

“Thì ra là vậy.”

Mọi người cảm giác như mình đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ rồi lại rơi vào một bí ẩn khác.

Nếu như là người kia, vậy tại sao trông cậu như không hề kế thừa được chút linh lực nào, giống như cố ý từ bỏ năng lực để chuyển kiếp, đa số những cao thủ đạo thuật đều tuyệt đối không làm vậy.

Cùng nhau nhìn Địa Tạng Vương với hi vọng ông có thể giải thích.

Địa Tạng Vương khoanh tay: “Việc này ta thật sự không biết, vì sao sau khi chuyển kiếp, gần như toàn bộ linh lực đều biến mất chỉ để lại một ít dị năng nho nhỏ là vấn đề mà chính các ngươi phải tìm hiểu.”

Địa Tạng Vương xoa xoa mi tâm, nói với mọi người: “Trước hết ta gọi Bạch Thập Tam dẫn các ngươi đi nghỉ ngơi, những tấm lệnh bài các ngươi nhất định phải mang trên người, nó có thể bảo hộ thân xác khi các ngươi vào địa phủ, ngoại trừ Luân Hồi Điện và Luyện Ngục gian, những nơi khác các ngươi đều có thể tự do ra vào, hơn nữa những người khác chỉ nhìn thấy các ngươi dưới dạng quỷ hồn, để tránh phiền toái, ta mong các ngươi có thể sớm tìm ra đáp án trước khi Thập Ác chi hồn bị sử dụng.”

Thấy sắc mặt mọi người cứng lại gật đầu, Địa Tạng Vương hỏi: “Hàn Khải có thể ở chung với ta, như vậy tương đối an toàn hơn.”

“Việc này chúng tôi cần phải thương lượng rồi mới nói với ngài.” Hàn Khải không đợi Mã Duyệt gật đầu đồng ý đã kéo tay Mã Duyệt, nhanh chóng ra khỏi phòng, Mã Thần và Mã Nguyên thấy vậy, cũng chỉ có thể hành lễ với Địa Tạng Vương rồi theo sau hai người họ.

Căn phòng lại chìm trong yên lặng.

“Mã đại ca, ta chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi, hi vọng thật sự như huynh đoán… Cái này coi như là ta báo đáp ơn chỉ điểm khi xưa của huynh…”

Địa Tạng Vương lẩm bẩm một mình, hạ con cờ cuối cùng trong tay xuống, đứng dậy đến Luân Hồi Điện.

__

CHÚ THÍCH:

(1) Chỗ này nguyên gốc là ‘tấm vải trắng’, nhưng các chương trước là ‘tấm vải đen’ nên mình tự chỉnh lại cho đồng nhất.