Trong cùng lúc đó, ở chỗ ở kiêm nơi làm việc của Địa Tạng Vương, Mã Duyệt đang nóng lòng như lửa đốt gần như muốn đánh sập cả toà nhà đá.

Địa Tạng Vương vừa loay hoay với cái gương soi nhỏ trên tay, vừa nói với Mã Duyệt: “Nếu ta đoán không sai, người bắt cóc Hàn Khải vẫn còn đang chờ thời cơ để thi chú, chí ít trước mắt cậu ấy vẫn chưa nguy hiểm.”

“Khi nào mới có kết quả?” Mã Duyệt không để ý đến lời ‘xoa dịu’ của Địa Tạng Vương, bây giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc Hàn Khải đang ở đâu.

Địa Tạng Vương không trả lời, chỉ yên lặng niệm chú ngữ, hai phút sau, trong gương hiện ra một luồng ánh sáng trắng.

“Có ngay… hoá ra là ở đây, khó trách lâu như vậy mà tìm không ra.” Địa Tạng Vương cười cười, chỉ vào dãy núi trong gương, “Hiện tại Hàn Khải ở đây, chỗ này là thung lũng cửa vào nối tiếp giữa nhân gian và địa phủ. Chú ngữ của ta chỉ có thể truy lùng đến đây, nhưng không có cách nào xác định vị trí cụ thể của cậu ấy, xem ra là có người đã bố trí kết giới, hơn nữa… pháp lực không thấp.”

“Cho tôi mượn Bạch Thập Tam.” Mã Duyệt vừa đi ra ngoài vừa nói.

“Cứ tự nhiên.” Địa Tạng Vương vẫn mỉm cười nhìn bóng dáng vội vàng bỏ đi không biết lễ phép của chàng trai trước mắt.

Tuy Bạch Thập Tam ngoài mặt không tình nguyện, nhưng vẫn mang theo khoảng năm mươi tên quỷ sai đi theo Mã Duyệt vào Hang Ngục, còn Mã Thần và Mã Nguyên khi biết tin đã mang theo mấy tên quỷ sai bên mình tới đó trước.

Nhìn dãy núi tối om trước mắt, mọi người đều không biết nên bắt đầu từ đâu, đường chân trời kết nối bầu trời và dãy núi hiện lên màu đỏ nhạt, may là ở đây không có người, không thì nhất định thế giới sẽ đại loạn.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Thập Tam thản nhiên, với mấy người này, ông không có hảo cảm, mà cũng chẳng có ác cảm, hoạt động của bọn họ chỉ giới hạn trong mệnh lệnh của Địa Tạng Vương, tất cả chỉ là công việc, ông không biết nhiều về cấm chú, cũng không rõ Hàn Khải mất tích sẽ có hậu quả gì hay không, và cũng không tỏ vẻ quá quan tâm vào việc tới cứu cậu.

Dường như Mã Duyệt hiểu suy nghĩ của Bạch Thập Tam, nhưng bây giờ hắn không có thời gian giải thích cho ông ta, hơn nữa, Mã Duyệt và Mã Thần đều cảm thấy nếu việc này có liên quan đến Mã gia và lời tiên đoán của tổ tiên, thì họ vẫn nên cố gắng không để người khác biết quá cặn kẽ.

“Chúng ta chia nhau ra tìm.” Mã Thần nhíu mày nhìn dãy núi, chỉ có thể đề nghị như vậy.

Sau khi mọi người gật đầu ra hiệu, lập tức dẫn theo quỷ sai bắt đầu chia nhau tìm Hàn Khải.

“Tới rất nhanh.”

Mã Thiên một thân áo trắng phất phất tay, thu hồi hình ảnh trên vách đá, xoay người đi vào thạch thất bên trong.

Hàn Khải nằm trên giường đá vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Mã Thiên không quan tâm cậu có nghe được hay không, chỉ khẽ nói: “Còn ba ngày, cậu nói xem, bọn họ có thể tới tìm và cứu cậu ra ngoài hay không?”

Mã Thiên chậm rãi bay đến trên giường đá, cúi người nhìn Hàn Khải vẫn còn đang ngủ say: “Chúng ta cược một lần xem, tôi cược là… không có khả năng, còn cậu? Muốn cược không?”

Nói xong, một luồng bạch quang loé lên, bên trong đã không còn bóng dáng Mã Thiên nữa, chỉ còn lại Hàn Khải vẫn đang ngủ say.

Mấy mươi người lẫn quỷ không ngừng lục soát khắp Hang Ngục tìm tung tích Hàn Khải, nhưng chỉ thu được hồi báo “không phát hiện gì”.

“Sao thế được, đã lục soát khắp dãy núi, cho dù bố trí kết giới ngăn cản cũng không thể hoàn toàn không tìm được bất cứ sự khác thường nào mới đúng.” Mã Nguyên vỗ lên tảng đá bên cạnh, đã qua hai ngày, tìm ra Hàn Khải càng trễ thì xác suất xảy ra chuyện càng lớn.

Mã Duyệt lẳng lặng tựa vào thân cây bên cạnh, nhìn sắc trời càng ngày càng tối ở phía xa, không nói một lời nào.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi người đã nghỉ ngơi đủ, đang chuẩn bị tiến hành tìm kiếm tung tích Hàn Khải lần nữa, rốt cuộc Mã Duyệt nói: “Tôi muốn dùng cách của mình thăm dò một chút.”

Mã Nguyên và Mã Thần hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ‘cách’ mà hắn nói là gì, Mã Thần nhíu mày nói: “Con vẫn chưa thể làm chủ được loại linh lực kia, hơn nữa bây giờ, người duy nhất có thể ngăn cản con tẩu hoả nhập ma không có ở đây, cha không đồng ý con làm vậy.”

“Vậy mọi người có cách gì tốt hơn sao?”

Mọi người im lặng.

“Chú Nguyên, trước khi lên đường chú và ông ba đã liên lạc với nhau phải không, ông ấy đã nói cho chú biết làm thế nào để ngăn cản con. Chú… có thể ngăn cản con đúng không?” Mã Duyệt mỉm cười nhìn Mã Nguyên, Mã Nguyên không trả lời.

“Có phải ông ba nói, nếu như con mất ý thức, nhất định phải giam cầm con trong thời gian ngắn nhất, sau đó phải giết chết con, đúng không? Cho nên chú cãi nhau với ông ba, không đồng ý làm vậy?” Mã Duyệt vẫn cười, “Chú Nguyên, vậy thì xin hai người hãy quan sát con thật kĩ, con đã quyết định, chỉ có như vậy mới có cơ hội tìm được Hàn Khải, chúng ta không có thời gian lục soát từng tấc lá cây của cả dãy núi.”

Mã Thần và Mã Nguyên bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, gật đầu, bắt đầu niệm chú. Bọn họ tạo ra vòng tròn quanh Mã Duyệt khoảng mười mét.

Mã Duyệt tựa vào gốc cây ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tìm kiếm Hàn Khải, hắn biết, khi mình không thể kiềm chế luồng linh lực đó, nó sẽ phun trào bất cứ khi nào có thể, nhưng phun trào càng nhiều lại càng không thể kiểm soát.

Mã Duyệt cảm thấy linh lực trên người càng ngày càng mạnh, hắn không chút do dự phát tán linh thức từ chỗ mình đến khắp mọi nơi, hắn muốn dùng linh thức bao quanh cả dãy núi, dò xét tất cả góc chết, lần này nhất định phải tìm được Hàn Khải.

Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua…

Khi Mã Duyệt mở mắt lần nữa, Mã Thần và Mã Nguyên căng thẳng trong lòng, quả nhiên, con ngươi của hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ.

“Duyệt,” Mã Nguyên do dự nói, “Con có ổn không?”

Mã Duyệt vung tay phải lên, đột nhiên một hình ảnh xuất hiện, trên giường của một thạch thất, Hàn Khải đang ngủ say.

“Chẳng trách không thể tìm ra, người bắt Hàn Khải đã bố trí kết giới không gian trong dãy núi.” Nói xong, Mã Duyệt cảm thấy đầu mình vô cùng đau đớn, vội vàng dùng tay phải ấn huyệt Thái Dương, tay trái nâng lên một con hạc giấy ngưng tụ linh lực, “Đi theo nó, mau cứu A Khải.”

“Con trai, con sao vậy.” Mã Thần lo lắng muốn chạy đến bên Mã Duyệt.

“Đừng đến đây, thừa dịp con có thể khống chế nó, chú Nguyên mau lên, dùng vật mà ông ba đưa cho chú.”

“Nhưng…”

“Mau!”

Nhìn ngọn lửa đỏ đột nhiên xuất hiện trong thân thể Mã Duyệt rồi vây lấy hắn, Mã Nguyên cắn răng, lấy ra một tấm gương từ trong túi, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ, tấm gương thoát khỏi tay Mã Nguyên, từ từ bay lên đỉnh đầu Mã Duyệt, bắt đầu hấp thụ linh lực của Mã Duyệt.

Vài phút sau, Mã Duyệt cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, ngã trên mặt đất.

Tấm gương bay trở về tay Mã Nguyên.

“Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc các người giấu tôi bao nhiêu chuyện?” Mã Thần hung hăng trừng Mã Nguyên.

“Chú ba sợ… anh không ra tay được, cho nên mới nhờ cậy em, em cũng không biết vì sao Duyệt lại biết.” Mã Nguyên ngồi xuống cạnh Mã Duyệt, đỡ hắn giao cho quỷ sai cõng.

“Có thể hấp thu linh lực dư thừa là chuyện tốt, sao anh không thể ra tay được?”

“Không phải vậy… khi nãy không phải hấp thụ linh lực của Mã Duyệt, mà là… hấp thụ sức sống của nó. Sau khi sức sống của nó đạt đến giới hạn cuối, linh lực trong cơ thể nó sẽ vì nó không có sức lực mà không thể sử dụng được nữa. Chú ba nói chỉ có cách này, nhưng nếu không cẩn thận sẽ giết nó… Cho nên… không nói cho anh biết.”

Mã Thần không nói gì, ông muốn trách mắng Mã Nguyên, nhưng lại không thể mắng. Muốn trách Mã Duyệt, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của con mình, ông không thể nói nên lời nào.

“Cứu Hàn Khải quan trọng hơn, chúng ta đi tìm cậu ta trước, Mã Duyệt có thể hồi phục bất cứ khi nào.” Rốt cuộc Bạch Thập Tam cũng xen vào.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khoảng nửa canh giờ nữa là sẽ ổn.”

Mấy chục tên quỷ sai trùng trùng điệp điệp đi theo con hạc trắng của Mã Duyệt vào trong hang, không lâu sau, hạc trắng dừng lại trên vách đá cuối cùng.

“Là ở đây sao?” Bạch Thập Tam dùng tay sờ vách đá thăm dò, không có bất kỳ sự khác thường nào.

“Đúng vậy.” Mã Nguyên gật đầu nhìn Mã Thần, hai tay Mã Thần kết ấn bắt đầu niệm chú phá núi.

“Cha, không cần phiền phức như vậy, muốn gặp con cứ nói một tiếng là được, cần gì phải huy động nhân lực nhiều như vậy.”

Một bóng trắng lướt qua đỉnh đầu mọi người, dừng ở nơi cách Mã Thần và Mã Nguyên không đến năm mét.

Người vừa tới cười cười: “Hai vị trưởng bối, đã lâu không gặp.”

Mã Thần và Mã Nguyên sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lớn tiếng kêu lên: “Mã Thiên! Tại sao là con?!”

Mã Thiên tiếc nuối cười cười: “Tốt xấu gì hai người cũng là cha và chú của con, không muốn gặp lại con đến vậy sao? Mã Duyệt cũng lớn như vậy rồi à! Lâu rồi không gặp, coi như là anh tặng quà ra mắt cho em.”

Mã Thiên vung tay phải lên, Mã Duyệt giật giật, từ từ mở mắt, nằm trên người quỷ sai đã được thực thể hoá, mơ màng nhìn mọi việc xảy ra trước mắt.

“Anh hai…?”

Dù sao cũng là người đã trải qua sóng gió, vừa suy nghĩ là hiểu ngay toàn bộ sự việc.

Mã Thần thấp giọng hỏi: “Là con bắt Hàn Khải? Là con phát động tử vong cấm chú? Là con chỉ thị cho Cố Diệc Thành giết người? Là con hơn mười năm trước bắt đầu tính toán mọi chuyện cho ngày hôm nay kể từ khi chết đi sao?”

“Chính xác mà nói là từ ngày mà con phá giải được tử vong cấm chú, con đã bắt đầu sắp đặt mọi việc. Còn Cố Diệc Thành, hắn ta vẫn mãi cho rằng hắn đang chuẩn bị phát động tử vong cấm chú cho mình, tên ngu xuẩn.”

“Tại sao?” Mã Thần không hiểu, ông hét lên với Mã Thiên, “Con là người xuất sắc nhất của Mã gia trong nhiều năm nay, sẽ hoàn toàn kế thừa tất cả mọi thứ của Mã gia, tại sao con phải làm những việc này, thậm chí còn không ngại tổn thương người thân nhất của con?”

Mã Thiên nở nụ cười: “Mười tuổi con có thể thu phục thần thú, mười sáu tuổi thông hiểu tất cả chú ngữ, bao gồm cả cấm chú mà Mã gia không cho phép sử dụng, thứ con thiếu chẳng qua chỉ là linh lực mạnh hơn. Cha cho rằng, tất cả chỉ là vì kế thừa toàn bộ Mã gia sao? Bằng năng lực của con, nếu tử vong cấm chú có thể được phát động thành công theo tính toán của con, thì e rằng còn thống nhất được cả tam giới.”

Bạch Thập Tam hừ lạnh: “Hình như ngươi xem Thần Ma quá đơn giản rồi thì phải?”

Mã Thiên không quan tâm: “Sao cũng được, với người tu luyện mà nói, không gì có thể hưng phấn hơn việc đạt được pháp lực chí cao vô thượng. Chỉ cần tử vong cấm chú thành công là con có thể đạt được linh lực mạnh hơn gấp mười lần thậm chí gấp hai mươi lần, cha, hấp dẫn như vậy, lẽ nào cha không động lòng?”

Với lời của Mã Thiên, tất cả mọi người và quỷ sai đều không phản bác lại, nếu như thật sự có cơ hội như vậy đặt trước mắt, có thể đạt được thành quả gấp mười lần, gấp hai mươi lần, thật sự có thể không động lòng sao?

“Hàn Khải ở đâu?” Mã Duyệt đã đứng trên mặt đất, tuy vẫn cảm thấy thân thể không nghe lời, bất cứ khi nào cũng có thể ngã xuống, nhưng hắn vẫn kiên trì đi tới trước mặt Mã Thiên.

Trong mắt Mã Duyệt không hề có chút tình cảm nào, với người anh trai đã dùng cả tính mạng cứu mình, đến tận bây giờ Mã Duyệt vẫn rất kính yêu và nhớ mong, nhưng khi hiểu rõ tất cả chỉ là mưu kế của Mã Thiên, những gì đã qua đều giống như hoa trong gương, trăng dưới nước(1). Nhưng bây giờ không phải là lúc để đau lòng, Hàn Khải vẫn còn đang chờ hắn, hơn nữa, quyết không thể để cho âm mưu của Mã Thiên thành công.

__

CHÚ THÍCH

(1) Nguyên văn là “kính hoa thủy nguyệt” – ý chỉ việc hư ảo, không có thật.