Ta nhìn nàng, khóe miệng nàng cong cong, cười lắc đầu.
Đợi đến khi nàng quay sang, chạm phải ánh mắt ta, nụ cười liền thu lại: "Vương gia, mau ăn đi, không lát nữa mì trương lên mất, ăn xong ta muốn dẫn người đến một nơi."
"Được."
Một lát sau ăn xong mì.
Nàng lấy từ túi tiền bên hông ra mấy đồng tiền, đếm kỹ tám đồng đặt lên bàn: "Đi thôi."
Ta không biết nàng muốn dẫn ta đi đâu.
Nhưng ta nghĩ nơi đó, hẳn là nguyên nhân hôm nay nàng đến gặp ta.
Theo nàng, ta đến một mảnh ruộng đã khai hoang bên ngoài trấn, trong ruộng được chia thành mấy phần ngay ngắn, nhìn qua, bên trong trồng không dưới tám loại cây trồng khác nhau.
Nàng chỉ vào mảnh ruộng trước mắt: "Vương gia, đây là thành quả hiện tại còn sống sót. Trước khi đến Bắc Cương, ta đặc biệt nhờ ca ca giúp ta thu thập rất nhiều hạt giống cây trồng chịu hạn, chịu rét, thật ra ta không hiểu biết nhiều về nông nghiệp, đọc sách cũng chỉ là lý thuyết suông, hai năm qua đã đi rất nhiều đường vòng, ta cũng ngày càng phát hiện ra hạn chế của mình trong phương diện này, học sinh bây giờ ngày càng đông, mà tinh lực của ta thực sự không đủ."
"Ta biết Vương gia cũng đang vì chuyện này mà lao tâm khổ tứ, tuy không biết có giúp được gì không, nhưng hy vọng có thể góp một phần sức lực."
"Vi Vi, đa tạ." Giọng ta có chút khàn.
Nàng càng tốt lại càng khiến ta ti tiện, nàng càng tốt lại càng khiến ta tự ti mặc cảm.
Ta thật ra là biết nàng đang làm chuyện này, nàng chưa từng quên những lời chúng ta từng nói.
Hai năm qua, ta cũng nhiều lần lén lút đứng từ xa quan sát nàng.
Thấy nàng ở thư viện, từng câu từng chữ dạy trẻ nhỏ và các cô nương đọc sách, trẻ nhỏ sáu tuổi và các cô nương mười sáu, mười bảy tuổi cùng ngồi chung một lớp, tiếng đọc sách vang vọng ra ngoài sân.
Thấy trẻ con nghịch ngợm, nàng vốn tính tình ôn hòa, lễ độ, lại cầm gậy đuổi đánh khắp sân.
Thấy nàng xắn tay áo cùng lão nông làm ruộng, gánh nước tưới ruộng, ngã nhào trên ruộng, tay chân trầy xước, ta đau lòng, nhưng bước chân ra, mới nhớ nàng không muốn gặp ta.
Thấy cây trồng héo úa, nàng đứng giữa ruộng ủ rũ thương tâm.
…
"Vương gia khách sáo rồi."
Người mới là thật khách sáo, ta cười khổ trong lòng.
"Vương gia gần đây có khỏe không?"
Nàng ngồi xuống bờ ruộng, tiện tay hái một bông hoa nhỏ bên ruộng cài lên tóc, cánh hoa màu vàng xen lẫn giữa mái tóc đen, ánh mắt nhìn về phía cánh đồng bao la phía trước, khóe miệng nở nụ cười phóng khoáng.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, lý trí khiến ta cách nàng nửa cánh tay: "Không tốt lắm, chiến sự tuy đã bình ổn, nhưng Bắc Cương chịu chiến loạn nhiều năm, trầm kha cũ tệ rất nhiều, thế tộc Bắc Cương cắm rễ sâu, Hung Nô quy thuận nhưng chưa dung hợp, đều không phải chuyện có thể giải quyết trong chốc lát."
"Vậy... sau này Vương gia có thay đổi không?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Ta..." Ta ngẩn ra, rốt cuộc vẫn không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, lắc đầu, "Không biết, sau này còn xa lắm, một người trước khi nhắm mắt, ai dám nói chắc chắn như vậy?"
Dừng một chút, ta lại cười, thăm dò hỏi: "Vi Vi, nàng đây là đang lo lắng sao? Có lẽ nàng có thể lựa chọn giám sát ta, nếu có một ngày ta bị quyền thế mê hoặc, bỏ mặc dân sinh, tham lam tàn bạo, nàng hãy tự tay kết liễu ta."
"Ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối."
"Nàng động thủ, ta tuyệt đối không phản kháng." Ta nhìn nàng chăm chú, thấy nàng rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của ta.
"Vương gia, nếu thật sự có ngày đó, e rằng cũng không đến lượt ta động thủ, tự nhiên sẽ có những người như người tranh nhau, ta rốt cuộc vẫn tin, trên đời này có công lý và chính nghĩa."
Có lẽ nhìn ra dụng ý của ta, không muốn tiếp tục, nàng đứng dậy: "Không còn sớm nữa, lát nữa buổi chiều còn phải lên lớp, Vương gia ta đi trước đây."
Khom người hành lễ, tư thế đoan trang, giống hệt như trước đây.
Ta nhìn bóng lưng nàng, gió Bắc Cương thổi qua người nàng, váy áo tung bay.
Ta vốn nên đuổi theo, nhưng ta không làm vậy.
Hà Nhị có lẽ nói đúng, ta là kẻ hèn nhát.