20

Trên xe ngựa trở về, một đường im lặng.

Mấy ngày nay ta vẫn luôn né tránh hắn, giờ đây mọi chuyện cuối cùng đã xử lý xong, cũng đến lúc ngả bài.

Ta phân phó Hổ Phách chuẩn bị cơm nước, cùng hắn yên tĩnh ăn xong bữa cơm này.

"Hôm nay thời tiết tốt, Vương gia có nguyện ý cùng ta đi dạo hoa viên không?" Ta xoay người mỉm cười với hắn.

"Được." Nhiếp Hàn Sơn nhìn ta cười, cũng hiếm khi lộ ra ý cười.

Ta hướng về phía hắn đưa tay ra, hai tay nắm lấy nhau.

Cảnh sắc trong hoa viên rất đẹp, nhưng ta và hắn rất ít khi đến.

Cho lui những người hầu hạ phía sau, chúng ta sánh vai đi trên con đường đá xanh.

Không ai nói chuyện, cảnh sắc hoa nở rực rỡ, chói mắt.

Đột nhiên, hắn phá vỡ sự im lặng này: "Ta có thể để ông ấy sống."

Hắn không nói rõ tên, nhưng ta hiểu, chỉ là không cần thiết.

"Đa tạ Vương gia, chỉ là... người làm sai chuyện, chung quy phải trả giá, hơn nữa phụ thân chưa chắc đã muốn sống, có thể giữ lại toàn thây, đã rất tốt rồi." Ta lắc đầu.

Ta rũ mắt: "Vâng."

"Vì sao? Nhạc phụ làm chuyện..."

Hắn chưa nói xong, đã bị ta ngắt lời: "Không phải."

Ta lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn càng thêm dịu dàng: "Vương gia kỳ thực cũng rất rõ ràng, không phải sao? Giữa ta và chàng xen lẫn quá nhiều nghi ngờ, thăm dò và tính toán."

"Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn dĩ là một cuộc giao dịch cân nhắc lợi hại, cho nên Vương gia mới có thể trong ngày đại hôn, trước mặt đông đủ quan khách bỏ ta mà đi, Vương gia chưa chắc không rõ Liễu di nương chẳng qua là mượn thế lên mặt, chỉ là Vương gia đối với ta tràn đầy cảnh giác, sau đó càng nhiều lần dùng Liễu di nương để thăm dò ta."