Cô ấy nói rằng có chuyện muốn thảo luận với người bạn thuở nhỏ của mình là tôi, vì vậy Nakakubo Yuumi, đã đến phòng tôi. Đã tầm 3 ngày kể từ lần cuối cô ấy sang đây

Tuần trước thì cô ấy sang nhà tôi tận 5 ngày liền nên chắc thế này có thể xem là cũng khá lâu rồi cô ấy chưa đến.

"Vậy, Yuu muốn tham khảo ý kiến gì từ tớ?"

"Sachi à. Cậu thấy đấy, tớ đang nghĩ đến việc thú nhận tình cảm của mình."

"Cái gì, một lời tỏ tình á?! Nghĩa là cậu sẽ tỏ tình với ai đó hay gì đấy á?"

Tên tôi là Onda Sachi. Mọi người thường gọi tôi là Sachi.

Nhân tiện, tôi đã gọi Yuumi là Yuu từ khi bọn tôi còn nhỏ.

"Ừ. Tớ đã nghĩ rằng sẽ không sao nếu duy trì mối quan hệ của bọn tớ như thế này thêm một thời gian nữa, nhưng tớ nhận ra rằng có nhiều đối thủ hơn tớ nghĩ và bản thân không thể cứ thong thả như này được."

"...Tớ không hiểu lắm, nhưng chắc là thế ha."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Yuu sẽ có người mà cậu ấy thích.

Mà, cũng phải thôi. Yuu là một cô gái 17 tuổi dễ thương mà. Không có gì lạ khi cô ấy phải lòng một hoặc hai người.

"Vậy nên, tớ muốn cậu giúp tớ, Sachi."

"Tớ giúp được gì sao?"

Tôi không có khả năng tụ họp cả lớp lại, và tôi cũng không phải kiểu mấy thằng hướng ngoại có kỹ năng giao tiếp tốt. Tôi chỉ là một thằng học sinh cao trung bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

"Ừm, cậu có thể. Thật ra, chẳng ai có thể làm việc này ngoại trừ Sachi."

"Vậy sao? Thế thì tớ không thể phớt lờ yêu cầu của Yuu rồi ha..."

Khi tôi nói vậy, khuôn mặt Yuu sáng bừng lên và cậu ấy nắm lấy tay tôi và lắc nó vô cùng hạnh phúc, trông vẻ mặt vui vẻ của cô ấy thật ngây thơ. Tôi cảm thấy rất phức tạp.

Mặc dù tôi đang rất khó chịu trong lòng, nhưng tôi luôn mong Yuu được hạnh phúc, vậy nên tôi không thể giúp đỡ cô ấy một cách hời hợt được.

"Nhân tiện, trước đó cậu đã nói rằng cậu có rất nhiều đối thủ. Cậu có biết họ là ai và có bao nhiêu người không?"

Có vẻ như chàng trai mà Yuu thích rất được các cô gái yêu thích và có rất nhiều người theo đuổi cậu ta. Không giống như tôi, cậu ta có nhiều người thích đến nỗi tôi không thể không cảm thấy cậu ta thật phiền phức. Tôi đã nói rằng tôi sẽ giúp cậu ấy, nhưng điều này vẫn khiến tôi thấy khó chịu.

"Ừm, đầu tiên là Yukimoto Aika."

"Cái gì! Là Aika đấy á?"

Tôi đã rất ngạc nhiên khi đột nhiên nghe được một cái tên mà tôi quen thuộc.

Aika là át chủ bài của câu lạc bộ quần vợt và gần đây đã giành chiến thắng trong một giải đấu. Thực ra, cô ấy và tôi là bạn cùng lớp và chúng tôi khá hoà thuận.

Cô ấy giỏi ở cả các môn thể thao khác ngoài quần vợt và trên hết cô ấy rất xinh đẹp. Tôi nghe nói rằng mái tóc vàng óng ả tuyệt đẹp của cô ấy rất được các chàng trai yêu thích. Hôm nọ, tôi thấy cô ấy bị gọi ra phía sau tòa nhà trường, có lẽ là cổ được tỏ tình.

"Aika đó cũng có người mà cô ấy thích..."

Mặt khác, tôi cũng nghĩ thật lãng phí khi Aika có tình cảm với cậu trai đó nhưng cô ấy lại không thổ lộ tình cảm của mình. Cơ mà tôi biết là mình không nên nói điều này.

Lý do khiến Aika và tôi trở thành bạn lại rất đơn giản đó là vì tôi giúp cô ấy học.

Cô ấy giỏi thể thao nhưng học hành thì dở tệ. Một ngày nọ, tôi đã hỗ trợ cô ấy giải một số bài toán, và bây giờ thì tôi thường kèm cô ấy học ở thư viện.

Đặc biệt là vào thứ Tư khi câu lạc bộ nghỉ hoạt động và trước kỳ thi, hai người bọn tôi thường có những buổi học cùng nhau. Hơi đáng buồn khi không có gì xảy ra trong lúc đó cả.

Nhờ tất cả những nỗ lực đó, cô ấy đã rất vui vì mình đã có thể tránh bị trượt bất kỳ môn nào trong bài kiểm tra thường xuyên vào ngày hôm kia. Tôi đã nhận được một ít sô-cô-la thủ công như một lời cảm ơn, nhưng tôi nhớ hôm đó hình như là Ngày lễ tình nhân, phải không nhỉ? Thật tuyệt khi nhận được thứ gì đó ngay cả khi đó chỉ là một lời cảm ơn về mặt hình thức thôi.

"Kể cả thế, tớ cũng chưa bao giờ nghe được gì về việc cô ấy thích ai cả."

Tất nhiên rồi. Không đời nào co ấy lại nói một điều như vậy với tôi, người chỉ dạy kèm một chút.

Tôi hiểu rồi, đối thủ của Yuu là Aika. Cô ấy là một đối thủ khá đáng gờm đấy.

"Tiếp theo--"

"Hả? Còn ai nữa hả?"

Nghĩ lại thì, lúc nãy cô ấy đã nói "Đầu tiên". Cô ấy cũng nói rằng có rất nhiều đối thủ.

"Còn mà...tiếp theo là Sakishima Mika"

"Mika á? Người ngồi bên cạnh tớ á?"

Cái tên tiếp theo cũng làm tôi ngạc nhiên không kém. Mika là một cô gái với mái tóc đen, cô ấy là một người gọn gàng và ngăn nắp, một kiểu người phụ nữ Nhật Bản đặc trưng, ngồi phía bên phải tôi. Vẻ ngoài thanh lịch của cô ấy dường như đã đốn gục trái tim của bọn con trai ở các lớp khác, đến nỗi vài đứa còn thường đến lớp tôi để gặp cô ấy.

Cô ấy tạo ấn tượng cho mọi người rằng cô ấy có thể làm bất cứ điều gì một cách dễ dàng, nhưng thực ra cô ấy khá vụng về. Cô ấy thường quên sách giáo khoa của mình, và tôi thường phải đẩy bàn học của chúng tôi sát lại với nhau để cho cô ấy xem cùng.

Đôi khi chúng tôi cũng có ăn trưa cùng nhau, và vào một hôm nọ cô ấy đã làm cho tôi một hộp bento để cảm ơn vì tất cả những gì tôi đã làm.

Vì cô ấy có một bàn tay mảnh mai, trắng muốt

không tì vết nên tôi cứ nghĩ là cô ấy không phải kiểu người hay nấu ăn, nhưng những món ăn kèm trong hộp bento thì lại ngon tuyệt vời.

Tôi đã rất ấn tượng đến nỗi phải thốt lên, "Nó ngon quá!", và cô ấy đã mời tôi đến nhà cô ấy vào lần tới. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đãi tôi một bữa ăn khác mà chính tay cô ấy nấu lần nữa.

Cô ấy hỏi tôi có đặc biệt thích hay không thích món nào không, vì vậy tôi đoán cô ấy sẽ làm món khác bằng những nguyên liệu tôi thích.

"Tớ cũng chả nghe được gì về việc Mika có người mà cậu ấy thích cả. À, tớ hiểu rồi, ra là cô ấy định cho tớ làm một con chuột bạch để thử nghiệm cho các kỹ năng nấu nướng của cậu ấy, phục vụ cho việc sau này chiến thắng dạ dày của người làm cậu ấy thích."

Yuu không giỏi nấu ăn lắm, nên điều này sẽ khiến Mika trở thành một đối thủ đáng gờm.

Mặc dù vậy, có vẻ như đây sẽ là một nhiệm vụ khá khó nhằn khi mà phải đánh bại cả Aika và Mika và khiến lời tỏ tình của Yuu thành công.

"Cậu tưởng là xong rồi à? Vẫn còn nữa đấy."

"... Ể, chưa xong à?"

"Tiếp theo là Yoroitsuka Maimi của năm hai."

"Hả? Cả Maimai luôn hả?"

Maimai và tôi học cùng lớp vào năm nhất. Tôi nghĩ cô ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi ở trường, ngoại trừ Yuu. Tôi là người đặt cho cô ấy biệt danh Maimai, bắt nguồn từ chữ "Mai".

Maimai là một người hâm mộ phim cuồng nhiệt, và vì tôi cũng rất thích phim ảnh, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân vì có cùng sở thích.

Ngay cả bây giờ, Maimai và tôi vẫn cùng nhau đi xem phim mỗi tháng một lần và trao đổi cảm nhận tại các quán cà phê gần rạp chiếu phim. Hôm nọ, chúng tôi xem khuya quá, vì vậy tôi đã đưa cô ấy về nhà.

Có vẻ như vì vẫn chưa xong cuộc trò chuyện, tôi được mời đến phòng của Maimai và chúng tôi đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về vài bộ phim. Tôi đã rất lo lắng vì đây là lần đầu tiên tôi vào phòng của một cô gái khác ngoài Yuu, nhưng đó là một căn phòng dễ thương và có mùi rất thơm.

Ngoài ra, cô ấy cũng có hẳn cả một phòng chiếu phim trong nhà, và khi tôi nói với cô ấy rằng tôi rất ghen tị vì điều ấy, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch để cùng nhau xem phim cả đêm ở nhà cổ. Tất nhiên, bố mẹ cô ấy sẽ ở nhà, nên hoàn toàn an toàn.

"À, giờ nghĩ lại thì, Maimai dạo này xem rất nhiều phim tình cảm..."

Cô ấy cũng chả nói với tôi là cô ấy thích ai cả.

Thực ra Maimai là một cô gái xinh đẹp, mặc dù hơi khó để nhận biết khi cô ấy thường xuyên che mặt mình bằng kính. Khi chúng tôi đi xem phim vào cuối tuần, cô ấy vén tóc mái lên và đeo kính áp tròng, nên tôi từng bảo cô ấy nên làm thế mọi lúc.

Mấy tài năng xinh đẹp ẩn dật thường được đánh giá cao lắm. Tôi đoán họ thật sự là những đối thủ khiến Yuu phải chao đảo.

"Cuối cùng--"

"Trời~ Vẫn còn một người nữa sao? Chẳng phải hơi nhiều à?"

"Đó là lý do tại sao tớ đã nói với cậu ngay từ đầu rằng có rất nhiều đối. Cậu có thể hiểu tại sao tớ lại lo lắng đến thế, phải không?"

Đúng vậy. Bây giờ, chúng ta hãy nghe về người thứ tư.

"Cuối cùng, Kawashima Akane, học sinh năm nhất.

"Hử? Cô ấy là Akane á? Người ở câu lạc bộ mĩ thuật á?"

Akane là đàn em của tôi. Em ấy thích vẽ nhưng lại thiếu kinh nghiệm, vì vậy tôi đã hướng dẫn em ấy từng bước từng bước cách để vẽ. Em ấy đã học rất chăm chỉ và thậm chí còn giành được một giải thưởng tại một triển lãm gần đây do tỉnh tài trợ.

Em ấy nói rằng sợ khi đi xem một mình, vì vậy chúng tôi đã cùng nhau đến địa điểm diễn ra buổi triển lãm.

Bức tranh em ấy vẽ là một bức chân dung, và người mẫu thực ra lại là tôi. Đó là lý do tại sao tôi đi cùng em ấy đến buổi triển lãm.

"Senpai à. Em vẫn sợ lắm... Em có thể nắm tay anh không?"

Tôi không thể nào từ chối trước một hậu bối dễ thương muốn dựa dẫm vào tôi cả. Tôi đã nắm tay em ấy như ý muốn, nhưng có vẻ Akane cảm thấy rất lo lắng vì em ấy đan tay của cả bọn tôi vào nhau, nó giống thứ gọi là cái nắm tay của người yêu.

Em ấy trông có vẻ rất vui vẻ và thoải mái, vì vậy tôi không nói gì thêm. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, có lẽ vì chỗ đó có hơi đông người, em ấy đã ôm tôi. Điều đó cũng làm tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Tôi biết là có hơi thô lỗ, nhưng mặc dù Akane hơi gầy, Mặc dù Akane có hơi mảnh mai, nhưng cặp ngực đó vẫn rất khủng, nó nảy khắp nơi và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi em ấy ôm tôi.

"Tớ cứ nghĩ Akane thích vẽ tranh. Vì tớ là người mẫu của em ấy, nên bọn tớ thường dành thời gian cùng nhau sau giờ học."

Nhưng thật buồn khi em ấy không nói một lời nào với tôi cả.

Ờ thì, tôi đoán là không có nhiều cô gái sẽ kể với người khác về người mà họ thích. Tôi đoán điều đó là không thể tránh khỏi.

Tôi nghĩ những cô gái dễ thương mà không làm người khác khó chịu thì thường rất hay nổi tiếng. Cô ấy là một đối thủ có thể khai thác điểm yếu của Yuu, vì vậy chúng ta không thể lơ là cảnh giác được.

"Cậu nghĩ sao? Bốn người này là đối thủ của tớ. Cậu nghĩ tớ có cơ hội chiến thắng trong trận chiến này không, Sachi?"

"Hmm, thành thật mà nói, tớ không thực sự chắc lắm. Đầu tiên, tớ còn không biết chàng trai các cậu thích là ai, và Yuu vẫn chưa nói với tớ, phải không?"

"Đ-đó là..."

"Cơ mà, kể cả thế. Tớ vẫn nghĩ Yuu là người dễ thương nhất trong bốn người. Cậu chỉ giỏi thể thao ở mức trung bình, nhưng cậu học rất giỏi, và cậu luôn giữ lời hứa và tuân theo các luật lệ. Không phải là cậu không biết nấu ăn, tớ thật sự nghĩ đồ ăn Yuu làm khá ngon. Cậu có thể không giỏi thể hiện tình cảm như Akane, nhưng tớ nghĩ rằng cậu sẽ trở thành một cô nàng nhõng nhẽo muốn được chiều chuộng nếu các cậu trở thành một cặp."

Ngay cả khi tôi nghĩ Yuu dễ thương, thì cũng vô nghĩa. Nhưng Yuu có vẻ thích những lời đó, cô ấy đỏ mặt và bắt đầu ngúng nguẩy, nên có vẻ như tôi đã đúng khi nói ra thế.

Dù vậy, tôi tự hỏi thằng con trai nào được tất cả các cô gái xinh đẹp trong trường thích.

Aika, Mika, Maimai, Akane và Yuu. Người duy nhất mà có liên quan đến cả 5 người này là.....

"À! S-Sanada sao?!"

Tên cậu ta là Sanada Junshiro. Cậu ấy là một thằng đẹp trai và là bạn tốt của tôi. Khi tôi nghĩ về một đứa mà giỏi cả thể thao lẫn học hành thì Sanada là người đầu tiên xuất hiện trong tâm trí tôi.

Không có gì ngạc nhiên khi Sanada có hẳn năm cô gái tiếp cận cậu ấy.

Tôi hiểu rồi.

Sanada, hửm...

Tôi chắc là để Yuu cho cậu ta cũng được nhỉ.

Hơn nữa, tôi luôn ở cạnh Sanada, vậy nên tôi biết từng đường đi nước bước của cậu ta. Tôi đoán đó là những gì Yuu muốn ám chỉ khi cô ấy nói rằng tôi là người duy nhất có thể hỗ trợ cô ấy.

"Yuu, Sanada thích những cô gái tóc ngắn, vì vậy bây giờ cậu là người gần nhất với hình mẫu lý tưởng của cậu ta--"

"Không phải!"

"Hửmm, sao thế?"

"Không phải Sanada-kun, người tớ thích."

"Cái gì? Không phải sao? Vậy thì là ai? Đây là loại đánh đố gì đây?"

Những người khác mà tôi có thể nghĩ đến là Ikeda từ câu lạc bộ nhảy, Tachibana từ đội bóng rổ nam và Yamagishi từ câu lạc bộ nhạc nhẹ mà mọi người đã từng hét lên trong lễ hội trường.

Không, không nhất thiết phải là người cùng năm học với tôi. Sẽ không có gì lạ nếu cậu ta là học sinh cuối cấp năm thứ ba, và tôi không thể nói rằng không có khả năng cậu ta là học sinh năm nhất. Trên thực tế, đó cũng có thể là một người đến từ trường khác...

"Hừmm."

"Có một người mà, người mà chẳng thèm suy nghĩ về điều này tí nào.... Cậu thực sự chẳng nhạy bén tí nào..."

"...Sao? Cậu vừa nói gì à?"

"Tớ chẳng nói gì cả!"

Tiếng chuông cửa reo.

"Có vẻ như có ai đó đến à. Chắc là người giao hàng? Tớ sẽ quay lại ngay."

"Ừm"

Tôi nhanh chóng chạy đến lối vào và mở cửa, và ở đó tôi thấy...

"Xin chào. Tớ có thể vào được không?"

"Cậu không phiền chứ? Xin phép được vào nhà ạ."

"Hehe, cậu đã đến mở cửa rồi à. Xin phép vào nhà nhé."

"Nhà của Senpai... Em hứng thú lắm. Xin phép ạ."

Bốn người đột nhiên đến thăm nhà tôi chính là những người mà cậu ấy đã nói đến. Họ là Aika, Mika, Maimai và Akane. Không cho tôi thời gian để suy nghĩ thêm, cả bốn người họ bước vào nhà và đi thẳng đến phòng tôi.

Hả? Tôi đã từng nói với họ phòng tôi ở đâu rồi à?

"Tìm thấy rồi nhé! Cậu thật to gan khi định phủ đầu trước."

"Bất công quá đó."

"Đồ hèn!"

"Chỉ vì chị là đàn chị không có nghĩa là em sẽ tha cho đâu."

Ngay khi họ bước vào phòng, cả bốn người họ bắt đầu trách móc Yuu.

"Im đi, ai đến trước có trước, và tôi đã ở bên cậu ấy lâu nhất! Nụ hôn đầu của cậu ấy cũng là của tôi."

"Cái thời mẫu giáo xa lắc xa lơ tính làm gì."

"Không hợp lệ."

"NG!" (Not good)

"Bấu víu vào mấy cái đó làm gì."

Tôi không biết tại sao họ lại cãi nhau nhưng vì căn phòng quá nhỏ nên tôi không thể vào trong, nhưng có vẻ như năm người họ đang định đánh nhau thật, vì vậy tôi thực sự muốn họ dừng lại.

"Tôi!"

"Tôi cơ!"

"Tôi mới-"

"Em mà!"

"Tôi sẽ không đầu hàng ở đây đâu!"

Mặc dù có hơi hỗn loạn, nhưng có phải là vẫn còn may khi mà không có bất kỳ cuộc ẩu đả nào không?

"Onii-chan, em về rồi nè. Có chuyện gì vậy? Có vẻ như có rất nhiều người ở đây."

Em gái tôi, một học sinh trung học cơ sở năm thứ ba, đã về nhà.

"À, Kana hả, mừng em về nhà. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như năm người đó đang đánh nhau vì một thằng con trai nào đó. Cơ mà, anh cũng không biết thằng đó là ai..."

"Hmm... em hiểu rồi."

"Em hiểu rồi à? Nhưng Kana có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

"Tất nhiên rồi. Em sẽ quay lại ngay."

Nói xong, Kana bước vào phòng tôi. Tôi không thể tin là em ấy có thể vào đó thản nhiên như vậy. Đúng như mong đợi từ Kana, Kana thật tuyệt vời [note64082] . Cô em gái dễ thương, siêu dễ thương của tôi.

"Này mấy chị. Hay nói đúng hơn, mấy con mèo vụng trộm. Nếu định gây rắc rối, sao không đi meo meo ở góc công viên như một con mèo hoang đi?"

"Hử? Cô là ai?"

"Xin chào. Em là Kana, em gái của Sachi. Đây là lần đầu tiên em được gặp các chị, ngoài Yuu-san Người anh yêu quý của em đã luôn quan tâm và chăm sóc em.."

"Anh trai á...em, em là em gái của cậu ấy á?"

"Em không thể chịu đựng được mấy người định nhòm ngó anh trai em đâu."

"Không đời nào...người thứ sáu sao..."

Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy gì đó về người thứ sáu, nhưng có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.

"Ừm, dù sao thì mình cũng tự hỏi thằng đó là ai vậy nhỉ."

Tôi không nghĩ là cậu ta hiểu được tôi đang phải chịu bao nhiêu rắc rối vì cậu ta.

"Thật khó chịu khi mà thấy một thằng thiếu tinh tế như vậy..."

Tôi ngồi ở góc cầu thang và thở dài, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.