Editor:HamNguyet

"Hắc! Có tên a." Vệ Tử Sở nói.

"Hướng Phàm, ngươi đi nghỉ ngơi." Lại nghe Vương Tử nói.

"Được." Tên khất cái tên Hướng Phàm gật đầu nói, tùy cơ đứng dậy trở về phòng được an hài trước đó.

"..." Mấy người không biết nói gì, trong lòng mấy người Vệ Tử Khiêm suy đoán lại không tìm được chút manh mối nào, Vương Tử không biết nên nói như thế nào, ánh mắt Hướng Phàm từ nhỏ liền có năng lực tiên đoán, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt nàng thấy liền biết, chỉ là, mệnh cách của nàng ngay từ đầu chính là nghịch thiên, cho dù năm đó mới sinh ra, ngay cả Thiên Mệnh giả trong gia tộc cũng vô pháp biết được, huống chi nàng sau lại đại nạn không chết ngược lại xuyên qua trọng sinh.

"Chỉ cần nàng tồn tại, sẽ mang đến thương tổn cho người bên cạnh..."

"Cho dù vận dụng toàn bộ lực lượng gia tộc cũng vô pháp thay đổi mệnh cách của nàng...Nhất định một đời cô độc..."

"Phải đuổi đi...Hiện tại không có trí nhớ cũng không có năng lực trưởng thành...Đuổi đi là biện pháp tốt nhất..."

Đây là gia tộc tiên đoán cho nàng, năm đó nàng bị đuổi đi mà không bị giết chết không bởi vì nguyên nhân khác, chính là bởi vì cho dù gia tộc khổng lồ như vậy, cũng không giết được nàng.

Mặc kệ nàng có nguyện ý thừa nhận hay không, gia tộc kia cũng có chút nói đúng, trên cái thế giới này có lẽ trừ bỏ chính nàng, không ai có thể làm cho nàng chết.

Thiên Mệnh giả có năng lực đoán trước tương lai cùng tu vi bản thân có liên hệ thật lớn,Thiên Mệnh giả là người trời cao lựa chọn, hàng nghìn hàng vạn người tu chân có lẽ không đến năm người, Thiên Mệnh giả mới nhận chức ra đời, thì Thiên Mệnh giả đời trước nhất định sẽ rời đi, mà trùng hợp chính là, Vương Tử vừa vặn gặp qua Thiên Mệnh giả, chính hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu, liền khiến nàng nàng lang bạc kỳ hồ cả đời.

Thiên Mệnh giả có thể nhìn thấu, đoán trước tương lai, không sai chút nào, truyền thuyết Thiên Mệnh giả mượn đôi mắt trời cao, bởi vậy không có tư cách có được hai mắt của mình, nên Thiên Mệnh giả nói trắng ra đều là người mù, cũng có truyền thuyết, trong Thiên Mệnh giả có một người duy nhất được trời cao cho phép có được đôi mắt người, một người duy nhất có được mà không bị thế nhân biết đến năng lực thần bí-Quỷ Đồng Thiên Mệnh giả.

"Vương Tử, Vương Tử..."

Vương Tử từ trong lối suy nghĩ của chính mình phục hồi lại tinh thần, nghe Vệ Tử Khiêm từng tiếng gọi nàng, Vương Tử nâng mắt, thấy hai mắt Vệ Tử Khiêm ôn nhuận tẩm đầy lo lắng, gặp nàng hoàn hồn mới dần dần thả lỏng xuống dưới.

"Ta sẽ cùng với ngươi." Lý Chiến trầm giọng nói, ưng mâu tập trung nhìn Vương Tử, trong lời nói ngắn gọn, lại giống như lời tuyên thệ, ở trong đêm đen yên tĩnh như đao khắc vào trong lòng Vương Tử, Lý Chiến,là một người hành động vĩnh viễn lớn hơn hứa hẹn...

"Tiểu Tử Tử, Thiên Công cũng sẽ nga" Mộ Thiên Công yêu dã cười mở nhan, đôi mắt Mộ Thiên Công thật sự rất đẹp, nhìn đến ánh mắt kia, liền giống như thấy được hoa dẫn hồn dưới địa ngục, diêm dúa lẳng lơ làm cho người cam nguyện sa đọa, nhưng không biết giờ phút này, quang hoa trong phượng mâu Mộ Thiên Công dài nhỏ lưu chuyển, đầy sao trời rơi vào con ngươi tối đen, không thấy một tia yêu dã, mà tinh khiết trong sáng như vậy...

"Vương Tử điện hạ, ta cũng sẽ!" Vệ Tử Sở nói tiếp, từ một trận chiến quỷ tu ở Hoa Hạ, Vương Tử đã trở thành người hắn nguyện ý đồng sinh cộng tử, có lẽ sớm hơn? Khi thấy được thân ảnh màu đen ngày càng tới gần trên sơn đạo mờ mịt đầy tuyết? Khi thấy được dung mạo lộ ra ngoài hắc bào khiến hắn sợ hãi than? Là lúc vọng tiến vào đôi mặc mâu trầm như đêm đem, hay là khi đôi mắt nàng sáng như sao? Nói không nên lời là vì cái gì, chỉ chấp nhất đơn thuần, liền giống như lời hắn nói, Vương Tử là điện hạ của hắn, hắn nguyện ý lấy sinh mệnh đại giới làm kỵ sĩ cho nàng.

"... Điện hạ, ta cũng sẽ." Vệ Tử Khiêm còn chưa nói gì, lại nở nụ cười trước, cười vô cùng ôn nhuận, vô cùng ấm áp...Vệ Tử Khiêm, nam tử như trích tiên, tâm vốn không chứa gì, lại gặp được Vương Tử liền nhiễm lên nhan sắc vĩnh viễn không thể xoá bỏ, sớm phát hiện tâm ý chính mình, ở lúc nhận truyền thừa Vệ gia hắn đã đem sinh mạng đánh cuộc vì Vương Tử, Tu Chân giới là nơi Vương Tử phải tới, hắn cũng muốn bồi nàng? Cho dù Vương Tử vĩnh viễn không biết tâm tư của hắn thì đã sao? Con đường tương lai, Bích Lạc, Hoàng Tuyền, Vương Tử sinh, hắn sinh, Vương Tử chết, hắn nhất định sẽ không sống lâu thêm một khắc.

Vương Tử mím môi, đồng tử co rút lại một chút, ánh mắt dần dần xoáy sâu, vì cái gì cảm giác được trái tim mở ra một lỗ hổng, có người nào đó cơ hội mạnh mẽ đi vào, thực ấm áp...

Vừa rồi, là nàng không cẩn thận phóng xuất ra hơi thở áp lực sao? Là bởi vì trong tiềm thức nàng vẫn không có biện pháp quên đi lời tiên đoán kiếp trước chết tiệt kia sao? Đây là bằng hữu sao? Nàng cũng có tư cách, có năng lực có được, bằng hữu đồng sinh cộng tử sao...

Trong đầu Vương Tử cho tới bây giờ luôn bình tĩnh hiện tại lại không biết đang suy nghĩ gì, vì cái gì mũi có chút cay? Cảm giác xa lạ như vậy cho tới bây giờ ở thời khắc Vương Tử thanh tỉnh đều chưa từng xuất hiện, nàng nên giải thích như thế nào là nàng thật sự không có việc gì, trên thế giới này, có chuyện nàng làm chưa xong, hiện tại cũng có người nàng vướng bận, sao nàng có thể để cho chính mình gặp nguy hiểm, như thế nào sẽ chết...

Suy nghĩ lung tung, ánh mắt Vương Tử chớp nhẹ, nở nụ cười, tuy rằng khoé môi gợi lên một độ cung nhỏ, độ cung nhỏ bé cơ hồ nhìn không tới, nhưng mặc mâu không gợn sóng trong phút chốc vỡ vụn thành sao trời sáng lạn.

Mà bốn người vốn gắt gao nhìn chăm chú vào Vương Tử, giờ phút này thật sự choáng váng, Vương Tử nở nụ cười...Đấy là hy vọng xa vời mà bọn hắn ảo tưởng qua vô số lần đều chưa từng chân chính thực hiện được...Hiện tại, thanh phong gió nhẹ, hoa quế phiêu hương, cành lá rào rạt, thật sự đủ rồi, đủ để bọn họ trân quý cả đời...

Ngày hôm sau, thời điểm Vương Tử đi vào chính sảnh, chỉ có mình Vệ Tử Khiêm chuẩn bị bữa sáng, bên cạnh là Hướng Phàm chống cằm ngồi trên bậc thang nhìn không chuyển mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm một chỗ thật lâu bất động, nhìn đến Vương Tử đi đến, liền đứng dậy chạy tới bên người Vương Tử, khóe miệng tươi cười thật lớn, chỉ là trên mặt vẫn đang bôi loạn thứ gì đó.

"Vương, Tử" Hướng Phàm kêu.

"Ân." Vương Tử gật gật đầu.

"Ta, có thể thấy...Rất nhiều, trừ bỏ, ngươi...ta xem, không rõ." Hướng Phàm đột nhiên nói, việc giải thích như thế nào với Vương Tử, hắn suy nghĩ cả đêm.

"Vệ Tử Khiêm...Bọn họ, với ngươi, có liên quan, quan hệ...Cũng, không thấy rõ." Hướng Phàm nói xong, hồng mâu không nháy mắt nhìn Vương Tử, chờ đợi Vương Tử trả lời, nàng nghe hiểu được hắn giải thích không?

"Ngô, không cần nhìn nữa." Vương Tử gật đầu, tỏ vẻ hiểu được, thuận tiện dặn dò, Hướng Phàm ý là hắn nhìn không nhìn thấy được quỹ tích tương lai của nàng, mà mệnh cách bốn người Vệ Tử Khiêm cùng Vương Tử có ràng buộc nên cũng không có biện pháp thấy rõ ràng.

"Không, ta...Có thể!" Hướng Phàm vừa nghe nhất thời sốt ruột nói, hắn nhất định có thể thấy rõ ràng, Vương Tử là người đầu tiên hắn nguyện ý cứu nàng, cũng là người đầu tiên trong mắt không có tạp niệm, phụ thân nói qua,cuộc đời Quỷ Đồng Thiên Mệnh giả chỉ vì một người mà sinh, cho dù phụ thân đau hắn như trân bảo, cũng muốn tuần hoàn thiên mệnh...Hắn không biết người hắn chờ là ai, hiện tại cũng không muốn đợi...

Mệnh cách Vương Tử kỳ lạ, hắn căn bản không hiểu thấu đáo, năng lực của hắn bây giờ còn quá yếu, Quỷ Đồng Thiên Mệnh giả trưởng thành tới hai mươi tuổi, hắn căn bản không thể chủ đạo, chỉ là hắn thật sự không muốn đợi, hiện tại Vương Tử cảm thấy được hắn không đủ tin tưởng sao? Điều này sao có thể, Hướng Phàm càng nghĩ càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không biểu đạt được, trên đầu nhất thời toát ra từng giọt mồ hôi.

"Hướng Phàm, ta sẽ không chết, sẽ không." Lại nghe thanh âm Vương Tử kiên định trong trẻo lạnh lùng giống như ma chú nhè nhẹ từng đợt từng đợt tiến vào trong lòng Hướng Phàm, hồng mâu Hướng Phàm bình tĩnh nhìn Vương Tử, chỉ là...Hắn rõ ràng đã nhìn thấy nàng sẽ gặp nguy hiểm.

"Cho dù là ngươi nhìn đến, ta cũng có thể thay đổi." Vương Tử nhìn Hướng Phàm nói, mặc mâu nhìn thẳng vào ánh mắt Hướng Phàm.

"...Được, ha hả..." Hướng Phàm dừng một lát, vui vẻ nở nụ cười, phụ thân, hắn nghĩ hắn biết người kia, không ai có thể ở trong mắt Quỷ Đồng Thiên Mệnh giả che dấu sự tình, mà Vương Tử, là một người duy nhất hắn không nhìn rõ được, có phải mang ý nghĩa là, cho dù là thiên mệnh, cũng vô pháp ngăn cản Vương Tử.