Editor:HamNguyet

Chỉ thấy tay tên khất cái buông khung cửa ra, lung lay đi đến chỗ Vương Tử, trên sàn gỗ sạch sẽ lưu lại một chuỗi dấu chân bùn đất, Tư Đồ Thiên Hữu ghét bỏ thối lui thật xa, nghĩ đến còn có mấy người không thể chọc ở đây, không lên tiếng.

Tên khất cái kia rốt cục đi đến trước mặt Vương Tử, bình tĩnh đứng yên, không nói lời nào, nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy trên gương mặt đầy bùn đất kia tràn ngập nghi hoặc, phảng phất như hắn đang bị sự tình gì đó làm cho bối rối thật sâu.

Vương Tử nâng mắt, nhìn đến một đôi hồng mâu trong sáng như hồng mã não, lúc này ánh mắt mang theo nghi hoặc nồng đậm.

"Ta...Xem...Không hiểu...Ngươi..." Thanh âm tên khất cái có chút khàn khàn vang lên.

"Phụt...Tiểu tử ngươi nói cái gì đó?" Vệ Tử Sở nhịn không được cười nói, thực sự cố lộng huyền hư a.

*(Cố lộng huyền hư:Cố làm ra vẻ cao siêu,thần bí)*

"Ta...Đi theo...Ngươi..." Tên khất cái không để ý đến Vệ Tử Sở, chỉ nhìn Vương Tử nói.

"Uy uy! Tiểu tử ngươi từ đâu tới? Vương Tử điện hạ nhà ta sẽ không thu lưu ngươi!" Vệ Tử Sở gặp tên khất cái không để ý tới người khác còn nói một câu như vậy, tiểu tử này lai lịch không rõ, lại cố tình nhập được vào mắt Vương Tử điện hạ, bằng không lần trước Vương Tử sẽ không xuất thủ cứu giúp, không chừng lúc này đây cũng sẽ đáp ứng rồi hắn thỉnh cầu a.

"Vì cái gì?" Vương Tử hỏi.

"Ta, nhưng...Có thể...Giúp ngươi..." Lời nói tên khất cái lúc này có chút dồn dập, hai tròng mắt hồng mã não có chút khẩn trương, giương miệng nhưng không biết nên giải thích như thế nào, hiển nhiên hắn cũng hiểu được Vương Tử sẽ không vô duyên vô cớ thu lưu hắn.

"Hừ, tiểu tử ngươi rốt cuộc không nên tự tin a, bằng ngươi sao?" Vệ Tử Sở không kiên nhẫn nói, tiểu tử này thực quá phận, dám làm lơ hắn.

"Không được." Lại nghe Vương Tử nói.

"Ngạch..." Vệ Tử Sở sửng sốt, hắn vừa nói như vậy, vốn tưởng rằng Vương Tử sẽ đáp ứng hắn.

"Ta, ta thật sự... Có thể giúp ngươi!" Tên khất cái nghe được bị cự tuyệt, dồn dập nói, còn mang theo thân thể bị thương càng thêm lay động lợi hại.

"Thương thế của ngươi thành như vậy, làm sao giúp người ta được a?"Tề Tiếu Trần nhịn không được tiến lên nói, thật không biết tên khất này cái vì cái gì tìm tới Vương Tử, Tề Tiếu Trần nhìn nhìn góc mặt nghiêng tinh xảo của Vương Tử, rõ ràng cũng là một nữ tử nười bảy mười tám tuổi a, vì cái gì

lạnh như vậy.

"Ta...Trị thương...Giúp ngươi." Nghe xong lời nói của Tề Tiếu Trần, tên khất cái tựa hồ cảm thấy tìm được nguyên bị Vương Tử cự tuyệt, lập tức nói, hồng mâu bình tĩnh nhìn Vương Tử, chờ mong nàng trả lời.

"Vương Tử, ngươi nên đáp ứng hắn đi..." Tề Tiếu Trần cũng nói.

"Uy uy, tiểu tử ngươi đem chính mình thu thập một chút trước rồi qua!" Vệ Tử Sở gặp Vương Tử không nói lời nào,đưa tay ở trước mặt tên khất cái quơ quơ nói.

"...Được." Tên khất cái lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu.

"Hì hì, ta mang ngươi đi!" Tề Tiếu Trần cười nói, hướng Tề Tiếu Nghiêu làm biểu tình khẩn cầu, được cho phép mới mang tên khất ra ngoài.

Tề Tiếu Nghiêu, Đông Phương Dã cùng Tây Môn Lưu Vân trò chuyện một ít đại sự gần đây trong thất quốc, bốn người Vệ Tử Khiêm bình thản ung dung, nên làm gì thì làm, Vương Tử không cần phải nói.

Tư Đồ Tô Tô gặp Tề Tiếu Nghiêu dời tầm mắt đi, cũng không thấp thỏm như lúc mới đến, nói đến Tư Đồ Tô Tô sở dĩ sợ hãi Tề Tiếu Nghiêu như vậy cũng không phải vì thân phận, mà là Tề Tiếu Nghiêu lần này tới Lăng Tiêu quận còn có một việc chính là muốn tuyển vương phi, từ khi đặc phong Bắc Trung thân vương, Tề Tiếu Nghiêu vương phi vị vẫn để trống, Tư Đồ Tô Tô đứng hàng thứ mười ba, mười hai tỷ tỷ bên trên cơ hồ đều gả nhập hoàng thất, dựa vào liên hôn củng cố hoàng thất khống chế Lăng Tiêu quận, mà hiện tại, nữ tử đến độ tuổi kết hôn ở Tư Đồ phủ cũng chỉ có mình nàng, Tư Đồ Tô Tô.

Nếu là trước kia, có lẽ gả nhập hoàng thất là giấc mộng của nàng, hơn nữa Tề Tiếu Nghiêu cũng là nam tử vĩ đại trong vạn người, chỉ là hiện tại nàng không muốn như vậy, thậm chí sợ hãi bị Tề Tiếu Nghiêu lựa chọn, nàng còn nhớ rõ Vệ Tử Sở ngày đó dưới ánh mặt trời cười vô cùng tuấn lãng, đó là người nam nhân duy nhất nàng muốn.

Nghĩ đến đây Tư Đồ Tô Tô không khống chế không được nhìn về phía Vệ Tử Sở, hắn thoạt nhìn thực nhàm chán, nhìn chằm chằm người đi đường bên ngoài, ngẫu nhiên nhìn đến cái gì thú vị sẽ quay đầu nói một tiếng cùng Vương Tử, sau đó tiếp tục quay đầu nhìn, mà Vương Tử chưa từng đáp lại hắn lời nào.

Tư Đồ Tô Tô đột nhiên cúi đầu, nàng sợ muộn thêm một chút, trong mắt nàng quay cuồng ghen tị cùng oán hận sẽ tiết lộ ra, rõ ràng ngày đó thiếu chút nữa người hại chết nàng là Vương Tử, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ cảm giác hít thở không thông ngày đó, như đi trên con đường lạnh như băng đến Hoàng Tuyền, chỉ là người ở chỗ này cư nhiên đều không giúp nàng! Ngay cả phụ thân của nàng cũng chỉ trách cứ nàng nháo sự mà không hỏi nàng thiếu chút nữa mệnh tang trên tay nàng ta!

Bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, nữ nhân ác độc như vậy, vậy mà Vệ Tử Sở còn đối tốt với nàng ta, chỉ vây quanh nàng, dựa vào cái gì! Chỉ bằng một gương mặt hồ ly tinh sao?

Nàng nơi nào so ra kém nữ nhân kia, từ khi tiến vào nhã gian, ngay cả liếc mắt một cái Vệ Tử Sở cũng không nhìn qua nàng! Ghen ghét trong lòng giống như một mồi lửa càng thiêu đốt càng lớn, khuôn mặt Tư Đồ Tô Tô vốn xinh đẹp ẩn ẩn vặn vẹo.

Vệ Tử Sở là nam nhân nàng xem trọng, mặc kệ trả giá đại giới gì, nàng, nhất định phải có được!

Tư Đồ Tô Tô cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, trong đầu rất nhanh xoay chuyển, bên tai là thanh âm ghê tởm của vị ca ca nàng chán nhất-Tư Đồ Thiên Hữu, trong lòng rối loạn không thôi, cũng bởi vì hắn là nam tử, phụ thân đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, hữu cầu tất ứng, cho dù phạm phải đại họa ngập trời cũng có phụ thân giúp hắn thu thập, còn nàng, nàng chỉ muốn một người nam nhân nàng xem trọng, cũng khó như vậy.

"Hoài Linh biểu tỷ, buổi tối bán đấu giá ngày mai chúng ta cùng đi đi, nghe nói sẽ bán đấu giá có một bình ngọc tủy nhũ tốt nhất, trong Lăng Tiêu quận có không ít nữ tử theo dõi, ta lại cảm thấy loại bảo vật ngọc tủy nhũ chỉ xứng đôi với Hoài Linh biểu tỷ xinh đẹp như vậy a!"

"Ha hả, như thế nào có thể để cho thế tử tiêu phí, tâm ý thế tử Hoài Linh tâm lĩnh." Trầm Hoài Linh cứng ngắc cười nói.

Mặc kệ nàng biểu hiện ra không muốn nói chuyện với hắn, Tư Đồ Thiên Hữu đều có thể coi như không nhìn thấy, buổi bán đấu hội ngày mai nàng cũng biết, ngọc tủy nhũ là thứ mà đám nữ tử đều tha thiết ước mơ, một giọt có thể cam đoan dung nhan ba trăm năm không thay đổi, chỉ là muốn cho nàng cùng Tư Đồ Thiên Hữu cùng đi là vạn lần không được, đưa tay cầm ấm trà tự châm cho mình một chén, ánh mắt không dấu vết nhìn nhìn Tề Tiếu Nghiêu, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, tim đập ẩn ẩn có chút nhanh.

Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận Tề Tiếu Nghiêu, lại bị Tư Đồ Thiên Hữu này quấn quít, tuy rằng nàng ở mặt ngoài là biểu tỷ Tư Đồ Thiên Hữu, nhưng nhà mẹ đẻ mẫu thân Tư Đồ Tô Tô, không có chút quan hệ huyết thống cùng Tư Đồ Thiên Hữu, cũng vì nguyên nhân như thế, nên Tư Đồ Thiên Hữu mới dám trong tối ngoài sáng quấy rầy nàng.

Trầm gia coi như là đại gia tộc, trưởng lão Thánh Hoàng phái-Trầm Thành Hoá cũng là một mạch Trầm Gia, Trầm Hoài Linh ở Thánh Hoàng phái là tiểu kiều công chúa, lúc này đến Lăng Tiêu quận vốn chỉ cần đệ tử ngoại môn là được, nhưng nghĩ đến Tề Tiếu Nghiêu cũng tới, nàng mới thật vất vả thuyết phục mẫu thân, chỉ sau khi đến mới biết được Tề Tiếu Nghiêu có ý muốn thú Tư Đồ Tô Tô, biểu muội của nàng! Từ khi còn nhỏ nàng nhìn thấy hắn, không có một khắc nào quên hắn, chỉ là hắn...Không chút nào nhớ rõ nàng.

Muốn thế nào mới có thể ngăn cản trận liên hôn này, trong lòng Trầm Hoài Linh suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn,vì ái mộ Tề Tiếu Nghiêu, nên nàng đối với Tư Đồ Tô Tô đố kỵ, cũng chán ghét Tư Đồ Thiên Hữu, vô luận trong lòng Trầm Hoài Linh suy nghĩ như thế nào, trên mặt đều là một bộ tiếu nhan thanh tú.

Một Tư Đồ Tô Tô, một Trầm Hoài Linh, đều vì mục đích riêng mà mưu tính sự tình đồng dạng.

"Vì Hoài Linh biểu tỷ tiêu ít tinh thạch cũng đáng giá, Hoài Linh biểu tỷ không cần khách khí với ta? Hơn nữa, ngọc tủy nhũ chính là bảo vật ba trăm năm mới có một giọt a, sao có thể tiện nghi cho đám dong chi tục phấn!"

Tư Đồ Thiên Hữu bị Trầm Hoài Linh tươi cười đến ánh mắt đều mê say, tự nhận là phong lưu nói, nghiêng người muốn cầm bàn tay Trầm Hoài Linh đang cầm ấm trà, vừa đụng tới đầu ngón tay đã bị Trầm Hoài Linh lách mình tránh ra, Tư Đồ Thiên Hữu ha hả cười, ánh mắt ám trầm không tự chủ được quét mắt lên dáng người Trầm Hoài Linh thon thả, so với thiếp thất trong phủ hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, lại là trúc cơ nhị tầng, nữ nhân như vậy không biết có hương vị gì a, chỉ cần nghĩ đến thôi thân thể đã không ức chế được nóng lên.

Sắc mặt Trầm Hoài Linh đột biến, tươi cười vẫn luôn duy trì suýt chút nữa không nhịn được, như thế nào lại có người vô sỉ như vậy, cảm nhận được ánh mắt Tư Đồ Thiên Hữu dâm tà, trong lòng xấu hổ tức giận không thôi, nếu hắn không phải thế tử, nơi này không có nhiều người như vậy, nàng đã sớm rút kiếm chém lên rồi!Sao có thể dung được hắn làm càn!

"Đã bắt đầu báo danh rồi, chúng ta đi xuống đi." Lúc này lại nghe Tây Môn Lưu Vân đứng lên nói: "Ta đã an bài người xếp hàng, chỉ là tin tức thân phận phải tự bản nhân trình diện ghi chép."

Vệ Tử Sở hướng ra bên ngoài, quả nhiên đội ngũ báo danh đã loanh quanh lòng vòng sắp xếp hàng dài như trường long.

"Tử Khiêm thỉnh." Tây Môn Lưu Vân đi đến cạnh cửa, vừa vặn Vệ Tử Khiêm cũng đi tới, Tây Môn Lưu Vân cười nói.

"Tây Môn cùng nhau." Vệ Tử Khiêm ôn hòa nói.

"Ha ha, Tử Khiêm muốn gia nhập môn phái nào?"

"Dược Tiên Cốc- Thanh Thành phái."

"Nga? Tử Khiêm vốn tao nhã như ngọc, ở Thanh Thành phái vài năm chẳng phải sẽ hoàn toàn mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ tiên nhân?"

Trước khi mọi người ra cửa, Vương Tử cùng Vệ Tử Sở đi ở phía sau, Tư Đồ Thiên Hữu gặp Trầm Hoài Linh muốn đi, không có hưng thú muốn dẹp đường hồi phủ, mới vừa đứng lên duỗi thắt lưng đi được hai bước, đột nhiên một cỗ lực mạnh mẽ đánh tới, Tư Đồ Thiên Hữu thất sắc vịn vào hư không, lảo đảo một cái, thân thể hung hăng ngã về phía trước.

"A..." Tư Đồ Thiên Hữu hô đau một tiếng, khuôn mặt cắm thẳng xuống đất.

Ôm mũi hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, vừa rồi ngã xuống tay phải không biết bắt được cái gì, đang muốn dùng sức cầm lấy đứng lên lại cảm giác được vật kia động đậy, trong lòng căm tức, là ai có gan dám dùng đồ ném vào lão tử, oán hận ngửa đầu, vốn dĩ té ngã không có việc gì, hiện tại lại cảm thấy linh hồn nhỏ bé của hắn đều bị bay mất, hắn nhìn thấy gì a?

Tư Đồ Thiên Hữu hắn duyệt qua vô số nữ tử, nhưng chưa gặp qua người xinh đẹp như thế, ngay cả Trầm Hoài Linh kia liếm ngón chân cho nàng cũng không đủ a! Ánh mắt hỗn loạn nghĩ đến nằm mơ, trên mũi không biết bị va chạm vào thứ gì, hai dòng máu mũi chói lọi chảy ra.

"Thình thịch..." Thân thể Tư Đồ Thiên Hữu đột nhiên bay ra, đụng phải bàn gỗ phía sau, vốn đang chảy máu hiện tại chảy càng nhanh, hộ vệ Tư Đồ Thiên Hữu khẩn trương chạy tới nâng dậy, bày ra trận thế chỉ cần Tư Đồ Thiên Hữu hạ lệnh sẽ bắt lấy Vương Tử.

"Khụ khụ, đám cẩu nô tài các ngươi làm cái gì! Còn không mau lui ra cho bản thế tử!" Lại nghe Tư Đồ Thiên Hữu xuất hồ ý liêu hô, từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm chằm vào người đá hắn-Vương Tử.

Nguyên lai thời điểm vừa rồi hắn ngã xuống, vừa lúc bắt lấy ống quần Vương Tử, lại ngại thân phận Tư Đồ Thiên Hữu, Vương Tử mới không phế hắn đi.

"Vị tiên tử này, ta gọi là Tư Đồ Thiên Hữu, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên tử?" Tư Đồ Thiên Hữu lau máu mũi lung tung, trên mặt ám hoàng nhất thời nhiều hơn vài đạo vết máu ghê tởm, nhưng bản thân Tư Đồ Thiên Hữu vẫn tự nhận là tiêu sái dò hỏi.

Vương Tử xoay người xuất môn, ngay cả thời gian nghe xong lời hắn nói cũng không cho, mà Vệ Tử Sở đứng tại chỗ, khuôn mặt tuấn lãng luôn như ánh mặt trời tràn ngập âm vụ, ánh mắt quét về phía Tư Đồ Tô Tô, hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói xoay người xuất môn...Có chút người thật sự không thể cho một chút mặt mũi a, thực nghĩ đến hắn rời đi Hoa Hạ sẽ sợ đầu sợ đuôi sao, cũng dám tính kế Vương Tử...