Nhân loại nói chung, gồm có tộc Người, tộc Tiên, tộc Người Lùn sống dưới sự bảo hộ của Thần Ánh sáng.

Cùng với đó, tuy với số lượng ít hơn, một tộc người nơi từng cá nhân sở hữu năng lặng vượt xa Nhân loại và được sự ban phước của Bóng tối – Ma tộc.

Hai thế lực này chia Lục địa rộng lớn Loindars thành hai bờ Đông Tây, không ngừng chiến trong nhiều năm. Thế nhưng trong gần 300 năm qua là một bầu không khí ổn định chưa từng thấy kéo dài đến tận hiện tại.

Nguyên nhân là do vị Vua thống lĩnh Ma tộc – Ma Vương đương nhiệm, là một kẻ ôn hòa.

Tuy giao tranh nhỏ lẻ vẫn diễn ra rải rác, trước khi kịp nhận ra, Nhân loại đã bắt đầu quen với nền hòa bình tạm thời này.

Thế nhưng, nền hòa bình đó đã lập tức bị phá vỡ khi Ma Vương mới lên nắm quyền.

Tháng thứ Năm, năm 2826 Lịch Sáng Thế, cuộc tổng tấn công nhắm vào Nhân loại – sự kiện mà sau này sẽ được biết đến với tên gọi, “Cuộc Đại Xâm lược”, bắt đầu. Dưới cung cách chiến đấu tàn sát không phân biệt già trẻ lớn bé đầy man rợ của Ma tộc, kết hợp với mâu thuẫn xung đột ngày càng leo thang trong nội bộ Nhân loại, chỉ trong phút chốc, hàng loạt vương quốc kéo nhau sụp đổ.

Những người chống đối bị tàn sát, kẻ đầu hàng bị áp giải về lãnh thổ của Ma tộc và một đi không trở lại.

Tất nhiên, Nhân loại cũng không im lặng, một liên quân từ nhiều nước và nhiều chủng tộc được thành lập. Thế nhưng, tuy sở hữu lực lượng đáng lẽ có thể đủ sức kháng cự nhưng do những tranh chấp nhỏ nhặt về quyền lãnh đạo khiến khối đoàn kết bắt đầu tan rã để rồi lực lượng chủ lực toàn quân bị tiêu diệt.

Sau đó là thế trận phòng thủ một chiều của Nhân loại, một cuộc chiến không một ai còn nhìn thấy hi vọng.

·

Một năm sau. Tháng 4 năm 2827, Đế quốc Galgan bị diệt vong.

Mất đi Đế quốc hùng mạnh với chiến lực hàng đầu, phe Nhân loại sắp sửa bị đẩy tới bờ diệt vong phải sử dụng giải pháp cuối cùng – mở một cuộc tấn công cảm tử.

Đầu tiên, họ tập hợp quân lực còn sót lại rồi mở một trận đánh gần như là quyết định vào lực lượng quân chủ lực của Ma Vương nhầm thu hút phần lớn sự chú ý.

Giữa lúc đó, một lực lượng tinh nhuệ được tuyển chọn sẽ chọc thủng sâu vào trong bộ chỉ huy trong lâu đài của Ma Vương, vào thủ phạm đã mở ra thời đại của sự tuyệt vọng này.

Tỉ lệ thành công quá nhỏ và không còn giải pháp nào khác được đưa ra khiến cho đây trở thành canh bạc cuối cùng.

Kết cuộc, Nhân loại đã thắng canh bạc đó. Dù chỉ là suýt soát.

·

Tại nơi sâu thẳm nhất trong Lâu đài của Ma Vương, căn phòng của y.

Dù đang bên trong một tòa lâu đài nhưng nơi đây quả thật vô cùng rộng lớn và hiu quạnh. Tại không gian tưởng chừng có thể đủ chứa cả một thị trấn, chính giữa, nổi bật nhất là một đàn tế.

Ngay trước đàn tế đó đã diễn ra một cuộc tử chiến… Cuộc chiến quyết định vận mệnh của thế giới chỉ vừa mới kết thúc. Kẻ duy nhất còn đứng vững là một Ma pháp Kiếm sĩ của Nhân tộc – Kyle.

Cơ thể vận trên mình bộ giáp phục trắng bạc của cậu đầy rẫy các vết thương.

Trong tình trạng gần như đã bị chém đứt lìa, tay trái của cậu giờ chẳng khác nào đồ bỏ đi. Ngay cả việc cậu vẫn đang đứng vững, chưa kể vẫn còn sống đã là một điều bí ẩn.

Tuy chỉ còn đứng được bằng ý chí của bản thân, Kyle vẫn cẩn trọng quan sát cảnh cơ thể của tên Ma Vương chầm chậm đổ gục.

Sau khi chắc chắn Ma Vương đã bị tiêu diệt, cảm giác sức mạnh như đang rời bỏ cơ thể, cậu ngồi phịch xuống sàn.

“Như vậy là… Kết thúc rồi.”

Dẫu cho sở hữu sức mạnh từng cá thể vượt xa Nhân loại, nhưng phần đông Ma Tộc vốn chỉ là những kẻ ích kỷ và sống cá nhân.

Đội Ma Quân được tập hợp phải chăng chỉ vừa vẹn bằng uy tín và sức mạnh choáng ngợp của y từ bây giờ sẽ như rắn mất đầu.

Nhiều người đã ngã xuống trong cuộc chiến này, tuy nhiên bản thân dân số của Nhân loại vốn vẫn vượt trội hơn. Với thương vong đáng kể như hiện nay của Ma Tộc sẽ khiến khó có một cuộc xâm lược nào nữa.

Loài người đã được cứu. Cảm xúc ấy từng chút một chợt trào dâng trong cậu.

Tuy nhiên, Kyle vẫn không thể hài lòng với nó. Vì chiến thắng này, những hi sinh, những mất mát đã qua thật sự quá lớn.

Cậu cúi nhìn thanh kiếm trên tay, hay đúng hơn là phần xác còn sót lại của nó.

Thanh kiếm mang trong ý chí của riêng mình mà cậu luôn coi là chiến hữu, giờ đây duy chỉ mỗi phần chuôi còn lành lặn.

Cậu nhìn về phía cánh cửa dẫn ra bên ngoài vẫn còn khép chặt.

Những người đồng đội ở lại cầm chân quân truy kích, trao nhau lời hứa sẽ bắt kịp cậu cuối cùng vẫn không thể đến. Trên sàn nhà nơi cách đó không xa, cậu ngắm nhìn thanh quyền trượng làm từ Cây Thế Giới nằm lăn lóc.

Vừa mới đây đó vẫn là thứ cô nàng Elf sử dụng Tinh linh đã kề vai chiến đấu cùng cậu luôn mang bên mình, cho đến trước lúc cô đánh đổi tính mạng bản thân để bảo vệ Kyle rồi biến mất khỏi thế giới này.

Nhớ lại nụ cười phút cuối ấy cô trao, từng giọt lệ trong khóe mắt cậu chực trào ra.

Những thứ cậu muốn bảo vệ giờ đã chẳng còn gì nữa rồi.

Quê hương nơi cậu sinh ra và lớn lên, gia đình mà cậu đã trưởng thành, những người bạn mà cậu có thể thỏa thích cười đùa, những chiến hữu đã bao lần vào sinh ra tử cùng cậu, rồi cả người mà cậu đã đem lòng yêu… tất cả đã biến mất.

Hài lòng ư. Thỏa mãn ư. Lòng cậu không hề có những cảm giác đó. Sâu thẳm trong tim cậu giờ đây chỉ có nỗi thống khổ và trống rỗng khôn cùng. Ngay cả lòng hận thù, thứ động lực duy nhất đã đẩy cậu về phía trước, giờ cũng đã không còn. Bản thân cậu giờ chẳng khác gì một cái xác vô hồn.

Bất kỳ vết thương nào Kyle mang trên mình cũng có thể xếp vào hàng nghiêm trọng, nếu không chữa trị kịp thời sẽ có thể mất mạng. Thế nhưng, ngay cả điều đó giờ cũng chẳng còn quan trọng.

Đặt cơ thể mình xuống, cậu chấp nhận cái chết đang đến gần. Nghĩ đến đây, mắt cậu chầm chậm nhắm lại.

Nếu để ý thức của mình biến mất thì tất cả đến đây là kết thúc chăng?

Giữa lúc đó, chẳng biết vô tình hay phải chăng của định mệnh sắp đặt…

Những chiếc lông vũ đen tuyền lơ lửng giữa không trung có từ cuộc quyết chiến lúc nãy do bị bứt ra từ đôi cánh trên lưng Ma Vương, giờ đây lại nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt cậu.

Ý thức tưởng chừng đã bị bóng tối nuốt chửng của cậu chợt khẽ lấy lại một chút tỉnh táo. Đôi mắt Kyle yếu ớt choàng mở. Rộng khắp tầm mắt giữa chốn khoảng không trống trải này duy chỉ có một dàn tế nổi bật hơn tất cả.

Tại nơi đó, đập vào mắt cậu là một viên đá rực đỏ.

“… Thứ gì thế?”

Gượng người ngồi dậy, cậu như thể kéo lê cơ thể mình đi, từng bước từng bước một đi đến dàn tế.

Được trang hoàng nơi đó là một viên bảo thạch cỡ nắm tay một đứa trẻ mang trên mình sắc đỏ thẫm tuyệt đẹp tựa như nhuốm máu. Từ nơi viên đá, một thứ ánh sáng đỏ nhịp nhàng không ngừng tỏa ra không gian.

Bản thân Kyle là cũng là một người sử dụng phép thuật, cậu hiểu rõ ẩn sâu bên trong nó là một nguồn pháp lực mạnh mẽ đến mức nào.

“Thứ này… là một Ma Đạo Cụ sao?”

Ma Đạo Cụ đúng như tên gọi của nó, là một đạo cụ được đặc chế để tích trữ Ma thuật.

Nghĩ lại thì, giữa trận đánh ấy, có lúc Ma Vương từng dám hứng nhiều đòn mà đáng lẽ hắn có thể tránh được.

Chuyển động của hắn như thể đang cố bảo vệ thứ gì đó, nhờ vậy cậu mới có thể dành chiến thắng trong gang tấc.

“Thứ ngươi muốn bảo vệ là nó chăng? Là do bảo vệ thứ này ư?”

Hơn nữa, nhớ về khoảnh khắc trước lúc Ma Vương trút hơi thở cuối cùng, hắn không nhìn Kyle – kẻ đã cướp đi sinh mạng mình, thay vào đó lại hướng mắt về phía dàn tế này. Ánh sáng tỏa ra từ viên bảo thạch mỗi lúc một mạnh lên, như thể cuộn trào bên trong nó là một thứ sức mạnh kinh khủng.

“Ngươi mất kiểm soát vì Ma Vương đã chết ư?”

Rất có thể thứ này vẫn đang trong quá trình chế tạo. Nếu cứ để thế này nó sẽ mất kiểm soát và một vụ nổ hủy diệt sẽ bộc phát tương đương với lượng ma lực mà nó tích trữ.

Dù nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại làm thế.

Phải chăng là bởi cậu đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp hay sự kỳ lạ ẩn chứa bên trong thứ tưởng chừng như không thuộc thế giới này kia.

Hay phải chăng chỉ là muốn tìm cách nhanh chóng cảm thấy sự thanh thản.

Dù là lý do gì, như một phản xạ tự nhiên, Kyle nắm lấy viên bảo thạch.

Khoảnh khắc ấy, một thứ ánh sáng đỏ chợt sáng phừng lên từ trong lòng bàn tay cậu, nhấn chìm Kyle đang ngỡ ngàng và mọi thứ xung quanh.