Đây là thứ thanh âm gì?
Gió hút vào nhau, có ai đó đang hát.
Giữa những màn lá rực đỏ, một cậu bé đang lần theo nơi xuất phát của tiếng động kia. Dáng người cậu trông khá nhỏ nhắn, có khi còn không đủ tuổi để đi học tiểu học. Đôi mắt sáng trong vắt tựa thủy tinh, dường như ẩn giấu một thứ sức mạnh nào đó, cản lại sự theo dõi của những ai nhìn chúng, như thể họ chỉ là những kẻ lang thang nơi cánh rừng âm u, bị quyến rũ bởi làn nước bạch kim của con sông chảy dài. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm ánh mắt ấy rực sáng.
Là một cung thủ đang đứng đó. Một cung thủ đang ngắm bắn nơi mục tiêu.
Hai tấm bia là những thứ hứng trọn những mũi tên. Hai người đàn ông, một người mới tầm tuổi trung niên, người còn lại đã vào tuổi xế chiều thay nhau bắn vào chúng, tất cả đều khoác lên mình một bộ Hakama màu trắng, phục trang truyền thống của bộ môn Kyudo.
Thời khắc mũi tên bay khỏi cánh cung, một tiếng vang vút cao giữa không gian.
Chạy theo âm thanh tuyệt diệu đó, những âm thanh tiếp tục được mũi tên phát ra khi xuyên vào tấm bia, những tràng "Trúng rồi!" bắt đầu vang lên, bao phủ cả khán đài. Đám học sinh trung học ngồi bên trên cổ vũ nhiệt tình như thể là đang hát.
Cậu đã chứng kiến cảnh tượng ấy tại một ngôi đền cổ, nơi mà mẹ và cậu vừa vô tình ghé qua một chút. Đám đông vây lấy quanh sau đền thờ như thể lượt cuối của một mùa giải.
Mẹ cậu tuột lại phía sau, bà cố gắng nhoài người để đặt tay lên bờ vai nhỏ kia, bờ vai của đứa con trai đang cố lách mình vào đám đông.
“Minato, con chạy nhanh quá đi mất. Mẹ giật cả mình luôn."
"Con xin lỗi. Họ đang làm gì vậy mẹ? "
“Họ đang thi Kyudo đó, con à. Người bắn trúng nhiều lầnnhất là người thắng cuộc. Nếu lượt đầu tiên cho kết quả hòa, thí sinh sẽ tiếp tục vào những lượt sau, người mà bắn bất cứ mũi nào cũng trúng suốt cả trận sẽ nắm chắc phần thắng."
"Oa, nghe vui thật đấy." – Cậu thốt lên
“Trông dễ vậy thôi, nhưng mười lần trúng mục tiêu không phải chuyện đơn giản chó những cung thủ bình thường. Hồi còn học trung học, mẹ đã từng tham gia vào câu lạc bộ Kyudo, nhưng mẹ chẳng thể bắn trúng được một nửa số bia”.
“Khó tới vậy luôn sao..."
Bốn lượt đấu trôi qua nhưng vẫn chưa thể nói lên được điều gì, hồng tâm đen in trên tấm bia trắng bắt đầu nhỏ dần so với khuôn mẫu, giống như một lớp bao quanh, quay vòng nơi đích ngắm.
Không khí bắt đầu ồn ã và nồng nhiệt hơn hẳn.
“Thật là tuyệt quá đi mất! Không biết tại sao họ vẫn có thể không trượt mục tiêu đến hết phút cuối cùng… Có lẽ là do Yasaka tiên sinh, một vị giám khảo tài năng đang tham gia đó. Đúng như tôi nghĩ.”
“Có khi là do họ tiếp tục áp dụng Izume thay vì Enkin Kyousha, chẳng phải những thanh niên trẻ tuổi sẽ có lợi hơn hay sao?” – Những cuộc hội thoại tương tự cứ thế truyền vào tai cậu.
Cậu nhóc cấp hai đứng đơn độc dõi theo trận đấu với ánh mắt lấp lánh và một sự tập trung cao độ. Những ngón tay mảnh khảnh khẽ run lên từng hồi.
Những câu hỏi liên tục được cậu nói ra.
“Âm thanh ‘twang’ đó là gì vậy ạ?”
"Là Tsurune đấy, nó phát ra khi mũi tên bay đi khỏi cánh cung. Còn âm thanh mạnh hơn khi mũi tên trúng vào đích ngắm sẽ được gọi là Maooto.
“Tsu-ru-ne? Nghe như kiểu nhạc cụ gì ấy."
“Đúng đó. Loại cung khác nhau tạo nên tiếng vang và khả năng khác nhau. Ban đầu, Tsuoroto được gọi là ‘Tsurune’ vì nó cao hơn tất cả các loại khác và cho ra một âm thanh tuyệt hay và đặc biệt có độ vang rõ ràng. Tuy nhiên, không phải lúc nào, những chiếc cung này cũng có thể tạo ra âm thanh giống nhau. Vì cung và người, cả hai đều nhạy cảm nên thời tiết và cảm xúc rất dễ tác động.
“ --Con muốn tập Kyudo.”
“Fufu, nghe hay đó. Nếu Minato mà được đi thi đấu, mẹ sẽ cổ vũ con hết mình luôn.”
“Thật chứ ạ? Mẹ sẽ đến và xem con thể hiện hết mình phải không? Mẹ hứa đi!”
“Mẹ hứa.”
Cung hội dần có những tiếng thở dài. Một ai đó đã trượt mũi tên thứ hai mươi.
Xung quanh rơi vào im ắng. Tai cậu như thể bị thiêu dốt bởi những tiếng nuốt nước bọt, còn da thịt thì nhói đau. Mọi ánh mắt căng thẳng từ phía khán đài đều dồn lên người đàn ông đứng lặng lẽ nơi cung hội.
Cây cung Yumi được rút lại thật chậm rãi, độ dài của nó thật đáng kinh ngạc.
Sau một hồi chờ đợi hồi hộp, mũi tên bay đi rồi cắm thẳng vào mục tiêu.
Một Tsurune vang lên trên bầu trời rộng lớn. Là Maooto.
“Tuyệt quá! Trúng rồi!” – Tất cả mọi người cổ vũ cuồng nhiệt.
Trái tim cậu không ngừng rung động nơi lồng ngực..
‘Tôi cũng muốn làm được một Tsurune như vậy.’
Cậu đắm chìm vào suy nghĩ khi cả cung hội ngập tràn trong những tràng pháo tay.