Chap 5: Chào hỏi
Giờ thì…tranh thủ làm nốt mấy cái kia trong lúc chờ máy giặt nào.
Chiếc máy hút bụi không dây tôi mang từ nhà sang dùng hiệu quả thật. Hút đến đâu là sạch đến đó luôn.
Bỗng, Yukimiya đến đứng sau lưng tôi rồi lúng túng nói gì đó.
"....Hội trưởng Yatsuhashi này, lúc nãy thật sự xin lỗi."
"Hể, về chuyện gì cơ?"
"Ừm thì... Mặc dù không biết gì nhưng mà tôi lại xen vào chuyện gia đình cậu."
Hể, vẫn còn để ý chuyện đấy cơ á? Không biết là cô ấy đang lịch sự hay đang nghiêm túc hóa vấn đề lên nữa.
"Đã bảo là không sao rồi mà."
"Sao quá ấy chứ, nếu như đổi lại là tôi có ai đó xen vào chuyện gia đình mình thì tôi cũng thấy khó chịu lắm."
Cũng có lí.
Có lẽ vì cả bố và mẹ đều thường xuyên vắng nhà do công việc, nên tôi thấy mấy việc nhà này cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Nhưng... khi nghĩ lại những gì Yukimiya đã nói, tôi nhận ra mình thực sự không muốn ai đó can thiệp vào chuyện riêng trong nhà mình. Giờ thì tôi hiểu suy nghĩ của cô ấy rồi.
"Được rồi, tôi xin nhận lời xin lỗi, nhưng mà đừng để tâm gì nữa nhé, thật đấy."
"Nhất trí."
.....Cô nàng này chẳng dễ thương chút nào.
Ý là nhìn bằng mắt thôi thì dễ thương thật đấy, nhưng mà..
Sau đó, tôi và Yukimiya chia nhau ra mỗi người một việc, người thì lau chùi, người thì rửa bát đũa. Chỉ khoảng một giờ sau, ngôi nhà đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ, đúng nghĩa là không gian sống của con người.
Lâu lắm rồi tôi mới phải nghiêm túc dọn dẹp như vậy. Nó làm tôi nhớ lại lần tôi để đống dầu ăn tích tụ lại đến mức kinh khủng nửa năm trước khi còn ở nhà bố mẹ.
Yukimiya dường như cũng rất bất ngờ, cô ấy nhìn quanh ngôi nhà như thể đây là lần đầu tiên thấy nó vậy.
"Chỉ mất có 3 tiếng thôi mà căn nhà đã trở nên sạch sẽ như vậy rồi sao..."
"Thực sự còn vài chỗ tôi muốn dọn thêm cơ nhưng mà cũng muộn rồi. Còn lại đồ giặt thì cứ để tự khô thôi, khi nào khô được một nửa thì hãy treo lên. À mà phơi xong nhớ gấp quần áo cho tử tế đó."
"H-Hiểu rồi mà....Cảm ơn cậu."
"Ừm. Hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình thôi."
Sống một cuộc sống yên ổn mà không phải nghe bất cứ lời càu nhàu nào, tất nhiên tôi rất hài lòng. Thực lòng, tôi chẳng muốn đến trường để nghe người ta xì xào bàn tán về cuộc sống riêng tư của mình chút nào. Tôi là kiểu người không phân biệt được đâu là lời nói thật lòng và đâu là nịnh nọt.
Giờ đã hơn 10 giờ tối rồi. Nãy giờ chưa có gì bỏ bụng, tôi đói đến mức sắp lả luôn. Yukimiya cũng không khá hơn, một âm thanh quen thuộc réo lên từ bụng của cô.
Theo phản xạ, tôi nhìn về phía Yukimiya, và ngay lập tức cô quay mặt lảng tránh ánh mắt của tôi.
"....Không phải tôi đâu nhé."
"Không cậu thì ai."
"G-Gì chứ. Tôi không biết đâu, nãy giờ dọn dẹp không được ăn gì, thành ra bụng đói meo rồi nó sinh ra phản ứng tự nhiên thôi mà?"
"Tôi đâu có ý bắt bẻ gì đâu, hầy...đợi đó, giờ tôi về hâm cơm cà ri cho mà ăn."
"CÀ RII!...khụ, èm hèm". [note62834]
Xem cười mãn nguyện chưa kìa..
Miệng tươi được một tí là lại quay ngoắt sang trạng thái khác luôn, lại còn hắng giọng nữa chứ. Gì đây, bộ cô ấy có đóng Lật Mặt của Lí Hải à?
Không, không, chắc mình tưởng tượng quá rồi, cổ chỉ lỡ miệng kêu lên xíu thôi mà.
Hầy, lỡ để tiểu thư phải chờ đợi rồi, thật có lỗi quá, nhanh nhanh về hâm nóng lại đồ ăn mới được.
Tôi trở về căn hộ của mình, lấy cà ri và cơm ra để hâm nóng. Hơi có lỗi nhưng thực ra tôi chỉ có thể hâm cơm bằng lò vi sóng thôi. Sau khi đã làm nóng đủ, tôi cho cơm và cà ri vào hộp nhựa rồi mang sang chỗ Yukimiya.
Cô ấy có vẻ đang cố gắng chịu đựng cơn đói, ánh mắt dính chặt vào hộp cà ri, trông chẳng khác nào một chú cún con đang chờ được ăn.
"Tạm thời thì tôi làm luôn cả phần cho sáng ngày mai nhé, cậu cứ thế cho vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi ăn thôi, đằng nào cậu cũng có biết dùng lửa đâu mà nấu ăn nhỉ." [note62835]
"C-cỡ đó thì sao mà không làm được chứ!?"
"Vậy cậu giải thích cái chảo rán cháy đen thui kia sao đây?"
"...Đó là một câu chuyện buồn."
"Nạn nhân là một quả trứng rán à? Bị cáo có còn gì biện hộ không?"
"...Tôi sẽ dùng lò vi sóng."
"Ô kê !"
Ngoan ngoãn luôn ngay từ đầu có phải tốt không.
Yukimiya hình như vừa nhớ ra gì đó, cô lên tiếng.
"Nói mới nhớ, về chuyện hôm nay, cậu có thể đừng nói cho ai giúp tôi được không?"
"Chuyện ngày hôm nay? À, chuyện tôi với cô là hàng xóm chứ gì. Yên tâm, đây cũng
chẳng muốn làm chuyện này ầm ĩ đâu, với cả tôi cũng tệ trong khoản đó nữa."
"Khúc đó thì không sao...Cơ mà về chuyện căn hộ của tôi ý..."
......Căn hộ của cô.
Yukimiya đan chặt các ngón tay vào nhau, bối rối ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ngượng ngùng.
"T-Tôi ấy nhé, trong mắt mọi người ở trường là một cô gái hoàn hảo, không có lấy một khuyết điểm nào cả..."
"Ờ thì cứ thành thật nói với người ta thôi?"
"Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà. Nhưng không hiểu sao họ luôn nói về tôi kiểu như 'Cậu khiêm tốn quá rồi', 'Người đầy tham vọng nhỉ', hoặc 'Thiên kim tiểu thư'."
"Và càng cố phủ nhận, họ lại càng nói về cô bằng những lời tương tự, phải không?"
Yukimiya ngượng ngùng đáp lại câu nói của tôi bằng một cái gật đầu.
Gì chứ...Nghe có vẻ đáng thương dữ vậy.
"Tôi cũng đại khái hiểu được sự tình rồi, yên tâm đi, tôi không đi rêu rao cho ai đâu."
"T-thật không? Cậu mà nói dối là tôi thiến đó." [note62836]
"Cái gì cơ."
"Đùa thôi mà."
Đã nói là trò đùa của cô khó hiểu quá đấy.
À phải rồi.
"Này, cậu đừng gọi tôi là hội trưởng hội học sinh Yatsuhashi nữa được không?"
"....Sao thế? Có gì đó không ổn à?" [note62840]
"Cũng không hẳn là sai gì đâu, nhưng khi ở nhà gọi như vậy nghe cứ sao sao ấy. Thường thì sẽ thêm kun hoặc là san ở đằng sau thôi, không thì cô cứ gọi tên tôi không thôi cũng được." [note62837]
"Cũng phải nhỉ. Vậy thì khi ở nhà tôi sẽ thêm kun vào cách gọi nhé.
"Ừm, thế là đỡ cho tôi lắm rồi."
Từ nãy đến giờ rồi, mấy chuyện này khiến tôi ngứa ngáy thật sự. Hội trưởng hội học sinh Yatsuhashi gì chứ."
Yukimiya vui vẻ nhận lấy hộp cà ri rồi háo hức chạy thẳng vào phòng.
…Bụp, cô ấy bỗng dừng lại
Ơ kìa, sao vậy?
Đoạn, cô ngoảnh đầu nhìn lại như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
"Có chuyện gì vậy?"
"Hôm nay…, à ừm... thực sự cảm ơn cậu rất nhiều. Từ bây giờ mong cậu chiếu cố nhé. C-chúc ngủ ngon, Yatsuhashi-kun."
".....À ờm, mong cậu chiếu cố. Ngủ ngon, Yukimiya."
Tôi kiểm tra lại cửa, đảm bảo nó đã khóa kỹ rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
...Chúc ngủ ngon...chúc ngủ ngon à.
Rốt cuộc đã bao lâu rồi mình chưa được nghe ai chúc ngủ ngon nhỉ?
Số lần chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù bề ngoài đó chỉ là lời chào hỏi bình thường thôi, nhưng theo cách hiểu sâu xa thì nó cũng như lời nhắc nhở rằng 'Cậu không chỉ có một mình'.
Nói rồi, tôi vui vẻ quay trở lại phòng. Chắc tôi sẽ ăn tí cà ri rồi ngủ luôn.
Tôi mang cà ri vào bếp hâm nóng lại. Mới nãy còn rộn ràng tiếng nói cười, giờ đây căn bếp lại yên ắng đến lạ. Cảm giác trống trải cứ thế len lỏi vào lòng tôi.
Hả? Hai đứa? Ai với ai cơ.
...Tôi và Yukimiya à....
Đúng là phải dọn dẹp cái chuồng lợn đó, nhưng dù sao... tôi đã đươc ở cùng phòng với một tuyệt thế giai nhân.
Hiện giờ, đầu tôi như đang sôi lên sùng sục. Mặt chắc cũng đỏ bừng hết lên rồi.
"Aa....ể, u oaaa...."
Uwa, thật luôn hả trời...Bình tĩnh nghĩ lại thì tôi, Yukimiya đã ở cùng nhau trong một căn phòng.
Khoan… dừng khoảng chừng là hai giây. Chờ....chờ....chờ....Chờ đã nào.
Chỉ vừa mới năm ngoái thôi tôi vẫn đang sống trong cái vương quốc không có gì ngoài mấy thằng đực rựa.
Xin nói luôn anh đây vẫn là hàng chưa bóc tem, chẳng có gì phải ngại khi thừa nhận cả, tôi vẫn sống rất thoải mái với điều đó.
Một thằng như tôi, lúc nãy đã đường đường chính chính ở trong phòng của một đứa con gái, lại còn là Yukimiya....
"U ôooooooooooooooooooooooo....Uwaaaaaaaa...." [note62838]
Chậc, tôi biết lúc này có hơi muộn nhưng thực sự tự nhiên sao mà xấu hổ quá trời.
Chết rồi, đầu tôi đang sôi sùng sục hệt như món cà ri này.
May không có ai ở quanh đây, không lại kêu tôi là thằng dở người mất.
B-b-bình...bình tĩnh nào! Chuyện đã qua rồi mà, chuyện đã qua rồi thì nghĩ ngợi thêm làm gì nữa.
Đúng rồi , ăn cơm, ăn cơm. Ăn xong ngủ một giấc là quên hết thôi…
Ầy quên thế quái nào được.
Vậy thì hãy trốn tránh hiện thực nào. Phải, làm vậy thôi.
Tôi đặt cơm cà ri đã hâm nóng lại lên đĩa rồi đi ra ngoài phòng khách.
Tong,
Gì vậy? Hình như có tiếng gì đó phát ra từ căn hộ của Yukimiya.
Để ý mới thấy tường ngăn cách mỏng ghê nhỉ...Tôi cảm thấy như mình đang làm điều gì đó không đúng đắn lắm thì phải.
Dù biết là không nên, nhưng tôi không thể cưỡng lại được sự tò mò và cơn hứng [note62839] của mình lúc này.
Có phải do một thế lực bí ẩn nào đó không? Tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm vào bức tường.