Chương 1: Người hàng xóm thân cận lại là──?

Sau khi tạm biệt mọi người ở ngã tư, tôi tạt đi mua sắm một mình.

Vì cần phải đi mua khá nhiều thực phẩm nên tôi tính sẽ mất khoảng 20 phút đi bộ.

Khu phố nơi tôi đang sống tập hợp nhiều căn hộ vừa mới xây, do lẽ đó nên nơi đây tương đối yên tĩnh.

Tôi dừng chân tại phòng số 202, địa chỉ đã trở thành nhà của tôi từ mùa xuân năm nay.

Đang yên đang lành thì lại có chuyện sáp nhập hai trường, thành thử quãng đường đi học của tôi bây giờ bị kéo dài ra trông thấy.

Cứ như thế, cuộc sống tự lập lần đầu với tư cách là học sinh năm 2 cao trung của tôi bắt đầu.

Nói vậy thôi chứ từ khi còn sống ở nhà cũ, bố mẹ tôi đã chẳng mấy khi ở nhà rồi, coi là sống một mình chắc cũng chẳng sai.

Được cái là lúc tôi cần xin tiền, bố mẹ tôi sẽ ngay lập tức tỏ ra bận rộn rồi chẳng thèm đoái hoài đến thằng con, buồn thiệt chứ.

Chậc, nghĩ linh tinh gì vậy mày?

Mấy tuổi rồi biết không, thật hết nói mà.

"Con về rồ—"

Tôi chỉ đơn giản chào cái tường thôi, chứ trong nhà làm gì có ai.

Toàn bộ căn hộ được bao phủ trong một màu sang trọng đồng nhất với tông bàn ghế nội thất, đem lại cho gia chủ một cảm giác thoải mái. Những đồ còn thiếu tôi đang cố gắng hoàn thiện trong kì nghỉ xuân này, nhưng nhìn chung tôi thấy hài lòng với nơi ở của mình.

Quanh khu này cũng toàn chỗ có tiền của bố mẹ tôi nhúng vào.

Tiêu tiền là......

Mà thôi thay quần áo cái đã, bụng đói kêu như ve sầu ong hết cả đầu rồi, nhanh ăn cơm, ăn cơm nào.

"Con người cứ hễ buồn rầu, bụng vơi ba tấc biết đâu mà lần, haizz..."

Yosh— và menu của hôm nay là —

Vâng, là cơm cà ri ạ - bạn của người độc thân, siêu nhân trong làng ẩm thực.

Nguyên liệu để nấu cực kì đơn giản, chỉ cần hành tây, khoai tây, ít bột nhân sâm, thịt gà rồi cho hết vào nồi nấu là xong. Dĩ nhiên rồi, đơn giản như vậy thật tốt, nhưng chỉ dừng ở mức tốt thôi.

Nói gì thì nói tôi vẫn thích ăn cà ri kiểu nông thôn hơn vì có nhiều nguyên liệu; còn cà ri kiểu thành thị thì có vẻ không hợp cho lắm.

Tôi tranh thủ nấu cà ri trong lúc đợi cơm chín, toàn bộ căn nhà được bao trùm bởi mùi hương khó cưỡng.

Um, um, chỗ này thế này, rồi chỗ kia.

Giờ chỉ cần hầm thêm một lúc nữa là hoàn thành rồi.

Thả lỏng vai cái đã, mỏi nhừ rồi, điện thoại có tin nhắn nào không nhỉ - nói rồi tôi lấy điện thoại ra kiểm tra.

"Huh?"

À rế, tôi nghe có tiếng gì đó từ phòng bên cạnh. Cứ ở yên trong phòng mà nghe được vậy là lần đầu tiên luôn đó.

Mà hình như từ giữa kì nghỉ xuân, tôi đã có hàng xóm mới thì phải.

Nhân cơ hội này mà sang chào hỏi luôn không nhỉ? Dù gì thì không chào hỏi cũng khá thất lễ..

Xem nào, hộp bánh kẹo… bánh kẹo, thôi hỏng rồi, mấy hôm trước đói bụng tôi ăn hết rồi còn đâu. Toang quá, giờ chẳng còn gì để làm quà cả.

Haizz, đành cà ri mang sang làm quà thôi chứ còn cách nào đâu. Chẳng biết có hợp khẩu vị của người ta không, mà thôi, có còn hơn không.

Thêm một chút nước sốt Worcestershire và sốt cà chua để điều chỉnh gia vị rồi hầm thêm 20 phút nữa là tôi sẽ hoàn thành món ăn. [note57923]

Xong rồi—

Thực sự tôi muốn tự tay mình chuẩn bị tất cả các nguyên liệu cơ, nhưng vì mới chuyển đến nên chẳng có mấy thời gian, hôm nay đành dùng sốt cà ri mua ở cửa hàng vậy.

Đối phương đã có gia đình? Hay đang sống một mình nhỉ? Tối thiểu thì cũng nên cho vào hộp nhựa chứ ha?

Chẳng biết sẽ là người như thế nào nữa, hồi hộp quá trời.

.....Ngộ nhỡ là một gã bặm trợn, du côn thì biết làm sao đây?...

Không được, không được, các cụ dạy rồi, bán anh em xa mua láng giềng gần, giờ không chào hỏi thì sau này cũng rắc rối lắm, làm thôi, quyết tâm nào.

Tôi dọn dẹp nốt căn bếp rồi cầm hộp đồ ăn đi ra hành lang, dừng lại trước cửa nhà hàng xóm.

Phòng 201 nằm ở góc phòng, không thấy ghi tên gia chủ.

Hít vào… thở ra… phù.. .- tôi lấy hơi một lần rồi hai lần, được rồi, tới đây.

Pính pong---

Một âm thanh nhịp nhàng, du dương phát ra từ chuông cửa phòng 201 vang khắp hành lang.

Phía trong cánh cửa vang ra tiếng trả lời nghe có vẻ bận rộn.

Bỏ mợ, giờ đang đúng lúc ăn cơm tối mà, lỡ thành khách không mời mà đến rồi.

"Vâ--Vâng"

...Ế, giọng nữ à? Nghe lại còn khá trẻ nữa chứ. Hồi hộp quá đi mất.

Một vài giây sau, chốt được tháo, cửa từ từ mở ra.

Tiên thủ tất thắng [note57924] . Tôi phải giành quyền chào hỏi trước.

"Xi--xin chào, tôi vừa chuyển đến khu này không lâu. Bây giờ mới đến để chào, thành thật xin lỗi, hả—?

" Aa, anh khách sáo quá, thành thật cảm ơn ạ… huh?"

Tôi cứng đờ người khi nhận ra phía bên kia là một khuôn mặt quen thuộc.

Đối phương dường như cũng cùng cảm giác như tôi.

Mái tóc đen, dài và mượt như dải lụa đó.

Ánh mắt sắc lẹm cùng dáng vẻ lạnh lùng.

Dung mạo là tạo phẩm của chúa, ẩn mình dưới bộ váy mỏng, lấp ló những đường cong dọc cơ thể.

Nếu là lần đầu gặp mặt thì tôi đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên rồi… Kịch bản ấy đẹp nhưng mà nó lại không xảy ra bây giờ.

Nhớ không nhầm thì cô gái đang đứng trước mặt có ấn tượng siêu xấu về tôi thì phải.

Tuyệt thế giai nhân vừa nãy còn ngồi họp với tôi trong phòng hội học sinh.

—Yukimiya Hyoka, là cô à?

—----------------------------------------------------------